Capuchino Cho Ngày Nắng
Chương 2
Minh Phong khi nghe cô nói vậy chỉ lẳng lặng ừm một tiếng rồi cúi mặt xuống nhìn cái điện thoại. Có vẻ như anh đang chờ ai thì phải. Mỹ Phương quay lưng bước đến chiếc đàn, tiếp tục bản Sonata Ánh Trăng.
Cửa quán bật mở, một cô gái bước vào quán.
Hàn Vy đảo mắt một lượt rồi dừng lại trước bàn số 3 – bàn của Minh Phong.
– Minh Phong – bất chợt Vy reo lên rồi lao đến ôm chầm lấy Phong.
Vì hơi bất ngờ nên Minh Phong có phần hơi lúng túng. Anh vội vàng đẩy tay Vy ra, hơi liếc về phía Mỹ Phương.
– Sao thế? – Hàn Vy hướng mắt theo ánh mắt của Minh Phong.
Mỹ Phương vẫn đang chơi đàn, những ngón tay vẫn đều đều lướt nhẹ trên bàn phím. Hàn Vy vuốt vuốt cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
– Mày thích nhóc đó hả? – bất chợt Vy lên tiếng làm Minh Phong giật mình quay lại.
– Không phải, chỉ là em thấy cô ấy quen quen – mặt Minh Phong đỏ như gấc.
– Quen, nói nghe hay quá nhỉ. Mày mới về nước có quen biết ai mà nhận quen linh tinh. Kết người ta rồi thì cứ nói, chị quen nhóc đó đó – Hàn Vy nháy mắt với Minh Phong.
– Chị quen? Cô ấy tên gì? – dường như Minh Phong không tin vào tai mình phải hỏi lại cho chắc chắn.
– Hồ Mỹ Phương – Hàn Vy không chần chừ trả lời luôn.
– Làm sao chị quen được cô ấy?
– Bạn chị là chủ ở đây. Chị khá thích nhóc đó – Vy vừa nói vừa ngắm nghía Mỹ Phương – để chị kêu Thảo ra, rồi em muốn điều tra gì thì điều tra.
Dứt lời, Vy đứng dậy đi vào trong quầy nói gì đó với chị Thảo chủ quán. Minh Phong lắc đầu cười. Anh lại nhìn về phía Mỹ Phương, chắc chắn là mình đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.
Hàn Vy bước lại bàn Minh Phong.
– Em không có cơ hội nữa rồi. Mỹ Phương có người yêu rồi – Hàn Vy thở dài não nề.
Vy cứ tưởng đã có người còng chân được thằng em trời đánh này, ai ngờ lại là hoa đã có chủ.
– Hì, thôi không sao đâu chị. Em chị là ai chứ, em thì thiếu gì con gái vây quanh mà chị phải lo.
Minh Phong cười gượng nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
– Mày xạo. Chị nhìn mặt mày là biết – Hàn Vy nâng cằm Minh Phong lên.
Minh Phong chỉ biết cười nhạt nhìn Hàn Vy. Chắc cô gái đó là mình nhìn nhầm rồi.
+++
Mỹ Phương lang thang dọc ven hồ Tây. Ở đây nhiều các cặp tình nhân, nhìn họ lòng cô bỗng cảm thấy trống vắng. Cô là một người sống nội tâm nên không có nhiều bạn bè thế nên bình thường chẳng có ai đi chơi với cô.
Điện thoại trong túi khẽ rung, là Dương Ninh, bạn trai cô.
– Alo! Anh à?
– Ừm! Anh….. muốn chia tay.
Mỹ Phương lặng người trong giây lát, khóe mắt hơi ươn ướt. Vài ngày trước cô có thấy anh đèo một cô gái nào đó rất xinh đẹp, cô biết chắc sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy thôi.
– Ừ, thế nào cũng được – cô nói rồi cúp máy luôn.
Mỹ Phương tiếp tục đi, trong vô thức không biết nên đi về đâu.
Minh Phong cho tay vào túi quần, đi dọc ven hồ. Bỗng cậu thấy một bóng người quen thuộc từ đằng xa, chẳng phải là Mỹ Phương, cô gái làm ở quán cà phê hôm trước sao? Sao cô ấy lại ở đây? Bao nhiêu câu hỏi đổ lên đầu Minh Phong. Anh nhanh chóng tiến về phía Mỹ Phương.
– Chào cô! Cô còn nhớ tôi chứ? – Minh Phong chủ động chào hỏi trước.
– Ừm…. A….. anh là vị khách hôm trước gọi Capuchino Ngày Nắng đúng không? – Mỹ Phương ngẫm nghĩ một lúc lâu rồ reo lên
– Đúng rồi – Minh Phong vui vì Mỹ Phương còn nhớ mình.
Thực ra từ hôm gặp Minh Phong đến giờ, ngày nào Mỹ Phương cũng tập làm lại Capuchino Ngày Nắng nên bất đắc dĩ đã “khắc ghi” người khách đặc biệt này.
Cô và Minh Phong đi song song cạnh nhau, Minh Phong là người khá hài hước, anh kể nhiều chuyện đến nỗi khiến cho một người ít cười như Mỹ Phương hôm nay cũng phải bật cười. Trong thoáng chốc, cô đã quên đi chuyện chia tay ban nãy.
– Cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về – Minh Phong nhìn đồng hồ rồi nói.
– Ừm, vậy phiền anh – Mỹ Phương cười nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!