Canh Mạnh Bà
Chương 91: Chén canh 09 - Mười ba
Editor: Lạc Tiếu ♡ – 10/01/2021
Không đề cập tới những vấn đề râu ria, nhưng thử hỏi, nếu như con gái bạn bị người ta trộm đi, bạn còn giúp kẻ thù nuôi con gái chúng mười mấy năm, còn kẻ thù lại ngược đãi con gái bạn mười mấy năm, bạn chỉ đánh ả ta một bàn tay thôi ư?
Đáp án đương nhiên là phủ định.
Cách làm của Sầm gia được đại bộ phận dân chúng duy trì, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những người thánh mẫu tâm tràn lan, tùy tùy tiện tiện nói mấy câu kiểu như: Dù sao nhà họ Sầm cũng có tiền, cho dù có thu nuôi một đứa trẻ thì có là gì, dù sao thì Hách Âu cũng đã ở Sầm gia nhiều năm như vậy, nói đuổi là đuổi, có phải là bất cận nhân tình quá hay không?
Nghe vậy, lại có người chỉ ra hình tượng chân thật ngày thường của Hách Âu: Một thiếu nữ tùy hứng ương ngạnh, ỷ vào mình là con gái nhà họ Sầm nên hay thích bắt nạt bạn cùng trường, thành tích chỉ có thể xem như top giữa, sau khi bị Sầm gia đuổi ra ngoài, thì xếp chót.
Mà Sầm Ninh sau khi trở lại Sầm gia lại được hạng nhất toàn khối. Người so với người quả thật tức chết mà.
Đối với câu hỏi những tư liệu hình ảnh này làm sao có được, Thanh Hoan vô cùng bình tĩnh trả lời, đã từ thật lâu trước kia, nàng mỗi ngày đều sẽ nhặt rác hoặc làm chân chạy tích cóp tiền, sau đó tìm người làm giả thẻ căn cước để đầu tư vào thị trường chứng khoán, không ngờ nàng gặp may, hễ đầu tư là ăn lời. Sau khi có tiền tiết kiệm, Thanh Hoan mới bắt đầu xuống tay lấy được bằng chứng Hách gia và Chu Thu Nhụy ngược đãi mình.
Dù sao nàng cũng có tiền, muốn mời thám tử tư hay lắp camera gì đó vẫn có thể làm được. Đặc biệt, Chu Thu Nhuỵ và Hách phu nhân đều xem nàng là người hầu để sai bảo, việc nàng gắn camera quả thực làm người khác khó mà phòng bị.
Cái ngày bị Hách phu nhân đuổi ra khỏi Hách gia, Thanh Hoan cũng đã thu về hết các băng ghi hình. Trước giờ không lấy ra là vì không muốn so đo, nếu như bọn họ vẫn nước giếng không phạm nước sông, thì chuyện cũng chẳng có gì. Nhưng những người này lại có lòng tham không chừa, nếu là như vậy, Thanh Hoan cũng không ngại dạy cho bọn họ biết, cái gì gọi là vừa mất vua lại thiệt quân.
Hách Chấn Tân từ khi chuyện xảy ra tới tận bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện, xem như là người duy nhất biết tự mình hiểu lấy, mặc cho vợ lớn vợ bé có nhảy nhót cỡ nào, hắn ta cũng chưa nói một câu.
Người đàn ông này yếu đuối tới cỡ nào, lúc xảy ra chuyện chỉ toàn đẩy lên người người phụ nữ của mình, còn bản thân thì ra vẻ vô tội hồn nhiên không biết gì. Nhưng băng ghi hình đã chọc thủng hắn. Thật sự cái gì cũng không biết, chẳng lẽ đôi mắt cũng bị mù sao? Rất nhiều lần Hách phu nhân tát vào mặt Sầm Ninh, không lẽ tai hắn cũng điếc?
Nói bừa cái khỉ gì vậy.
Mọi người coi như đã hiểu rõ, không thể dùng lẽ thường suy đoán người nhà họ Hách là người như thế nào, bọn họ vô sỉ, dơ bẩn, đê tiện, ích kỷ, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân. Cả cái nhà này không ai là người tốt.
Chuyện này gây ra ồn ào rất lớn, Chu Thu Nhuỵ không phải muốn làm cho tất cả mọi người đều biết sao, Thanh Hoan cũng cố ý giúp nàng một phen.
Hách Âu càng hận Chu Thu Nhuỵ.
Khi cô ta vẫn là tiểu công chúa Sầm gia, Hách Âu thích mẹ ruột của mình, tuy rằng Chu Thu Nhụy là nhân tố có thể làm xáo trộn sinh hoạt của Hách Âu, nhưng cũng vì Sầm Kỳ phát hiện ra sự tồn tại của Sầm Ninh, Chu Thu Nhụy mới tới tìm cô ta.
Ngay từ đầu, Hách Âu còn cảm thấy biết ơn mẹ ruột, cho nên cô ta lén lui tới với Chu Thu Nhụy sau lưng người nhà họ Sầm, nhưng hiện tại…
Hách Âu hận bà ta muốn chết!
Editor: Lạc Tiếu ♡
Nếu như bà ta không xuất hiện, cho dù Sầm Kỳ nhận ra Sầm Ninh, vậy thì sao? Hách Âu không làm sai điều gì, không hãm hại Sầm Ninh, Sầm gia cũng sẽ không đuổi cô ta đi ra ngoài.
Không ai biết chuyện năm đó Chu Thu Nhuỵ trộm đổi con gái, chỉ có thể dùng cách nói ôm sai để giải vây. Tuy rằng không có lực thuyết phục, nhưng chỉ cần Chu Thu Nhuỵ chết đi, thì không có chuyện gì nữa rồi.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hiện tại Hách Âu trở thành chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Những người trước kia bị cô ta bắt nạt bây giờ đều bắt đầu quay lại trả thù, thậm chí Hách Manh cũng bị lan đến.
Có nghĩa là, Hách phu nhân càng căm ghét Hách Âu hơn, càng thêm tra tấn cô ta, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh. Những thứ Hách Âu có được trước kia, bây giờ hoàn toàn biến mất đi, mọi chuyện hết thảy là ai tạo thành?!
Là Chu Thu Nhuỵ!
Nếu không phải tại bà ta, nếu không phải tại bà ta… Nếu không có bà ta, nếu không có bà ta!
Sầm gia đuổi mình đi bởi vì Chu Thu Nhuỵ, hiện tại mình biến thành bộ dáng này cũng là vì Chu Thu Nhuỵ, nếu như Chu Thu Nhuỵ biến mất, Sầm gia hả giận, hẳn là sẽ không trách tội mình nữa?
Ý tưởng này ngay từ đầu chỉ là nảy sinh, nhưng thời gian qua đi, mỗi ngày ở Hách gia đều phải chịu tra tấn quá khắc nghiệt, Hách Âu càng ngày càng tin tưởng vững chắc vào suy nghĩ của mình.
Dù sao Chu Thu Nhuỵ cũng không nuôi mình ngày nào, sau khi rời khỏi Sầm gia, mình bắt đầu cuộc sống ở nhà họ Hách, Chu Thu Nhụy chỉ một lòng muốn mượn sức mình để thượng vị, căn bản không hề quan tâm chăm sóc, biết rõ Hách phu nhân và Hách Manh luôn khi dễ mình, bà ta cũng không thèm quản!
Tính cách Hách Âu trước giờ đều xúc động lỗ mãng, nhưng lần này, cô ta lại cẩn thận vô cùng.
Bởi vì sự tình bên ngoài ầm ĩ quá lớn, cho nên Hách Âu chủ động đưa ra biện pháp cả nhà ở bên nhau cùng tìm cách đối phó chuyện này. Đến lúc đó mặc kệ Sầm gia thế nào, Hách gia nhà bọn họ đều có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trước. Hách Chấn Tân nghe xong cũng thấy rất có lý, chuyện này đúng là nên giải quyết, không giải quyết không được.
Vì thế cả nhà cùng ngồi xuống với nhau, Hách phu nhân cũng phá lệ, đồng ý gọi Chu Thu Nhuỵ tới.
Chu Thu Nhuỵ hồi còn trẻ, lúc mới ở bên cạnh Hách Chấn Tân đã sợ hãi Hách phu nhân, nhiều năm trôi qua, tuy giữa hai người có thể gọi là huyết hải thâm thù, nhưng bà ta vẫn luôn sợ vị chính thất phu nhân này, mỗi khi gặp mặt, ngay cả nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương cũng không dám. Lần này tới Hách gia, Chu Thu Nhụy thật sự cảm thấy đứng ngồi không yên.
Bà ta vẫn luôn muốn có được vị trí của Hách phu nhân, nhưng mười mấy năm rồi, bà ta lại chưa từng có được.
Tuy rằng Hách Chấn Tân thích Chu Thu Nhụy, nhưng hắn cũng thấy được rõ ràng, khi ngồi trên mặt bàn, người có khí chất hơn cả chính là Hách phu nhân, còn Chu Thu Nhuỵ chỉ thích hợp làm vợ bé mà thôi.
Giờ đây, Chu Thu Nhuỵ cũng sắp hoa tàn ít bướm, kém sắc hơn nhiều so với những thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp. Chẳng qua trong khoảng thời gian này, Hách Chấn Tân túng quẫn, không có sugar baby nào chịu ở cùng hắn, hắn mới nắm chặt lấy Chu Thu Nhuỵ không buông.
Bà ta mang đến phiền toái lớn như vậy cho hắn, nói thật, Hách Chấn Tân cũng không muốn dễ dàng buông tha. Chu Thu Nhuỵ chỉ cần bỏ đi là xong hết mọi chuyện, nhưng Sầm gia là tất nhiên sẽ không bỏ qua Hách gia.
Hiện tại Hách Chấn Tân muốn làm gì ư? Hắn muốn túm chặt lấy Chu Thu Nhụy để Sầm gia trút giận, tính ra thì, hắn cũng chỉ là người bị hại thôi mà?
Hầy, nếu sớm biết con chuột Hách Tiểu Yên kia lại là Sầm Ninh của Sầm gia, hắn nhất định sẽ cung phụng con nhóc đó như tổ tông!
Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Tại “Hội nghị gia đình”, Hách Âu phụ trách bưng trà đưa nước, người hầu tất nhiên là không ở đây, chuyện nội bộ không thích hợp để bọn họ nghe được.
Trải qua bước đầu thảo luận, mọi người nhất trí cho rằng, hẳn là đầu tiên nên xin lỗi Sầm gia, cũng tiến hành khiển trách những đơn vị báo chí trước đó đã tung tin thất thiệt, nói tóm lại là hạ mình.
Tuy rằng nhà họ Hách trước giờ cũng có thể coi như là có tiền, nhưng không có cách nào so sánh với Sầm gia. Đầu năm nay mọi người đều có tâm lý ghét người giàu, bọn họ cúi đầu trước, cũng không tin người họ Sầm có thể không chú ý.
Lúc này, Sầm gia đang đứng ở vị trí được lòng dư luận, cả nhà bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp kéo Sầm gia xuống nước mới được.
Vào lúc nhà họ Hách đang thảo luận khí thế ngất trời, bỗng tự nhiên ai nấy đều cảm thấy có chút buồn ngủ. Thật là kỳ quái, giờ mới là giữa trưa, cơm trưa còn chưa kịp ăn, sao lại cảm thấy mệt nhọc chứ? Hơn nữa, cái cảm giác buồn ngủ không thể kềm nổi này thật kỳ lạ, vậy mà…
Trước khi nhắm mắt, Chu Thu Nhuỵ nhìn thoáng qua con gái Hách Âu, thấy khóe môi của con bé đang nâng lên tạo thành một cái mỉm cười đầy quỷ dị.
Dù sao Hách Âu cũng chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, bây giờ nhân sinh lại thay đổi nhanh như vậy, từ tiểu công chúa Sầm gia cao cao tại thượng biến thành đứa con ngoài giá thú nhà họ Hách, từ đám mây ngã xuống mặt đất, sao có thể chịu được?
Trước giờ Hách Âu cực kỳ hiếu thắng, tính cách cao ngạo, nay lại bị các bạn học trào phúng, Hách Manh ức hiếp, bị cướp đi quần áo trang sức, hỡ chút lại bị Hách phu nhân mắng chửi, tát tai nhục mạ… Những điều đó đều làm Hách Âu bị kích thích mạnh.
Cô ta hận Sầm gia trở mặt không biết người, lại càng hận Hách gia không có nhân tính!
Nhưng người mà Hách Âu hận nhất chính là mẹ đẻ của mình: Chu Thu Nhuỵ.
Hiện tại Chu Thu Nhuỵ hôn mê, lại bị Hách Âu kéo tới bồn tắm, dựa theo cách mà cô ta từng xem qua trong phim, đầu tiên là mở nước đầy bồn, sau đó kéo Chu Thu Nhuỵ qua, dùng dao cắt lấy động mạch ở cổ tay bà ta, Chu Thu Nhụy cứ như vậy vì mất máu quá nhiều mà chết.
Vốn dĩ Hách Âu chỉ muốn giết chết mẹ ruột, mà khi cô ta nhìn thấy một bồn máu loãng trong phòng tắm, trong lòng đột nhiên trào ra một cổ khoái cảm kỳ dị, giống như tất cả mọi hoảng hốt, bất an cùng thương tâm thống khổ đều được giải thoát, cái màu đỏ rực xinh đẹp này, cô ta càng muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Vì thế, hoặc là không làm, hoặc là làm phải làm đến cùng, Hách Âu quyết định cắt cổ tay tất cả những người nhà họ Hách.
Hách Chấn Tân thân cường thể tráng là người đầu tiên tỉnh lại, khi hắn phát hiện mình đang bị trói trên ghế, mà chung quanh đều là máu, hắn thiếu điều muốn phát điên, gào thét lớn tiếng mong Hách Âu thả hắn ra. Lúc này hắn tự xưng mình là ba, cũng biết mở miệng xin lỗi.
Hách Âu liếc nhìn hắn một cái, cười âm trầm, cô ta như bị ma nhập cầm lấy con dao trong tay, đi tới trước mặt Hách Chấn Tân, một dao lại một dao đâm xuống. Hách Âu muốn hắn ta chậm rãi mất máu mà chết, cho nên nơi xuống tay đều là nơi nhiều thịt như cánh tay, đùi, bắp chân. Hách Chấn Tân càng kêu rên đau đớn, Hách Âu càng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.
Sau đó, cô ta cũng tay đấm chân đá với mẹ con Hách phu nhân và Hách Manh, ngày thường hai người này bắt nạt mình như thế nào, hiện tại Hách Âu trả thù gấp trăm ngàn lần.
Hách Manh còn đỡ một chút, dù sao cô ta cũng chỉ nói năng có chút khắc nghiệt, lâu lâu tát Hách Âu vài cái, hoặc cởi quần áo nhục nhã mà thôi.
Nhưng Hách phu nhân lại là người ác độc thật sự. Khi Sầm Ninh ở đây, bà ta ngược đãi Sầm Ninh, Sầm Ninh rời đi, bà ta cũng không cảm thấy chột dạ, lại bắt đầu ngược đãi Hách Âu.
Người câm biết chịu đựng chính là Sầm Ninh, không phải Sầm Âu cô.
Đúng vậy, cho tới nay, Hách Âu cũng không chịu thừa nhận mình là Hách Âu, mà là Sầm Âu. Ở trong lòng mình, cô vĩnh viễn đều là tiểu công chúa Sầm gia được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, được mọi người xum xoe nịnh bợ. Còn đứa con rơi nhà họ Hách nghèo túng hèn mọn bị người khi dễ không phải cô.
Hách Manh tuổi còn nhỏ, bị dọa đến xè ra quần, một đường khóc thét van cầu Hách Âu tha cho mình. Hách phu nhân thật ra không sợ chết, nhưng bà ta sợ con gái mình chết. Bà ta hận con ả Chu Thu Nhuỵ đê tiện sinh ra một đứa con đê tiện, nhưng Hách phu nhân lại là một người mẹ vô cùng cưng chiều con gái, Hách Manh là tính mạng của bà ta, ai động đến nó, bà ta cũng sẽ liều mạng.
Hách Âu lại nhìn ra điểm này, cười ha ha dùng dao nhỏ vẽ tranh trên người Hách Manh, Hách Manh khóc la có bao nhiêu thê lương, Hách phu nhân có bấy nhiêu điên cuồng! Bà nhịn không được ô ô kêu to, nhưng mà trong miệng đang bị nhét giẻ lau, một chữ cũng nói không nên lời.
Còn một chương nữa là hết chén canh số 9 rồi, mọi người đừng quên luật cũ, mỗi chương đều cần phải trên 100 sao (và chỉ tính ở Wattpad của ta) nhé!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!