Cát Bụi Thời Gian
Chương 17
Đại tá Ramon Acoca đang trong trạng thái thoải mái. Rốt cuộc thì mọi thứ đều đã trở lại đúng chỗ của nó.
Một người lính bước vào:
– Đại tá Sostelo đã tới.
– Đưa ông ta vào.
Ta cũng sẽ kkông cần hắn nữa, Acoca nghĩ. Hắn có thể về với đám lính vô tích sự của mình.
Đại tá Fal Sostelo bước vào.
– Chào đại tá.
– Chào đại tá.
Thật là mỉa mai. Sostelo nghĩ. Cũng cùng một cấp bậc nhưng lão khổng lồ sẹo mặt này có thể bóp chết mình. Bởi hắn có quan hệ với OPUS MUNDO. Đối với Sostelo, phải có mặt theo yêu cầu của Acoca thì thật nhục nhã nhưng cố gắng không để lộ sự bực tức ra ngoài.
– Ông cần gặp tôi?
– Phải – Acoca chỉ cho hắn ta chIếc ghế – Mời ngồi. Tôi có một tin cho ông đây, Jaime Miro mang theo các nữ tu đó.
– Ông bảo sao?
– Phải. Chúng đang cùng đi với Miro và đồng bọn. Bọn chúng đã tách làm ba nhóm.
– Làm sao… làm sao ông biết được? Ramon Acoca ngả người ra sau.
– Ông có chơi cờ không?
– Không.
– Thật tiếc. Chơi cờ là một môn thể thao có tính giáo dục. Để thành một tay cờ giỏi thì cần phải nắm được tính toán của đối phương. Jaime Miro và tôi đang chơi cờ với nhau.
– Tôi không hiểu.. – Fal Sostelo tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chẳng phải văn vẻ gì đâu, ông đại tá. Chúng tôi không dùng bàn cờ mà dùng trí não. Chắc chắn tôi hiểu Jaime Miro hơn bất cứ ai trên đời.
Tôi biết cái đầu hắn hoạt động ra sao. Tôi biết rằng hắn sẽ cho nổ con đập ở Raina, và ta đã bắt được ba thằng ở đó. Miro chỉ nhờ tình cờ mà thoát được. Tôi đoán hắn sẽ gắng giải thoát cho mấy tên bị bắt, và Miro cũng hiểu rằng tôi sẽ đoán biết.
– Acoca nhún vai – Có điều tôi đã không ngờ hắn lại sử dụng lũ bò vào kế hoạch của mình – Giọng Acoca lộ chút khâm phục.
– Có vẻ như ông…
– Ngưỡng mộ hắn? Tôi ngưỡng mộ đầu óc của hắn. Nhưng khinh bỉ con người hắn.
– Ông có biết Miro đi về phía nào?
– Hắn đi theo hướng Bắc. Tôi sẽ tóm được hắn trong vòng ba ngày nữa – Acoca nói quả quyết.
Đại tá Sostelo há hốc mồm nhìn đại tá Acoca, thán phục.
– Cuối cùng sẽ là nước chiếu tướng.
Đúng là đại tá Acoca hiểu Jaime Miro, song như vậy cũng chưa đủ. Y muốn có một thứ vũ khí tối độc để đảm bảo thắng lợi,và y đã tìm thấy.
– Bằng cách nào mà ông…?
– Một trong những kẻ đồng loã của Miro – đại tá Acoca vênh mặt – là người cung cấp tin
* * *
Rubio, Tomas và hai bà sơ chỉ men theo đường nhỏ, bỏ lại sau những làng mạc xây bằng đá cổ kính cùng những đàn dê, đàn cừu đang gặm cỏ, các mục đồng đang chăm chú nghe nhạc hoặc tường thuật bóng đá từ những chiếc radio. Quá khứ và hiện tại tương phản mạnh mẽ song Lucia lại đang nghĩ vể những cái khác
Cô luôn luôn theo sát sơ Theresa rình cơ hội tước lấy cây thánh giá rồi trốn đi. Hai người đàn ông bám sát họ. Rubio Arzano cao to, ưa nhìn, vui tính. Một nông dân đầu óc đơn giản, Lucia nhận định. Tomas Sanjuro thì nhỏ hơn và bắt đầu hói. Trông hắn giống người bán giày dép hơn là kẻ khủng bố. Cả hai đều có vẻ dễ xỏ mũi.
Đêm đêm họ băng qua những vùng đồng bằng phía Bắc Avila, gió từ dãy Guadarrama thổi tới mát lạnh. Họ bỏ qua những cánh đồng lúa mì, cây ôliu, nho, ngô và bới khoai dưới đất, hái quả trên cây, tìm trứng và gà con trong các ổ
– Đất nước Tây Ban Nha là một cái chợ khổng lồ – Rubio Arzano nói.
– Và mua mọi thứ chẳng mất xu nào. Tomas Sanjuno cười.
Sơ Theresa không hay biết nhũng gì quanh mình. Ý nghĩ duy nhất trong bà là làm sao tới được tu viện ở Mendavia. Cây thánh giá ngày càng nặng, nhưng bà vẫn không để nó rời khỏi tay. Sắp rồì, bà nghĩ. Sắp đến rồi. Chúng ta đang trốn khỏi Gethsemane và kẻ thù của ta để đến một lâu đài mới màNgười đã chuẩn bị cho chúng ta.
Sơ Theresa không biết mình đã nói thành tiếng.
– Tôi… không có gì đâu – bà lẩm bẩm. Lucia nhìn bọc vải mà sơ Theresa đang giữ.
– Chắc là nặng lắm – Cô tỏ ý thông cảm – Sơ không để tôi mang đỡ cho một lúc?
Sơ Theresa càng ôm nó chặt hơn vào người.
– Giêsu còn mang nặng hơn. Tôi mang cái này vì Người. Một cái gì đó rất kỳ quặc trong giọng nói của bà.
– Sơ vẫn bình thường đấy chứ? Tất nhiên.
Sơ Theresa không ngủ được: Bà thấy choáng váng, rồi lên cơn sốt. Trí óc lại đang đánh lừa bà. Mình không được ốm, Mẹ Bentina sẽ quở trách mình. Nhưng Mẹ Bentina không có đó. Mọi thứ vẫn lẫn lộn. Và những người đàn ông này là ai? Mình không tin họ. Họ muốn gì ở mình nhỉ…
Rubio Arzano tìm cách bắtchuyện, cố làm bà tự nhiên.
– Ra thế giới bên ngoài chắc các sơ lạ lắm nhỉ. Sơ ở trong tu viện bao lâu rồi?
– Ba mươi năm. Sao hắn lại muốn biết?
– Ôi thật là dài. Sơ từ đâu tới đấy?
Bà cảm thấy thật đau đớn phải nói lại cái từ ấy:
– Eze.
Mặt anh ta sáng bừng.
– Eze? Một lần tôi đã đến đó nghỉ hè. Thật là một thị trấn đáng yêu. Tôi biết rõ nơi đó. Tôi nhớ…
Tôi biết rõ nơi đó. Rõ thế nào? Hắn có biết Raoul không? Hay chính Raoul cử hắn tới đây? Và sự thực giáng xuống bà như một tia chớp. Bọn người lạ mặt này sẽ đưa bà về Eze, về với Raoul Givradot. Chúng bắt cóc bà. Chúa đang trừng phạt vì bà đã bỏ đứa con của Monique: Bây giờ thì bà đã hiểu đứa bé bà nhìn thấy khi trước ở Villacastin là con của em gái bà.
– Nhưng không thể thế được, phải không? Việc đó đã hơn ba chục năm về trước – Theresa lẩm bẩm – Bọn chúng đang dối trá mình.
Rublo Arzano để ý những tiếng lẩm bẩm.
– Có chuyện gì vậy, sơ?
– Không – Sợ Theresa quay ngoắt đi.
Bà đi guốc vào bụng họ. Bà sẽ không để họ bắt. Raoul và đứa trẻ đó về. Bà phải tới tu viện ở Mendavia trao lại cái hình thập giá Vàng để Chúa sẽ tha thứ cho tội lỗi khủng khiếp mà bà đã phạm. Mình phải thông minh mới được. Không thể để bọn chúng hiểu rằng mình biết thừa đều bí mật của chúng.
– Tôi vẫn khoẻ – bà đáp
Vượt qua cánh đồng khô cháy nắng, họ đến một làng nhỏ. Nơi đó, những người đàn – bà nông dân vận đồ đen đang giặt giũ dưới mái lều lợp rạ. Đám phụ nữ trải quần áo trên những tấm đá, rồi giũ sạch trong dòng nước tuôn chảy.
Thanh bình quá, Rubio nghĩ. Cảnh trí gợi đến công việc đồng áng mà anh đã bỏ lại, không bom đạn, không giết chóc. Có bao giờchúng ta còn được thấy lại hoà bình?
– Xin chào
– Xin chào
– Làm ơn cho chúng tôi hớp nước. Đi xa quả là khát.
– Đúng thế. Xin các vị cứ tự nhiên. Nước mát làm họ tỉnh cả người. Cảm ơn các bà, tạm biệt.
– Tạm biệt!
Rubio không muốn cất bước. Tomas kéo anh ta lên trước, thì thầm trao đổi. Chúng đang nói về ta đấy. Chúng tưởng mình không biết gì về âm mưu đó.
Sơ Theresa tiến gần đến để xem họ đang nói gì.
– …Một khoản thưởng 500.000 pesetas cho cái đầu của chúng ta. Tất nhiên. thằng Acoca sẽ trả cao hơn đối với Jaime, nhưng hắn không cần cái đầu. Hắn cần cái khác của anh ấy kia…
Cả hai cùng phá lên cười.
Nghe lỏm được, sự khẳng định trong Therêsa càng lớn. ĐÂy là bọn giết người đang làm việc cho quỷ sa tăng, quỷ phái chúng đến để đem ta đày xuống địa ngục Nhưng Chúa mạnh hơn bọn chúng, Người sẽ không cho chúng bắt ta về nhà.
Raoul Givradot đang ở bên bà, nở một nụ cười mà bà hiểu rất rõ
– Ca sĩ!
– Xin lỗi, ông nói gì?
– Hôm qua tôi được nghe cô hát. Cô thật kỳ điệu. Xin phép được giúp cô
– Xin ông bán giúp cho ba thước vải muslin.
– Xin sẵn sàng. Đường này… Dì của tôi là chủ cửa hiệu này. Bà ấy cần người làm, và tôi nghĩ làmình có thể làm cho bà ấy một thời gian.
– Anh tin chắc em có thể có bất cử người đàn ông nào mà em muốn. Theresa, nhưng anh hy vọng em sẽ chọn anh.
Anh ấy đẹp trai biết bao.
– Anh chưa từng gặp một ai như em, em yêu. Raoul cầm lấy tay cô và n cô đằm thắm. Em sắp thành một nàng dâu xinh đẹp.
Nhưng bây giờ mình đã là nàng dâu của Chúa Kito. Mình không thể quay về với Raoul được
Lucia theo sát sơ Theresa. Bà đang nói chuyện một mình, không tài nào nghe rõ được. Bà ấy sẽ kiệt sức, Lucia nghĩ bụng. Chả mấy chốc ta sẽ đoạt được. cây thánh giá ấy.
Tới sẩm tối, họ nhìn thấy thị trấn Olmedo ở phía xa.
Rubio dừng lại:
– Ở đồ hẳn có bọn lính! Ta hãy theo dường đồi vòng qua thị trấn.
Họ vượt qua mấy cánh đồng, hướng tới vùng đồi trên Olmedo. Vừa leo tới đỉnh đồi, Tomas Sanjiuro bỗng đưa tay ra hiệu:
– Dừng lại – anh ta thì thầm.
Rubio bước tới bên, hai người cùng đi ra ven đồi và nhìn xuống thung lũng phía dưới. Ở đó có một đám lính cắm trại.
– Mẹ kiếp! – Rubio thì thào. Phải tới một trung đội. Chắc chúng sẽ rút quân vào sáng mai, lúc đó ta sẽ đi tiếp.
Anh quay sang Lucia và Theresa, cố gắng không để lộ sự lo lắng.
– Các sơ chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây. Phải rất yên lặng. Dưới kia có lính.
Đó là điều tốt đẹp nhất mà Lucia được nghe. Tuyệt vời, cô nghĩ. Ta sẽ biến đi cùng cây thánh giá vào lúc nửa đêm. Họ sẽ không dám đuổi ta vì sợ bọn lính.
Đối với sơ Theresa, tin này có ý nghĩa khác. Bà đã nghe hai người đàn ông nói rằng đại tá Acoca đang lùng bắt họ. Bọn chúng gọi đại tá Acoca là kẻ thù. Nhưng những người này mới là kẻ thù, cho nên đại tá Acoca sẽ là bạn ta. Cảm
tạ Chúa đã đưa đại tá Acoca đến với con.
Rublo cao lớn nói với bà:
– Sơ có hiểu không? Chúng ta phải rất, rất,im lặng.
– Vâng, tôi hiểu.
Ta hiểu hơn cả ngươi tưởng Họ không hề biết rằng Chúa đã giúp bà nhìn thấu tim đen họ
Tomas Sanjuro tỏ ra ân cần:
– Tôi hiểu tình hình này khó khăn cho hai sơ thế nào, nhưng chúng tôi đảm bảo đưa các sơ đến tu viện an toàn.
Tới Eze, hắn định nói thế. Ôi, hắn thật xảo quyệt. Hắn thốt ra những lời đường mật của quỷ sa tăng. Nhưng Chúa trong ta, và Người đang dẫn dắt ta. Họ thu xếp chỗ ngủ cho hai sơ cạnh nhau.
Trời đêm trong vắt điểm những ánh sao nhấp nháy. Lucia khấp khởi nghĩ thầm: Chỉ vài giờ nữa ta sẽ lên đường tới tự do. Ngay khi chúng ngủ say. Cô ngáp. Cô không nhận thấy mình đã mệt mỏi thế nào. Cuộc hành trình dài, gian khổ và sự căng thẳng đầu óc đã làm cả nhóm mệt lử. Mắt cô nặng trĩu. Mình sẽ chợp mắt một tí thôi, Lucia nghĩ.
Cô thiếp đi.
Sơ Theresa nằm gần Lucỉa, tỉnh như sáo. Bà đang chống lại những kẻ muốn đày đoạ linh hồn bà xuống địa.ngục bằng cách bắt giữ bà. Mình đang tỉnh táo. Chúa đang thử thách mình, Người đày đoạ mình thế này để mình tìm được đường về với Người. Và những kẻ này đang cố sức ngăn cản mình…
* * *
Bốn giờ sáng, sơ Theresa lặng lẽ ngồi đậy. Cách bà vài tấc Tomas Sanjuro đang say giấc. Người đen, cao lớn tên là Rubio thì đang gác ở bìa khoảng trống, quay lưng lại. Bà có thể nhìn rõ bóng anh ta đổ trên hàng cây.
Rất nhẹ nhàng, sơ Theresa trở dậy. Bà ngần ngừ, nghĩ đến cây thánh giá. Có nên mang theo không? Nhưng mình sẽ về ngay thôi mà. Chỉ cần tìm một nơi giấu an toàn cho tới khi quay lại. Bà nhìn xuống chỗ Lucia đang nằm. Đúng Bên sơ này nó sẽ được an toàn.
Bà lặng lẽ tới bên Lucia đang ngủ và nhẹ nhàng luồn cây thánh giá được bọc kỹ vào trong chăn. Lucia không hề hay biết.
Sơ Theresa quay lưng và đi vào khu rừng, thoát khỏi tầm nhìn của Rubio Arzano, rồi thận trọng lần xuống đồi đi về hướng trại lính. Đồi dốc và trơn ướt sương đêm, nhưng Chúa đã chắp cánh để bà băng băng xuống đồi mà chẳng hề vấp ngã, bà lao đến với sự cứu vớt linh hồn.
Trong bóng đêm phía trước, một bóng người đột ngột hiện ra. Một giọng nói vang lên: Ai đó?
– Sơ Theresa.
Bà tiến đến bên người lính gác mặc quân phục đang chĩa súng vào bà.
– Này bà già, bà ở đâu đến đây?
Bà nhìn anh ta với cặp mắt bừng sáng.
– Chúa cử ta đến.
– Chúa à? Đêm hôm thế này sao?
– Phải, Người cử ta tới gặp đại tá Acoca.
– Về nới với Người rằng bà không phải gu của công đại tá Chào bà. Anh lính lắc lắc đầu.
– Ông không hiểu gì cả. Tôi là sơ Theresa từ tu viện Cistercian. Tôi đang bị Jaime Miro và đồng bọn bắt giữ.
Bà nhìn thấy sự kinh ngạc hiện trên mặt người lính – Bà từ… bà từ tu viện đó sao?
– Phải.
– Tu viện ở Avila?.
– Đúng.: Theresa kiên nhẫn giải thích
Có chuyện gì thế nhỉ? Anh ta không nhận thấy việc bà thoát được lũ ma quỷ đó quan trọng thế nào sao?
– Đại tá hiện giờ không có ở đây, thưa sơ – Anh lính thận trọng nói. Câu nói như một gáo nước lạnh. Nhưng đại tá Sostelo phụ trách ở đây, tôi có thể đưa bà tới gặp ông ấy.
– Ông ấy có thể giúp tôi được không?
– Ồ, tôi đảm bảo là ông ấy giúp được. Xin bà đi theo tôi.
Chắc hẳn anh lính gác không dám tin vào vận may của mình. Đại tá Fal Sostelo đã cử nhiều toán lính bủa lưới khắp nước để tìm bắt bốn nữ tu nhưng không kết quả. Giờ bỗng dưng một trong bốn nữ tu đó lại dẫn thân đến trại, lại gặp đúng anh ta để đầu thú đại tá, sắp sướng rơn lên đây.
Hai người bước vào lều, nơi đại tá Fai Sostelo, người phó chỉ huy của mình đang cắm đầu vào bản đồ. Họ cùng ngẩng lên nhìn.
– Xin lỗi ngài đại tá. Đây là sơ Theresa ở tu viện dòng Cistercian.
Đại tá Sostelo nhìn người phụ nữ mà không tin vào mắt mình. Suốt ba ngày, tất cả mọi nỗ lực đều được sử dụng để tìm cho được Jạime Miro cùng các nữ tu sĩ, và bây giờ, trước,mắt mình là một trong số đó. Đứng là có Chúa thật.
– Mời sơ ngồi.
Thời gian đâu mà ngồi, sơ Theresa nghĩ. Bà phải cho ông ta thấy được nó cấp bách thế nào.
– Chúng ta phải nhanh lên. Bọn chúng đang tìm cách bắt tôi về Eze.
– Ai dang bắt bà về Eze? – Viên đại tá bối rối.
– Bọn người của Jaime Miro.
– Thưa sơ, có một lúc nào tình cờ sơ biết bọn chúng ở đâu không – Đại tá đứng dậy.
– Tất nhiên – Sơ Theresa nóng ruột nói. Bà quay lại và chỉ lên phía trên núi.
– Chúng đang trốn các ông trên kia kìa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!