Cảnh Xuân Lãng Phí - Chương 23: C23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Cảnh Xuân Lãng Phí


Chương 23: C23: Chương 23


Lễ trao giải mà Khang Kiều nhắc tới được tổ chức bởi một trang thông tin kinh tế tài chính, thực ra người tham gia đều đến vì Túy Ông* chứ không phải vì rượu. So với việc đạt giải, họ coi trọng cơ hội gặp gỡ mở rộng mối quan hệ hơn nhiều.

Thư mời được gửi tới Hựu Chỉ, bộ phận quan hệ công chúng yêu cầu Kỷ Ức Dương tham dự, hoàn cảnh sau bão tố cần những cơ hội tiếp xúc như thế này. Hình ảnh Kỷ Ức Dương nâng ly cạn chén với các đối tác là bằng chứng chứng minh Hựu Chỉ hoạt động bình thường thuyết phục hơn bất cứ tin tức bài báo nào.

Kỷ Ức Dương suy nghĩ hơn nửa tuần xem có cần liên lạc với Đàm Thiếu Tông hay không. Sau khi kết hôn, họ luôn nỗ lực xuất hiện chung trong các hoạt động gặp gỡ như thế; thứ nhất là vì quan hệ gia đình ổn định của người sáng lập có ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng công ty; thứ hai là Kỷ Ức Dương có ý đồ riêng, y cảm thấy hành động đứng cùng Đàm Thiếu Tông trước ánh đèn flash mang ý nghĩa tuyên bố quang minh chính đại.

Thỏa thuận ly hôn đã viết rõ ràng, Kỷ Ức Dương là người quyết định thời gian và phương thức công khai tin ly hôn, trước khi công khai, cả hai đều có nghĩa vụ phối hợp với người còn lại tham dự các hoạt động gia đình và thương nghiệp cần thiết.

Do dự mãi cuối cùng Kỷ Ức Dương vẫn quyết định không gọi Đàm Thiếu Tông. Dù rằng ở thời điểm hiện tại, sự xuất hiện chung của cả hai sẽ mang lại hiệu quả xã giao lớn hơn hẳn một người, nhưng y không muốn lợi dụng Đàm Thiếu Tông, cũng không muốn vì thực hiện nghĩa vụ hợp đồng Đàm Thiếu Tông mới tới gặp y. Quá khứ họ đã có quá nhiều loanh quanh luẩn quẩn không đơn thuần và không trực tiếp, nếu có lần sau, Kỷ Ức Dương hy vọng hai người sẽ đến cuộc hẹn đơn giản chỉ vì muốn gặp nhau.

Sau khi ký tên có hoạt động thảm đỏ bí ẩn. Thời điểm Kỷ Ức Dương xuất hiện là lúc ánh đèn flash sáng nhất và tiếng màn trập máy ảnh to nhất, giới truyền thông và công chúng đều hiếu kỳ, kể từ khi Hựu Chỉ dính tranh cãi, đây là lần đầu tiên Kỷ Ức Dương tham dự hoạt động công khai trong nước. Tin tức có Kỷ Ức Dương đồng nghĩa với tin tức nhiều lượt xem, mọi người đều chờ xem y sẽ xuất hiện trong đắc chí hay thất ý.

Thực ra cả hai đều không đúng, Kỷ Ức Dương chỉ có mất kiên nhẫn, y không thể quen với cảm giác bị một đống máy ảnh vây quanh. Biểu hiện lúc mất kiên nhẫn của Kỷ Ức Dương là mặt mũi vô cảm, không tươi cười cũng không vẫy tay, có người lớn tiếng hô “Nhìn bên này” nhưng y vẫn hờ hững.

Hình ảnh hiện trường ngay lập tức được đăng tải lên mạng, có người có ý tốt ghép ảnh đơn chụp Kỷ Ức Dương và Hạ Nguyên Chính đặt cạnh nhau. Trong trận chiến giữa hai bên lúc trước, rõ ràng công ty của Hạ Nguyên Chính luôn chiếm thế áp đảo, hôm nay gặp phóng viên anh ta cũng tươi tỉnh rạng rỡ, rất phối hợp mỉm cười nhìn thẳng vào máy ảnh và giơ tay chào hỏi. Chẳng ngờ phần bình luận lại nghiêng về phía Kỷ Ức Dương, mọi người ngại Hạ Nguyên Chính cười đến là nịnh nọt, gương mặt Poker* của Kỷ Ức Dương bỗng được giải nghĩa là bình tĩnh điềm đạm.

Vào hội trường Khang Kiều là người đầu tiên chào hỏi Kỷ Ức Dương, khóe miệng hắn có vết thương khó che giấu bằng trang điểm, mà dường như hắn chẳng thèm quan tâm. Kỷ Ức Dương không định giả vờ không nhìn thấy, dẫu sao chuyện này cũng rất hiếm gặp: “Hiếm lạ thật, có người dám đánh anh cơ à?”

Khang Kiều chằng hề để ý y trêu ghẹo: “Tôi cho phép đấy, anh làm gì được?”

Kỷ Ức Dương vốn chẳng định làm gì, y đã quen Khang Kiều nói chuyện chua chát nên cứ mặc kệ hắn, quay người muốn đi lấy rượu, Khang Kiều bước tới đi bên cạnh y hỏi: “Sao không dẫn người tới? Tôi đã hẹn hôm nay chào hỏi ngài Đàm cho tử tế rồi.”

Kỷ Ức Dương hoàn toàn không biết họ quen biết từ bao giờ, dùng lý do qua loa lấy lệ thường thấy nhất: “Em ấy có việc.”

Khang Kiều cười khéo léo: “Thật không? Tôi thấy không phải lý do đó.”

Kỷ Ức Dương quay đầu liếc Khang Kiều một cái, y biết Khang Kiều có nhiều thủ đoạn, không phải không có khả năng hắn đã hay tin y ly hôn qua đường ngang ngõ tắt nào đó, nhưng nếu Khang Kiều chỉ thuận miệng nói linh tinh hoặc đang thử thăm dò, thì càng nói dối càng dễ lần ra manh mối. Kỷ Ức Dương sử dụng lựa chọn ổn thỏa nhất – dùng sự im lặng ám chỉ đối phương dừng lại ở đây.

Hình như Khang Kiều cũng chẳng quan tâm tình hình thực sự ra sao, hắn cười cười nói chuyện khác: “Tôi tưởng sóng gió công ty anh sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, không ngờ nhanh thế đã lặng rồi, tôi còn chưa kịp kiếm thêm từ thị trường. Nói thật, tài sản lưu động* của công ty các anh ít quá, anh có muốn bán cho tôi một ít của cá nhân anh không? Anh bán bao nhiêu tôi có thể mua bấy nhiêu.”

Đây không phải lần đầu tiên Khang Kiều tỏ ra hứng thú với việc đầu tư vào Hựu Chỉ, trước giờ Kỷ Ức Dương không phản ứng lại nhưng hôm nay y trả lời hơi khác thường: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Gần tháp sâm-panh đông người, có ông chủ công ty truyền thông lại gần nhập hội nói chuyện với họ. Khang Kiều không để nhân vật nhỏ như vậy vào mắt, hắn không muốn lãng phí một phút nào, hoàn toàn chẳng quan tâm lễ độ xã giao, cứ thế xoay người rời khỏi.

May là người kia rộng lượng, cũng biết tính tình Khang Kiều vốn thế, anh ta không cằn nhằn, duy trì vẻ mặt tươi cười hỏi Kỷ Ức Dương: “Sao Thiếu Tông không đi cùng anh?”

Kỷ Ức Dương có ấn tượng với người trước mắt vì năm ngoái Hựu Chỉ đã ký hợp đồng xúc tiến đa nền tảng quy mô lớn cùng công ty này. Y cũng biết người này thân thiết với Đàm Thiếu Tông, có lẽ anh ta bắt chuyện vì nghĩ đêm nay Đàm Thiếu Tông dự tiệc cùng y.

Kỷ Ức Dương đã quen trả lời câu hỏi theo quy trình: “Nhà có việc, hai người cùng đi vắng thì không tiện lắm.”

Người kia không nghi ngờ, sau đó lập tức nhận công: “Năm nay tôi đã sắp xếp cho Thiếu Tông hai trang bìa tạp chí kỳ xuân hàng đầu, công ty của ngài Kỷ nhớ tiếp tục gia hạn hợp đồng với chúng tôi nhé.”

Kỷ Ức Dương cười: “Vậy anh phải nói chuyện với Giám đốc Marketing của chúng tôi.”

“Ngài Kỷ mà đã quyết định thì công ty có ai phản đối được chứ? Nhưng mà có chuyện này hơi ngại, tháng sau có người phát ngôn thương hiệu* lên bìa tạp chí, nhãn hàng chỉ định chụp ảnh ở Isarel nên Thiếu Tông phải đi công tác hơi lâu, mong anh hiểu cho.”

Ấy thế mà Kỷ Ức Dương hoàn toàn không biết tin này, y hỏi: “Bao giờ Đàm Thiếu Tông đi Isarel?”

“Cậu ấy nói chưa nói với anh à? Giữa tháng sau, đi hai tuần, cũng may thời tiết tháng 3 bên đó khá dễ chịu.”

Kỷ Ức Dương còn muốn hỏi thêm nhưng MC đứng trên sân khấu sảnh lớn đã cầm micro thúc giục các vị khách về chỗ ngồi. Hôm nay công ty truyền thông này có giải, ông chủ giơ ly rượu chào Kỷ Ức Dương rồi nhanh chóng rời đi. Kỷ Ức Dương tinh thần sa sút lười bước vào trong, dựa vào bàn ăn tập trung uống rượu.

Cách cánh cửa gỗ dày nặng, âm thanh vọng ra nghe có vẻ buồn buồn, Kỷ Ức Dương uống rượu nóng người đưa một tay nới lỏng cà vạt. Y cầm ly rượu thứ ba, đang định vào sảnh ứng phó một lát bỗng nghe tiếng gọi: “Kỷ Ức Dương?”

Kỷ Ức Dương quay lại, tuy chưa từng gặp người này ngoài đời nhưng y có thể nhận ra gương mặt đó.

Trước khi bay đi New York đăng ký kết hôn với Đàm Thiếu Tông, bộ phận quan hệ công chúng của Hựu Chỉ đã cố ý thu thập thông tin về Đàm Thiếu Tông trên các phương tiện truyền thông để dự đoán rủi ro và phân tích dư luận. Kỷ Ức Dương không buồn nhìn bản phân tích đó đến lần thứ hai, nhưng y đã đọc đống tin đồn dài như biên niên thể của Đàm Thiếu Tông từ đầu đến cuối một lần.

Công việc làm ăn của nhà họ Đàm không nằm trong tầm chú ý của công chúng, lần đầu tiên tên Đàm Thiếu Tông xuất hiện trước dư luận là lúc đính hôn với con gái công ty dược phẩm Khang Lâm.

Khang Giai Nghiên trước mắt còn xinh đẹp hơn ảnh chụp, là một mỹ nhân mang vẻ đẹp sắc sảo. Cô tiến lại gần, màu son gần giống màu rượu trong ly, gương mặt khi mỉm cười bừng sáng sống động: “Tôi luôn mong có cơ hội được gặp anh.”

Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông đã chia xa hơn một tháng, hôm nay khó có lần tham dự sự kiện, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có người nhắc đến Đàm Thiếu Tông với y, hơn nữa người trước mặt còn vô cùng đặc biệt.

Kỷ Ức Dương vẫn còn nhớ rõ tâm trạng nhiều năm trước của y ở New York khi nghe Khang Kiều kể chuyện em họ đính hôn với Đàm Thiếu Tông, đó là tâm trạng cực kỳ không thoải mái. Từ Dư Giảo Giảo đến Khang Giai Nghiên, miễn là con gái xuất thân tốt đẹp đều dễ dàng được Đàm Thiếu Tông ưu ái, còn y chỉ nhận được bỡn cợt và mấy trò đùa dai.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Khang Giai Nghiên y lại không khó chịu như trong tưởng tượng. Kỷ Ức Dương chưa từng có cơ hội thao thao bất tuyệt với người khác về Đàm Thiếu Tông. Nhớ thời niên thiếu đến gặp mặt còn tỏ ra không quen biết, cộng thêm lòng tự trọng quấy phá, dù xung quanh có người nhắc tới Đàm Thiếu Tông y cũng tuyệt đối không nói lời nào; sau đó y có tâm sự với Đàm Thiếu Tông, nội thâm trăm thay ngàn đổi nhưng vì không nhận được phản hồi như ý muốn nên chưa bao giờ nói với bất kỳ ai.

Nhưng hôm nay y có hứng thú nói chuyện về Đàm Thiếu Tông, y hỏi Khang Giai Nghiên: “Vì sao cô muốn gặp tôi?”

“Anh không hỏi tôi là ai nghĩa là đã nhận ra tôi rồi, tôi không tự giới thiệu nữa, trả lời câu hỏi của anh luôn vậy,” Khang Giai Nghiên ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn tận mắt nhìn xem cuối cùng Đàm Thiếu Tông ở bên người như thế nào.”

Lòng Kỷ Ức Dương thầm sửa lại cho đúng, thực ra y không phải người cuối cùng ở bên Đàm Thiếu Tông, nhưng y không định nói Khang Giai Nghiên biết.

“Đàm Thiếu Tông có kể cho anh nghe chuyện với tôi không?” Khang Giai Nghiên hỏi.

Thực ra Đàm Thiếu Tông chỉ nhắc đến chuyện đính hôn thất bại đúng một lần trên đường đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn không nói tới tên Khang Giai Nghiên. Kỷ Ức Dương uyển chuyển trả lời: “Rất ít.”

“Vậy hẳn là không kể.” Nụ cười trên mặt Khang Giai Nghiên chợt biến mất, “Không nhắc đến tôi là đúng. Tôi rất có lỗi với Đàm Thiếu Tông, đến giờ vẫn không có mặt mũi nào gặp cậu ấy, nếu anh có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi thì không còn gì tốt hơn, mà việc này không thích hợp lắm, anh coi như tôi chưa nói gì đi.”

Khang Giai Nghiên trông vô cùng thật lòng, Kỷ Ức Dương thấy biểu cảm đó rất quen thuộc, y nghĩ lúc ngồi trên taxi xin lỗi Đàm Thiếu Tông hẳn y cũng có biểu cảm như thế. Không phải không muốn, mà là y không có tư cách gì để chuyển lời giúp Khang Giai Nghiên, chỉ đành trấn an cô: “Đàm Thiếu Tông là người rất rộng lượng.”

“Tôi biết. Cậu ấy cực kỳ tốt, nói thật, nếu không phải gặp cậu ấy muộn, giả sử thời cơ thay đổi một chút có lẽ tôi sẽ thực sự bằng lòng lấy cậu ấy. Nói vậy anh hẳn phải cảm ơn tôi, nếu lúc đó tôi không đổi ý thì sau này anh cũng không thể cưới Đàm Thiếu Tông.”

Kỷ Ức Dương nói: “Cảm ơn.”

Vừa dứt lời cả hai đều bật cười, mặc dù trong nụ cười mỗi người đều có nỗi buồn riêng.

Khang Giai Nghiên nhấp một ngụm rượu: “Nhớ đến chuyện cũ tôi chỉ thấy có lỗi với Đàm Thiếu Tông. Ngay từ đầu cậu ấy đã kiên quyết không đồng ý, khi đó tôi nên khuyên nhủ bố tôi mới phải, tôi cũng không ngờ cậu ấy to gan đến vậy, nhất quyết không là không. Anh cũng biết các anh các chú nhà tôi lúc tức giận sẽ thực sự ra tay mà, đương nhiên không làm đến mức ấy nhưng chắc chắn họ đã đe dọa cậu ấy nhiều lần. Cậu ấy biến mất một thời gian, lúc quay về thì đồng ý, nhưng chẳng ai ngờ cuối cùng tôi lại phá ra như thế.”

Kỷ Ức Dương hoàn toàn không biết Đàm Thiếu Tông từng phản kháng. Hiểu biết của y về cuộc hôn nhân này chỉ đến từ một câu nói của Khang kiều, tới khi y về nước mọi sự chú ý xung quanh đã dồn sang chuyện Khang Giai Nghiên hủy hôn.

Y từng khinh thường lựa chọn của Đàm Thiếu Tông. Y cho rằng Đàm Thiếu Tông tình sâu nghĩa nặng với với Dư Giảo Giảo, không ngờ quay đi quay lại Đàm Thiếu Tông đã đồng ý kết hôn với người con gái khác. Thậm chí y còn cay nghiệt nghĩ, lại là con gái nhà giàu có, y vẫn nhớ lời Đàm Thiếu Nhụy nói Đàm Thiếu Tông cố tình leo lên những cô gái đó, có lẽ Đàm Thiếu Tông cũng không cam lòng chỉ làm một đứa con riêng.

Đàm Thiếu Tông vừa ham hư vinh vừa tùy tiện, chỉ vì nghe được chút tin tức về Đàm Thiếu Tông mà y lại bắt đầu nghĩ về Đàm Thiếu Tông, rồi lại càng thêm đau khổ.

Nhiều năm sau Đàm Thiếu Tông đúng hẹn gọi điện tới hỏi có phải y muốn kết hôn không, Kỷ Ức Dương thất vọng nhiều hơn vui mừng, chẳng nói gì đã cúp máy, y cho rằng y đã tự xác nhận thực tế, Đàm Thiếu Tông không coi hôn nhân ra gì, chỉ cần có người hỏi là Đàm Thiếu Tông sẽ đồng ý.

Vậy mà bây giờ người trong cuộc là Khang Giai Nghiên lại nói với y rằng Đàm Thiếu Tông vốn nhất quyết không đồng ý, câu chuyện y biết khi xưa chỉ mà một nửa trò chơi ghép hình.

Tất cả suy đoán của y về Đàm Thiếu Tông dựa trên một nửa phiến diện đó đều là hiểu lầm.

Khang Giai Nghiên nói tiếp: “Khi đó cậu ấy không tranh cãi gì nữa, chúng tôi vừa mới thành niên, thực ra có rất nhiều chuyện chỉ là mơ màng lừa gạt cho qua. Thế nhưng hôm ấy, lúc vừa tập dượt ở nhà thờ xong, cậu ấy chợt hỏi vì sao tôi muốn cưới cậu ấy, có phải vì tôi thích cậu ấy không. Tôi là người có tín ngưỡng, không thể nói dối trước mặt Chúa, vậy nên tôi không trả lời. Cậu ấy không hỏi thêm, chỉ nói rất thành thật rằng cậu ấy không thể hiểu được. Kể chuyện rõ ràng quá lại mất hay, cậu ấy không hiểu nhưng tôi có thể cảm nhận được, tôi biết tôi yêu ai và ai yêu tôi. Tối đó có người đạp xe tới nhà tôi, đứng dưới tầng ném đá gõ cửa sổ phòng tôi, thế là tôi đi theo anh ấy, chúng tôi đạp xe bỏ trốn, thực sự rất ngốc, chắc chưa được 10 phút tài xế trong nhà đã đuổi theo rồi.”

Chi tiết việc Khang Giai Nghiên bỏ trốn chưa bao giờ được tiết lộ cụ thể, mọi người đều biết có chuyện như vậy từng xảy ra, cũng biết nó đã phá hủy cuộc hôn nhân của cô và Đàm Thiếu Tông, nhưng chẳng ai rõ diễn biến và kết cục ra sao. Từ đó về sau cái tên “Khang Giai Nghiên” hoàn toàn biến mất trong các tin đồn, đến cả Khang Kiều cũng chưa bao giờ nhắc đến với Kỷ Ức Dương vì bị cha chú cấm không cho kể chuyện xấu trong nhà.

Quá khứ của Khang Giai Nghiên xuất sắc ngoạn mục, hay hơn bài phát biểu của người đạt giải phía bên kia cánh cửa gỗ gấp trăm lần, Kỷ Ức Dương nói: “Rất ít người có thể hiểu được cảm giác bỏ trốn là thế nào.”

“Cảm giác ư? Mười phút ấy là lúc tim tôi đập nhanh nhất trong đời, tối đó gió cực kỳ lớn, lớn đến nỗi chẳng lãng mạn tí nào, gió thổi vạt áo sơmi của anh ấy che gần hết mặt tôi, thực sự cực kỳ chật vật, nhưng chỉ cần hơi ngẩng đầu là tôi có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng, trông thấy vầng trăng trên bầu trời, hôm ấy cái gì cũng “cực kỳ”, mặt trăng cũng cực kỳ tròn, cực kỳ sáng.”

Cô chỉ nói dăm ba câu đã đủ khiến Kỷ Ức Dương vô cùng hâm mộ, dù cố gắng đến đâu Kỷ Ức Dương cũng không thể bù đắp cho bản thân một câu chuyện thanh xuân như thế.

Thấy y như bị những điều vừa nghe được mê hoặc, Khang Giai Nghiên lại mỉm cười: “Rất tuyệt vời đúng không? Thực ra không có những trải nghiệm ấy vẫn tốt hơn, tôi đã phải trả giá quá đắt cho mười phút đó, chắc anh không muốn biết đâu, nhưng cũng không quan trọng. Tôi bắt chuyện với anh không vì lý do gì khác, tôi không có dũng khí gặp Đàm Thiếu Tông, vừa nhìn thấy anh tôi đã nghĩ nói được với anh cũng tốt. Ít nhất tôi từng có mười phút hạnh phúc, cậu ấy không nên bị cướp mất quyền lựa chọn ở bên người trong lòng, hình như lúc đấy cậu ấy đang thích ai đó.”

Khang Giai Nghiên nhìn về nơi xa, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi nhưng hai mắt long lanh ánh nước.

Trong chớp mắt đó Kỷ Ức Dương mơ hồ cảm thấy người bên cạnh cũng quý trọng Đàm Thiếu Tông nhiều như y.

Tâm tình Kỷ Ức Dương bỗng dịu lại, từ khi ly hôn, dường như y luôn không ngừng hòa giải với những sự việc và con người trong quá khứ. Kỷ Ức Dương từng căm ghét Đàm Thiếu Tông yêu sớm với người con gái khác, ấy vậy mà lúc này y lại mượn chuyện đó an ủi Khang Giai Nghiên: “Cô đừng lo lắng quá. Lúc đó hẳn là cô gái Đàm Thiếu Tông thích đã qua đời rồi, vậy nên dù hai người không đính hôn đi chăng nữa họ cũng không thể ở bên nhau.”

“Cô gái?” Khang Giai Nghiên nhíu mày, nụ cười và nước mắt đều đã biến mất, “Không không, không phải đâu. Đàm Thiếu Tông là người rất thẳng thắn, lúc đổi ý bằng lòng đính hôn, lần đầu tiên gặp nhau Đàm Thiếu Tông đã nói với tôi rằng cậu ấy cảm thấy bản thân chưa chắc đã thích người khác giới. Nếu là người khác tôi sẽ nghĩ họ kiếm cớ hủy hôn, nhưng nghe Đàm Thiếu Tông nói vậy tôi chỉ muốn an ủi cậu ấy bởi vì trông cậu ấy vừa bối rối vừa hoang mang. Về sau đọc được tin đồn về Đàm Thiếu Tông, cả nam cả nữ khó bề phân biệt tôi còn nóng lòng thay, lúc biết hai người kết hôn tôi cho rằng cuối cùng cậu ấy cũng tìm ra đáp án.”

Kỷ Ức Dương nói: “Tạp chí tin đồn nói em ấy bị chuyện hủy hôn tổn thương mới quay ra yêu người cùng giới.”

“Tôi làm gì có nhiều sức hút như thế,” Khang Giai Nghiên phủ nhận: “Nói đến thay đổi thành kiến, tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy thích anh lắm đó. Vì ông bố rác rưởi kia mà Đàm Thiếu Tông cứ cố chấp ghét người có má lúm đồng tiền, thế mà cậu ấy vẫn sẵn lòng kết hôn với anh. Vừa nãy anh cười cũng có lúm đồng tiền, tôi đã nhìn thấy rồi.”

“Cô nói vì sao em ấy lại ghét lúm đồng tiền cơ?”

“Vì Đàm Khang đó, cậu ấy không kể cho anh à? Năm đó mẹ cậu ấy yêu Đàm Khang là vì Đàm Khang có nụ cười dịu dàng, lúm đồng tiền in trên hai má, vì ấn tượng đầu sai lầm này mà đến lúc mất mẹ cậu ấy vẫn không thể hoàn toàn hận Đàm Khang.”

Kỷ Ức Dương biết Đàm Thiếu Tông không thích người có má lúm đồng tiền. Trên chuyến xe tham quan mùa thu, y đã nhắm mắt cố làm ngơ nhưng vẫn nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện. Các cô gái liệt kê vài nữ diễn viên nổi tiếng và yêu cầu Đàm Thiếu Tông xếp hạng mức độ yêu thích, Đàm Thiếu Tông xếp một nữ diễn viên phim thần tượng nổi tiếng ở cuối, có người hỏi vì sao, Đàm Thiếu Tông trả lời vì cô ấy có má lúm đồng tiền, người có má lúm đồng tiền là khó chịu nhất.

Từ đầu đến cuối họ chỉ nói chuyện về nữ diễn viên nhưng Kỷ Ức Dương có má lúm đồng tiền lại cảm thấy sự thù địch trong lời nói của Đàm Thiếu Tông nhắm vào y. Có phải vì y có má lúm đồng tiền nên lúc gặp nhau ở trường Đàm Thiếu Tông mới quay ngoắt đi? Hay vì Đàm Thiếu Tông ghét y nên mới ghét luôn tất cả những người có lúm đồng tiền?

Bây giờ biết tai họa từ Đàm Khang mà ra, nhìn lại mới thấy suy đoán ấy thật ấu trĩ, nhưng khi đó Kỷ Ức Dương thực sự rất buồn. Đến tận bây giờ y vẫn thường cố ý kiềm chế không tươi cười trước mặt Đàm Thiếu Tông, kiềm chế tới thành thói quen.

Kỷ Ức Dương chợt nhận ra cuộc hôn nhân của họ thực sự vớ vẩn đến nực cười. Dù đã cùng chung chăn gối và làm những chuyện thân mật nhất nhưng họ lại chưa bao giờ thấu hiểu lẫn nhau.

Trong lúc họ im lặng vửa lớn bỗng mở ra, lễ trao giải chưa kết thúc, có thể nghe rõ tiếng MC giới thiệu vị khách quý công bố giải thưởng tiếp theo, người mở cửa rời đi sớm là Khang Kiều.

Khang Kiều bước đi với vẻ mặt lạnh lẽo và có phần sốt ruột, nhưng nhìn thấy Kỷ Ức Dương và Khang Giai Nghiên, hắn lập tức ra vẻ vô tư: “Wow, hai người đứng cạnh nhau đúng là sự kết hợp mới mẻ, gọi là gì đây? Tình mới tình cũ của Đàm Thiếu Tông?”

Lời này quả thực không hay, những khi Khang Kiều nói chuyện gay gắt Kỷ Ức Dương cùng lắm chỉ lườm hắn mấy lượt nhưng Khang Giai Nghiên không làm thế. Đứng trước mặt người anh họ nhiều người sợ hãi này, thoạt trông khí thế của cô không hề thua kém, ly rượu chưa uống hết phát huy tác dụng, cô giơ tay đổ hết rượu lên áo khoác Khang Kiều rồi đặt ly xuống bước vào sảnh lớn náo nhiệt, không thèm liếc Khang Kiều lấy một lần.

Ấy thế mà Khang Kiều vẫn có thể cười, không hề có ý định xử lý vết rượu trên quần áo và hình như cũng không thấy mất mặt, hắn chỉ quay sang nhân viên phục vụ vừa mở cửa, nói: “Ai để lộ chuyện này ra là chết đó.”

Khang Kiều lại gần vỗ vỗ vai Kỷ Ức Dương, đưa tay giúp Kỷ Ức Dương thắt chặt cà vạt y vừa cố ý nới lỏng: “Thấy không, người có liên quan đến Đàm Thiếu Tông đều là những nhân vật tàn nhẫn, tôi chẳng động được vào ai.”

Gần hết lễ trao giải Kỷ Ức Dương mới tiến vào sảnh lớn. Khi nãy ở ngoài y uống không ít, vừa vào trong đã có đủ loại người nửa quen nửa lạ mời rượu, lúc đi về bước chân nhẹ bẫng.

Trợ lý Sở và tài xế đến đón y, trợ lý Sở dìu y lên xe rồi nhỏ giọng dặn tài xế đêm nay chú ý lái xe thật chậm.

Xe không phát nhạc cũng không bật radio, đây là thói quen của Kỷ Ức Dương, bây giờ không ai nói chuyện nên trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Xe di chuyển chậm, mùi rượu dần tản ra trong không gian kín, trợ lý Sở dựa lưng vào ghế bắt đầu thấy mệt mỏi, mông lung nghe có tiếng nói chuyện.

Người đặt câu hỏi là Kỷ Ức Dương, thấy anh ta quay đầu với vẻ mặt mệt mỏi hoang mang, Kỷ Ức Dương hỏi lại một lần: “Bây giờ Isarel có an toàn không?”

“Isarel?” Trợ lý Sở vỗ vỗ mặt mình, cố tỉnh táo lại: “Lâu lắm rồi không xem tin tức, tôi ấn tượng là thỉnh thoảng có xung đột và tập kích, nhưng cũng là chuyện hiếm thấy thôi.”

“Mỗi ngày chỉ có một chuyến bay tới Tel Aviv* thôi à?”

Trước lạ sau quen, trợ lý Sở đã không còn ngạc nhiên khi sếp đột ngột hỏi chuyện vé máy bay, anh ta vừa mở khóa điện thoại vừa nói: “Chờ chút, tôi tra cứu xem.”

Động tác của trợ lý Sở rất nhanh, chưa đầy năm phút đã có thể mở điện thoại, tra cứu các chuyến bay thẳng và chuyến bay chuyển tiếp vào những ngày khác nhau, anh ta ngẩng đầu định báo cáo cho Kỷ Ức Dương nhưng Kỷ Ức Dương đã ngủ mất, như thể câu hỏi vừa nãy chỉ là lời nói mớ trước khi chìm vào giấc ngủ của người say.

Người theo dõi tin tức luôn sở hữu khứu giác nhạy bén, chuyện Đàm Thiếu Tông không đi châu Âu cùng Kỷ Ức Dương còn hiểu được, nhưng việc Kỷ Ức Dương dự lễ trao giải một mình có rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Người đăng tin đồn cũng chỉ phỏng đoán nên đã dùng chữ viết tắt thay thế tên nhân vật chính nhằm tránh rủi ro pháp lý, trước khi đi ngủ Kim Khiết lướt đến tin này, nhanh chóng giải mã ra người trong câu chuyện là sếp cô.

Thứ hai đi làm cô xác nhận thông tin với Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông đưa tay: “Ở đâu? Đưa anh xem.”

Kim Khiết mở ảnh chụp tin tức rồi đưa điện thoại cho Đàm Thiếu Tông, hỏi lại một lần: “Rốt cuộc là thật hay giả?”

Đàm Thiếu Tông cúi đầu tập trung đọc tin, không trả lời cô, ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại, Kim Khiết lo lắng: “Anh làm gì đó? Đừng xem album ảnh của em!”

Đàm Thiếu Tông trả điện thoại cho cô: “Anh báo cáo tin tức sai sự thật thôi, được rồi, nói chuyện chính đi.”

Chuyện chính là Kim Khiết đã phân loại các đề nghị chụp ảnh nhận được trong tuần trước rồi đưa cho Đàm Thiếu Tông.

Khi có lời mời dự án, Kim Khiết thường phụ trách sàng lọc vòng đầu tiên, sau nhiều năm làm việc chung, cô đã trở nên vô cùng ăn ý với Đàm Thiếu Tông, có thể loại trừ chính xác những dự án Đàm Thiếu Tông không bao giờ hứng thú. Nhưng lần này Kim Khiết đã bấm vào cùng một email những mười lần, trong đó có năm lần cô muốn từ chối trực tiếp, năm lần khác lại cảm thấy cần gửi Đàm Thiếu Tông, cuối cùng cô vẫn quyết định in ra, nhường đề bài khó cho Đàm Thiếu Tông giải quyết.

Lúc nhìn thấy bốn chữ “Hội đồng quản trị” Kim Khiết định từ chối luôn, bên kia yêu cầu chụp ảnh ban giám đốc phục vụ báo cáo cuối năm. Lúc trước từng có công ty gửi đề nghị tương tự, Đàm Thiếu Tông đã nói rõ là về sau cứ chuyển thẳng những email như thế vào hòm thư rác.

Lần này có hai nguyên nhân khiến Kim Khiết do dự, thứ nhất là thù lao cao, thứ hai là đề nghị đến từ tập đoàn nhà họ Kỷ.

Kim Khiết đứng trước bàn làm việc nhìn Đàm Thiếu Tông lật từng trang tài liệu, anh vẫn giữ thói quen đánh những dấu X và V rất to, hôm nay Đàm Thiếu Tông từ chối rất nhiều. Đến trang thứ hai từ dưới đếm lên, Kim Khiết thầm đoán dự án chụp ảnh tập thể ban lãnh đạo cũng sẽ bị từ chối, nào ngờ Đàm Thiếu Tông dừng lại một lúc rồi đánh dấu V.

Anh không ngẩng đầu, nói với Kim Khiết: “Đơn này không tính tiền, cô nhớ kỹ là được, không cần nói trước với họ qua email.”

Vừa nói Đàm Thiếu Tông vừa lật sang trang tiếp theo, đó là dự án cuối cùng, cũng là dự án Kim Khiết đánh giá cao nhất, Kim Khiết thấy anh lật về trang trước như tìm kiếm thông tin gì đó rồi lại lật về trang sau đánh một dấu X gọn gàng.

Kim Khiết khó tin: “Lần đầu tiên sau nhiều năm kết hôn vợ chồng nam nữ diễn viên xuất sắc nhất cùng lên tạp chí mà anh không muốn chụp? Anh lãng phí thời gian đi chụp ảnh tập thể cho một đống chú bác làm gì? Đây có tính là lợi dụng chức quyền vì lợi ích cá nhân không?”

Đàm Thiếu Tông trả lời đường hoàng chính đáng: “Anh muốn chụp, nhưng hai lịch chụp này trùng nhau. Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ*, phải ưu tiên việc nhà lên hàng đầu chứ.”

————————————–

Chú thích:

1) Túy Ông: Âu Dương Tu – một nhà thơ kiêm nhà sử học nổi tiếng thời Tống ở Trung Quốc, ông rất thích uống rượu và tự gọi mình là “Túy Ông” (nghĩa là “ông già say rượu”). Đại khái là ông này rất giỏi nhưng vì nhiều lý do nên đi ở ẩn, không màng sự đời. Có người tặng rượu cho ông, mời ông đi uống rượu, bàn chuyện về rượu với ông…; nhưng thực ra người ta muốn gặp ông là chính chứ rượu chỉ là cái cớ.

2) Mặt Poker: mặt vô cảm, kiểu:.__.

3) Tài sản lưu động (current assets) là những tài sản ngắn hạn và những tài sản thường xuyên luân chuyển trong quá trình hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp, tài sản lưu động được thể hiện ở các bộ phận bao gồm tiền mặt, các chứng khoán thanh khoản cao, hiện vật (vật tư, hàng hóa), các khoản nợ phải thu ngắn hạn.

4) Người phát ngôn thương hiệu (Brand Spokesperson) là danh phận cao cấp nhất một ngôi sao có thể nhận được và không phải thương hiệu nào cũng có. Một phát ngôn viên của thương hiệu không những phải có phong cách phù hợp và độ phổ biến cao, mà còn cần am hiểu tốt về nhãn hàng. Ngoài ra, vì Spokesperson sẽ thay mặt thương hiệu trả lời báo chí và truyền thông, lối cư xử lịch thiệp và EQ cao trở thành tiêu chí vô cùng quan trọng.

5) Tel Aviv: một thành phố lớn ở Isarel

6) Xuất phát từ câu “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”: thứ tự ưu tiên, làm được bước trước mới làm được bước sau: tu dưỡng bản thân –> chỉnh đốn gia đình –> lo toan việc nước –> làm cho thiên hạ thái bình

————–

Editor có lời muốn nói:

Đàm Thiếu Tông trả bật lửa, Kỷ Ức Dương xóa Bangkok AI. Từ lúc họ ly hôn thành công là tác giả đã quyết ý đập đi xây lại rồi. Quá khứ quá rối ren, về sau dù có vén màn quá khứ thì cũng chỉ giúp họ thêm hiểu nhau và hướng tới tương lai, chứ không phải để tiếc nuối hay níu kéo chuyện đã qua nữa. Kết HE nên mọi người cứ yên tâm là hai anh sẽ về quay bên nhau bằng cách chủ động, rõ ràng và sẵn sàng.

Edit mà cứ nơm nớp xợ mọi người buông lời cay đắng ạ:’>>>> Đừng có buông lời cay đắng nhen tui không chịu nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN