Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 13: Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 13: Chương 13


Bởi vì quá đơn giản, cuối cùng Bùi Lĩnh còn nhàm chán đến mức ném xúc xắc chơi, muốn nhìn xem giữa khoa học và vận may rốt cuộc cái nào-
Hầy, vẫn phải tin vào khoa học, tin vào chính mình.
Ném cục tẩy xúc xắc mười lần chỉ trúng được một lần.

Bùi Lĩnh tuyệt vọng với vận may của mình, thành thành thật thật viết đáp án của mình vào bài thi.
Trương Gia Kỳ ngồi bàn sau nhìn thấy bạn Tiểu Bùi vô cùng tin tưởng cậu ta, lại vô cùng tin tưởng cục tẩy kia hết sức vui mừng gật đầu, “Dựa vào bản thân không bằng dựa vào ông trời.

Cục tẩy kia trước khi thi mình còn bái một vị thần kiểm tra.”
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, khó có được hỏi một câu, “Thần kiểm tra?”
“Đại diện môn Toán của lớp mình đó, Tô Hạ.

Nghe nói thành tích vô cùng tốt.”
Tần Trì Dã không mấy hứng thú.

Ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú nhìn Bùi Lĩnh đang ném cục tẩy phía trước.
Trương Gia Kỳ nói mà người này cũng tin à?
Nhưng có quan hệ cái mẹ gì đến hắn đâu.

Tần Trì Dã thu ánh mắt, mắt nhìn phù hiệu phía trước bài thi.
Nhưng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, họ Bùi sẽ không ngu như thế.
Bàn phía trước, phần thi trắc nghiệm, Bùi Lĩnh hớn hở ném xúc xắc.

Xong phần trắc nghiệm đến phần điền vào chỗ trống, cậu không khỏi chầm chậm thở dài, hoàn toàn không có tí độ khó gì.

Từ Liễu ngồi cùng bàn luôn luôn chú ý tới Bùi Lĩnh ném cục tẩy làm trắc nghiệm, bây giờ đến phần điền vào chỗ trống đương nhiên cục tẩy không phát huy tác dụng, lặng lẽ kéo tờ giấy nháp ở giữa lại, dùng cánh tay che đi.
Không cho Bùi Lĩnh chép đáp án của mình.

Đề Toán lần này không phải rất khó nhưng cũng trong dự định.

Từ Liễu không muốn để người khác chiếm hời.
Buổi sáng kiểm tra Văn Toán, buổi chiều kiểm tra tiếng Anh, Lý Hóa tổng hợp.
Giữa trưa, chuông reo lần thứ nhất, chủ nhiệm lớp Triệu Ngọc gõ gõ bàn giáo viên, “Được rồi, ngừng bút.

Nộp bài thi cho Tô Hạ.”
“Cô ơi khi nào có điểm?”
Bạn học hỏi câu này tự tin lần này thi cũng không tệ.
“Các em muốn khi nào biết điểm? Chắc sáng mai là có rồi.” Triệu Ngọc không úp mở.

Lần thi này do giáo viên trong khối thay nhau chấm, giữa trưa tăng ca rất nhanh là có thể có điểm.
“Được đấy, ngày mai có điểm, buổi tối có thể thở phào rồi.”
“Có điểm luôn mới thảm.

Ngày mai đã có rồi chỉ có thể nhảy nhót nốt đêm nay.”
Có người kêu rên, có người vui vẻ.
Bùi Lĩnh cầm bài thi đi nộp bài.

Triệu Ngọc nhìn thấy Bùi Lĩnh nhớ tới lần “cá cược” ở văn phòng tuần trước, thuận miệng hỏi: “Bùi Lĩnh, lần này thi thế nào?”
“Ôi.” Bùi Lĩnh làm mặt mèo, không vui vẻ cho lắm nói: “Phát huy không tốt lắm ạ.”
Triệu Ngọc đã dạy nhiều khóa học sinh, tính cách nào cũng đã gặp được, ngược lại không đến mức tức giận với học sinh, nói: “Phát huy không tốt thì về sau lên lớp phải em tích cực nghe giảng đấy.

Đi học đừng ngủ nữa, lần sau cố lên là được.” Rồi nói với cả lớp: “Lần này chỉ là thi khảo sát, chỉ mới lớp 11 thôi còn nhiều thời gian, mọi người cũng nhau nỗ lực.”
“Dạ.”
“Được ạ.”
Lác đác vài học sinh đáp lại.
Tô Hạ thu đủ bài thi, Triệu Ngọc nhận lại nói Tô Hạ đi ăn cơm trưa trước, sau đó giữa trưa đến văn phòng giúp giáo viên sửa bài thi.

Tô Hạ đương nhiên không thành vấn đề, nhanh chóng đồng ý.

Giúp giáo viên chấm thi là vinh hạnh đặc biệt, mấy bạn học thân thiết với Tô Hạ vô cùng vui vẻ, muốn biết thành tích của mình sớm hơn một chút.
“Bạn Tiểu Bùi!”
Trương Gia Kỳ nhấc cánh tay muốn duỗi tay khoác vai Bùi Lĩnh.

Tần Trì Dã bên cạnh nhìn thấy cánh tay kia cảm thấy chướng mắt, “Trương Gia Kỳ.”
“Sao thế anh Dã?” Cánh tay muốn đáp trên vai Bùi Lĩnh đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Anh đại gọi tên của mình kiểu này là muốn xong đời rồi.
Hôm nay mình có làm gì không nhỉ? Trương Gia Kỳ nghĩ lại.
“Giữa trưa đi căng tin.” Tần Trì Dã nhấc chân bước đi.
Trương Gia Kỳ: ??? Chỉ vậy thôi? Rồi cũng đi theo.
“Eh, bạn Tiểu Bùi sao cậu đi nhanh thế?” Trương Gia Kỳ đi phía sau nhìn Bùi Lĩnh đang xuống lầu nhanh chóng đuổi theo: “Thi xong rồi cũng đừng suy nghĩ nữa.

Thành tích không quan trọng, đừng cúi mặt như vậy.”
Bùi Lĩnh quay đầu lại, nói: “Hầy, cậu không hiểu đâu.”
“Tại sao tôi không hiểu? Trạng thái này của cậu, mỗi lần thi xong tôi điều hiểu, đặc biệt hiểu.” Trương Gia Kỳ truyền thụ kinh nghiệm, nói: “Tôi thấy cậu đã từng là học sinh chăm ngoan, một lần thi kém sao cứ như muốn xong đời vậy.

Không sao đâu, thi kém nhiều thêm mấy lần là quen ấy mà.”
Đúng vậy, trước kia bạn học Tiểu Bùi là học sinh chăm ngoan, cả ngày làm bài tập.
“Cậu nói xem đột nhiên tại sao đột nhiên cậu lại học kém?”
Bùi Lĩnh nhìn vào mắt Tần Trì Dã, yếu ớt nói một câu: “Chắc là bị bóng rổ đập bể đầu rồi.” Sau đó quay người xuống tầng.
????
!!!!
Trương Gia Kỳ nhận ra, bạn học Tiểu Bùi đây là lại nói móc anh đại rồi!
“Anh, anh Dã, việc nhỏ việc nhỏ thôi.

Đừng tức giận mà.

Bạn học Tiểu Bùi không phải đang nói móc kỹ thuật bóng rổ của anh gà đâu.”
Mặt Tần Trì Dã đen thu nhìn Trương Gia Kỳ, “Nhìn mặt tao giống như tức giận lắm à?”
“…” Trương Gia Kỳ trái lương tâm, “Không có, anh Dã uy phong!”
Tần Trì Dã không muốn phí lời chửi Trương Gia Kỳ, bước nhanh xuống lầu.

Trương Gia Kỳ chạy ở phía sau sợ hãi anh Dã đánh Tiểu Bùi.

Tiểu Bùi cũng thật là, nói xong còn chạy nhanh như vậy.

Lanh lợi như vậy nhưng mà học lại không giỏi lắm.
Thứ Hai có cá đù vàng chiên.

Cá đù vàng nhỏ chiên giòn vừa ăn, ăn kèm với muối tiêu chanh.
Lần này Bùi Lĩnh mua được bưng khay đồ ăn tìm chỗ ngồi.

Trương Gia Kỳ vẫy tay: “Tiểu Bùi ngồi đây này.” Bùi Lĩnh bưng khay cơm đi tới.
“Cậu đúng là dám ngồi xuống thật, không sợ à?” Trương Gia Kỳ xóc xỉa.
Bùi Lĩnh nhìn Tần Trì Dã ngồi đối diện, hỏi: “Tần Trì Dã, cậu sẽ đánh tôi à?”
Trương Gia Kỳ: …
Tần Trì Dã: “Cả người tôi từ trên xuống dưới có viết hơi một tí là đánh người à?”
Bùi Lĩnh ngậm nửa con cá trong miệng, vô tội lắc đầu, “Không phải tôi nói, Trương Gia Kỳ nói cậu như vậy.”
“Đờ mờ, Tiểu Bùi sao cậu hại tôi!” Trương Gia Kỳ khóc lóc thảm thiết lắc đầu, “Anh Dã ơi em không có mà, ý em không phải thế đâu.”
Bùi Lĩnh gặm cá nhỏ rắc rắc, đắc ý ngồi xem kịch.

Ai bảo Trương Gia Kỳ dám đấu với cậu!
Cơm nước xong xuôi, Bùi Lĩnh về ký túc xá ngủ trưa.

Chu Hiện và Hứa Văn Hàn đều đã trở về.

Ký túc xá mở máy điều hòa, Chu Hiện thế mà lại không chơi game mà đang đọc sách.

Bùi Lĩnh tò mò, “Cậu xem gì vậy?”
“Lý Hóa tổng hợp.” Chu Hiện lật sách cho Bùi Lĩnh xem, có chút vui vẻ nói: “Tớ thấy lần này mình thi vẫn được, có thể vào top bốn mươi của lớp.

Mẹ tớ nói, có thể trong top bốn mươi sẽ cho tớ mua skin trò chơi.”
Hứa Văn Hàn cũng đang đọc sách nghe vậy yên lặng bổ sung: “Lớp cậu ta tổng cộng bốn mươi chín người.”
Bùi Lĩnh: …
“Tiến bộ là được.”
Chu Hiện thật ra đọc không vào.

Lý Hóa tổng hợp giống như có độc, xem xong mệt hết cả người.
“Bùi Lĩnh cậu thi thế nào?”
“Đừng nói nữa, tôi ngủ một lát.

Hi vọng đề buổi chiều có thể…” khó một chút.

Bùi Lĩnh cởi giày lên giường nằm, hai tay đặt trước ngực cầu nguyện.
Hứa Văn Hàn Chu Hiện nghe cái giọng điệu này đoán là Bùi Lĩnh thi kém.

Chu Hiện còn thò đầu nhìn qua giường ngủ của Bùi Lĩnh muốn quan tâm chú ý người anh em của mình thì thấy người anh em đang một bộ “thiếu nữ cầu nguyện” cho nên cậu ta cũng cúi đầu, cầu nguyện một chút.
Đọc sách khỉ gì, đau cả đầu.

Chu Hiện lấy điện thoại di động ta, mở Vương giả, chọn tướng nữ cầu nguyện.
Tiết thứ nhất ©ôи ŧᏂịt̠ chiều thi tiếng Anh.
Bùi Lĩnh đến lớp trước giờ thi mười phút, nhìn thấy bàn phía trước chỗ Tô Hạ là một đám người vây quanh.

Cậu đi vòng qua có thể nghe được âm thanh lao nhao.
“Hạ Hạ tớ thi thế nào?”
“Có thấy điểm không?”
“Tôi thì sao?”
Tô Hạ: “Không có, tớ giúp thầy cô chấm bài lớp 3, lớp 3 giúp chấm lớp mình, hẳn là vậy.”
“Tớ có bạn bên lớp 3, để tớ hỏi một chút.” Lưu Mẫn trở về chỗ ngồi.
Nhưng còn chưa thăm dò được thì chuông vào học đã reo.
Giáo viên tiếng Anh coi thi, kiểm tra phần nghe, Bùi Lĩnh thảnh thơi viết bài, không có gì làm thì chơi với cục tẩy.

Hầy, vận may đúng là khiến người ta tuyệt vọng mà.

Cũng không biết vận may của Trương Gia Kỳ thế nào.

Nếu dựa vào cách này, đạt tiêu chuẩn chắc chắc sẽ không bao giờ rồi, lại còn thảm vô cùng.
Từ Liễu: Tiếng Anh mà còn ném cục tẩy, Bùi Lĩnh xong đời rồi.
Thi tiếng Anh xong, có bạn học nghẹn hai tiết đi WC, Bùi Lĩnh cũng đi một chuyến.

Khi trở về.

Đi đến hành lang gần lớp, có người kinh ngạc hô to: “Đậu má, tao vừa thăm dò được, lớp chúng ta có người được điểm tối đa môn Toán.

Ai mà trâu bò vậy?”
“Thật hay đùa? Sau khi tốt nghiệp cấp Hai tao còn chưa gặp qua điểm tối đa đâu.”
“Đó là do mày kém.

Học sinh giỏi vẫn có thể được tối đa môn Toán.”

“Mày nói cứ như mày được điểm tối đa ấy.”
“Đừng ồn ào nữa.

Là ai vậy, có nghe được tí nào không? Lớp chúng ta còn có thần tiên như vậy nữa á?”
“Tô Hạ có phải cậu không? Cậu học toán giỏi mà.” Lưu Mẫn quay đầu lại hỏi.
Tô Hạ lắc đầu, có hơi căng thẳng, cũng chờ mong nhưng ngoài miệng nói: “Chắc là không phải tớ đâu.

Cậu quên có một câu tớ không chắc đúng sai à?”
“À là câu đó hả.

Lúc so đáp án đúng là không giống nhau.” Lưu Mẫn nói.

Sáng nay kiểm tra Toán xong, cô với Tô Hạ cùng so đáp án.

Hai người ra kết quả khác nhau, hoặc cô sai, hoặc là Tô Hạ.

“Vậy thì là ai nhỉ? Lớp chúng ta còn ai nữa chứ?”
Lúc này, một Bùi Lĩnh đang băng qua đám người sợ hãi thán phục người được điểm tối đa, che giấu sự nghiệp và danh tiếng, chỉ có hai mắt cong cong lộ ra một chút manh mối.
Hì hì hì.
Đó đương nhiên là mình rồi!
Đáng tiếc không thể nói thẳng.

Bùi Lĩnh ngồi lại chỗ ngồi, tâm trạng rất tốt khẽ ngâm nga bài hát.

Tần Trì Dã ngồi sau nhìn thấy bóng lưng kia, ngay cả cọng tóc đều tiết lộ được người này đang vui vẻ.

Họ Bùi thi rất tốt?
“Ai ôi lại phải thi nữa, Lý Hóa đúng là khó mà ~” Bùi Lĩnh cảm thán, “Chưa ôn gì hết, tiêu đời rồi.”
Tần Trì Dã: ….
Đm, tại sao lại có người giả tạo giống như họ Bùi được cơ chứ.
Chuông reo, giáo viên môn Hóa ôm bài thi bước vào.

Thấy giám thị là lão Nghiêm, toàn lớp yên tĩnh.
“Lần này tuy nói là thi khảo sát nhưng tôi không hạ thủ lưu tình.

Được rồi, phát bài thi.” Lão Nghiêm đứng ở bục giảng quét mắt nhìn cả lớp, quét đến hàng cuối cùng, điểm danh, “Bùi Lĩnh, lần này em mà thi rớt thì đừng có làm đại diện môn Hóa được.”
Bùi Lĩnh: ….Đây không phải là đang làm khó cậu sao.
Nhưng đúng là không muốn làm nữa.
Lý Hóa tổng hợp bắt đầu.

Bùi Lĩnh cầm bài thi, đầu tiên nhìn đến phần bài Hóa, con mắt đột nhiên sáng lên, có một đề có vẻ khó.

Cậu nhìn lại phần Vật Lý, cũng có-
Hì hì hì, trưa nay cầu nguyện có tác dụng rồi!
Cả lớp học rõ ràng là vô cùng yên tĩnh nhưng dường như mỗi con người ở đây đều đang phát ra oán niệm, “khó quá”, “mẹ nó đề này đọc không hiểu, “giáo viên Vật lý với lão Nghiêm có phải đã cùng thương lượng ngược đãi bọn họ không?”
Tần Trì Dã ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước, kẻ ra vẻ nào đó đang vui sướng nhịp chân dưới gầm bàn.
Hai tiết kiểm tra, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi, lão Nghiêm hỏi có ai đi WC không, toàn lớp không có một ai muốn đi.
Làm đề còn làm chưa hết, khổ quá.
Chờ cho tiếng chuông vang lên, biết là bùa đòi mạng nhưng cả lớp đều nhẹ nhàng thở ra.

Lão Nghiêm đứng ở bục giảng, vỗ bàn giáo viên.

“Nộp bài.

Ai còn cầm bút, 0 điểm.”
Bùi Lĩnh là người thứ nhất đứng lên nộp bài.
Chờ lão Nghiêm đi rồi, cả lớp bộc phát tiếng kêu than a a a a, khó quá khó quá, đề lý kia rốt cuộc làm thế nào, chết chắc rồi chết chắc rồi.

Có người gọi đại diện môn Hóa lại hỏi: “Bùi Lĩnh, câu khó kia cậu làm như thế nào?”
“Đúng vậy, cậu làm được không?”
Bùi Lĩnh: “Mấy cậu nói câu đó à, tôi cũng cảm thấy rất khó.

Vật lý cũng không đơn giản, mặc cho số phận vậy.”
“Hầy, đại diện môn Hóa đã nói vậy thì thật sự rất khó rồi.”
Tiếng oán thán đầy trời chẳng ai còn có tâm trạng đi nghe ngóng thành tích buổi sáng, dù sao sáng mai cũng sẽ biết điểm.

Bởi vì thi khảo sát, lúc tan học cũng không có bao nhiêu người vui vẻ.

Mỗi thứ hai đầu tuần đúng là địa ngục mà.
“Tiểu Bùi đừng sợ, có anh trai ở hạng chót cho cậu rồi.” Trương Gia Kỳ đã dự cảm được tương lai bị ăn đòn của mình.
“Trương Gia Kỳ, tôi lớn hơn cậu đấy.

Đừng để cho tôi nghe được cậu tự xưng là anh trai nữa.” Bùi Lĩnh lạnh mặt.
Trương Gia Kỳ nhây nhây, cười đê tiện: “Để cậu nghe được thì thế nào? Tay chân lèo khèo, chẳng lẽ có thể đánh tôi à?”
Bùi Lĩnh đột nhiên nhìn về phía Tần Trì Dã.
Trương Gia Kỳ: …?? Không phải chứ, cậu nhìn anh Dã làm gì.
Đột nhiên Trương Gia Kỳ có dự cảm không tốt lắm-
“Cậu đập Trương Gia Kỳ giúp tôi, tí nữa chơi bóng tôi sẽ làm cổ động viên khen cậu lên tận trời luôn.” Bùi Lĩnh nói.
Tần Trì Dã thầm nghĩ cậu nghĩ tôi ngây thơ thế à, chẳng qua nhìn ánh mắt của họ Bùi – chọn cụp mắt, “Thành giao.”
“Mẹ nó, mấy người không thể như vậy!!” Trương Gia Kỳ gào thét, “Anh Dã, anh đại, rốt cuộc ai mới là đàn em của anh-“
“Oái oái oái, đau! Em sai rồi.

Tiểu Bùi, tổ tông, tôi sai rồi, tôi không gọi nữa.

Nhưng mà làm sao cậu biết tôi nhỏ hơn cậu?” Trương Gia Kỳ không phục lắm, “Trông cậu còn nhỏ hơn tôi.”
Bùi Lĩnh nhắc nhở, “813813, sinh nhật cậu.

Tôi tháng Năm.” Ngày hôm qua chơi trò chơi mới đưa mật khẩu xong.
Trương Gia Kỳ: …
Đúng là không nhìn ra, Bùi Lĩnh thế mà lớn hơn cậu ta tận ba tháng.
Anh Dã thật sự xuống tay không chút lưu tình, không phải, Bùi Lĩnh khen anh chơi bóng rổ hay quan trọng như vậy à? Trương Gia Kỳ xoa cánh tay, giận anh đại mà không dám nói gì, tính toán một chốc nữa đoạt bóng úp rổ làm anh đại mất mặt.
Mới là lạ.
Bùi Lĩnh nói được làm được, cũng đi ra sân bóng rổ.

Tần Trì Dã kéo băng đấu với lớp 11-4.

Bùi Lĩnh ngồi ghế quan sát.

Bóng rổ tranh tài thật ra không khó hiểu, ai đang có lợi thế, ai là MVP vừa xem là hiểu ngay, đặc biệt là Tần Trì Dã còn vô cùng áp đảo.
“Oa!!! Tần Trì Dã!!!”
“Tần Trì Dã đẹp trai quá!!!”
“A a a a a!!!”
Bùi Lĩnh ở bên cạnh vô cùng kính nghiệp “thiếu nữ thét chói tai”.

Các bạn học trên sân bóng rổ không kìm lòng được, túm Trương Gia Kỳ lại bĩu môi hỏi, “Ai vậy? Mê trai như thế, anh Dã không đập à?”
Mọi người đều biết, anh Dã, Tần Trì Dã, trùm trường Anh Hoa, trai cực kì thẳng.
Trương Gia Kỳ tỏ vẻ một lời khó nói hết: “Là đội cổ động viên do anh đại mời đến.” Dựa vào tiền tai nạn lao động của cậu ta.
Mọi người: ???
Nhìn về phía Tần Trì Dã, bạn học lớp 11-4 muốn nói lại thôi, các loại ánh mắt hoài nghi đổ dồn về Tần Trì Dã rồi lại nhìn về “đội cổ động viên” thét chói tai.

Tần Trì Dã chịu đựng những ánh mắt này, bên tai lại là tiếng thét của họ Bùi.
Đờ mờ.
Họ Bùi chính là cố ý.
Tần Trì Dã dừng lại, đi về hướng người nào đó đang hét chói tai.
“Làm gì đấy?” Bùi Lĩnh hắng giọng một tiếng, nói: “Tôi chuyên nghiệp quá mà, cuống họng muốn khàn luôn rồi đây này.”
Tần Trì Dã: Đáng lắm!
“Cậu đi mua nước.” Vừa rồi còn muốn đuổi họ Bùi đi, Tần Trì Dã đột nhiên đổi giọng.
Bùi Lĩnh không vui, nói: “Đã nói là chỉ khen cậu thôi chứ không nói là phải bỏ tiền mua nước.”
“…” Tần Trì Dã thật sự nhịn không nổi, cầm lấy cặp sách lấy phiếu ăn của mình ra, “Của tôi, cầm lấy mà mua.”
Bùi Lĩnh phồng má: “Làm cổ động viên phiền ghê á, còn phải phụ trách mua nước nữa.

Tôi cứ tưởng chỉ cần khen là đuộc rồi.”
Tần Trì Dã chịu đựng đến nổi cả gân xanh, cố gắng nuốt câu “không làm cổ động viên nữa thì cút đi” trở lại.
“Bùi Lĩnh đi rồi hả?” Trương Gia Kỳ ném bóng rổ trong tay cho anh Dã.
Những người khác tưởng Tần Trì Dã đuổi đi, sôi nổi: “Đi là được, ồn muốn chết.”
“Anh Dã uy vũ.

Làm con trai còn tưởng mình là em gái nũng nịu, lại còn thét chói tai, làm chẳng ai chơi được.”
Tần Trì Dã không hề khách khí ném trái bóng vừa tiếp về phía người mới nói ra câu đó, vẻ mặt lạnh tanh: “Đội cổ động viên của tao, mày thích ý kiến không?”
“Không chơi được thì cút.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN