Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 28: Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 28: Chương 28


Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ không đến tiết tự học buổi tối, đoán chừng là rủ nhau ra quán net.
Bùi Lĩnh nhìn vị trí bên cạnh trống trơn, cảm thán: “Chỉ có cái mặt là có thể nhìn, đầu trống trơn không thông minh lắm.”
Nhưng không sao cả, có một người thông minh là được rồi.

Thứ hai chào cờ.
Lần trước đã bị bắt vì không thắt nơ, bị trừ điểm và bị phạt dọn vệ sinh, lần nay Bùi Lĩnh rút kinh nghiệm, mới sáng sớm đã dậy tắm rửa ăn mặc chỉnh tề.
“Ôi Bùi Lĩnh, cậu đang làm gì đấy?” Chu Hiện đẩy cửa đi vào ngáp một cái, cả người vẫn còn mùi thuốc, buồn ngủ nói, “Ai không biết còn tưởng cậu phải đọc bảng kiểm điểm dưới cờ đấy.”
Bùi Lĩnh lui lại hai bước, “Cả người cậu toàn mùi thuốc lá.

Cậu hút cả đêm à?”
“Không phải, tối hôm qua tôi với anh Tần và Trương Gia Kỳ đi quán net bị dính phải, không phải tôi hút.” Chu Hiện vò vò mái tóc, “Không nói với cậu nữa, tôi tắm một phát đã.

Vừa rồi trèo trường trở về cứ sợ bị lão Vương tóm được.”
Mỗi thứ Hai chủ nhiệm Vương sẽ tuần tra cực gắt, giống như một vị thần mặt đen đứng trước cổng trường.
“Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ còn hút thuốc à?”
Chu Hiện cởϊ áσ hoodie ra, hai chân giẫm giẫm lên nhau tháo giày chơi bóng ra, chỉ mặc một cái quần đơn giản, giẫm dép lê đi vào phòng vệ sinh, trong lúc bận bịu thành thủ trả lời: “Nào có, ở tiệm net toàn là bọn nghiện thuốc, sau nửa đêm có thể sặc chết cậu.”
Người đã vào phòng tắm.
Bùi Lĩnh thu dọn cặp sách, đi căng tin ăn sáng.
Sau kỳ kiểm tra khảo sát, tên tuổi của Bùi Lĩnh có chút nổi tiếng trong mười lăm lớp ban tự nhiên, chủ yếu là do các thầy cô thuận miệng nói một câu Bùi Lĩnh lớp 11-2 điểm điểm tối đa môn Toán/ Lý Hóa tổng hợp/ tiếng Anh/ Ngữ Văn chỉ kém chín điểm.

Hầu hết bạn học đều chỉ nghe tên chứ không biết người thật thế nào.
Chỉ có những chàng trai của lớp 11-4 ban tự nhiên là vẫn nhớ như in ký ức nào đó.
“Thấy chưa, đó là Bùi Lĩnh.” Vương Tuyên Hạo lớp 4 ngậm một cái bánh bao thịt, nói.
Lớp 11-6 nói: “Cũng được, vừa nhìn đã biết là con mọt sách, nhìn có chút thanh tú, không cùng đường với chúng ta.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ thì cũng không có gì, chẳng qua là hơi đẹp mắt một chút thôi, sao mấy người lại sợ vậy chứ.”
“Nhìn cũng cao đấy nhưng cũng không giống có thể đánh nhau.”
Vương Tuyên Hạo gặm bánh bao, nhớ tới âm thanh ủng hộ trên sân thể dục hôm nào, nhìn mấy người đối diện dặn dò, “Nể tình mọi người là anh em với nhau tao khuyên thật, người này không dễ chọc vào đâu.

Về sau có gặp trên sân bóng rổ thì nhớ đi đường vòng.”
“Tại sao? Cậu ta chơi bóng rổ siêu lắm à? Tao không tin mình không thể đánh bại cậu ta.”
Vương Tuyên Hạo ăn xong hai miếng bánh bao, uống hết ly sữa đậu nành mới nói.

“Tao chưa từng thấy cậu ta chơi bóng rổ nhưng mà-” Cậu ta cố ý nói mập mờ, “Anh Dã vô cùng che chở cho cậu ta, tao chỉ nói vậy thôi.”
“???”
“Không thể nào? Anh Dã che chở cho một con mọt sách á?”
……
Tiết đọc Ngữ Văn sáng thứ Hai.
Bùi Lĩnh đi sớm thấy trong lớp ầm ĩ dọn bàn mới nhớ ra mỗi một tuần phải đổi vị trí.

Tuần trước tổ bọn họ ngồi dãy giữa bên trái, tuần này phải chuyển sang ngồi bên dãy cạnh tường.
Lớp 11 có rất nhiều sách giáo khoa, hầu hết học sinh chất đầy sách trên bàn cao như bức tường.

Bây giờ đổi vị trí, chuyển đống sách đó quá phiền toái cho nên dứt khoát chuyển luôn cái bàn.
“Bùi Lĩnh, cậu có cần giúp không?” Lâm Khả đã dọn xong phần mình, thuận miệng hỏi Bùi Lĩnh.
Có người giúp đương nhiên là tốt rồi.
“Được, cảm ơn cậu.”
Cậu đổi xong rồi, bàn của Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ vẫn còn nguyên.

Hai bạn học muốn đổi sang hai chỗ này rất vội nhưng họ không dám di chuyển.

Trương Gia Kỳ còn tạm được, còn Tần Trì Dã thì thôi đi…
Chuông vào lớp sắp vang lên.
“Cậu sao lại đứng đây?” Bùi Lĩnh hỏi.
Bạn học nữ có hơi do dự, “Tần Trì Dã còn chưa tới-“
Bùi Lĩnh nghĩ cũng phải, “Bạn học Tần còn chưa đến mà mạo muội chuyển bàn cũng không tốt lắm.

Nếu không cậu ngồi với tôi một lát, chờ cậu ta đến rồi đổi lại?”
“Có được không?” Bạn học nữ thấp thỏm, chủ yếu là sợ chủ nhiệm lớp.
Bùi Lĩnh gật đầu, “Được chứ.

Tiết đầu là tiếng Anh, sau đó là Ngữ Văn, tiết ba là tiết Toán.

Nếu tiết ba mà bạn học Tần còn chưa tới thì tôi sẽ méc chủ nhiệm lớp đầu tiên, bắt cậu ta đổi lại.”

Bạn học nữ phụt cười, cảm thấy Bùi Lĩnh nói chuyện thú vị.

Cô nghĩ cũng phải, mới đổi chỗ ngồi, ngoại trừ chủ nhiệm lớp, các giáo viên môn khác còn chưa biết ai ngồi ở đâu.
“Vậy cũng được.”
Tiết đọc kết thúc, đến lúc làm bài tập.
Bạn nữ ngồi cùng bàn tạm thời tên là Kim Duyệt Duyệt có vài câu hỏi không hiểu nên để trống.

Giờ có cơ hội ngồi gần hạng nhất của lớp đương nhiên phải nắm lấy cơ hội.
“Bùi Lĩnh, tớ có thể hỏi cậu vài câu được không?”
“Câu nào? Để tôi xem.”
Trong giờ học không có chuyện gì làm có thể phát huy một chút tình bạn bè hữu nghị, gia tăng ánh sáng học thần.

Nói một cách đơn giản là, về sau có diễn kỹ nữ cũng không phải gánh hết hận thù của cả lớp, bị một nửa lớp và cả lớp đè ra lớp không giống nhau.
Bùi Lĩnh gật đầu, bắt đầu giảng đề cho bạn cũng bàn.

Lâm Khả bàn sau nhìn thấy Bùi Lĩnh giảng đề thì chồm lên phía trước, cầm vở với bút.
“Đề này tớ cũng không biết làm.”
“Vậy cũng nghe đi.” Ngòi bút Bùi Lĩnh dừng lại, giảng một người là giảng, giảng hai người cũng là giảng, “Tôi sẽ đổi cách giải.

Mấy cậu biết công thức này chứ?”
Lâm Khả đáp lại, nói mình có biết.
Bùi Lĩnh bắt đầu giảng.
Ngay lúc này Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ trở về lớp bằng cửa sau.

Trương Gia Kỳ ngồi xuống ghế của mình, nhìn thấy ghế phía trước trống không, “Ủa, bạn học Tiểu Bùi hôm nay không đi học à? Hay đang đi vệ sinh?”
“Không đúng, sao cứ là lạ.” Trương Gia Kỳ phát hiện có gì đó không hợp lý.
Tần Trì Dã nhìn vị trí của mình, bàn học bên cạnh chất đống sách giáo khoa, hộp đựng bút lòe loẹt.

Hắn mở sách ra thấy trên đó ghi đầy công thức bài tập, nhìn là biết không phải của Bùi Lĩnh.

Sách của Bùi Lĩnh giống như mặt của cậu ta vậy, vô cùng sạch sẽ.
Có một đám người đang vây quanh lối đi nhỏ, Lâm Khả cũng đang cản trở hỏi đề.
“…Cho ra đáp án là một.

Hiểu chưa? Chưa hiểu chỗ nào? Bước này thì-” Bùi Lĩnh giảng đề lần thứ ba, ngẩng đầu nhìn Lâm Khả
Lâm Khả có chút xẩu hổ vò đầu nói: “Có phải tớ ngu ngốc quá không? Hay thôi quên đi vậy, để tự tớ mò ra.”
“Cậu là không lanh lợi.” Bùi Lĩnh nói thẳng, “Hôm nay tôi nhất định phải giải thích cho cậu.

Nghe kỹ nhé, thay đổi suy nghĩ, bước này…”
Bạn học nữ sau khi hỏi xong quay lại nhìn thấy Tần Trì Dã đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, bị sắc mặt của trùm trường hù dọa, giải thích: “Hôm nay đổi vị trí, cậu không có ở đây bọn tớ không dám chuyển bàn của cậu cho nên Kim Duyệt Duyệt ngồi tạm với Bùi Lĩnh.”
“Tớ, để tớ đi gọi Duyệt Duyệt về.” Sức sống cầu sinh của bạn học nữ rất mạnh, lại lần nữa chen vào trong đám đông giảng đề.
Âm thanh của Bùi Lĩnh truyền ra từ bên trong, “Tần Trì Dã quay lại rồi hả? Để cậu ta chờ đi, tôi còn chưa giảng đề xong.”
Không cần bạn học nữ truyền lời, Tần Trì Dã nghe được vô cùng rõ ràng.

Hắn đợi một phút đồng hồ đã hết kiên nhẫn lập tức đi tới cái bàn đang có một đám tụ tập kia, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào đám người.
Bạn học đang tụ tập vây xem: …
Không khí lạnh trùm trường thả ra làm đám đông từ từ tản đi.
Kim Duyệt Duyệt và bạn nữ ngồi cùng bàn di chuyển cái bàn, rút lui.

Duy chỉ có Lâm Khả vẫn đứng ở đó, vẻ mặt mơ hồ khó hiểu, “Hình như tớ hiểu, lại giống như không hiểu.”
Thiếu niên, cậu nghĩ mình là Trương Vô Kỵ ngộ được phép Càn Không Đại Na Di à?
Bùi Lĩnh bóp nát tờ đề, cậu giảng đề bốn lần để được cái đáp án là “lại giống như không hiểu”.
“Chỗ nào không hiểu, tôi nói lại lần nữa.” Coi như đáp trả ân tình thẻ người tốt cho Lâm Khả hôm thứ Sáu đi.
Trong lòng Bùi Lĩnh đổ lệ, hu hu hu hu trả nhân tình sao mà khó khăn quá, sau này phải bớt phát thẻ người tốt thôi.
Lâm Khả vừa mới nói xy bằng 3 thì cổ áo đã bị nắm chặt.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy anh Dã đang nhìn chằm chằm mình.
“Về chỗ.” Tần Trì Dã hất cằm lên chỉ đường, ý bảo Lâm Khả từ đâu thì về lại chỗ đó.
Lâm Khả học hành không giỏi lắm nhưng không có nghĩa cậu ngu ngơ ở những chuyện khác.

Lâm Khả cảm thấy nếu mình mà nói thêm một chữ nữa thôi thì sẽ xảy ra thảm án cho nên lập tức cầm lấy sách bài tập ngoan ngoãn trở về hàng sau.
Tần Trì Dã kéo bàn của mình đặt cạnh bàn của Tần Trì Dã.
Bùi Lĩnh ngồi bên trong tường, lầm bầm nói: “Lâm Khả nói là sắp hiểu rồi-” rồi xoay người về phía sau tiếp tục giảng bài cho Lâm Khả, “Lần cuối cùng, nếu cậu còn không hiểu thì tự mình suy nghĩ.”
Tần Trì Dã chơi game cả đêm, đến sáng trèo tường trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, vốn định quay về phòng học ngủ nhưng kết quả sau từ sau khi vào lớp đến lúc ngồi vào chỗ, câu đầu tiên Bùi Lĩnh nói với hắn là về Lâm Khả.
Không ngủ được.
Lâm Khả ham học hỏi, nửa người chồm lên bàn làm cho Trương Gia Kỳ ngủ không ngon, dứt khoát nói: “Hai đứa đổi chỗ, mày ngồi phía sau Bùi Lĩnh đi.”
“Được!” Lâm Khả sảng khoải đổi ví trí với Trương Gia Kỳ, ngẩng đầu một phát phát hiện mặt mũi anh Dã càng lạnh hơn.

?
Cậu có làm gì đâu.
Tần Trì Dã không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Lâm Khả và Trương Gia Kỳ, người chủ trương đổi vị trí.

Trương Gia Kỳ vừa nằm xuống, điều chỉnh vị trí cảm thấy da đầu lạnh toát, ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng của anh Dã, không có gì xảy ra.
Ù ù cạc cạc.
Sau tiết hai, giữa tiết giải lao là nghi thức chào cờ.
Bùi Lĩnh cúi đầu kiểm tra phù hiệu trường, nơ.

Cậu nhìn sang bạn cùng bạn thấy hắn còn đang nằm sấp.
“Tần Trì Dã cậu không đi chào cờ à?”
Không ai trả lời.

Bùi Lĩnh nghiêng người đi qua, Tần Trì Dã đang ngủ trên bàn lập tức mở mắt ra, lùi đầu về sau vài cm, ánh mắt cảnh giác, “Cậu muốn làm gì?”
“Cậu đang cản đường tôi, tôi muốn ra ngoài.” Bùi Lĩnh ngồi dậy, hùng hồn nói.
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm Bùi Lĩnh vài giây, sau đó đứng dậy bước ra ngoài lối đi.

Bùi Lĩnh ra ngoài còn ân cần nhắc nhở, “Nếu cậu không đi tiết chào cờ, bị bắt là bị trừ điểm đấy.”
“Thôi quên đi, cậu cũng không quan tâm.” Bùi Lĩnh lại bổ sụng, tự mình ra sân tập.
Tiết chào cờ kết thúc, thời điểm trở về Tần Trì Dã vẫn còn đang ngủ.
“Tần Trì Dã, tôi muốn đi vào.”
Tần Trì Dã đứng dậy nhường đường.
Tiết ba môn Toán kết thúc, Bùi Lĩnh muốn đi vệ sinh, nói với bạn cùng bàn đang nằm sấp: “Tần Trì Dã, tôi muốn đi ra ngoài.”
Tần Trì Dã: …
“Tần Trì Dã, tôi muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi.” Bùi Lĩnh thấy bạn cùng bạn không có động tĩnh gì thì lại nói tiếp.
“Tần Trì Dã? Cậu có nghe-“
Hay không, Bùi Lĩnh yên lặng bổ sung.
Mà bạn ngồi cùng bàn của cậu Tần Trì Dã có thể là chê cậu phiền phức, lười đứng lên nhường đường cho nên kéo ghế về sau, lưng ghế dựa vào bàn của của Trương Gia Kỳ, đôi chân dài chống đỡ tạo thành một lối đi nhỏ giữa bàn và người.
Trùm trường ngủ dựng hết cả lông gáy, nói đơn giản tóm tắt.
“Qua đi.”
Bùi Lĩnh nhìn cái lối đi rồi nhìn về phía trùm trường, cậu nhất định phải bắt tôi chen chúc đi ngang qua trước ngực cậu à?
“Nhanh lên!” Trùm trường vô cùng thiếu kiên nhẫn thúc giục.
Bùi Lĩnh: Vậy thì tôi không khách khí.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Tiểu Bùi: Là trùm trường ra tay trước đấy nhé ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN