Cát Bụi Thời Gian - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Cát Bụi Thời Gian


Chương 7


Lucia Carmine cảm thấy xốn xang khi đi trên phố. Tuyệt diệu biết bao khi lại được mặc lên người bộ váy áo mềm mại và được nghe tiếng thầm thì của lụa cọ sát vào làn da.

Cô liếc nhìn hai bà bạn. Họ bước đi ngượng ngùng, xa lạ trong bộ trang phục mới, dụt dè, bối rối trong những chiếc váy, chiếc tất. Trông họ cứ như từ hành tinh khác rơi xuống. Bọn khỉ ấy không thuộc thế giới này. Lucia nghĩ. Khác nào chúng đeo biển “hãy bắt tôi đi”.

Theresa khó chịu lắm. Ba mươi năm nơi tu viện đã hằn sâu trong bà sự nhu mì, khuôn phép mà giờ đây nó đang bị xúc phạm bởi những cái mới lạ đang dồn ép lên bà: Cái thế giới mà một thời bà thuộc về nó, giờ đây như vô thực. Chính tu viện của bà mới là thực. Vì thế, bà khao khát được trở về chốn ẩn náu với những bức tường che chở của mình.

Megan thấy những gã đàn ông đang nhìn mình theo từng bước chân thì đỏ mặt. Cô sống trong một bóng tối hoàn toàn, và đã quá lâu, tới mức không còn cớ thể hình dung ra nổi một người đàn ông là như thế nào, chưa nói đến chuyện

“chúng” lại cười với mình. Nó ngượng ngượng, thiếu đứng đắn…nhưng thinh thích. Đàn ông làm thức dậy những cảm giác đã bị chôn chặt từ lâu trong Megan. Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, cô ý thức được cái nữ tính của mình.

Họ tới cái quán giải khát mà lúc trước họ đã đi qua, tiếng nhạc từ bên trong vọng ra đường phố. Ông tu sĩ Carril1o gọi là gì nhỉ? Rock and Roll. Rất quen thuộc với bọn trẻ. Một cái gì đó khiến Megan chau mày. Đột nhiên cô nhận ra điều đó. Lúc đi qua rạp hát, ông tu sĩ nói thật đáng hổ thẹn với những cái mà cái rạp chiếu bóng đưa lên màn ảnh. Một cảnh khiêu dâm thuần túy. Những hành động riêng tư nhất, kín đáo nhất cũng đem bày ra cho mọi người xem.

Tim Megan đập nhanh. Nếu tu sĩ Carrillo đã thật sự giam mình nơi tu viện đến hai chục năm thì làm sao ông ta có khả năng biết về nhạc Rock hay những cảnh trong phim? Có cái gì đó thật không ổn?

Cô quay sang Lucia và Theresa, giọng khẩn cấp:

– Chúng ta phải quay lại cửa hàng ngay.

Họ nhìn theo, rồi cùng nhanh chóng bám theo Megan.

Graciela nằm trên sàn đang cào cấu Carrillo, tuyệt vọng chống cự hòng thoát thân.

– Đồ con khỉ! Nằm yên! – Hắn bắt đầu cảm thấy mệt.

Hắn nghe thấy tiếng động và ngước lên nhìn. Hắn thấy một cái gót giày đang lao tới đầu mình và đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhớ được.

Megan nâng Graciela đang run rẩy ngồi dậy và đỡ cô trong tay, thở phào:

– Tốt rồi. Lão sẽ không thể làm phiền sơ được nữa. Phải mấy phút sau Graciela mới mở miệng được.

– Nó, nó, lần này không phải lỗi ở tôi – cô thanh minh.

Lucia và Theresa đã vào tới trong, và chỉ liếc nhìn Lucia đã hình dung được sự việc.

– Thằng chó đẻ.

Cô nhìn xuống cái thân hình nửa trần truồng đang bất tỉnh trên sân. Khi mọi người còn đứng nhìn, cô đã gỡ mấy cái dây lưng trên giá và trói chặt tay Miguel Carrillo ra sau.

– Trói chân nó lại – cô bảo Megan.

Megan lẳng lặng làm theo. Cuối cùng, Lucia đứng dậy, hài lòng.

– Thế, chiều nay, khi nào họ mở cửa, hắn sẽ giải thích cho họ rằng hắn đang làm gì ở đây – Rồi nhìn kỹ Graciela – Sơ không sao chứ?

– Tôi… tôi… không – Cô gượng cười.

– Chúng ta phải rời khỏi đây – Megan nói – Mặc quần áo nhanh lên. Khi họ chuẩn bị đi, Lucia nói:

– Đợi một tí

Cô đến chiếc máy đếm tiền và vặn mạnh chìa khóa. Bên trong có vài tờ một trăm Peseta. Lucia gom lại, lấy một cái ví trên giá rồi đút tiền vào trong. Để ý thấy biểu hiện bất bình thường trên nét mặt Theresa, cô nói:

– Xin sơ hãy nhìn đây. Nếu Chúa không muốn cho ta chỗ tiền này thì người đã chẳng để nó ở đây.

Họ ngồi nói chuyện trong quán cà phê. Sơ Theresa nói:

– Ta phải đưa cây thánh giá này tới tu viện ở Mendavia càng sớm càng tốt. Nơi đó sẽ an toàn cho tất cả chúng ta.

Không phải cho ta, Lucia nghĩ. Sự an toàn của ta là ở ngân hàng Thụy sĩ kia. Nhưng trước tiên, ta phải lấy được cây thánh giá đã.

– Tu viện ở Mendavia ở phía Bắc phải không?

– Phải.

– Bọn lính sẽ tìm ta ở tất cả các thị trấn. Tối nay ta phải lên đồi ngủ. Sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng mụ cho dù mụ có gào lên – Lucia nghĩ.

Cô hầu bàn mang tới bốn tờ thực đơn. Ba bà sơ cầm ngắm nghía, bối rối. Lucia hiểu ngay. Đã bao năm qua họ không được phép chọn lựa bất cứ cái gì. ở tu viện, họ ăn như máy các thứ đồ ăn nghèo nàn được đặt trước mặt. Giờ đây họ đối mặt với một số lượng vĩ đại những món ăn ngon lành, xa lạ.

Sơ Theresa lên tiếng đầu tiên:

– Tôi… Tôi dùng chút cà phê và bánh mì. Sơ Graciela nói:

– Tôi cũng thế.

– Ta còn phải đi đường dài. Tôi thấy nên gọi món gì đấy có chất. Trứng chẳng hạn – Megan nói.

Lucia nhìn Megan với ánh mắt khác. Phải để mắt vào con bé này, cô nghĩ, rồi nói to:

– Sơ Megan nói phải. Các sơ để tôi gọi.

Cô gọi món cam thái lát, trứng trộn khoai rán, thịt xông khói, bánh mì nóng, mứt và cà phê.

– Chúng tôi đang vội – cô bảo người hầu bàn.

Giờ nghỉ trưa hết vào bốn rưỡi, lúc đó toàn thị trấn sẽ tỉnh lại. Cô muốn ra khỏi nơi đây trước khi có người phát hiện Carrillo trong hiệu trang phục.

Khi đồ ăn được mang ra, các bà sơ ngồi nhìn chúng chằm chặp.

– Ăn tự nhiên đi – Lucia giục.

Họ bắt đầu ăn, lúc đầu từ tốn, sau thì hào hứng, vượt qua mọi lo sợ về tội lỗi. Sơ Theresa là người duy nhất gặp trở ngại. Bà cắn một miếng thịt, rồi nói:

– Tôi… Tôi không thể. Thế này là… là từ bỏ…

– Thưa sơ, sơ muốn tới tu viện phải không? Thế thì phải ăn mới có sức khỏe mà đi chứ – Megan nói.

Sơ Theresa nói vẻ đạo đức:

– Rất đúng. Tôi sẽ cố ăn. Nhưng tôi hứa với các sơ là tôi không thích đâu. Lucia cố gắng mới làm được vẻ ngây ngô:

– Phải lắm. Thôi, sơ ăn đi.

Ăn xong, Lucia lấy tiền của hiệu trang phục ra trả rồi cả bọn hòa vào cái nắng nóng ngoài đường phố đang bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Các cửa hiệu lục tục mở cửa.

Bây giờ chắc họ đã tìm ra Carrillo – Lucia nghĩ.

Lucia và Theresa nóng ruột muốn ra khỏi thị trấn sớm nhưng Graciela và Megan thì lại cử chậm chạp. Hai người bị hấp dẫn bởi cảnh sắc, âm thanh và mùi vị phố phường.

Mãi tới khi ra tới ngoài thị trấn hướng về dãy núi phía trước, thì Lucia mới dám đi thong thả.

Họ chậm chạp tiến theo hướng Bắc, trèo lên mạn đồi lởm chởm. Lucia sốt ruột muốn hỏi xem sơ Theresa có chịu đưa cho cô mang hộ cái bọc vải không nhưng lại chẳng muốn nói ra điều gì có thể gây cho bà nghi ngờ.

Khi tới một khoảng trống trên đồi cao xung quanh um tùm cây cối, Lucia nói:

– Chúng ta có thể nghỉ đêm ở đây. Sáng mai ta sẽ đi tới tu viện ở Mendavia. Ba người gật đầu tin tưởng.

Mặt trời chậm chạp đi ngang bầu trời xanh, khoảng đất trống yên tĩnh, chỉ có những tiếng động dịu dàng của mùa hè. Cuối cùng, đệm cũng đổ xuống.

Lần lượt, các bà sơ duỗi đài trên thảm cỏ xanh. Lucia nằm yên, thở nhè nhẹ, lắng tai nghe một sự yên lặng mỗi lúc một sâu hơn, đợi cho mọi người ngủ say để thực hiện kế hoạch của mình.

Sơ Theresa thấy khó nghĩ. Nằm dưới trời sao giữa các sơ thế này, với bà thật là xa lạ. Họ bây giờ có tên, có khuôn mặt, có giọng nói và bà lo sợ bị Chúa trừng phạt vì những hiểu biết bị cấm đoán này. Bà thấy bị mất mát kinh khủng.

Sơ Megan cũng không ngủ được. Trong cô tràn ngập sự xáo động của những sự kiện diễn ra ban ngày.

“Sao mình lại biết được mưu gian của lão tu sĩ nhỉ” Cô tự hỏi. Rồi mình lấy đâu ra can đảm để cứu sơ Glaciela? Cô mỉm cười, không thể giấu được một chút hài lòng với mình, mặc dầu cô biết sự tự hào là một tội lỗi.

Graciela đã ngủ, cảm thấy kiệt sức bởi những gì trải qua. Cô trằn trọc trở mình, bị đè nặng bởi giấc mơ bị rượt đuổi theo những hành lang tối om dài vô tận.

Lucia Camine vẫn nằm yên đợi. Khoảng hai tiếng sau, cô nhẹ nhàng trở dậy và rón rén trong đêm tới chỗ sơ Theresa. Cô sẽ lấy cái gói và biến đi.

Khi tới gần, Lucia thấy sơ Theresa vẫn thức, đang quỳ gối lẩm nhẩm đọc Kinh. Mẹ kiếp! Cô vội vàng tháo lui.

Lucia lại nằm xuống, buộc mình phải kiên nhẫn. Sơ kia không thể cầu nguyện cả đêm. Bà ấy rồi cũng phải ngủ.

Lucia phác trong đầu các kế hoạch. Tiền lấy được trong cửa hiệu đủ cho cô đi xe buýt hoặc tầu hỏa tới Madrid. Một khi đã ở đó thì tìm một hiệu cầm đồ là chuyện đơn giản. Cô thấy mình đang đưa cho người chủ hiệu cây thánh giá vàng. Ông ta có thể nghi đây là đồ ăn cắp, nhưng chẳng hề gì. Sẽ có khối kẻ muốn mua nó.

– Tôi xin gửi bà một ngàn Peseta.

Cô cầm lấy cây thánh giá trên bàn.

– Thà tôi bán người tôi còn hơn.

– Một trăm năm mươi ngàn.

– Thà tôi đun chảy nó ra rồi đổ xuống cống.

– Hai trăm ngàn. Giá cuối cùng đấy.

– Ông đang ăn cướp của người mù. Nhưng thôi được, tôi chấp nhận giá đó.

Người chủ hiệu hớn hở với tay ôm lấy cây thánh giá.

– Phải, tôi để quên đâu đó hộ chiếu rồi. Ông biết ai có thể thu xếp cho tôi một hộ chiếu không?

Tay cô mơn man cây thánh giá lấp lánh ánh vàng.

Ông chủ hiệu ngập ngừng, rồi nói:

– Tình cờ tôi có một người bạn thường làm những việc tương tự.

Và thỏa thuận đã đạt được. Cô sẽ lên đường tới Thụy Sĩ, tới tự do. Cô nhớ lời cha cô: ở đó có nhiều tiền, con tiêu cả mười đời cũng không hết.

Đôi mắt cô bắt đầu khép lại. Một ngày quá dài.

Trong giấc ngủ chập chờn, Lucia nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên từ ngôi làng nhỏ. Tiếng chuông làm thức dậy trong cô những ký ức xa xôi về một miền đất khác, một thời gian khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN