Cặp Đôi Xấu Tính - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Cặp Đôi Xấu Tính


Chương 3


Editor: Qin Zồ

Lúc Phương Khải cầm album triển lãm đồng phục mùa mới nhất đi vào văn phòng, trong đại sảnh như nổ tùng.

“Trời đất, mau nhìn đi, trợ Lý phương cầm theo một đống ảnh đi tìm tổng giám kìa!”

“Phì, bà nói xem lần này tổng giám sẽ chọn màu gì?”

“Tui cược tiền tăng ca tháng nay, màu vỏ quýt! Tháng trước anh ấy chọn bộ âu phục màu vỏ quýt, tháng này tổng cộng mặc ba lần, phá kỷ lục luôn rồi!” 

“Đúng thật là bị mù rồi, cái màu chói như thế mà cũng dám mặc đi ra ngoài… Nhưng mà làm sao bây giờ, vì cái gì mà tui vẫn cảm thấy là anh ấy rất đẹp trai cơ chứ? Trời ơi tui cuồng ảnh quá rồi!”

Phương Khải bước vào văn phòng, đem xì xào bàn tán ngăn cách ở bên ngoài cửa, sau đó cầm tập album đưa cho Trình Lục Dương xem.

Trình Lục Dương đặt tài liệu trong tay xuống, cầm lấy xem.

Làm việc trong La Lune đều là nhân tài kiệt xuất, cũng là một trong những công ty có danh tiếng ở thành phố B, làm tổng giám, quần áo ăn mặc của Trình Lục Dương cũng luôn do một nhãn hiệu duy nhất hợp tác cung cấp. Cứ mỗi tháng là Phương Khải lại ôm một tập ảnh đến, còn về phần chọn trang phục thì do Trình Lục Dương tự mình ra tay, chọn ra vài tấm, vòng tròn đánh dấu, Phương Khải sẽ theo đó đưa đến nhà may, căn cứ theo số đo của Trình Lục Dương mà làm.

Lần này cũng không ngoại lệ —

Trình Lục Dương tiện tay lật giở mấy trang album, chọn mấy bộ thấy thuận mắt, sau đó khoanh tròn lại rồi đưa cho Phương Khải.

Phương Khải nhận lấy nhìn, nhất thời trợn tròn hai mắt – tháng một năm nay, tổng giám chọn một bộ âu phục đuôi én màu xanh da trời; Đến tháng hai, chọn một bộ âu phục màu vỏ quýt cùng với quần màu đỏ sẫm; Còn bộ trang phục tháng ba hôm nay, tổng giám nhà anh tổng cộng chọn năm bộ âu phục mới nhất cùng hai bộ bình thường… Đỏ vàng lam lục tím, tiếp tục chọn thêm hai màu nữa có thể trực tiếp đem cầu vòng vào văn phòng rồi.

Trình Lục Dương ngẩng đầu, “Có vấn đề gì sao?”

Phương Khải lắc đầu liên tục, “Không có không có…”

Thế là một tuần sau, Trình Lục Dương mặc âu phục mới đi làm, từ tầng một đến tầng mười ba, quai hàm rơi xuống trên đường đủ quấn ba vòng công ty.

Phương Khải một mực im lặng lặng lẽ đi phía sau hắn, đến lúc Trình Lục Dương đi vào văn phòng thì hỏi một câu: “Hôm nay tôi có chỗ nào nhìn không đúng sao?”

“Không có không có.”

“Thế thì là do… quần áo không hợp?”

“Không có không có.”

“Vậy bọn họ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?” Ngữ khí của Trình Lục Dương có chút không vui, “Vậy vấn đề là ở đâu?”

Phương Khải đang cân nhắc nên trả lời hắn thế nào thì chợt nghe hắn tự tin đưa ra đáp án, “Tôi thừa nhận là mình đẹp trai, nhưng không cần phải nhìn không dời mắt như thế chứ? Hơn nữa phụ nữ thì thôi đi, đàn ông mà mê gái như vậy, chẳng lẽ không có động não mà nghĩ, cho dù có nhìn nhiều đi nữa thì có thể biến thành tôi chắc?”

“…” Phương Khải bình tĩnh mở danh sách lịch trình hôm nay trong Ipad ra, cung kính đưa cho hắn xem. Đùa nhau chắc, ngồi lên vị trí này đã lâu thế rồi, nếu không có năng lực tự chủ siêu nhân thì đã không nhịn được mà đem đồ ăn lúc sáng còn chưa kịp tiêu hóa hết phun lên mặt tổng giám nhà anh rồi có biết không hả?

Tuy nói tổng giám đại nhân quả thật rất đẹp trai, nhưng không đến nỗi khiến cả trai lẫn gái đều mù mắt không mở được, hai trăm phần trăm nguyên nhân rõ ràng là bởi vì bộ âu phục màu xanh nhạt kia!

Mãi cho đến tối trên đường về nhà ăn cơm, Trình Lục Dương rốt cuộc mới hiểu nguyên nhân chính không phải do vẻ đẹp trai của mình.

Lúc ngồi trên con Cadillac, hắn nhận được điện thoại của Trình Húc Đông.

“Đi xe mới có quen không?”

Đây là phong cách điển hình của Trình Húc Đông, sau khi biết xe hắn được đưa đi sửa chữa, không nói hai lời liền đem con Cadillac mà mình còn chưa lái sai người đưa đến, bây giờ lại gọi tới hỏi han ân cần.

Trình Lục Dương lạnh lùng đáp: “Em cũng không phải người lái xe, có quen hay không sao em biết được?” Dứt lời, hắn nâng giọng hỏi Phương Khải ngồi lái phía trước, “Trình Húc Đông hỏi cậu lái xe có quen không.”

Đầu Phương Khải đầy mồ hôi, trong lòng biết rõ đại thiếu gia nhà họ Trình đâu phải là kiểu người dễ dàng quan tâm đến người khác như thế, nhưng vẫn đáp liên tục không ngừng: “Quen rồi, đã quen rồi!”

Trình Lục Dương lại nghe máy, “Anh nghe rồi chứ?”

“…” Trình Húc Đông cười bất đắc dĩ, như là đã sớm đoán được vẻ đức hạnh này của em trai, thế là ung dung hỏi, “Đến chỗ nào rồi?”

“Đang trên đường.”

“Còn bao lâu nữa mới về đến nhà?”

“Đói bụng thì anh tự ăn trước đi, không ai bảo anh chờ em cả.”

“Anh với ba mẹ đều đang chờ em, không sao, đợi về rồi ăn luôn.”

Mặc kệ Trình Lục Dương nói gì, thái độ không tốt ra sao, đối phương từ đầu đến cuối vẫn duy trì hình tượng người anh tao nhã nho nhã, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, vô cùng không thoải mái, cuối cùng cười hai tiếng nói, “Anh thích chờ thì cứ ở đó mà chờ.” Sau đó không chút do dự cúp điện thoại.

Phương Khải im lặng lái xe, cảm thấy nhiệt độ trong xe bỗng như giảm xuống mười độ lạnh như băng, cứ vòng vo như thế cho đến lúc đi vào một con đường uốn cong.

Hai bên đường là một màu xanh chỉnh tề, đập vào mắt đều là những căn biệt thự nhỏ trong tiểu khu, không có nhiều xa hoa, nhưng ở nơi thành phố tấc đất tấc vàng này cũng coi là tương đối xa xỉ.

Cuối cùng, ô tô dừng lại trước một tòa nhà, Trình Lục Dương sửa sang quần áo, mặt không chút thay đổi bước xuống xe, nhưng cũng không quên quay đầu hỏi một câu: “Đã muộn rồi, ở lại ăn cơm không?”

Phương Khải lắc đầu liên tục, “Mẹ em đã nấu cơm rồi, đang còn chờ em về, tổng giám ngài cứ ăn từ từ.”

Nói đùa chắc, cũng không phải chưa đến đây ăn cơm lần nào,đây là thịnh yến gia đình người nhà Trình gia, không khí kia quả thật chẳng khác gì Hồng Môn yến, cho dù trên bàn bày bao nhiêu món ngon tinh xảo thì cũng nhạt như nước ốc mà thôi. Anh tình nguyện về nhà ăn cơm nóng hổi dân dã, cũng không muốn ngồi ở đó ăn đồ ăn cao cấp mà người thì cừng đờ.

Lúc Trình Lục Dương bước vào cửa lớn, vừa đúng lúc thấy Trình Húc Đông mang theo túi quần vợt đi qua bên này.

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Trình Húc Đông đầu là sửng sốt, ánh mắt quét trên người hắn một vòng, sau đó cười như không có việc gì: “Anh cứ tưởng lát nữa chú mới đến, đang định ra ngoài làm một ván với ba, nếu đã về rồi thì ăn cơm trước đã, nghỉ ngơi xong thì hai ta ra đánh bóng với ba.”

Trình Lục Dương như cười như không dựa vào khung cửa, “Chơi bóng? Thôi quên đi, trình độ của hai người cũng đạt đến một cấp bậc, còn em kém cỏi ngay đến cấp bậc cũng chẳng có, sao chen chân vào được chứ. Vẫn như cũ là được rồi, anh đánh với ba, em ngồi xem.”

Nghe thấy giọng hai người bọn họ trò chuyện, Lục Thư Nguyệt ở trong phòng khách liền đi đến đây, “Lục Dương về rồi à? Viễn Hàng, sắp dọn cơm rồi!”

Cho dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng Lục Thư Nguyệt mới nhìn qua cũng nhiều nhất là trên dưới bốn mươi, da được chăm sóc nghĩ càng, ngũ quan đẹp một cách tinh tế, không hề giống một bà mẹ của đàn ông ba mươi tuổi chút nào.

Trình Viễn Hàng ngồi xuống ghế cuối cùng, vừa ngồi vào bàn cơm, câu đầu tiên không đã có chút không vui, nhíu mày nhìn Trình Lục Dương, “Ai chọn quần áo cho mày?”

“Tự con.”

“Làm càn! Đường đường là tổng giám của công ty, con trai của Trình Viễn Hàng ta đây, sao có thể ăn mặc chẳng ra gì như thế mà chạy đi làm được chứ hả?”

Trình Lục Dương miễn cưỡng tựa vào ghế, cười vô cùng thoải mái: “Bộ quần áo này không ra gì chỗ nào? Con cảm thấy rất tốt, mặc vừa đẹp lại vừa thoải mái, khiến không biết bao nhiêu người quay đầu nhìn đâu!”

Trình Viễn Hàng đang định nghiêm mặt khiển trách hắn thì lại bị Lục Thư Nguyệt ngăn lại, người làm mẹ dù sao cũng thương con trai, không muốn thấy cảnh hai cha con vừa gặp nhau đã đượm mùi thuốc súng, bèn nhanh chóng nói: “Được rồi được rồi, đám thanh niên bây giờ có phong cách của mình, cổ hủ như chúng ta đừng có xen vào nữa, ăn cơm, ăn cơm thôi!”

Bà đưa mắt ra hiệu với chồng, Trình Viễn Hàng nhìn vẻ mặt bà, như nghĩ đến điều gì đó, thế là cũng nhẫn nhịn, nghiêm mặt ăn cơm.

Trên bàn cơm vẫn là không khi vắng lạnh trước sau như một, bàn ăn rất lớn, vậy mà chỉ có thưa thớt vài người ngồi, lại còn dùng tư thế nho nhã mà ăn cơm.

Thỉng thoảng Trình Viễn Hàng hỏi thăm vài câu về công ty, bây giờ ông tuổi tác đã cao, tuy nói là vẫn ngồi trên vị trí chủ tịch tập đoàn Viễn Hàng nhưng chỉ là treo ở đó cái danh mà thôi, những chuyện lớn thì sẽ do ông xem qua, còn lại hầu hết đều giao cho con trai lớn Trình Húc Đông, còn về phần đứa nhỏ Trình Lục Dương này thì… Bởi vì làm theo ý mình, cũng như chưa từng có chung cái nhìn ý kiến với ông, hơn nữa tính cách ngạo mạn hư hỏng, Trình Viễn Hàng chỉ dám đem La Lune giao cho hắn để tiếp tục tôi luyện, chờ đến khi nào có đủ tư cách, thì vào tổng bộ làm việc với anh trai mình.

Trình Húc Đông là một người đâu vào đấy, nói chuyện hay làm việc đều cẩn thận như nhau, ung dung ôn hòa, mỗi lần nói chuyện với anh, Trình Viễn Hàng đều rất hài lòng.

So với người anh trai này mà nói, thằng sau của ông lại khiến ông đau cả đầu, nói mới hai ba câu chỉ thấy điên người. Chẳng biết Trình Lục Dương đột biến gen như thế nào, chuyện giỏi nhất chính là khiến ông bố vò đầu bứt tai, một câu như một cái gai, nghe qua thì chẳng có ý gì, nhưng chính những câu ấy lại đâm vào lòng ngứa ngáy khiến không có cách nào xem thường được.

Cũng may có một bà mẹ Lục Thư Nguyệt làm không khó hòa hoãn đi, nhưng dù như thế, một bữa cơm cũng khiến Trình Viễn hàng thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim.

Sau bữa cơm tối, Trình Viễn Hàng cùng Trình Húc Đông ra sân sau đánh tennis, để lại Trình Lục Dương cùng Lục Thư Nguyệt ngồi trong phòng xem TV.

Lục Thư Nguyệt nhìn cảnh hai cha con vui vẻ hòa thuận sau sân, ăn ý vô cùng, rồi lại quay sang đứa con bên cạnh thở dài nói, “Con đấy, bao giờ mới giống được như anh con, không chọc giận ba con là hay rồi.”

Trình Lục Dương cười như có như không, “Đã có một đứa con hiếu thuận rồi, làm sao con cũng phải giống anh ấy chứ? Dù sao cũng có anh ấy nối dõi tông đường, kế thừa công ty, không thích mấy lời con nói, thì cứ coi như không có đứa con này đi, không phải mấy người giỏi nhất là dấu diếm sao?”

Lục Thư Nguyệt bị hắn chặn họng á khẩu, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Lục Dương à, con đừng như thế, trước kia là ba mẹ không tốt…”

“Giờ không còn sớm nữa, con phải về rồi.” Nói xong Trình Lục Dương đứng lên, ném điều khiển TV lên trên bàn trà thủy tinh, “Con đã để Phương Khải về trước rồi, chỉ sợ lần này phải làm phiền lái xe trong nhà đưa tiễn con.”

“Còn sớm như vậy đã muốn đi sao?” Lục Thư Nguyệt vội vàng chạy theo sau, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dịu dàng nói, “Lần sau về nhà đừng ăn mặc quần áo sặc sỡ thế này nữa, ba con tính không tốt, cũng cổ hủ lạc hậu, không tiếp thu được… phong cách ăn mặc lòe loẹt này của con.”

Trình Lục Dương khựng lại, không hé lời nói, lập tức đi ra cửa.

Sau khi ngồi trên xe, hắn liền gọi cho Phương Khải trước, “Hôm nay tôi mặc quần áo màu gì?”

Phương Khải còn đang ăn cơm, vừa đang cố ăn nuốt hết đồ ăn trong miệng vừa nói: “Là do chính anh chọn, anh không thể trách em được…”

“Nói ít thôi, mau nói tôi biết, màu gì?”

“… Màu xanh.”

Trình Lục Dương im lặng, “… Xanh thế nào?”

“Không nhiều lắm… Chính là cái màu xanh như cây trước cửa công ty…”

Mùa xuân, cây cối đương còn nảy nở, sáng lóa, nhất là mấy cây trước cửa công tu. Trình Lục Dương rất bình tĩnh nhớ lại, rồi sau đó cúp điện thoại.

Được rồi, là màu xanh sao?

Cút mẹ cái màu xanh này đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN