Canh Mạnh Bà
Chương 43: Chén canh 06 - Ba
Canh Mạnh Bà – Ai Lam
Editor: Lạc Tiếu – 01/02/2020
Cáo biệt Ngọc Hành Tử, Thanh Hoan trực tiếp theo đuôi phía sau chúng đệ tử Vạn Kiếm Tông.
Lần này Duy Dần hạ sơn chính là để lịch luyện. Đi cùng hắn là bốn gã sư đệ, còn có Mai Ngạo Dung trộm đi theo phía sau. Thanh Hoan chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nam tử mắt hẹp dài lộ ra cổ tà khí kia chính là Duy Trọng.
Thì ra ở ngay lúc này, Duy Trọng cũng đã bị đoạt xá rồi sao? Vậy thì Mai Ngạo Dung có biết hay không?
Thanh Hoan nhớ tới lời của Hệ thống, Mai Ngạo Dung ngày đó lấy cớ “lo lắng Đại sư huynh” để thuyết phục Duy Dần. Liệu có phải hết thảy từ khi bắt đầu đã là âm mưu của Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung? Bọn họ muốn trở ngại con đường tiên đạo của Duy Dần, thậm chí là muốn lợi dụng hắn để tu luyện?
Đây cũng không phải là không có khả năng!
Căn cứ theo tổng kết của Hệ thống về ma tu, bọn họ được xưng là chuyện gì cũng làm được.
Thanh Hoan mang mạng che mặt. Điều bất tiện duy nhất của nàng khi sử dụng thân thể của mình chính là dễ gặp phiền phức. Khi nàng còn sống, gương mặt mỹ lệ này đã mang đến tai họa thật lớn, trước nay không hề yên ổn.
Ngọc Hành Tử cho nàng không ít đan dược, vậy mà không có khỏa nào là Xú nhan đan, cho nên Thanh Hoan sau khi xuống núi phải lập tức mua mạng che mặt, chỉ lộ đôi mắt.
Bởi vì nữ nhân đi theo con đường tu luyện quá mức thưa thớt, cho nên đại bộ phận có tư sắc không tồi khi đi ra ngoài đều sẽ mang mạng che che lấp dung nhan, Thanh Hoan như vậy thoạt nhìn cũng không kỳ quái.
Duy Dần dẫn các sư đệ vào khách điếm, Thanh Hoan nghĩ nghĩ, cũng theo đi vào. Tuy rằng nàng mới mười hai tuổi, nhưng tu vi không thấp. Thật ra nếu như Thanh Hoan có vị sư phụ càng đáng tin cậy hơn, nếu không có tâm ma, việc tu luyện của nàng càng là làm ít công to.
Thanh Hoan đã sớm không cần ăn cơm, Duy Dần cũng vậy, nhưng những đệ tử khác còn chưa đạt tới cảnh giới tích cốc, bọn họ tuy rằng cũng tu luyện, nhưng cách một đoạn thời gian vẫn phải ăn chút ngũ cốc hoa màu.
Đối với tu sĩ mà nói, những thứ có hơi thở trần thế này không hề có ích cho việc tu luyện, ngược lại còn hại thân. Trọc khí quá nhiều sẽ ảnh hưởng càng nhiều, nhưng những sư huynh đệ kia không làm khác được.
Cách một bàn, Thanh Hoan nghe được Duy Dần dò hỏi chuyện Hồ Yên phá rối phụ cận thôn trang. Chưởng quầy lại là người nhiệt tình, một năm một mười nói hết những gì mình biết.
Thanh Hoan hiểu rõ, có lẽ đầu Hồ Yêu này chính là Hồ Yêu trước khi chết hộc ra nội đan, kết quả bị Duy Dần nuốt vào đã từng được hắn kể lại.
Hồ Yêu là yêu quái dựa vào ăn tim nhân loại mà tu luyện thành tinh, nội đan sát khí rất nặng, đối với tu sĩ có hơi thở thuần tịnh thuần dương, thật sự là quá nguy hiểm. Lại thêm chi Hồ tính bổn dâm, cũng khó trách Duy Dần sẽ bị nội đan khống chế, cùng Mai Ngạo Dung có quan hệ ái muội.
Tuy rằng cuối cùng hắn khắc chế bản thân, nhưng tu vi vì vậy mà tổn hại, thậm chí còn khiến hắn tràn ngập áy náy với nàng ta. Đây cũng là nguyên nhân khiến Duy Dân rễ tình đâm sâu. Danh tiết thiếu nữ người ta đều đã bị hủy hoại, nam nhân chính trực dĩ nhiên muốn bồi thường.
Ai mà ngờ, cái bồi thường này, ngược lại đưa mình đi vào quỷ môn quan.
Sau khi nghe đám người Duy Dần cùng chưởng quầy đối thoại, Thanh Hoan liền muốn lên phòng mình, chuẩn bị nghỉ ngơi. Giây phút ngay lúc nàng chuẩn bị lên lầu kia, Duy Dần thấy được nàng, con ngươi ôn hòa lộ ra ra vài phần nghi hoặc.
Kỳ quái, sao hắn đột nhiên có ảo giác, hình như đã gặp thiếu nữ này ở đâu đó…?
Ngay lúc đang xuất thần, ánh mắt Duy Trọng chợt lóe, hỏi: “Đại sư huynh, Đại sư huynh? Đại sư huynh cớ gì xuất thần?”
“Hả?” Duy Dần sửng sốt, rồi sau đó vội chắp tay nói: “Thứ lỗi, ta chỉ là suy nghĩ làm sao có thể thu phục Hồ Yêu, làm chư vị sư đệ chê cười.”
Nói xong, nhĩ tiêm Duy Dần lén lút đỏ lên. Kỳ thật hắn nói dối… Hắn cũng không có suy xét sự tình Hồ Yêu.
“Thì ra là vậy.” Duy Trọng ý vị thâm trường nói: “Có Đại sư huynh ở đây, Hồ Yêu không đáng sợ hãi, chư vị sư đệ các ngươi nói có phải hay không?”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, làm cho Duy Dần ngượng đến mức mặt đỏ tai hồng.
Đêm đến, đúng là thời khắc Hồ Yêu hành động. Sư huynh đệ Vạn Kiếm Tông binh phân ba đường, hướng đến ba thôn gần đây xảy ra nhiều người chết nhất mà ngự kiếm đi tới.
Duy Trọng cùng Duy Dần bay song song. Thanh Hoan ở trong phòng tu luyện, chờ đến khi nàng thổ nạp xong, lấy thần thức dò tìm, mới phát hiện người của Vạn Kiếm Tông sớm đã rời đi!
Mày nhỏ nhăn lại, nàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
【 Chủ nhân, Duy Dần ở hướng Đông Nam 】
Nàng ở trong lòng cảm tạ Hệ thống một tiếng, lập tức hướng về phía Đông Nam.
Chờ đến khi Thanh Hoan đuổi tới, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, bởi vì Duy Dần chưa nuốt vào nội đan Hồ Yêu, nhưng hơi chưa kịp ra khỏi miệng đã tắc ở cổ họng, bởi vì khỏa nội đan kia chỉ cách Duy Dần chưa tới nửa thước, mắt thấy sắp sửa tiến vào!
Đôi mắt đẹp của Thanh Hoan nhíu lại, nhìn chằm chằm Duy Trọng đang đứng bên cạnh, giờ phút này hắn đang nằm trên mặt đất, bộ dáng bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại một mình Duy Dần đau khổ chống đỡ.
Đang ở thời khắc nguy cấp, một thân ảnh mảnh khảnh bỗng dưng nhào ra, đi kèm theo một đạo kiếm phong: “Chớ có thương tổn sư huynh của ta!”
Thấy người tới là Mai Ngạo Dung, Duy Dần kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay sau đó trong lòng sốt ruột, vốn dĩ hắn có thể né tránh, nhưng mà Mai Ngạo Dung nhảy ra xen giữa, vì bảo hộ nàng, Duy Dần chỉ có thể ngạnh sinh dùng thân che chở!
Ngay khoảnh khắc nội đan sắp sửa đi vào miệng Duy Dần, Thanh Hoan mắt trợn trắng khinh thường, lục lạc trên tay nhẹ nhàng lung lay.
Đây cũng là pháp bảo lão đầu nhi cấp cho nàng, gọi là Vòng hồn linh, có tác dụng mê hoặc nhân tâm. Phía trước là Đại sư huynh cường đại luôn thủ miệng, phía xa còn có Duy Trọng không thật sự bị thương phải giả vờ khép mắt nằm yên khó nhìn rõ thực hư, vì vậy Thanh Hoan chỉ cần làm Mai Ngạo Dung nghĩ lầm Duy Dần đã nuốt vào nội đan được.
Đáng tiếc, cho dù động tác Thanh Hoan có nhanh đi nữa, dù Duy Dần không nuốt vào nội đan, lại hút đủ một ngụm Yêu khí. Chỉ thấy gương mặt như ngọc lập tức hiện ra một tia hắc khí, giữa mày ngài càng thêm xuân tình, may mà ý chí của Duy Dần cường đại, nếu không không thể nói trước điều gì!
Mai Ngạo Dung bị Vòng hồn linh mê hoặc, Thanh Hoan sấn cơ hội này móc ra túi bách bảo, hút lấy nội đan Hồ Yêu ở phía xa. Hồ Yêu vốn định tự bạo nội đan cùng Duy Dần đồng quy vu tận, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra cái Trình Giảo Kim! Nó không chỉ không thể giết được tên tu sĩ trước mắt, mà còn mẹ nó bồi mất nội đan của mình!
Cơ hồ là lập tức, Hồ Yêu hiện ra nguyên hình, duỗi móng vuốt dài hướng về phía Thanh Hoan chộp tới! Một cổ tanh tưởi bức người ập vào trước mặt, Thanh Hoan nhẹ nhàng né tránh. Năm năm này, nàng dụng tâm tu luyện khắc khổ hơn ai hết, dĩ nhiên xưa đâu bằng nay.
Trước kia nàng cũng không có thân thủ, mà Ngọc Hành Tử là Kiếm Tu. Thanh Hoan đi theo bên cạnh Ngọc Hành Tử, tuy rằng rất nhiều thời điểm lão đầu nhi này không hề đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận hắn là một sư phụ tốt.
Vừa dạy dỗ bồi luyện lại cấp cho Thanh Hoan các loại pháp bảo, đan dược lại mỗi ngày đưa cho nàng như ăn cơm uống nước, dần dà, tuy rằng chỉ mới tu luyện năm năm, nhưng thân thủ của Thanh Hoan lại không thua bất luận kẻ nào.
Cho dù nàng có giết không được Hồ Yêu, nhưng chỉ cần dựa vào đám pháp bảo lão đầu nhi đưa cho lúc hạ sơn, Thanh Hoan cũng có thể làm đầu Hồ Yêu này ăn không tiêu, huống chi hiện tại nội đan của nó còn đang nằm trong túi nàng.
Duy Dần lại đại kinh thất sắc, tất nhiên hắn nhìn ra được thiếu nữ này đang cứu mình, lập tức chạy vội về hướng Thanh Hoan, không ngờ chạy chưa tới nơi đã bị đuôi Hồ Yêu quét trúng, ngã lăn xuống huyền nhai!
Thanh Hoan: “…”
Túm váy lại là mặc kệ ra sao cũng chạy không thoát khỏi tình tiết huyền nhai này đúng không?
Thanh Hoan không kiên nhẫn liếc nhìn Hồ Yêu, từ trong túi lấy ra một loạt Toái hồn đinh, chỉnh chỉnh tề tề ghim Hồ Yêu dính xuống đất, máu chảy thành dòng.
Toái hồn đinh là pháp bảo cực kỳ bá đạo, đối với người tốt, Thanh Hoan dĩ nhiên có một tia thương hại, nhưng đối với Hồ Yêu chuyên đào tim nhân loại để tu luyện kia, nàng chỉ muốn diệt trừ cho sảng khoái. Hồ Yêu không có nội đan chẳng khác nào mèo bị rút móng, không hề đáng sợ.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hồ Yêu hồn phi phách tán. Thanh Hoan nhanh chóng vọt tới mép huyền nhai nhảy xuống. Trước khi nhảy còn không quên thả pháp lực vào Vòng hồn linh, làm cho Mai Ngạo Dung hoàn hồn từ ảo cảnh.
Trong tiềm thức, Mai Ngạo Dung nhìn thấy Duy Dần bị bắt nuốt nội đan Hồ Yêu, đã ngã xuống huyền nhai. Tuy rằng sự tình hơi chút khác biệt với kế hoạch ban đầu, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Duy Trọng đang nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt, cố hết sức đứng dậy. Mai Ngạo Dung thấy vậy, vội vàng xông tới nâng hắn, ôn nhu hỏi: “Huynh không sao chứ?”
Duy Trọng hơi hơi rũ mi, nhẹ nhàng cầm tay Mai Ngạo Dung: “May mà có nàng.”
Mai Ngạo Dung cúi đầu thẹn thùng cười. Duy Trọng nắm tay kéo nàng vào lòng: “Duy Dần đâu?”
“Rớt xuống huyền nhai, chỉ là ta không thể nhảy cùng.” Trong giọng nói Mai Ngạo Dung có nhàn nhạt tiếc nuối. “Nội đan Hồ Yêu bị hắn nuốt, về sau ta vẫn cứ có cơ hội tiếp cận hắn.”
Duy Trọng bá đạo nắm chặt cằm nàng: “Tiếp cận hắn thì được, nhưng không cho phép nàng cùng hắn tiếp xúc tứ chi, nàng là của ta, biết chưa?”
Mai Ngạo Dung mặt đẹp ửng hồng, đấm nhẹ hắn một cái: “Biết rồi! Nhưng còn thân thể này của huynh đã tốt hơn chưa?”
“Thân thể nhân loại chính là thứ vô dụng.” Duy Trọng cười nhạo một tiếng, nếu là thân thể trước kia của hắn, sợ gì chút tổn thương nho nhỏ này? Chỉ bị Hồ Yêu táng nhẹ một cái đã hộc máu hôn mê, đúng là vô cùng nhục nhã!
Nếu không phải do khối thân thể này là Song linh căn bình thường, nếu người bị hắn đoạt xá chính là thiên tài như Duy Dần, làm sao hắn có thể dừng bước ở tu vi này lâu như vậy!
“Dung nhi, đỡ ta lên.”
Hai người dựa vào nhau đứng dậy, đáy mắt Duy Trọng hiện lên một mạt âm ngoan. Hắn sớm đã không phải người kém một bước sẽ thành tiên trước kia, hiện tại hắn bất quá chỉ là một phàm nhân bình thường, lại có thiên phú bình thường!
Sự chênh lệch hôm nay làm hắn ban đầu không thể nào chấp nhận nổi, nhưng sự xuất hiện của Mai Ngạo Dung làm hắn cam nguyện làm “Duy Trọng”, chỉ cần có nàng làm bạn, dù cho không thuận theo Thiên Đạo, hắn cũng không để bụng.
Hắn không chỉ muốn mình thành tiên, còn muốn Dung nhi của hắn cùng nhau song tu. Nếu như có thể có được chí bảo Vạn Kiếm Tông, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm trước kia của hắn, nhất định có thể giúp Dung nhi tẩy tủy tịnh cốt, song song thành tiên.
Mà chướng ngại lớn nhất che trước mặt hắn hiện tại, chính là Duy Dần! Một thiên tài có thiên phú dị bẩm, được trời xanh chiếu cố!
Chỉ có khi Duy Dần không còn nữa, mới có ngày “Duy Trọng” được xuất đầu, Chưởng môn mới có thể đem ánh mắt đặt lên người “Duy Trọng”!
Mà đối với Duy Trọng mà nói, hắn không muốn giết chết Duy Dần, hắn muốn Duy Dần thân bại danh liệt, tan nát cõi lòng mà chết, lúc này mới có thể làm hắn nguôi giận!
Ngươi muốn hỏi hắn cùng Duy Dần trước đó có thù hận gì ư?
Không có.
Hoàn toàn không có!
Chỉ thuần túy là nhìn Duy Dần không vừa mắt, quá mức ghen ghét, cho nên mới muốn hủy diệt hoàn toàn thôi.
Bản thân Duy Trọng chính là người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, không cho phép người khác hơn mình dù chỉ một chút. Người như vậy, cuối cùng trở thành ma tu, cũng là một chuyện thực bình thường, không phải sao?
Lại nói đến Thanh Hoan sau khi nhảy xuống huyền nhai, ngay lúc cuối cùng mới khó khăn lắm túm chặt được Duy Dần, nhưng cho dù không ngã chết, hai người vẫn suýt nữa té sấp xuống đất.
Duy Dần mơ màng nện thân trên nền đất, Thanh Hoan lại nhẹ nhàng hạ xuống. Nàng dẫm chân lên đá, sau đó mắt lạnh nhìn người vừa nãy hút vào một ngụm yêu khí, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú đang ửng đỏ – Duy Dần.
➳༻❀☕❀༺➳
Lạc: Quà năm mới dồn dập, liệu mọi người có chịu nổi không? 💝
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!