Cặp Đôi Hoàn Cảnh - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Cặp Đôi Hoàn Cảnh


Chương 13


Type: DandelionKyuHyun

Sau khi kết thúc cuộc thi kỵ xạ, Tiêu Sơ ở lại cùng chung vui với binh sĩ thêm ba ngày nữa, tửu lượng của y rất tốt, nên mỗi ngày dù có uống thả cửa cũng chỉ hơi ngà ngà say mà thôi. Còn về Bạch Hạ, Tiêu Sơ chỉ lạnh nhạt nói một câu “Là một cô nương, vẫn không nên uống rượu thì tốt hơn” trước mặt vài vị tướng lĩnh, rồi ra lệnh tất cả trên dưới trong quân doanh, hễ ngườ nào có cơ hội tiếp xúc với rượu đều phải chấp hành nguyên tắc “phòng hỏa hoạn, phòng trộm cắp, phòng Bạch Hạ”…

Rời khỏi đại doanh Tây Kinh trở về Tiêu Phủ, Tiêu Sơ tìm một dịp tuyên bố, Bạch Hạ chính là hậu nhân của gia tộc thần y, chân của y đã được nàng trị khỏi rồi. Tất cả mọi người ai cũng mừng rõ reo hò, cảm động đến rơi nước mắt, trong đó đặc biệt phải kể đến Tứ Muội, hắn khóc còn thảm thiết hơn nhiều so với khi Mạnh Lãng bị trúng thuốc bột, thái độ của hắn đối với Bạch Hạ thì phải gọi là thành kính, so với tổ tong còn hầu hạ chu đáo hơn. 

Trái lại, người bình tĩnh nhất chính là Chiến Phong, nó chỉ đi vòng quanh Tiêu Sơ đang đứng mấy vòng, nhẹ nhàng dung cái đầu xù long dụi dụi vào người y, không biết có phải do ánh sáng hay không mà trong đôi mắt xanh biếc của nó trông lại vô cùng thê lương, giống hệt như ngày nó nhìn thấy tay Bạch Hạ chảy máu không ngừng vậy. 

Có điều, tất cả mọi người đều đang hết sức vui mừng nên chẳng có ai nhận thấy sự khác thường nhỏ này, chỉ có mỗi Tiêu Sơ khi vuốt ve bộ lông dày của sói tuyết lại dung them ba phần sức, vẻ mặt thì lại nhu hòa hơn rất nhiều. 

Qua tháng Giêng, quan phủ mở nha môn xử lý chính vụ, các sản nghiệp trong dân gian cũng mở hàng buôn bán, Tiêu Sơ lại bắt đầu những ngày tháng bận rộn qua lại giữa hai bên. Bạch Hạ vẫn như trước, rất ít khi ra ngoài, cứ ở mãi trong phủ chơi đùa cùng Chiến Phong, hoặc nhốt mình trong phòng điều chế thuốc. 

Hôm nay, Tiêu Sơ có chuyện nên về trễ, Bạch Hạ sau khi dung bữa xong quay trở lại phòng dành cho khách thì bị dọa cho một trận khiếp vía. 

Lâm Nam lâu ngày không gặp hiện giờ đang thoải mái nằm trên giường nàng, thấy nàng đi vào hắn còn cười hì hì chào hỏi: “Ăn cơm rồi à?”.

“…Khuê phòng nữ nhi, người ngoài không được vào!”.

“Từ khi nào ta lại trở thành người ngoài của nàng rồi?”

“Từ trước tời giờ huynh cũng đâu có phải người nhà của ta đâu?”.

“…”

Lâm Nam xoay người ngồi dậy, đôi chân dài khoanh lại, lấy quạt chống cằm: “Thế còn Tiêu Sơ thì sao? Y là cái gì của nàng?”.

Bạch Hạ trả lời không chút do dự, cũng chẳng hề ngại ngùng: “Phu quân”.

Lâm Nam hừ một tiếng lạnh lung: “Hai người vẫn còn chưa thành than mà!”.

Bạch Hạ bèn nghe theo lời hắn mà sửa lại: “Vậy thì là vị hôn phu”.

Lâm Nam sững người, rồi cười to: “Bạch Tiểu Hà, nàng đùa cũng hơi quá rồi đấy nhỉ?”.

“Đùa cái gì?”

“Hôn nhân đại sự cũng có thể lấy ra đùa sao?”

“Ai đùa việc này chứ?”

“Hai người có được cha mẹ làm chủ, có mối mai đưa đường không? Tự tiện đính ước chung thân, vụng trộm qua lại như vậy mà không phải là đùa giỡn sao?”

