Ngón tay cô giật giật, report rồi block tài khoản đó.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, cũng đã từng báo cảnh sát, nhưng sau đó cũng chẳng thể làm được gì.
Cảnh sát nói những tài khoản người kia dùng để gửi tin nhắn cho cô đều là những tài khoản đã bị bỏ đi từ lâu, không có ai dùng tới, IP đăng nhập cũng hiển thị là ở nước ngoài, hiển nhiên đã dùng VPN để vượt tường lửa.
Có đôi khi Cố Ngẫu cũng sẽ tự giễu, đối phương đã giỏi như thế, vì cớ gì lại cứ muốn làm khó dễ một người xấu xí thích ru rú trong nhà như cô.
Sau đó ngẫm lại, à, đối phương là biến thái mà, biết đâu cô lại phù hợp với khẩu vị của kẻ đó thì sao.
Vì thế Cố Ngẫu càng sợ hơn.
Mặc dù ngoài mặt không nhìn ra nhưng cô thật sự đang sợ hãi, sợ tới mức buổi tối căn bản không ngủ được, đảo lộn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, sợ tới mức mở cửa cũng phải mang theo dao găm.
Cô cũng biết mình làm như vậy cũng chỉ vô ích, ban ngày chưa chắc đã an toàn hơn buổi tối, dao găm trong túi cũng rất có thể trở thành hung khí để đối phương khiến mình bị thương.
Nhưng cô còn có thể làm sao bây giờ, cô đã cố gắng hết sức, báo cảnh sát, chuyển nhà nhiều lần, xóa tất cả những thông tin và hình ảnh liên quan đến cuộc sống thực của mình trên mạng, cho dù chỉ là những bức ảnh chụp đồ ăn ngon trong lúc đi ra ngoài ăn cơm, không lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào cũng bị cô xóa sạch.
Cô mới chuyển tới nơi này không lâu, đây cũng là khu chung cư có an ninh tốt nhất mà cô có thể tìm thấy với thu nhập của cô.
Nhưng mới có mấy ngày, tên biến thái kia lại tìm được cô.
Đương nhiên cũng có khả năng là kẻ đó vẫn luôn đi theo cô, chỉ là mấy ngày nay không tới làm phiền cô mà thôi.
Thậm chí Cố Ngẫu còn từng thử ngắt kết nối với Internet xem sao, như vậy thì sẽ không nhận được những thứ lộn xộn kia nữa, sau đó cô phát hiện biện pháp bịt tai trộm chuông này sẽ khiến cô không tìm được công việc, từ đó cơm cũng không có mà ăn, thế là cô chỉ có thể lựa chọn quay về thế giới Internet.
Thật ra những người bạn thân thiết trên mạng của cô cũng biết tình hình trước mắt của cô, bọn họ cũng định thuê chung để đảm bảo an toàn cho cô, kết quả không bao lâu, cô nhận được ảnh chụp của tên biến thái kia, trong ảnh chụp là khuôn mặt của bạn thân cô, tổng cộng có 24 tấm, mỗi giờ một tấm, từ sáng sớm ra khỏi nhà cho đến buổi tối về nhà, ngay cả ban đêm cũng chụp bạn thân cô qua cửa sổ phòng ngủ.
Sau khi Cố Ngẫu nhận được ảnh chụp thì định báo cảnh sát, chỉ là cô còn chưa cầm điện thoại lên thì bạn thân đã gọi điện cho cô, nói rằng mình suýt bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Cố Ngẫu suýt chút nữa đã sụp đổ, cũng dọn đi chỗ khác ngay ngày hôm sau.
Cô không dám báo cảnh sát nữa, cô sợ mình vừa báo cảnh sát thì bạn thân sẽ thật sự bị biến thái chơi chết.
Bởi vì trước kia tên biến thái chưa bao giờ làm ra những chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên tên biến thái làm ra một hành động khác ngoài việc theo dõi cô.
Cô cũng không dám cầu cứu ai nữa, dù sao cũng chỉ là bị theo dõi thôi mà, cô có thể nhịn.
Nhưng thật sự có thể nhịn được ư?
Cố Ngẫu bỗng gác bút lên tablet, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi cuộn tròn trên ghế.
Không thể, cho tới hôm nay, đã là cực hạn.
Cô đang đeo tai nghe nhưng bên trong không phát nhạc.
Cô có thói quen nghe nhạc khi vẽ tranh, trước khi ngồi vào máy tính, hành động đầu tiên của cô là đeo tai nghe vào, sau đó mới là mở máy tính lên, nhưng bây giờ cô không dám tùy tiện đắm chìm trong âm nhạc nữa, cô sợ mình không nghe thấy những động tĩnh khác trong phòng, sợ rằng tên biến thái kia mở cửa vào phòng từ lúc nào cô cũng không hay.
…Nếu như tới chỗ của cái cậu chủ nhà họ Giản kia thì có lẽ sẽ an toàn hơn ở đây đúng không?
Ý nghĩ này bất chợt lóe lên sau đó giống như một tấm tơ nhện phủ kín bầu trời, khiến Cố Ngẫu đang rơi vào hỗn loạn vừa liếc mắt lên là có thể nhìn thấy nó.
Có lẽ, bắt lấy nó thì sẽ có thể bò lên trên.
Cố Ngẫu vùi mình vào ghế sô pha suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cầm điện thoại lên, kéo số điện thoại của bố mẹ mình ra khỏi blacklist.
Không lâu sau, quả nhiên bố mẹ của Cố Ngẫu lại gọi tới.
Cố Ngẫu vừa nhận máy thì nghe thấy mẹ ruột mình đang kêu khóc: “Sao tao lại sinh ra một đứa vô lương tâm như mày chứ, nếu tao biết mày không hiểu chuyện như em gái mày thì trước kia tao đã tặng mày cho chú họ của mày rồi…”
Kêu khóc được một nửa, điện thoại bị Cố Thành Thu cướp đi: “Rốt cuộc mày có về không, mày mà không về thì tao với mẹ mày chết cho mày xem! Để cho người khác biết được mày là cái đồ bất hiếu ra sao!!”
Bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu Cố Ngẫu biến mất trong nháy mắt.
Cô hạ hai chân đang đặt trên ghế xuống, tháo tai nghe và mắt kính chỉ đeo khi vẽ tranh, đứng dậy rời khỏi phòng rồi đi tới phòng bếp, sau đó mới mở miệng hỏi bọn họ: “Thứ nhất, là các người chưa bao giờ xem tôi là con gái, vậy nên tôi mới không xem các người là bố mẹ, xin các người đừng đảo lộn thứ tự trước sau, tháng nào tôi cũng đưa tiền cho các người cũng chỉ là vì cơm thừa canh cặn các người cho tôi lúc còn nhỏ, không phải là tiền dưỡng lão tôi tự giác đưa cho hai người.”
“Thứ hai.” Cố Ngẫu mở ngăn tủ phòng bếp, lấy một chiếc thớt gỗ thật dày và một con dao phay ra: “Là các người không muốn tặng tôi cho người ta hay vẫn là do trước khi tặng, chú họ đã bị bắt vào tù vì tội ấu dâm con nhà hàng xóm? Thứ ba…”
Cố Ngẫu đặt điện thoại bên cạnh cái thớt gỗ, cầm dao phay lên rồi bỗng chặt một cái xuống thớt gỗ, sau khi xác nhận đối phương có thể nghe ra đó là âm thanh gì thì cô mới cầm điện thoại lên nói tiếp: “Các người cứ việc chết, các người vừa chết thì tôi sẽ lập tức chơi chết cô con gái cưng của các người, các người có thể thử xem.”
Cho dù thỏa hiệp, Cố Ngẫu cũng tuyệt đối không thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của đối phương.
Cố Ngẫu rất rõ bố mẹ mình là người như thế nào, nếu để bọn họ hiểu nhầm rằng làm như vậy là có thể khống chế được cô thì bọn họ sẽ càng kiêu ngạo hơn, mang đến cho cô vô số rắc rối.
Nếu như tên biến thái kia không núp trong chỗ tối mà xuất hiện trước mặt cô giống cặp bố mẹ này thì cô nhất định có thể độc ác hơn bây giờ.
Bởi vì chỉ có thứ vô tri mới là đáng sợ nhất.
Đánh một đòn rồi lại cho một viên kẹo, sau khi tiêu diệt khí thế của Cố Thành Thu, đợi tới khi bọn họ tiếp tục cầu xin Cố Ngẫu thì Cố Ngẫu mới đồng ý với bọn họ.
Sau đó bọn họ lập tức gửi địa chỉ và số điện thoại của Giản Hoài Hiên cho Cố Ngẫu, và cả ảnh chụp gần đây nhất của Cố Liên.
Muốn giả vờ thì đương nhiên phải giả vờ cho giống một chút.
Trong bức ảnh, trên mặt Cố Liên không có vết bớt, mái tóc ngắn ngang vai được uốn lọn sóng, chất tóc mềm mại mảnh nhẹ, đôi mắt to có đeo lens xinh đẹp, làn da mượt mà, lông mi vừa đen vừa dài như nan quạt, thấp thoáng chập chờn là có thể đi vào lòng người.
Cố Ngẫu nhìn một lúc lâu, thậm chí đứng dậy về phòng lấy kem che khuyết điểm để che đi vết bớt trên mặt, sau đó so sánh những điểm khác nhau giữa mình và Cố Liên.
Cuối cùng cô xác định, ngoại trừ vết bớt, cô và Cố Liên chỉ có hai điểm khác nhau…
Thứ nhất, Cố Liên tóc ngắn, cô tóc dài.
Không thành vấn đề, tóc dài thì có thể cắt, may mà không phải ngược lại, nối tóc quá đắt, còn nếu đội tóc giả trong thời tiết này cũng sẽ rất nóng.
Thứ hai, cô có một chút nét trẻ con, còn Cố Liên thì không.
Vấn đề này cũng không lớn, cô có thể nói dối là vì ăn nhiều quá nên tăng cân.
Việc này không nên chậm trễ, Cố Ngẫu quyết định bây giờ đi cắt tóc luôn, đợi tới khi trời tối cô cũng không dám ra khỏi nhà.
Cố Ngẫu thay quần dài, mặc dù đã dùng kem che khuyết điểm nhưng vẫn đeo khẩu trang, sau đó nhìn vào gương, cẩn thận kéo khẩu trang lên đến điểm cao nhất của vết bớt, sau đó cô mới lê dép đi lấy điện thoại và chìa khóa nhà.
Sau khi khóa cửa, cô còn lo lắng vòng đi vòng lại mấy lần thang máy để có thể chắc chắn cửa nhà mình đã khóa cẩn thận.
Đợi tới khi cắt tóc xong về nhà, đầu tiên Cố Ngẫu đặt vé xe sớm nhất ngày mai sau đó mới bắt đầu công việc.
Cố Ngẫu là họa sĩ, bình thường chỉ nhận một vài đơn đặt hàng và bản thảo thương mại, đồng thời cũng sẽ livestream vẽ vời hoặc dạy kỹ năng gì đó.
Đợi tới khi trời sáng hơn một chút, Cố Ngẫu đứng dậy thu dọn hành lý của mình, nhân tiện thay quần áo.
Bởi vì đã cắt tóc, khi Cố Ngẫu kéo tóc ra khỏi cổ áo theo thói quen thì không kéo được gì, vì vậy cô cảm thấy vô cùng không quen…
Đã rất nhiều năm rồi cô chưa để tóc ngắn.
Bắt xe tới nhà ga, lên tàu, sau khi trải qua hành trình dài bốn tiếng đồng hồ, cô kéo hai vali hành lý, trên lưng đeo một chiếc balo lớn xuất hiện ở cổng lớn một khu biệt thự tên là Diệu Cư ở thành phố A.
Còn chưa đi vào thì Cố Ngẫu đã cảm thấy an tâm.
Bởi vì cô bị bảo vệ khu dân cư ngăn lại, cho dù cô đã báo số nhà và số điện thoại của Giản Hoài Hiên thì bảo an vẫn không để cô đi vào dễ dàng mà liên hệ với chủ hộ trước.
Đợi tới khi xác định chắc chắn thì bảo vệ mới cho cô đi vào, còn nói ở trong rộng lớn, hộ gia đình cô muốn tới lại ở xa nên gọi xe bảo vệ tuần tra trong khu dân cư tới đưa cô đi.
Khu biệt thự rộng tới mức không nhìn thấy điểm cuối, Cố Ngẫu ngồi trong xe tuần tra rẽ trái rẽ phải, còn chưa đi được mấy vòng đã quên sạch con đường từng đi qua.
Sau khi Cố Ngẫu xuống xe, bảo vệ lái xe tuần tra còn lấy hành lý xuống xe giúp cô.
Cố Ngẫu nói cảm ơn với bảo vệ rồi kéo vali đi tới trước cánh cửa sắt to lớn, nhấn chuông.
“Xin chào?”
Cố Ngẫu nhìn vào camera phía trên chuông cửa, kéo khẩu trang xuống rồi nói: “Tôi là Cố Liên.”
“Cô Cố ạ? Bây giờ tôi sẽ ra mở cửa cho cô ngay.”
Nói rồi cổng sắt vang lên mấy tiếng tích tích, Cố Ngẫu nâng tay mở cửa, sau khi tiến vào thì xoay người đóng cửa cẩn thận rồi mới kéo vali đi vào.
Khi cô đi đến bậc thềm, cửa biệt thự bị người ta mở ra từ bên trong, người đi ra từ bên trong là một người đàn ông mặc tây trang, đeo một gọng kính bằng kim loại.
Cố Thành Thu lo sợ cô bị lòi đuôi nên đã gửi cho cô không ít những việc cần chú ý, trong đó cũng nhắc tới một trợ lý nam thường xuất hiện bên cạnh Giản Hoài Hiên, họ Dịch.
Hẳn là người này đây.
Trợ lý Dịch đi tới kéo vali thay cô, cũng nói: “Cô Cố vất vả rồi, còn quan tâm tới đây chăm sóc cho sếp Giản.”
Cố Ngẫu sợ nói nhiều sai nhiều nên cũng không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu xem như đáp lại.
Trợ lý Dịch cũng không xấu hổ, so với một cô Cố nói những lời và làm những việc khiến người ta nổi da gà thì quả thực sự im lặng lúc này tốt hơn nhiều.
Cố Ngẫu thay giày ở huyền quan*, chính thức bước chân vào cái nơi xa lạ này.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Phòng khách ở tầng một rất lớn, sàn nhà và tường được lát bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết khiến cho không gian vẫn tỏa ra hơi lạnh giữa cái nắng hè chói chang của ngày hè, phong cách trang trí tổng thể đơn giản trong sáng, nhưng lại không hề đơn điệu.
Bên kia phòng khách là một cánh cửa sát đất siêu lớn, bên ngoài là sân vườn, còn có một cái bể phun nước nhỏ, nhưng vì chỉ có mặt cỏ nên nhìn vô cùng trống trải.
Trợ lý Dịch mang hành lý của Cố Ngẫu lên tầng hai, Cố Ngẫu đi theo xác định vị trí phòng của Cố Liên.
“Phòng của sếp Giản đã chuyển xuống tầng một, trước mắt ngoại trừ có dì Lý chăm sóc sếp Tổng thì còn có thêm bác sĩ Lâm và một trợ lý sinh hoạt từ bên ông cụ Giản sang đây, bác sĩ Lâm ở nhà bên cạnh, có thể gọi xe thay vì đi bộ, qua đến đây cũng không mất bao nhiêu thời gian, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của anh ta cho cô. Trợ lý sinh hoạt họ An, cô gọi cậu ấy là Tiểu An là được rồi, trước mắt Tiểu An đang chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của sếp Giản, ở ngay bên cạnh phòng của sếp Giản, lát nữa tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Cuối cùng Cố Ngẫu cũng mở miệng nói câu đầu tiên từ khi tiến vào đây: “Tôi đổi số điện thoại, có lẽ phải làm phiền anh cho tôi xin lại số điện thoại.”
Trợ lý Dịch không quá quen với cách nói chuyện bình thường của cái cô Cố trước mắt này, ngẩn ra một lúc mới trả lời: “…Được.”
Cùm cụp một tiếng, cánh cửa căn phòng nào đó ở tầng một được người ta mở ra.
Cố Ngẫu vừa cảm thán ở đây đông vui thật vừa quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên xe lăn vừa xuất hiện sau cánh cửa.
Đó là một khuôn mặt anh tuấn tuyệt, khí chất văn nhã, một đôi mắt đen láy như hồ nước lạnh, trong veo như có sao trời rơi xuống.
Sau khi nhìn thấy cô, hồ nước nổi lên gợn sóng.
Như thể có ai đó đã ác ý ném một viên đá vào làm phá vỡ sự tĩnh lặng của hồ nước.
Đôi mày đẹp hơi nhăn lại, người đàn ông chào hỏi với Cố Ngẫu, giọng điệu không hề thân thiện: “Tới rồi?”
Cố Ngẫu rũ mắt, đáp lại một cách cẩn thận: “Ừm.”
Trong lúc nhất thời, không thể phân biệt được giữa hai người, thái độ của ai lạnh nhạt hơn.