CẶP ĐÔI HOÀN HẢO new*
Chương 91. Ai cần chị xã thân vì tôi?
Luzy và Demy chia làm hai bên chầm chậm quan sát đối phương, Vương Thảo Anh và Mickey đứng ở giữa được Luzy và Demy che chở, Luzy cẩn thận nhìn Vương Thảo Anh nói:
– Cô và Mickey hãy trốn sau lưng tôi và Thiên Ân, khi nào tôi bảo chạy thì chạy. Biết chưa?
Vương Thảo Anh có chút hoang mang, nhưng nét mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh, cao ngạo như mọi khi. Khi con người đã từng đối mặt với cái chết một lần cũng sẽ không quá đáng sợ. Vương Thảo Anh nhẹ nhàng gật đầu uh một tiếng với Luzy. Mickey thì ngược lại cả người đều hoảng sợ tay không ngừng níu vạt áo của Demy:
– Đếm sơ sơ cũng hơn hai mươi người. Chị ơi! Em sợ. Sao chúng ta có thể đấu lại họ.
Demy điềm tĩnh trấn an Mickey:
-Không sao đâu. Em đừng sợ.
-Hôm nay, bốn người các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây. Tụi bây, lên!
Một tên da ngăm cao to, đầu trọc đứng ở giữa hét lớn. Luzy và Demy chuyển sang tư thế chuẩn bị chiến với mấy tên trước mặt. Cả bọn, hai mươi mấy người bắt đầu la hét lao vào tụi nó. Cứ tên này nhào zô thì liền bị tụi nó đánh văng ra, liên tục như thế đến khi mở được đường lui, Demy không ngoảnh đầu lại hô lớn:
-Mau chạy đi.
Vương Thảo Anh và Mickey đang hoảng loạn đứng đằng sau Demy và Luzy, hồn bay tứ phía bị một câu nói của Luzy làm giật nảy mình liền nắm lấy tay nhau cấm đầu chạy về phía cánh cửa, một tên từ đâu lọt khỏi vòng chắn của Demy và Luzy, tên đó nhảy bổ về phía Mickey và Vương Thảo Anh, cả hai kinh sợ nhắm tịt mắt. Từ đằng sau, cánh cửa tiệm bị mở toang ra, một thanh niên từ đâu lao đến đánh cho cái tên đang kéo tay Mickey ngã sóng xoài. Lúc này người thanh niên mới quay lại nhìn Vương Thảo Anh:
-Chị! Chị không sao chứ?
Vương Thảo Anh ngạc nhiên gật đầu. Luzy sau khi đá ngã một tên lại nghe thấy cái giọng cao ngạo có hơi thân quen liền ngoảnh đầu nhìn. Đúng như Luzy nghĩ là Vương Tuấn Anh. Vương Tuấn Anh cũng đang nhìn Luzy. Luzy vừa đánh vừa nói lớn:
-Cậu bảo vệ cho họ. Mau đưa họ đi.
Vương Tuấn Anh không nói lời nào, đưa Vương Thảo Anh và Mickey rời khỏi đây. Ben ngoài còn có mấy tên chờ sẵn, vừa thấy ba người họ liền xông đến. Vương Thảo Anh lo lắng nhìn cậu em trai đang cố gắng bảo vệ mình. Vương Tuấn Anh hét lớn:
-Chị chạy đi.
-Nhưng còn em…
-Chị mau đi đi.
Vương Tuấn Anh vừa bị ăn một quả đấm nhưng vẫn cố khuyên chị mình chạy trốn, Vương Thảo Anh lo sợ nhìn Mickey bên cạnh phân vân “Mình không thể bỏ mặc Tuấn Anh, nhưng mà mình cũng không thể bỏ mặc Mickey được”. Nghĩ một hồi, Vương Thảo Anh liền kéo Mickey vào xe và rời đi.
Luzy và Demy vẫn bận bịu với mấy tên to khỏe trong này, đánh mệt lã người mà mãi vẫn không đánh hết, đã vậy mấy tên này lại còn chơi dao. Cứ một người ngã xuống thì liền rút dao ra. Demy và Luzy từ tay đến chân, bắt đầu có vài vết thương, chỗ vết thương cũng bắt đầu rỉ máu. Demy và Luzy cố gắng chạy ra bên ngoài, nhưng ra khỏi cửa còn thấy cảnh tượng tệ hơn. Là có thêm mấy tên to lớn nữa, còn Vương Tuấn Anh người cũng đã thấm máu nhưng trông vẫn còn trụ được. Luzy và Demy chạy đến giúp Vương Tuấn Anh, Luzy tay không ngơi nghỉ, miệng nói với Vương Tuấn Anh:
-Nhóc con, mau chạy đi.
-Có chạy cùng chạy.
Luzy nghe câu này của Vương Tuấn Anh không khỏi kinh ngạc nhưng tay vẫn không ngừng đánh mà bảo:
-Đừng nói linh tinh mau chạy đi.
Vương Tuấn Anh chẳng thèm trả lời cứ thế xong lên. Luzy cũng mặc kệ Vương Tuấn Anh. Hơn 10 phút trôi qua, kẻ tung người hứng, kẻ đấu người đỡ, trên người Luzy, Demy và Vương Tuấn Anh, vết thương ngày càng nhiềuu hơn, đâu đâu cũng là màu đỏ của máu. Bù lại họ cũng hạ được hơn nữa. Người nằm la liệt khắp nơi.
Lúc này, Vương Tuấn Anh kinh hoảng hét to:
-Chị?!
-Bảo Hân!! Demy cũng hoảng sợ gọi tên Luzy.
Trong lúc hoảng loạn, Luzy đã đỡ một nhát dao ngay cánh phải bụng thay cho Vương Tuấn Anh. Vương Tuấn Anh gắng gượng đỡ Luzy ngã trong lòng mình. Demy từ bên cánh trái quay sang đạp cho cái tên đâm Luzy văng ra xa. Nhưng cũng vì vậy mà không cần thận, phía sau Demy lại có một tên cầm dao chém tới. Lưỡi dao theo một đường xéo hạ từ vai trái đến giữa lưng Demy, một đường nứt dài trên mảnh vải voan trắng bắt đầu nhuộm đỏ. Demy cũng như thế mà ngã xuống nền đất bất tỉnh.
Sau khi phát giác có người theo dõi, trong lúc giả vờ chắm chú xem Luzy và Vương Thảo Anh đóng kịch, Demy đã lén gửi tin cầu cứu đến Lavy và Kelvin. Nên bây giờ Ken, Kelvin và Lavy cũng đã đến để giúp Demy và Luzy.
Ken, Kelvin, Kason và Lavy chứng kiến một màn trước mắt, tay liền biến thành nắm đấm, từng tia máu hằn lên đôi mắt lạnh lẽo. Ken, Kelvin và Kason phi người xông tới đánh mấy tên còn lại nằm lăn quay dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ. Lavy bên này chạy đến đỡ Demy, Luzy và Vương Tuấn Anh. Vương Tuấn Anh thấy Lavy đến giúp liền lên tiếng:
– Em vẫn còn sức. Chị hãy giúp chị nằm dưới đất. Em sẽ dìu chị Bảo Hân.
Lavy hơi ngỡ ngàng vì cậu trai trẻ trước mặt này là ai? Sao lại biết Luzy mà không biết Demy là người chị nằm dưới đất theo lời Vương Tuấn Anh. Cứu người quan trọng hơn nên Lavy chẳng hỏi nhiều, gật đầu dìu Demy vào trong xe.
Vương Tuấn Anh khổ sở cũng bế Luzy vào được xe. Vương Tuấn Anh đứng bên cạnh Luzy, một tay giữ cánh cửa xe, một tay đưa lên vuốt những sợi tóc mai vướng trên cánh mũi Luzy, ánh mắt u buồn có chút dịu dàng nhìn Luzy chằm chằm, rồi lại nhìn các vết thương lớn nhỏ của Luzy đang ứa máu. Luzy lúc này lờ mờ mở mắt, Vương Tuấn Anh kích động, gấp gáp nhưng vẫn cao ngạo nói:
-Đầu óc chị đúng là không bình thường! Ai cần chị xã thân vì tôi? Chị tốt nhất là đừng có chết. Vương Tuấn Anh tôi không muốn bị chị liên lụy đâu.
Luzy nhăn mặt khó chịu:
– Cậu thích làm quý tộc lắm sao?
Vừa hỏi xong Luzy lại ngất đi. Vương Tuấn Anh lại gấp gáp vỗ nhẹ vào mặt Luzy:
-Nè! Bảo Hân, chị tỉnh lại cho tôi.
Lavy thấy Vương Tuấn Anh vỗ vào má Luzy liền ngăn lại:
-Bảo Hân chỉ tạm thời ngất đi. Cậu giúp tôi băng bó vết thương cho cô ấy đi.
Lavy vừa sơ cứu vết thương cho Demy vừa quan sát Vương Tuấn An trong lòng không ngừng suy nghĩ “Người này là ai? Sao lại có hành động quan tâm Luzy quá mức bình thường như vậy?”. Lúc này xử lý vết thương của Demy xong, Lavy liền đi qua giúp Vương Tuấn Anh xử lý vết thương cho Bảo Hân, sau đó là tới giúp Vương Tuấn Anh. Vương Tuấn Anh, cả người tựa cả vào xe đưa đôi tay lắm tắm vết thương mặc cho Lavy muốn làm gì thì làm. Lúc này Lavy hỏi:
– Hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ? Cậu là ai? Sao lại biết Bảo Hân?
– Em là Vương Tuấn Anh, là em trai của Vương Thảo Anh. Trước đây, em có lần gặp qua chị Bảo Hân… À, phải rồi chị em? Chị em thế nào rồi ạ? Chị có biết chị em ở đâu không?
Lúc này, Vương Tuấn Anh mới nhớ ra chị mình, lo lắng liền hỏi Lavy.
– Chị em không sao. Lúc nãy Mickey có gọi cho anh. Hai người họ đều an toàn và về thành phố rồi. Nhưng có thể vì lo lắng và hoảng sợ nên chị em đã ngất đi.
Kason, Kelvin và Ken cũng đã hạ gục mấy tên này, bọn đàn em cũng đã đến, tụi hắn cho người dọn tàn cục. Kason vừa hay đi đến nghe Vương Tuấn Anh hỏi về Vương Thảo Anh liền lên tiếng trả lời ngay.
– Chị em ngất đi sao? Không được em phải đến chỗ chị em ngay.
Vương Tuấn Anh hốt hoảng đẩy tay Lavy đang băng bó cánh tay trái của mình, vội vội vàng vàng muốn xuống xe. Kason thấy thế liền trấn an:
– Tuấn Anh, em bình tĩnh lại, anh đã cho người đưa chị em vào viện kiểm tra sức khỏe rồi, có Mickey ở đó, nó sẽ chăm sóc cho Thảo Anh. Em đừng lo quá.
Vương Tuấn Anh thở dài một hơi, dù nghe vậy nhưng lòng vẫn lo cho chị và cũng lo cho người trong xe.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!