“Mấy thứ đó chỉ cần nghĩ có thì tự khắc là có thôi. Hơn nữa cho dù chúng ta có lén lút yêu đương thì cũng đâu có liên quan gì đến huynh, phải không?”

Sắc mặt Lâm Nam hơi trầm xuống: “Cho nên nàng thật long sao?”.

“Nói thừa!”

“Nàng thật sự muốn gả làm thê tử của y?”

“Không sai!”

“Rõ rang nàng biết rằng y…”

“Y làm sao?”

Lâm Nam hít sâu một hơi, đứng dậy từ từ đi tới trước mặt Bạch Hạ: “Y không thể ở bên nàng cả đời!”.

Bạch Hạ giật mình, chân mày nhíu lại: “Huynh nói lời này là có ý gì?”.

Lâm Nam khép đôi mi dài, giấu đi hổ phách đang dần hiện lên trong đôi mắt nâu. Hắn giả vờ làm như thể đang nghịch tua quạt. Một lúc sau hắn bỗng cười lớn, khuôn mặt khinh khỉnh, cả người hắn đều toát lên vẻ bỡn cợt, phong lưu phóng túng: “Nam nhân trên đời này đều giống hệt nhau, chỉ cần có chút tiền, có chút quyền, người nào chẳng tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, có trăng quên đèn? Y đường đường là một Hầu gia, là hoàng thân quốc thích đàng hoàng, làm sao có thể ở bên một nữ nhân như nàng cả đời?”.

“Mấy lời này huynh để lại cho mình đi! Chuyện của chúng ta không cần huynh quan tâm!” Bạch Hạ tức giận chỉ cánh cửa đang mở rộng: “Ta là người sắp thành thân, không tiện cùng với huynh ở chung một phòng, huynh đi từ từ, ta không tiễn!”.

Lâm Nam đứng nguyên tại chỗ bất động, im lặng trong chốc lát. Lúc hắn lại mở miệng, trong giọng nói đã bớt đi sự ngông cuồng, chỉ còn lại sự dịu dàng chứa đầy mệt mỏi: “Lâu như vậy không gặp nhau, nàng cũng không quan tâm ta đã đi đâu, đã làm những gì sao?”.

Bạch Hạ sững sờ, bất giác siết chặt nắm tay, ngữ khi lại vô cùng thờ ơ: “Ta chỉ quan tâm tới một người thôi”.

“Rốt cuộc tại sao nàng lại một lòng một dạ với y như thế?” Lâm Nam bỗng tóm chặt hai vai nàng, vẻ mặt mang theo chút giận dữ, điên cuồng: “Bạch Tiểu Hà, nàng hãy nhìn cho rõ đi, ta mới là người có thể ở bên nàng cả đời!”.

Bạch Hạ không nhịn nổi cắn răng giãy dụa, nàng lại nói rõ ràng từng tiếng một: “Huynh không phải! Từ trước đến giờ huynh đều không phải! Chỉ có Tranh Ngôn mới có thể cùng ta nắm tay suốt cả đời!”.

“Nàng dựa vào cái gì mà nói thế…”, Lâm Nam bỗng híp đôi mắt phượng: “Sao nàng lại tin rằng y có thể cùng nàng đi tới cuối đời đến mức đó?”.

“Đúng vậy, chỉ dựa vào điểm này ta đã tin chắc rồi!”

Có người trăm năm mới là một kiếp. 

Còn có người, chỉ ba đến năm năm là đã cả một đời rồi. 

Chẳng qua những lời này Bạch Hạ không nói ra, Lâm Nam cũng không hiểu được. 

Bạch Hạ thấy vẻ mặt Lâm Nam thay đổi không ngừng, cứ như hắn đang suy nghĩ gì đó, vội vàng muốn nhân cơ hội này tránh thoát khỏi hắn. Song vừa mới cử động, bả vai đã bị kìm chặt, nàng muốn há miệng la đau, đôi môi vừa mở ra đã bị phủ kín. 

Lâm Nam cúi đầu hôn lấy bờ môi nàng, khống chế không cho nàng giãy dụa. 

Bạch Hạ ban đầu vô cùng kinh ngạc, sau đó phẫn nộ nhưng lại chẳng thể động đây được đành phải để mặc hắn làm bậy. Lúc sau nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều không còn sức lực. 

Cuối cùng nàng cũng hiểu được, lời mà Tiêu Sơ từng nói: “Nếu muốn xảy ra chuyện gì đó thì sớm đã xảy ra rồi”.

Nếu Lâm Nam muốn, nàng căn bản không thể kháng cự được. Vậy thì trước đây hắn sở dĩ chưa từng động tới nàng, phải chăng vì hắn có cùng một lý do với Tiêu Sơ?

Tôn trọng. 

Hắn tôn trọng nàng, đối với một người tính cách phong lưu, nơi nơi lưu tình như hắn mà nói, chút tâm ý này thật không dễ dàng gì, nó đáng quý biết bao…

Nhưng nàng đã nhận ra quá trễ, hoặc có thể nói là, hắn để cho nàng nhận ra điều này quá trễ. 

Vậy nên, hắn vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một niềm hối tiếc trong cuộc đờI nàng, một niềm hối tiếc khi mà cả hai bên đều còn quá trẻ, cả hai đều không hiểu cách để biểu đạt tình cảm của mình nên đã bỏ lỡ. 

Nụ hôn của Lâm Nam rất ngang ngược, mang theo sự bộc phát khi phải kiềm chế quá lâu, còn cả nỗi niềm hoảng sợ sẽ mất đi nên phải bất chấp tất cả để níu kéo. Nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn còn giữ lại được mấy phần lý trí. Chính nhờ có chút lý trí đó, hắn mới có thể dừng lại không tiến them bước nữa khi nhìn thấy dòng nước mắt đang cuồn cuộn chảy xuống qua khóe mắt cùng vị máu càng ngày càng nồng trong miệng. 

Buông Bạch Hạ ra, hắn lại thấy nàng nước mắt đầm đìa, bịt chặt miệng thở hổn hển, có vài dòng máu theo kẽ ngón tay thấm dần ra ngoài. 

Lâm Nam hoảng hốt, vội vàng kéo tay nàng ra, cạy khuôn miệng đang nhuốm đầy máu của nàng ra cẩn thận xem xét, răng còn đủ cả, lưỡi cũng vẫn còn, không nhìn thấy vết thương gì, nhưng vẫn cứ chảy máu không ngừng. 

Lâm Nam ngỡ ngàng chẳng hiểu gì: “Không phải chứ Bạch Tiểu Hà…chẳng qua chỉ để ta hôn một cái thôi mà nàng đã tức đến thổ huyết à? Dù có là trinh tiết liệt nữ thì phản ứng chắc cũng không kịch liệt đến mức này đâu…”.

Bạch Hạ phẫn nộ đạp một cước thật mạnh lên chân hắn, vừa lau nước mắt vừa chạy sang phòng bên cạnh, lục lọi trong đống chai lọ ra một viên thuốc uống ngay, tiếp đó nàng lại lấy ra một viên, bóp nát bôi lên đầu lưỡi, qua chừng nửa khắc sau, khi dược tính bắt đầu lan ra, máu cũng ngừng chảy nàng mới chạy đi tìm nước trà súc miệng hết lần này đến lần khác để khử đi mùi máu tanh nồng. 

Lâm Nam lúng túng đứng ở bên cạnh nhìn, đến khi nước nàng nhổ ra đã trong suốt mới ngượng ngùng ấp úng: “Ta chỉ biết đêm đầu tiên sẽ chảy máu, thật không ngờ nụ hôn đầu cũng sẽ…”.

“…”, Bạch Hạ thẳng tay ném bình trà đang cầm vào người hắn: “Nụ hôn đầu cái đầu của huynh ấy!”.

Lâm Nam sững người, sau đó nghiến răng nghiến lợi giậm chân thình thịch: “Ngụy quân tử! Thật đúng là ngụy quân tử mà! Ta nhịn gần hai năm cũng không động tới, vậy mà lại để cho kẻ đến sau như y nhanh chân biến mất! Quả nhiên là hoa nào hái được thì cứ hái, cái gì ăn vào miệng mới là của mình!”.

“…”

Tránh đi mấy ly trà Bạch Hạ thuận tay ném tới, Lâm Nam thu lại vẻ đùa cợt, bước tới mặt nàng, thần sắc nghiêm túc: “Hãy nói cho ta, tại sao lại thế? Nếu chỉ bất cẩn bị thương một chút ở đầu lưỡi làm gì đến mức như cắn lưỡi tự sát vậy được?”.

Bạch Hạ chậm rãi đi tới góc phòng lấy khăn, chậm rãi lau miệng rồi lại chậm rãi treo lên, sau cùng nàng chậm rãi xoay người nhìn hắn, chậm rãi nói: “Lúc ta hôn Tranh Ngôn, đều do ta làm huynh ấy bị thương, không giống huynh…”.

“…”

Lâm Nam như bị sét đánh, trợn mắt, xoay nhanh chiếc quạt trong tay, xem ra hắn đang rất muốn tự đâm thủng hai tai rồi lại rất muốn đâm thủng hai mắt, nhưng dường như lại càng muốn đâm vào trái tim Bạch Hạ hơn. 

“Nàng, nàng, nàng… nàng đúng là con tôm nhỏ ngu ngốc, không biết thì đứng có mà nói bậy, sao mà toàn nói mấy chuyện linh tinh…”

Vẻ mặt Bạch Hạ thoáng hiện lên nét buồn bã không dễ thấy được, nàng âm thầm thở dài. Tuy vì đầu lưỡi bị thương nên giọng nói hơi ngọng, nhưng lời nói ra lại vô cùng đanh thép: “Ý của ta là, từ trước đến giờ Tranh Ngôn chưa bao giờ làm ta tổn thương, không giống huynh”.

Đôi mày Lâm Nam nhướng lên, giọng nói bỗng trầm hẳn xuống: “Thì ra ở trong lòng nàng, những gì ta mang lại đều chỉ là thương tổn?”.

Bạch Hạ không đáp, chỉ bình thản nhìn hắn, đôi mắt trong veo. 

Lúc sau, Lâm Nam bỗng nhiên lắc đầu cười phá lên, tiếng cười càng lúc càng lớn và lạc long: “Bạch Tiểu Hà, tại sao… tại sao những đau khổ buồn phiền hắn gây ra cho nàng, nàng lại có thể không để trong lòng, còn sự vui vẻ hạnh phúc ta mang đến cho nàng thì nàng lại luôn coi như không thấy”.

Bạch Hạ hơi trầm mặc, khuôn mặt cười thật ngây thơ vô hại, nhưng mỗi câu nàng nói ra lại tựa thanh đao sắc nhọn đâm vào tận xương tủy: “Hay có thể nói như thế này, cho dù huynh ấy đem đến cho ta đau khổ buồn phiền ta vẫn vui vẻ chấp nhận. Cho dù huynh có cho ta vui vẻ hạnh phúc ta cũng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị mà thôi!”.

Nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Nam, nàng dứt khoát xoay người bỏ đi không hề dừng lại, càng không quay đầu lại. 

Trong căn phòng trống vắng, tiếng cũng vẫn cứ vang vọng, tuy dần dần nhỏ đi nhưng dường như không thể nào ngừng lại được. 

Lúc lâu sau, hình như đã thấm mệt, Lâm Nam dựa vào chân tủ ngồi bệt xuống dưới đất, vừa cười vừa nhìn đường chỉ tay lộn xộn của mình. 

Hắn đã tìm đủ mọi cách, hao tổn không biết bao nhiêu công sức, vậy mà hắn lại nhận được kết quả thế này đây. Phải chăng những thứ hắn muốn, vĩnh viễn đều không thể có được? Có lẽ điều duy nhất hắn thắng được Tiêu Sơ, chính là thời gian… Song, tại sao Bạch Hạ lại tự tin như thế chứ? Nàng tự tin rằng có thể ở bên y cả cuộc đời này, họ sẽ dắt tay nhau tới khi bạc đầu. Chẳng lẽ, nàng đã tìm được cách giải độc…

Hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nóc nhà trắng xóa, cuối cùng Lâm Nam cũng ngừng cười. Mái tóc màu hạt dẻ lay động dù không có gió, đôi mắt nâu nhạt lại tựa như đầm sau băng giá. 

Tiêu Sơ vừa hồi phủ đã sợ hãi đến mức thất kinh hồn vía, bởi vì Bạch Hạ đang tắm rửa trong phòng y…

“Sao muội lại…”

“Ái chà, thật ngại quá! Muội không ngờ huynh lại về sớm như vậy!”

“Nhưng tại sao muội không tắm trong phòng mình ấy…”

“Lâu lâu đổi chỗ khác tắm rửa mới có cảm giác mới mẻ chứ, như vậy còn giúp kích thích khí huyết lưu thông, có lợi cho sức khỏe lắm đó.”

Trước sự giải thích đầy thuyết phục thế này, Tiêu Sơ chỉ có thể im lặng không đáp. Y xoay lưng lại vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng nước róc rách, loáng thoáng còn thấy được làn khói bay lượn lờ cùng đường nét cơ thể qua tấm bình phong, y đặt tay lên trán thở dài. 

Theo lý mà nói, sức chịu đựng của con người có hạn, nhưng qua mỗi lần thử thách, sức chịu đựng của y trước giỡ vẫn chưa đạt tới cực hạn đó. 

Lẽ nào sức chịu đựng của y là vô hạn? Điều này chẳng phải có nghĩa rằng, y không phải là người?!

Chẳng lẽ, tối hôm nay chính là cơ hội để y chứng thực thân phận con người của mình? Đây chính là ý trời?

Không không không, nếu làm như vậy thật thì y mới không phải là con người nữa, mà là cầm thú! Cầm thú ơi là cầm thú…

“Tranh Ngôn, huynh lấy y phục mắc trên giá đưa qua đây cho muội đi!”

“…Muội tự lấy không được à?”

“Xa quá chứ bộ! Trời lại lạnh thế này, huynh nhẫn tâm để muội không mảnh vải che thân mà chạy lung tung sao?”

Câu nói này của nàng tác động đến mức đầu óc Tiêu Sơ cứ “ong ong”, y lẩm bẩm: “Dùng lời nói khiến cho người ta phạm tội gọi là xui khiến, cũng có thể bị phán ngồi nhà lao…”.

Y nhắm mắt, dựa vào trí nhớ đi tới chỗ giá áo, mò mẫm tìm được y phục rồi men theo hơi nước từ từ bước lại gần tấm bình phong: “Hạ Hạ, cầm lấy này”.

“Tới đây!”

Giọng nói lại vang lên ngay bên tại, Tiêu Sơ hoảng hốt, vội vàng muốn lùi lại rời đi thì phần eo lại bị ôm lấy từ phía sau, hương thơm của cơ thể thiếu nữ sau khi tắm xộc vào mũi y, khiến y chếnh choáng, say mê.

“Tranh Ngôn, sao huynh không mở mắt ra?”

Cả người Tiêu Sơ cứng đờ, không còn chút sức lực nào nữa: “Đừng đùa nữa…”.

“Đùa cái gì? Ai đùa cơ? Huynh cầm lấy y phục của muội lại không đưa cho muội, muốn làm chuyện gì xấu phải không?”

“…Đưa…đưa cho muội rồi…muội cũng phải tự cầm đi chứ…”

“Muội muốn huynh mặc giúp muội.”

Cuối cùng Tiêu Sơ cũng sụp đổ, y hơi dùng sức nhẹ nhàng giãy ra, nhấc chân muốn bỏ đi. Phía sau thình lình vang lên một tiếng la nhỏ và một tiếng va đập. Y bỗng hốt hoảng, trong lúc gấp gáp cũng không để ý nhiều, y xoay người lại nhìn, vừa bàng hoàng vừa lúng túng. 

Bạch Hạ đang dùng chiêu thức mông ngả về phía sau như chim nhạn hạ cánh* mà ngã ngồi trên mặt sàn lênh láng nước, khuôn mặt còn nhăn nhó, cắn răng xuýt xoa, nhưng trọng điểm ở đây chính là nàng đã mặc áo trong màu xanh nhạt rất chỉnh tề. 

*Chiêu thức mông ngả về phía sau, chim nhạn hạ cánh: Trong chuyện Tiếu Ngạo Giang Hồ, Lệnh Hồ Xung đã chế giễu chiêu thức của phía Thanh Thành như mông ngả về phía sau, như chim nhạn đáp xuống đất nên gọi là chiêu thức “bình sa lạc nhạn”.

“Thì ra muội…”, hai má Tiêu Sơ phiếm hồng, biết điều ngồi xổm xuống: “Ta còn tưởng…”.

Bạch Hạ không đáp, mà chỉ cực kỳ uất ức, vừa đau buồn vừa phẫn nộ, nàng dung đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm y.

Thế là Tiêu Sơ càng thấy ấy náy hổ thẹn hơn, chỉ trách bản thân mình suy nghĩ đen tối, hàng vi không đứng đắn: “Ta xin lỗi…”

“Thôi bỏ đi, do tự muội bất cẩn nên trượt ngã, không liên quan tới huynh”, Bạch Hạ tỏ ra khoang dung độ lượng, lại còn tự trách, kiểm điểm lại mình: “Ai bảo muội tự dưng chạy tới phòng huynh tắm rửa làm gì, còn nói mấy câu trắng trợn thế nữa, khó trách huynh lại hiểu lầm. Cho nên nói đi nói lại, chỉ tại muội không có chừng mực, không được đoan trang, bị người ta đề phòng xa lánh cũng đáng đời lắm…”

Nói tới đây, chân mày nàng nhíu lại, miệng thì mếu máo, bộ dạng nàng giống như sắp khóc òa lên tới nơi.

Tiêu Sơ đã cảm thấy hổ thẹn đến mức sắp chui xuống dưới đất, giờ lại càng chẳng biết phải làm sao, cuối cùng y quyết định thôi thì tất cả đều dựa vào hành động thay cho lời nói.

Y cúi người bế Bạch Hạ đi chân trần, sải bước vào phòng trong rồi đặt nàng lên giường.

Y lấy một chiếc khăn lau khô chân nàng, lại lấy một chiếc khăn nữa quấn mái tóc ướt dẫm của nàng lên, tiếp đó kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng, sau cùng y đưa tay phải vào trong chăn, lướt trên lớp áo trong của nàng, rồi dung luồng nội lực ấm áp giúp nàng xua đi sự ẩm ướt.

Trong lúc làm nhưng điều này, tấm lòng của Tiêu Sơ còn thuần khiết hơn cả nước suốt trên núi, chỉ vì muốn chứng minh từ trước đến giờ mình không bao giờ “đề phòng xa lánh” gì nàng, vậy nên y không hề suy nghĩ gì bậy bạ.

Nhưng tâm trạng Bạch Hạ lại rối rắm, mà thực ra cũng không thể gọi là rối rắm, quy lại một từ rất đơn giản – động lòng xuân.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của y, lòng bàn tay dịu dàng mang theo vết chai mỏng, từ ngón chân lộ ra ngoài men dần lên trên, qua đầu gối, bắp chân rồi đến đùi và phần bụng dưới, cuối cùng dừng lại một lúc tới phần hông, nơi tiếp xúc lớn nhất với mặt đất và cũng là chỗ bị ướt nhiều nhất. Cách lớp y phục bằng tơ lụa thượng đẳng, thậm chí Bạch Hạ có thể cảm nhận một cách rõ rang những đường vân trên bàn tay y…

Trên con đường trêu chọc cám dỗ lẫn nhau này, Bạch Hạ vĩnh viễn khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm từ chủ động sa vào thế bị động, dù Tiêu Sơ cố ý hay vô tình, đều sẽ khiến cho cực diện xoay chuyển hoàn toàn, sau mỗi lần khêu khích cho nàng dục hỏa đốt người lại tỏ ra đứng đắn, vẻ mặt vô tội, nghiêm nghị không xâm phạm mà nhẹ nhàng bỏ đi…

Đây chính là cái gọi là tự tạo nghiệt không thể sống đây mà, hay có thể gọi một cách chính xác hơn: “Đen ăn đen”. 

Ai bảo nàng họ Bạch mà không phải họ Hắc chứ…

Trong lúc hô hấp và nhịp tim Bạch Hạ rối loạn tới đỉnh điểm, khi dục hỏa mạn mẽ đã sắp như ngọn lửa lan trên cánh đồng, cả người đã sắp bùng nổ tới nơi thì Tiêu Sơ bình thản nói: “Y phục khô rồi, để ta giúp muội lau khô tóc”. Nói rồi y rút tay từ trong chăn ra, nghiêng người ngồi bên thành giường. dịu dàng mà tỉ mỉ lau ba ngàn sợi phiền não kia của nàng.

Nắm bắt thời gian vừa đúng lúc, Bạch Hạ chỉ còn biết cắn góc chăn…

Đang rớm lệ cắn đến hăng say thì đột nhiên nghe Tiêu Sơ gợi khẽ: “Hạ Hạ…”

Bạch Hạ bực bội hừ một tiếng xem như trả lời.

Tiêu Sơ mỉm cười, gom mái tóc dài đã gần khô lại thành một túm đặt trên tấm khăn trước ngực nàng, để cho nàng nghiêng ra sau, dựa vào lồng ngực của mình, mười ngón tay dung lực vừa phải giúp nàng xoa bóp các huyệt đạo trên đỉnh đầu, giọng nói ôn hòa y từ từ dò hỏi: “Trong lúc ta đi ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”.

Bạch Hạ thoải mái hưởng thụ, tra lời qua loa: “Đâu có đâu, thiên hạ vẫn thái bình”.

“Vậy à? Thế tại sao về mặt muội lại khó coi như vậy? Còn nữa, lúc nói chuyện cũng có chút kỳ lạ.”

Bạch Hạ sờ khuôn mặt khi tắm đã bị hơi nước xông cho đỏ ửng nóng bừng lên mà vẫn luôn cười hì hì, rồi lại cuộn cuộn đầu lưỡi chỉ còn hơi đau nhức, trong long xao động, nàng mỉm cười: “Tranh Ngôn, một điểm nhỏ như vậy mà huynh cũng chú ý tới, có phải chứng rỏ rằng bây giờ trái tim huynh đã hoàn toàn thuộc về muội rồi đúng không?”.

Tiêu Sơ bỗng ngừng động tác lại: “Lúc trước có phải ta đã sơ suất điều gì không?”.

Bạch Hạ lắc đầu: “Hay là chúng ta lập một giao ước đi, từ giờ khắc này trở đi, không nhắc đén trước đây, cũng không bận tâm đến sau nay, được không?”.

“Được.” Tiêu Sơ nhẹ nhàng đồng ý rồi lại nói: “Hạ Hạ, ta hy vọng muội có chuyện gì cũng đừng giấu giếm ta, hai người ở bên nhau đâu phải chỉ chia sẻ mỗi niềm vui mà còn cùng nhau đối diện với đau khổ và nỗi buồn nữa, muội hiểu không?”.

Bạch Hạ im lặng một lúc, rồi xoay người úp sấp vào trong long y: “Tranh Ngôn, muội khó chịu lắm”.

“Ta biết.”

“Trong long muội cảm thấy rất buồn, nên vô cùng muốn gặp huynh, muốn nói chuyện với huynh. Nhưng muội lại không muốn làm phiền huynh, khiến huynh them phiền phức. Vốn muội cứ tưởng rằng, tắm rửa rồi quyến rũ huynh một chút thì có thể làm cho huynh ý loạn tình mê không rảnh để tâm đến điểm bất thường của muội, nào ngờ vẫn bị thất bại. Không biết do muội diễn quá dở hay do đôi mắt của huynh quá sắc bén…”

Ấn đường Tiêu Sơ hơi xao động, trong ánh mắt y thoáng hiện lên một chút đau khổ, rõ rang y có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại như thể bị mắc hết ở trong cổ họng, lúc lâu sau không nói được gì, đành phải lấy cằm gõ gõ lên trán nàng: “Nha đầu ngốc, sau này không được dung chiêu này với ta nữa. Lần này là tại vì Cửu điện hạ sao?”.

“Ừm.”

“Hắn đã đến tìm muội sao?”

“Muội đã nói những lời đoạn tuyệt quan hệ với hắn?”

“Ừm.”

“Hắn đã làm…chút chuyện gì đó với muội?”

“Ừm.”

Chân mày Tiêu Sơ nhướng lên, không hỏi tiếp nữa.

Bạch Hạ khịt mũi, giọng nói nhỏ nhẹ, buồn bã: “Muội biết, nếu muốn khiến cho hắn từ bỏ muội thì nhất định phải cắt đứt thật dứt khoát, thật triệt để, không thể để hắn lưu lại chút hy vọng nào. Nhưng lúc nói ra những lời đó, muội vẫn cảm thấy rất buồn…Thật ra, hắn luôn đối xử rất tốt với muội. Trước đây muội còn quá nhỏ, lại đang tức giận, thế nên có rất nhiều chuyện không hiểu được cặn kẽ. Bây giờ nghĩ lại, cho dù thế nào đi chăng nữa, tấm lòng của hắn đối với muội là thật, hơn nữa còn rất đặc biệt. Trái tim của nữ nhân rất bé, cũng không cần gì nhiều, thường chỉ dựa vào một chút đặc biệt đó đã đáng giá trao hết tình cảm, làm một con thiêu thân lao vào lửa…”.

Tiêu Sơ dung ngón tay làm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, y không nói lời nào, chỉ cố gắng tạo một bầu không khí thoải mái, chỉ yên lặng nghe.

“Từ khi biết được hắn là vương gia Bắc Tề, muội đã mơ hồ có một cảm giác, hắn có lẽ không hề điên điên khùng khùng, ăn chơi phóng túng như chúng ta vẫn nhìn thấy bên ngòai. Bởi vì từ xưa đến nay, trong con cháu hoàng tộc có mấy ai có thể thực sợ rời xa triều chính, tiêu dao tự tại đâu? Sau khi đến Khôn Thành, tất cả những biểu hiện của hắn càng khiến muội khẳng định cách nghĩ này. Chẳng hạn như chính miệng hắn từng nói với muội, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ để ngụy trang, chẳng hạn như hắn nói có một ngày hắn nắm được quyền hành trong tay sẽ phóng hỏa trêu chư hầu, Chẳng hạn như tối hôm nay hắn có thể thoải mái đột nhập vào phòng muội mà không hề kinh động đến bất kỳ hộ vệ hay cạm bẫy nào, nếu đã như vậy, lúc đầu trước khi hắn dọn vào tòa phụ đệ bên cạnh tại sao lại phải làm những cuộc thám thính vô ích như vậy? Chắc hắn vì muốn che giấu thực lực bản than, đánh lừa người khác chăng…”

Bạch Hạ như thể nói mệt rồi, ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Có thể vì hắn muốn tự bảo vệ mình, cũng có thể vì mưu cầu thiên hạ. Dù điều hắn muốn làm gì đi chăng nữa, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, cần phải dồn hết toàn bộ tâm trí để ứng phó. Nếu muội đã không giúp được gì cho hắn, ít nhất cũng không muốn trở thành gánh nặng. Nếu muội đã không hồi đáp lại được thú tình cảm mà hắn muốn, vậy thì lấy tư cách gì mà cứ dây dưa không dứt, quan hệ nhập nhằng như vậy, lấy tư cách gì mà đòi hỏi sự khác biệt độc nhất vô nhị hắn dành cho muội mãi mãi không thay đổi…”.

Vươn tay ôm lấy eo Tiêu Sơ, vùi mặt vào trong lòng ngực ấm áp của y: “Muội tuyệt tình với hắn như thế, nhất định hắn rất hận muội. Tuy đây chính là kết quả mà muội mong muốn, nhưng mà Tranh Ngôn, sao trong lòng muội lại khó chịu thế này…”.

“Bởi vì dẫu cho làm tổn thương một người không liên quan, muội cũng sẽ buồn. Huống hồ gì hắn lại thật lòng thật dạ yêu muội như vậy, mà muội cũng từng có tình cảm giống vậy với hắn”, giọng nói của Tiêu Sơ nhẹ nhàng mà trầm ấm, mang theo một sức mạnh có thể xóa đi ưu phiền, khiến lòng người yên ổn, ân cần giúp Bạch Hạ dém lại góc chăn rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: “Ông trời rất công bằng, mất đi cái này ắt hẳn sẽ có được cái khác. Hắn là một người ôm chí lớn, đương nhiên sẽ có một mảnh trời rộng lớn để hắn tung hoàng. Huống hồ, hắn có tấm lòng rộng lượng, lại còn yêu muội như thế, làm sao có thể thực sự hận muội được? Mỗi người đều có sợi dây nhân duyên của mình, không thể cưỡng cầu không thể thoát khỏi. Chẳng hạn như hắn sẽ có vương phi của mình, còn số mệnh của muội là làm thê tử của ta”.

Bạch Hạ không nén nổi bật cười, bờ vai nàng run run, thừa cơ nàng lau hết cả nước mắt, nước mũi lên vạt áo y.

Tiêu Sơ hết cách, đành phải để cho nàng thích làm gì thì làm, còn y thì hơi thả lỏng người ngả về phía sau tựa lên đầu giường, để cho nàng nằm nghiêng gối lên khuỷu tay mình: “Vừa cười vừa khóc, chắc muội cũng mệt rồi phải không? Thôi, nhắm mắt lại nằm nghỉ chút đi”.

Bạch Hạ mờ ám vén chăn ra: “Muốn ngủ chung không?”.

Tiêu Sơ liếc mắt nhìn nàng, thình lình cúi người xuống, lướt nhẹ trên bờ môi nàng rồi tiến sâu vào bên trong, thật dịu dàng, thật cẩn thật.

Sau khi buông nàng ra rồi rút quân về, vẻ mặt Tiêu Sơ vẫn như thường mà nói với Bạch Hạ đã xây xẩm mặt mày: “Nghe nói, làm như vậy có thể giúp cho vết thương nhanh lành. Hắn còn làm muội bị thương ở chỗ nào nữa không?”.

Bạch Hạ thẹn thùng: “Huynh…huynh còn định tiếp tục dung cách này để trị thương cho muội à?”.

“Không, ta định phái Chiến phong đi báo thù giúp muội, cắn trả lại cho hắn từng miếng một!”

“…”

Bạch Hạ bèn im lặng chui vào trong chăn khóc ròng.

Nàng phải đổi họ! Nàng muốn tên là Hắc Hạ! Hắc Hạt* gấu chó**…

*Hạt: Mù lòa, phát âm gần giống với chữ Hạ. 

**Gấu chó: Hắc Hạt Tử, ở đây Bạch Hạ đang chơi chữ, nếu đổi họ từ Bạch thành Hắc thì tên nàng sẽ phát âm gần giống như từ gấu chó. 

Ngày hôm sau, trời vẫn còn chưa sang, Lâm Nam đã dẫn người rời khỏi Khôn Thành, không từ mà biệt. Chỉ để lại cho Bạch Hạ một vườn toàn thảo dược quý hiếm và một cây tuyết liên vừa mới nở rộ…

Ngoài ra, hẳn còn để lại một người để trông nhà là Hồ Tam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN