Cảnh Xuân Lãng Phí - Chương 16: Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Cảnh Xuân Lãng Phí


Chương 16: Chương 16


Sau chuyến tham quan mùa thu đó, cuộc sống cuối cấp của Kỷ Ức Dương coi như chính thức bắt đầu, không giống phần đông các bạn học ở trường quốc tế, năm lớp 12, Kỷ Ức Dương mời gia sư riêng bổ túc chương trình thi đại học tại nhà. Cũng năm ấy, ông ngoại được chẩn đoán ung thư giai đoạn giữa, Sầm Mỹ Luận hy vọng ít nhất y có thể học trong nước bốn năm, Kỷ Ức Dương đồng ý. Suốt năm lớp 12, chuyện sức khỏe của ông ngoại và hai chương trình học song song làm Kỷ Ức Dương không còn tập trung vào Đàm Thiếu Tông đến thế, nhưng y và Đàm Thiếu Tông vẫn luôn có rất nhiều khoảnh khắc “liễu ám hoa minh*”.

Kỳ nghỉ hè sau tốt nghiệp, Kỷ Ức Dương tham gia một dự án tình nguyện ở Đông Nam Á, đây là đề xuất của cố vấn lộ trình học tập, cho rằng về lâu dài, trải nghiệm này sẽ giúp ích cho Kỷ Ức Dương trong quá trình ứng tuyển du học thạc sĩ.

Y đi tới Bhutan, Lào, Campuchia dạy tiếng Anh cho các em nhỏ ở trường học địa phương, toàn bộ hành trình kết thúc tại Thái Lan. Buổi tối thứ hai ở Thái Lan, Sầm Mỹ Luân gọi cho y, nói ba đứa trẻ nhà hàng xóm vừa lúc đi du lịch Thái Lan, Sầm Mỹ Luân kể với bà Đàm rằng Kỷ Ức Dương cũng ở đó, hy vọng Kỷ Ức Dương tới sân bay đón họ theo phép lịch sự.

Kỷ Ức Dương không nghĩ nhiều, y chỉ đồng ý theo thói quen hiếm khi trái lời bố mẹ. Kỷ Ức Dương lái xe đến sân bay, hôm trước y còn tưởng bà Sầm nói nhầm, không ngờ là ba người đi chung thật. Hai cô gái rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy y xuất hiện, họ ngồi vào ghế sau, đặt chiếc túi du lịch trên tay xuống vị trí giữa cả hai. Chờ tới khi Kỷ Ức Dương về vị trí lái xong đâu đấy, Đàm Thiếu Tông không có biểu cảm cũng không có hành lý gì mới mở cửa ngồi xuống ghế phụ.

Ba người đặt cùng khách sạn với Kỷ Ức Dương, không có gì ngạc nhiên khi bà Sầm để lộ tin tức này. Y không ở trung tâm thành phố, khách sạn cũng không thuộc chuỗi cao cấp gì, mà là nơi một người Thái Lan y gặp ở Campuchia giới thiệu cho, vị trí không thu hút, tòa nhà hai tầng chỉ có tổng cộng sáu phòng cho khách, kiến trúc kiểu Pháp điển hình, trong vườn hoa cỏ cây cối xum xuê, dưới tầng có bể bơi rất lớn.

Dọc đường đi, Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy quấn lấy Kỷ Ức Dương hỏi han rất nhiều, từ chuyện y tham gia dự án thế nào đến khách sạn có dịch vụ giặt là hay không, Kỷ Ức Dương kiên nhẫn trả lời từng câu một. Đàm Thiếu Nhụy phàn nàn tầng khách sạn quá thấp, vùng nhiệt đới nhiều muỗi, cơ địa nhỏ dễ để lại sẹo, vết muỗi đốt mà không xử lý đúng cách cũng sẽ thành sẹo.

Lần này Kỷ Ức Dương không đáp. Đến đoạn rẽ, y liếc nhìn gương chiếu hậu bên phải, lúc dời mắt lơ đễnh liếc qua Đàm Thiếu Tông đang tựa đầu vào cửa sổ xe ngủ gật, cậu nghiêng đầu lộ ra một bên yết hầu bị muỗi đốt, làn da ửng đỏ bao quanh nốt nhỏ nhô lên.

Kỷ Ức Dương thực sự hận mắt mình quá tinh.

Buổi chiều, Kỷ Ức Dương mang sản phẩm đuổi muỗi cho Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy, hai người ở cùng một phòng, Đàm Thiếu Nhụy mở cửa, trông thấy món đồ trên tay Kỷ Ức Dương, nhỏ cười ngọt ngào, hiếm khi có phần thẹn thùng hỏi y: “Tớ chỉ thuận miệng nói mà cậu nhớ kỹ vậy à?”

Kỷ Ức Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Phòng Đàm Thiếu Tông ở đâu?”

Đàm Thiếu Nhụy biến sắc, nhìn Kỷ Ức Dương bằng ánh mắt có phần hận rèn sắt không thành thép: “Cậu đúng là có tấm lòng Bồ Tát, lương thiện với cả chó chó mèo mèo, nó ở phòng đối diện chéo với cậu, 203.”

Kỷ Ức Dương đứng trước cửa phòng 203, gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Ấy vậy mà Kỷ Ức Dương nhẹ nhàng thở ra, y đặt thuốc đuổi muỗi và thuốc chống ngứa lên tấm thảm trước cửa rồi về phòng.

Y nhanh chóng nhận ra Đàm Thiếu Tông đang ở bể bơi dưới tầng. Hẳn là Đàm Thiếu Tông rất thích bơi lội, hơn nữa thời tiết Bangkok quả thực nóng bức. Sau bữa trưa ngày hôm sau, Kỷ Ức Dương lại nghe tiếng quẫy nước, đứng trên ban công nhìn xuống, vẫn là Đàm Thiếu Tông. Y nhanh chóng thăm dò rõ ràng lịch trình hàng ngày của Đàm Thiếu Tông, hai cô chị gái đi chơi không gọi cậu, họ muốn đi cùng Kỷ Ức Dương nhưng y từ chối, Đàm Thiếu Tông dành phần lớn thời gian ở khách sạn, một ngày bơi hai lần, 1 rưỡi chiều ngày thứ ba, Kỷ Ức Dương ra ban công, quả nhiên trông thấy Đàm Thiếu Tông mặc áo trắng ngắn tay và quần bơi nhảy xuống bể.

Kỷ Ức Dương đã sắp xếp ổn thoả lịch trình tại Bangkok, Kỷ Chính Huân có bạn làm ăn ở Thái Lan, y thay mặt bố đến thăm từng người một, sau đó nhóm chú bác dẫn y tham quan gần hết danh lam thắng cảnh xung quanh. Chỉ có chiều thứ 7 không phải ra ngoài, Kỷ Ức Dương nằm ngửa trên giường, nhiệt độ điều hòa rất thấp, y thấy tiếng đạp nước của Đàm Thiếu Tông đúng giờ vang lên từ tầng dưới, hôm nay âm thanh lớn hơn một chút, có lẽ cậu đã đổi sang bơi tự do, thậm chí y còn nghe Đàm Thiếu Tông nói một hai câu tiếng Anh sứt sẹo với quản lý khách sạn, 40 phút sau, tầng dưới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, hẳn là Đàm Thiếu Tông đã về phòng.

Kỷ Ức Dương do dự thật lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng 203, lần này có người mở. Đàm Thiếu Tông vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đuôi tóc nhỏ nước. Kỷ Ức Dương hỏi: “Cậu có muốn đi đâu không? Đã bay tới đây mà cứ ở khách sạn thì không hay lắm.”, ý thức được câu hỏi quá đột ngột, y bổ sung: “Hình như hôm nay Lễ hội Songkran bắt đầu, nếu cậu muốn đi thì tôi có xe, khá tiện.”

Đàm Thiếu Tông gật gật đầu, không do dự hay từ chối gì, hỏi y có muốn cùng đi Phật Bốn Mặt không.

Kỷ Ức Dương cũng gật gật đầu.

Phật Bốn Mặt không gần khách sạn họ ở, Kỷ Ức Dương lái xe, điều hòa trong xe mở được 5 phút rồi mà nhiệt độ vẫn chưa giảm, y dứt khoát hạ hết kính xuống với hy vọng khi xe tăng tốc gió trời sẽ giúp làm mát, tuy rằng về sau sự thật đã chứng minh là phí công. Lần này Đàm Thiếu Tông không ngủ nhưng vẫn giữ thói quen quay đầu ra cửa sổ, gió nóng buổi chiều thổi tóc mái cậu bay bay.

Kỷ Ức Dương không nhịn được quay sang nhìn, nhưng lòng lại tự cãi là chỉ xem gương chiếu hậu bên phải để quan sát dòng xe cộ.

Biểu hiện khi ấy của Đàm Thiếu Tông thân thiết hơn chuyến tham quan mùa thu một chút, trên đường đi cậu luôn chủ động tìm đề tài nói chuyện với Kỷ Ức Dương, lúc dừng đèn đỏ, cậu hỏi Kỷ Ức Dương: “Anh có thấy kỳ lạ không? Rõ ràng bây giờ là mùa xuân, nhưng vĩ độ khác biệt có thể dễ dàng phá vỡ định nghĩa về các mùa, mùa xuân ở đây giống như mùa hè, từ ngữ con người sáng tạo ra thực sự không hề đáng tin.”

Kỷ Ức Dương không tìm được từ ngữ thích hợp để trả lời Đàm Thiếu Tông, cũng không phải không muốn, mà là y không băn khoăn những vấn đề như thế, mùa xuân là mùa xuân, nhiệt đới là nhiệt đới, một bên phân chia theo tháng, một bên căn cứ vào đường chí tuyến*. Y sẽ không suy xét xem các định nghĩa có thay đổi theo sự chuyển biến của vĩ độ hay không, vì kiểu băn khoăn này không cần thiết và cũng không có ý nghĩa gì.

Đàm Thiếu Tông luôn có thể nói ra những điều khiến y choáng ngợp và không thể phản bác, ví dụ như buổi chiều lần đầu tiên gặp gỡ ấy, Đàm Thiếu Tông từng dạy y, thích hay không và có quan trọng hay không là hai việc khác nhau.

Kỷ Ức Dương dừng xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm trung tâm thương mại, họ đi bộ tới chỗ Phật Bốn Mặt. Có lẽ Đàm Thiếu Tông đã học hỏi từ trước, cậu cúng bái một vòng theo hướng dẫn trên sổ tay du lịch, biểu hiện có vẻ vô cùng thành kính. Kỷ Ức Dương không tin thần linh, nhưng cũng không cảm thấy lễ Phật là chuyện xấu, cùng lắm là không có ý nghĩa gì, dẫu sao Đàm Thiếu Tông vẫn luôn luôn chung thủy với các thể loại sự tình không có ý nghĩa.

Từ biệt Phật Bốn Mặt, Đàm Thiếu Tông đề nghị hay là đi loanh quanh một đoạn, không cần đọc hướng dẫn, cứ theo dòng người tới chỗ đông đúc mà thôi.

Đây không phải phương thức ngắm cảnh quen thuộc của Kỷ Ức Dương, nhưng nghe cũng chẳng có vẻ gì là không hợp lý. Chiều hôm đó Đàm Thiếu Tông nói rất nhiều, Kỷ Ức Dương không phụ họa cũng không làm giảm hứng thú của cậu, tất cả những điều cậu nói đều nằm trong tầm hiểu biết của Kỷ Ức Dương, cậu nói người Ấn Độ tin vào ba vị Phật lớn, trong đó có hai vị tên là Shiva và Vishnu, Kỷ Ức Dương không biết tại sao Đàm Thiếu Tông đột nhiên nhắc đến Ấn Độ và các vị thần Ấn Độ, rõ ràng cậu vừa mới lạy thần Thái Lan. Đàm Thiếu Tông chỉ một ngón tay về dòng người phía trước, người dân địa phương cầm những thùng nước đầy đứng kín hai bên đường chính: “Không biết những điều ước liên quan đến nước có nằm trong tầm kiểm soát của họ không, nếu có thì bây giờ vẫn kịp ước cho lát nữa không bị ướt đẫm toàn thân.”

Kỷ Ức Dương không hiểu tôn giáo Ấn Độ, nhưng y có thể quyết định đổi hướng rẽ sang con đường nhỏ bên cạnh để tránh đám đông. Họ ngang qua những sạp trái cây, quán ăn, tiệm mát-xa, trái cây nhiệt đới màu sắc tươi đẹp bày ven đường, lúc đi trên cầu vượt họ còn nhìn thấy xe buýt màu hồng nhạt, Đàm Thiếu Tông nói nhiều cuối cùng cũng thấy khát, vào cửa hàng tiện lợi, Kỷ Ức Dương lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh, khi tính tiền Đàm Thiếu Tông đưa từ phía sau ra thêm một cây kem.

Cậu vừa cắn kem vừa tiếp tục đi theo Kỷ Ức Dương, trời nóng kem tan rất nhanh, kem chảy dọc lớp ốc quế, dính trên ngón tay Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương tìm giấy cho cậu, Đàm Thiếu Tông đưa cây kem lên trước mặt nhìn xem còn bao nhiêu chỗ nguyên vẹn, động tác hai người không hề ăn ý, đỉnh kem có ngọn quệt vào tay áo Kỷ Ức Dương, tờ giấy duy nhất đành phải lau áo Kỷ Ức Dương trước rồi lau đến tay Đàm Thiếu Tông.

Thời tiết thực sự rất nóng, vẫn là Đàm Thiếu Tông đề nghị, cậu nói hay là vào rạp chiếu phim ngồi điều hoà.

Kỷ Ức Dương cũng không cố ý chọn bộ phim điện ảnh đó. Nhân viên bán vé đánh giá y và Đàm Thiếu Tông vài lần, tiện tay chỉ một tấm poster, poster trông không có gì khác thường, Kỷ Ức Dương gật đầu rồi thanh toán.

Bắt đầu chiếu mới biết phim không có phụ đề tiếng Anh, lúc đầu y không hiểu rõ nội dung câu chuyện, tới khi nhận ra có khả năng đây là bộ phim về tình yêu của hai cậu con trai, y lo lắng lén quay đầu nhìn Đàm Thiếu Tông, nhưng chẳng biết Đàm Thiếu Tông đã ngủ từ bao giờ.

Ngồi cạnh Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương không thể nào bình tĩnh thưởng thức bộ phim điện ảnh ấy. Cũng không phải y đồng cảm với bộ phim, câu chuyện của y và Đàm Thiếu Tông không giống trong phim, nhưng y vẫn sợ Đàm Thiếu Tông tỉnh dậy, thấy phim lại hiểu lầm tâm sự của y.

Lúc hết phim Đàm Thiếu Tông vẫn chưa tỉnh, cô gái ngồi trong đành phải nhờ y giúp đỡ. Kỷ Ức Dương vỗ vỗ vai đánh thức Đàm Thiếu Tông, một động tác hết sức bình thường, ấy thế mà y lại chột dạ.

Là do người qua đường hiểu lầm tỏ ý cổ vũ, hay do tâm tư không ngừng kêu gào của y đã chẳng thể che giấu, nương theo nỗi xúc động, Kỷ Ức Dương hỏi Đàm Thiếu Tông còn đang ngái ngủ có hiểu phim không. Đàm Thiếu Tông có hiểu bộ phim điện ảnh hay không, có hiểu thứ tình cảm không hợp tiêu chuẩn y dành cho cậu hay không.

Đàm Thiếu Tông đã trả lời bằng đáp án mà có nghĩ y cũng không dám nghĩ.

Kỷ Ức Dương không biết Đàm Thiếu Tông đã thấy cảnh hôn trong phim, y nhìn Đàm Thiếu Tông, ánh mắt không rời dù chỉ một giây, thời gian họ chạm nhau có lẽ chỉ ngắn bằng một giây, y nghĩ tới lời Đàm Thiếu Tông nói lúc họ mới ra ngoài, từ ngữ loài người sáng tạo ra thực sự không đáng tin, có thể định nghĩa động tác vừa nãy của Đàm Thiếu Tông là hôn ư, y không dám chắc.

Nếu y đủ tỉnh táo, nếu y áp dụng 1% trí thông minh lúc lập trình vào khoảnh khắc này, thì hẳn nên hiểu rõ rằng kết thúc ở đó là tốt nhất, tâm sự tuổi niên thiếu kết thúc bằng một động tác vừa giống hôn vừa không giống hôn, 20 năm sau nhớ lại, cùng lắm chỉ là một chiều xuân quá mức nóng nực, có chút tiếc nuối, nhưng là tiếc nuối vừa đẹp.

Nhưng đi tới trước bể bơi y vẫn gọi Đàm Thiếu Tông lại, mời cậu cùng dùng bữa tối mai. Kỷ Ức Dương nghĩ y chỉ muốn ngồi xuống nói rõ ràng với Đàm Thiếu Tông, y từng thích cậu, có lẽ bây giờ vẫn còn thích, Đàm Thiếu Tông không cần đồng ý, nhưng ít nhất Đàm Thiếu Tông cũng nên được biết, biết y từng thích Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông đứng dưới đèn đường, rốt cuộc họ vẫn không thể tránh hết Lễ hội Songkran, quần áo ướt nhẹp chưa kịp khô, tán lá chuối cảnh bên cạnh đung đưa trong gió, im lặng một lúc lâu Đàm Thiếu Tông mới gật đầu.

Sáng hôm sau Kỷ Ức Dương ra ngoài từ rất sớm. Y đã dời cuộc gặp mặt buổi chiều lên buổi sáng, ăn trưa xong không ở lại lâu, y lái xe tới trung tâm thương mại hôm qua, tìm thương hiệu quen thuộc mua một bộ áo sơmi quần âu, ban đầu vốn đến đây để hoạt đ ộng tình nguyện nên y chỉ mang quần đùi áo ngắn tay nhẹ nhàng mát mẻ, tối nay gặp Đàm Thiếu Tông vẫn cần chỉn chu một chút. Để tiết kiệm thời gian, y thuê phòng khách sạn ở tầng trên trung tâm thương mại, tắm xong thay quần áo mới rồi lái xe tới nhà hàng, còn chưa tới 5 rưỡi.

Phục vụ dẫn y đến chỗ ngồi ngắm cảnh đã đặt, đưa menu rượu cho y chọn trước rồi tuỳ ý nói chuyện phiếm và khen y may mắn, với thời tiết hôm nay, cảnh mặt trời lặn sẽ cực kỳ đẹp.

Việc chờ đợi Đàm Thiếu Tông đã bớt khó khăn hơn nhiều so với lần đầu tiên, bởi vì tim y đập rất nhanh, rõ ràng hôm qua đã chuẩn bị sẵn trong đầu, bây giờ lại không biết lát nữa nên mở lời thế nào. Đã quá giờ hẹn 10 phút, Kỷ Ức Dương vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi, y biết Đàm Thiếu Tông luôn thích đến muộn, cũng may y đã trừ hao giảm xóc, dù muộn 20 phút họ vẫn kịp ngắm mặt trời lặn.

Phục vụ nhanh chóng thông báo khách tới, Kỷ Ức Dương vuốt vuốt ống tay áo vốn chẳng có nếp nhăn, y còn đang suy nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên, cửa mây đã nhẹ nhàng mở ra, Đàm Thiếu Nhuỵ váy áo tinh xảo bước vào.

Đàm Thiếu Nhuỵ trang điểm tỉ mỉ, gương mặt vừa vui mừng vừa thẹn thùng, mặt trời bên ngoài bắt đầu lặn xuống, nhỏ nói: “Cậu muốn hẹn tớ ăn tối thì cứ nói thẳng với tớ là được, sao phải bảo Đàm Thiếu Tông chuyển lời, chẳng biết nó nghĩ cái gì, hơn 5 giờ mới báo cho tớ.”

Nhỏ thực sự vui vẻ, lúc nhắc tới Đàm Thiếu Tông, lần đầu tiên không lộ vẻ cay nghiệt.

Nhân viên phục vụ kịp thời đưa hai cuốn thực đơn cho hai người, cho họ đủ thời gian lựa chọn rồi hỏi họ có muốn chụp ảnh chung không, 5 phút sau là lúc phong cảnh ngoài cửa sổ đẹp nhất, có thể chụp được bức ảnh vô cùng xinh đẹp.

Kỷ Ức Dương trả lời: “Cảm ơn, nhưng không cần.”

Đêm hôm đó Kỷ Ức Dương mua vé máy bay về nước.

Thì ra đối với Đàm Thiếu Tông, quyền phân loại “muốn” hay “không cần” chưa bao giờ nằm trong tay y, là do y đã quá tự phụ, tới nỗi ngã một cú cực kỳ đau trước mặt Đàm Thiếu Tông. Kỷ Ức Dương không thể tưởng tượng nổi Đàm Thiếu Tông đã làm gì trong lúc y ăn tối với Đàm Thiếu Nhuỵ, nghĩ tới vẻ chế nhạo trào phúng trên mặt Đàm Thiếu Tông, dù chỉ là ảo giác cũng đủ khiến y đau đớn.

Kết thúc kỳ nghỉ hè đó, Kỷ Ức Dương thẳng thắn xu hướng tính dục với gia đình. Thay vì nói người lớn trong nhà không thể chấp nhận, thì đúng hơn là họ thấy khó hiểu và không biết phải ứng đối thế nào, cuối cùng ông nội để y đi bộ đội. Thực ra quyết định này hơi buồn cười, nhét một kẻ đồng tính luyến ái vào nơi hầu như chỉ có người cùng giới, nhưng Kỷ Ức Dương đã đồng ý.

“Nhưng cậu đừng tự ảo tưởng rằng vì cậu nên tôi mới bốc đồng come out”, Kỷ Ức Dương nói, kể đến đây y bắt đầu thấy hơi mệt, Đàm Thiếu Tông đang đứng hẳn còn mệt hơn, nhưng y cần nói rõ ràng với Đàm Thiếu Tông, bởi vì y không cần Đàm Thiếu Tông thấy có lỗi hay thương hại: “Nên nói thế nào đây, đúng là cậu đã giúp tôi xác nhận d*c vọng với người cùng giới, nhưng khi trở về từ Bangkok, thực ra tôi không hề nghĩ đến chuyện sau này với cậu. Thẳng thắn với người nhà, đầu tiên là vì họ có quyền được biết, thứ hai là vì có một số việc tôi không làm được, lúc ấy họ đã bắt đầu giới thiệu con gái của những gia đình quen biết cho tôi, tôi không thể đi theo diễn trò với người ta.”

Đúng là Đàm Thiếu Tông đã đứng yên rất lâu, nhưng cơ thể anh không hề mệt, chỉ là nội tâm cảm thấy không thể thở được. Kỷ Ức Dương kể lại chuyện từ hồi họ 12 13 tuổi tới tận bây giờ, thời gian nghỉ giữa chừng rất ngắn, anh còn chưa thể dứt ra khỏi đoạn hồi ức này, Kỷ Ức Dương đã kể sang câu chuyện khác, thậm chí Kỷ Ức Dương còn chẳng cho anh bất cứ cơ hội nào để lên tiếng. Anh biết Kỷ Ức Dương cũng dùng những lời ấy để châm chọc anh… người diễn trò kết hôn với con gái nhà quen biết chính là anh.

Bộ đội huấn luyện thể chất cường độ cao, ngày nào cũng ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, con người trở nên vô cùng máy móc, tắt đèn đặt đầu xuống gối là ngủ, lúc thức dậy lại có chuỗi hoạt động huấn luyện nối tiếp. Kỷ Ức Dương thích bắn súng nhất, lúc bắn súng cần hết sức tập trung, không được phép phân tâm dù chỉ một chút, lần ngắm bắn nào cũng khiến y cảm thấy bình tĩnh, vậy nên dù đã xuất ngũ, những khi cần bình tĩnh suy nghĩ y vẫn thường tìm nơi bắn súng. Về sau, y bị thương trong lúc diễn tập, Sầm Mỹ Luân nhất quyết không chịu cho y tại ngũ nữa. Hiệu quả điều trị ung thư của ông ngoại không khả quan, người nhà nghe theo đề xuất không điều trị quá mức của bác sĩ, với tình hình như thế, ở trong nước học đại học cũng không có ý nghĩa gì, mùa thu khai giảng, y đi du học New York.

“Khoảng thời gian đó tôi thực sự rất ít nghĩ đến cậu, môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, từ quân đội tới trường học, tất cả đều yêu cầu tập trung cao độ để thích ứng. Về sau yêu đương cũng giống như là thuận theo tự nhiên, hẹn hò với em trai của một người bạn cùng chuyên ngành, chúng tôi gặp gỡ vài lần trong các buổi tụ tập, cậu ấy tỏ tình trước, tuy tôi biết mình thích người cùng giới từ lâu rồi, nhưng đó là lần đầu tiên có người cùng giới tỏ tình với tôi, ở cạnh cậu ấy thực sự vui, vậy nên tôi đã đồng ý. Lúc đồng ý tôi có hơi hoảng hốt, thoáng nghĩ đến cậu, nhưng cũng biết nghĩ đến cậu chẳng ý nghĩa gì, tôi không thể mặc kệ bản thân sa vào những việc không có ý nghĩa giống cậu. Yêu đương tất nhiên là vui vẻ, học hành cũng rất thuận lợi, lần tiếp theo nghe tin về cậu là khi học kỳ đầu tiên vừa kết thúc, dịp Giáng Sinh Khang Kiều tới Mỹ mua nhẫn hộ người ta, em họ Khang Kiều đính hôn với con riêng nhà họ Đàm.”

Lúc đầu Kỷ Ức Dương cho là Khang Kiều nhắc đến người khác, thế nhưng Khang Kiều lại nói thẳng tên Đàm Thiếu Tông. Y không tin, còn 2 tháng nữa Đàm Thiếu Tông mới tròn 18, hơn nữa rõ ràng Đàm Thiếu Tông đã có bạn gái ở trường cấp 3. Khang Kiều tiếp tục nói về những tính toán đằng sau cuộc hôn nhân đó, Khang Kiều cũng chướng mắt cả nhà họ Đàm, mắng với Kỷ Ức Dương là rặt một đám ra vẻ tử tế, nghe nói ở nhà con riêng không được đối xử tốt, nay có lợi ích là bị đẩy ra kết hôn.

Kỷ Ức Dương nghĩ, y cho rằng mình đã buông tay, nhưng cuối cùng vẫn cứ là Đàm Thiếu Tông tuyên án. Từ nay về sau họ hoàn toàn không còn bất kỳ khả năng nào nữa, Đàm Thiếu Tông bao dung với tất cả mọi người chỉ trừ y ra, tất cả mọi người đều có thể chèn ép Đàm Thiếu Tông, cho dù là ông bố đến cả người ngoài cũng khinh thường kia, chỉ mình y không được.

Một thời gian sau y mới biết cuộc hôn nhân đó không thành. Khi ấy y đã chia tay bạn trai đầu tiên, hay tin Đàm Thiếu Tông đính hôn thất bại, lòng y cũng không xao động nhiều, y nghĩ, không phải lần này thì tóm lại vẫn có lần sau, dù sớm dù muộn Đàm Thiếu Tông vẫn sẽ kết hôn với người khác.

Y đã hạ quyết tâm không nghĩ tới, hoặc là cố gắng không nghĩ tới con voi màu hồng kia, những suy nghĩ chưa bao giờ nói ra thì đời này cũng không cần thiết phải nhắc đến nữa.

Sau đó y yêu đương thêm vài lần, Đàm Thiếu Tông từng đưa y cuốn tạp chí liệt kê lịch sử tình trường của hai người, y không biết có nên tin lời phủ nhận của Đàm Thiếu Tông hay không, nhưng y biết những lời đồn về y dường như đều là sự thật. Đối tượng yêu đương của Kỷ Ức Dương luôn là chất lượng cao, có lẽ không ai có điểm toán kém như Đàm Thiếu Tông, họ không bao giờ thốt ra những lời khiến Kỷ Ức Dương không thể hồi đáp, lúc hẹn hò luôn luôn là họ chờ Kỷ Ức Dương. Khi tình cảm đậm sâu, Kỷ Ức Dương cũng có thể nói lời yêu thích, y không thể nói với Đàm Thiếu Tông, nhưng hình như nói với người khác là việc vô cùng dễ dàng.

Quả thực, Kỷ Ức Dương là đối tượng yêu đương rất tốt, chỉ cần không đối mặt với Đàm Thiếu Tông, y luôn luôn có thể giữ gìn thể diện hào phóng, không can thiệp quá mức vào công việc của đối phương, nhờ trợ lý trợ giúp ghi nhớ những dịp kỷ niệm quan trọng, ngày nghỉ cùng nhau đi du lịch, miễn không phải vùng nhiệt đới thì nơi nào cũng có thể tới, sẵn sàng dậy sớm lên núi ngắm mặt trời mọc nhưng tuyệt đối không xem mặt trời lặn, hút thuốc, uống rượu, mấy thói quen linh tinh khác y đều không nề hà, nếu đối phương dính tai tiếng, y chẳng những không ngại mà còn dò hỏi có cần y ra mặt ngăn chặn hay không.

Kỷ Ức Dương sống cuộc sống điển hình của người thành đạt, từ sự nghiệp đến tình yêu, giống như thời học sinh làm bài kiểm tra, không biết mệt mỏi tìm kiếm giải pháp tốt nhất. Mãi cho đến khi Đàm Khang ngồi đối diện y nêu ra đề xuất vừa phi lý vừa nực cười: kết thông gia.

Thực sự là lâu lắm rồi Kỷ Ức Dương không nghĩ đến Đàm Thiếu Tông, lúc tình cờ nghe thấy tai tiếng của anh, y cũng không phí thời gian tự hỏi Đàm Thiếu Tông thích người cùng giới từ bao giờ. Đầu tiên, y nghĩ tới hai cô con gái của Đàm Khang, y quen biết họ sớm hơn, nhưng vì chuyện của Đàm Thiếu Tông nên cũng đã rất lâu không qua lại. Sau đó mới đến Đàm Thiếu Tông, trong phút chốc y không thể nhớ ra bất kỳ sự việc cụ thể nào, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là Đàm Thiếu Tông cầm cây kem đang chảy đứng ở góc phố Bangkok, hôm ấy, trước khi họ ra ngoài, Đàm Thiếu Tông đã bơi ở bể bơi dưới tầng, vậy mà y còn nhớ rõ những giọt nước bắn lên khi Đàm Thiếu Tông nhảy xuống bể.

Hồi nhỏ đọc tiểu thuyết võ hiệp, Kỷ Ức Dương thích nhất là cảnh báo thù, lần nào đọc cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Kỷ Ức Dương không biết mình có đang chờ đợi thời cơ như vậy hay không, cuối cùng y cũng có thể chèn ép Đàm Thiếu Tông một lần.

Đêm nay Kỷ Ức Dương hoàn toàn thành thật: “Tôi nói muốn kết hôn với cậu chỉ để chọc tức bố cậu mà thôi, người làm bố bình thường hẳn sẽ từ chối, tôi cho rằng cùng lắm thì lúc vui miệng ông ta sẽ kể với cậu là từng có chuyện phi lý như vậy xảy ra, chắc cậu sẽ tức giận, nhưng không đến nỗi tìm tới tôi. Chẳng ngờ ông ta đồng ý rất nhanh gọn, nói sẽ bảo cậu sớm gọi cho tôi.” Kỷ Ức Dương thở dài, đây cũng là lần đầu tiên y lấy hết can đảm đối mặt trực diện với những ý tưởng âm u ngắn ngủi vụt qua từ tận sâu dưới đáy lòng, “Lúc ấy tôi vốn định đưa tin cho bên truyền thông, nhưng cuối cùng lại đổi ý, nếu thế cậu và người nhà cậu hẳn sẽ rất mất mặt, chẳng ai thèm truy cứu tôi có giữ lời hay không, người ta chỉ cảm thấy nhà cậu muốn trèo cao nhưng không thành, xin lỗi, tôi thực sự từng có ý nghĩ như vậy.”

Nhưng y không làm được. Ở nhà hàng Nhật, vừa nhìn thấy Đàm Thiếu Tông là Kỷ Ức Dương biết y không làm được, thái độ của Đàm Thiếu Tông hết sức dửng dưng, dường như có kết hôn với y hay không cũng chẳng sao, trước đây dùng bữa với người yêu, họ luôn hỏi ý kiến y, hôm nay có uống rượu không, uống loại nào, mà Đàm Thiếu Tông chỉ tự cầm chai rượu trên quầy bar rồi đi tới, thậm chí còn chẳng thèm bảo phục vụ lấy thêm một cái ly.

Kỷ Ức Dương lại bị thái độ này của Đàm Thiếu Tông cầm tù thêm lần nữa. Suy cho cùng, Đàm Thiếu Tông vẫn không giống những người khác, dù trước đây chưa từng nắm tay Đàm Thiếu Tông, khi ngồi trước mặt Đàm Thiếu Tông, nhịp tim y vẫn rối loạn, y muốn được của Đàm Thiếu Tông quan tâm để ý, và cũng sẽ đưa ra những quyết định rối loạn.

Chuyện về sau y không cần nói, Đàm Thiếu Tông hẳn là hiểu rõ.

Kỷ Ức Dương yêu Đàm Thiếu Tông, nhưng có vẻ như y luôn luôn không thể nắm bắt đúng trọng điểm, không nói được lời lãng mạn, trừ khi là đã say; tặng người ta món quà quý giá cũng không dám mở miệng nói muốn được đáp lễ, chỉ có thể soạn lý do linh tinh mượn đồng hồ; vì sợ bất cẩn để lộ tâm sự nhiều năm mà toàn ngoảnh mặt làm ngơ hoặc hỏi một đằng trả lời một nẻo trước những vấn đề của Đàm Thiếu Tông; thậm chí còn không dám cầm ảnh chụp về nhà hỏi Đàm Thiếu Tông thực hư tai tiếng, chỉ biết giận chó đánh mèo những người không liên quan.

Tâm sự quanh co như thế, có thể tính là yêu thầm ư? Cũng không phải, tuy rằng chưa bao giờ nói rõ nhưng ít nhất y từng ngỏ lời mời một bữa tối, so với người yêu thầm bình thường y còn được lời một nụ hôn, huống chi bây giờ họ đã ký giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp. Nhưng y và Đàm Thiếu Tông có hôn môi chứ chưa từng yêu đương hẹn hò, thậm chí 10 tháng hôn nhân cũng chẳng dính líu gì đến tình yêu. Thật là vớ vẩn, nụ hôn đầu và người yêu đầu không phải cùng một người, chương trình hôm đó y đồng ý với yêu cầu thêm câu hỏi của Tôn Ngật, chỉ chỉnh sửa đúng một chỗ, sửa mối tình đầu thành nụ hôn đầu.

Kỷ Ức Dương thừa nhận bản thân ích kỷ, y chung tình với Đàm Thiếu Tông, nhưng chẳng thể không chờ mong đáp lại, lời Đàm Khang nói ở văn phòng hôm ấy đã khiến y ý thức được điều này, Đàm Khang muốn gì và Đàm Thiếu Tông muốn gì đều không quan trọng, quan trọng là y không thể cho đi nhiều đến thế. Đàm Thiếu Tông không phải thần linh, chỉ khi thờ phụng thần linh con người mới không ngừng ước nguyện, thú nhận tội lỗi, dù cho ước nguyện không thành vẫn sẵn lòng kiên trì tôn thờ. Lúc ngủ cạnh Đàm Thiếu Tông y có rất nhiều d*c vọng, không muốn chỉ nằm yên như thế, Đàm Thiếu Tông hẳn nên yêu y, yêu lại y như y yêu Đàm Thiếu Tông, tốt nhất là yêu đến nỗi quay ngược chuyện cũ, yêu đến che phủ hết 10 năm qua.

Dường như y đã quên mất Đàm Thiếu Tông vốn không cần phải hoàn trả bất cứ điều gì cho diễn biến tâm lý của y.

Ở một góc độ nào đó, hoà bình giữa y và Đàm Thiếu Tông cũng coi như có mở đầu và kết thúc, không liên lạc nhiều năm mà có thể ký tên vào cùng một tờ giấy đăng ký kết hôn là do dã tâm ích kỷ của Đàm Khang, xé giấy chứng nhận kết hôn thành hai nửa cũng do Đàm Khang thông báo hồi kết.

Kỷ Ức Dương đã nghĩ đến rất nhiều khung cảnh lúc y giãi bày cõi lòng với Đàm Thiếu Tông, nhưng không thể nào tưởng tượng ra hoàn cảnh trước mắt. Thế mà khi thực sự nói ra y lại không hề ngại ngùng, cũng không mang bộ dạng khó coi vì chẳng thể chiếm lấy, thậm chí còn thẳng thắn hơn nhiều so với mong đợi.

Trong một chớp mắt như thế, Kỷ Ức Dương có ảo giác như y đã trở lại rạp chiếu phim ở Bangkok 10 năm trước, hệ thống sưởi trong nhà đủ sức mô phỏng ngày xuân nóng nực ấy, y không còn nhớ tên rạp chiếu phim đó nữa, nếu thử quay lại có lẽ sẽ không tìm được, lúc hỏi câu hỏi kia là do xúc động nhất thời, cùng lắm là y muốn Đàm Thiếu Tông biết được tấm lòng của y, chỉ thế mà thôi, nhưng tất cả đã gián đoạn vì một nụ hôn của Đàm Thiếu Tông, vậy là những tâm sự không thể trao cứ mai phục dưới đáy lòng tới tận bây giờ.

Cũng may giờ đây có bàn trà kê giữa hai người, Đàm Thiếu Tông không thể tuỳ tiện nhào qua hôn y, và y cũng không còn nhiều lời muốn nói.

Thứ ngăn cách họ không chỉ có bàn trà, mà còn là một cuộc hôn nhân không rõ đầu đuôi, là 10 năm dây dưa, là câu chuyện cũ bắt đầu từ trước cả 10 năm đó, y mở cánh cửa phòng bên trái, Đàm Thiếu Tông quay đầu.

Họ luôn đứng ở hai bên bờ sông, mà lúc này đây có lẽ cả y và Đàm Thiếu Tông đều không cần cố sức bơi sang bờ bên kia nữa.

—————-

Chú thích:

1) Liễu ám hoa minh: thành ngữ chỉ việc trong những tình huống không trông thấy đường tiến nữa, bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

2) Nhiệt đới: Khu vực nằm giữa hai đường chí tuyến Bắc và chí tuyến Nam

—————-

Tác giả có lời cuối chương khá dài nhưng không liên quan đến nội dung truyện lắm nên thôi, giản lược như sau:

– Nhạc nền đoạn bộc bạch tâm sự của Kỷ Ức Dương: 罅隙 – “Kẽ hở” (gắn đầu chương)

– Love is messy and horrible and selfish… and bold. (Tình yêu là lộn xộn và khủng khiếp và ích kỷ… và táo bạo.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN