Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 31: Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 31: Chương 31


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bùi Lĩnh lên giường, đóng rèm, lấy sách bài tập từ trên kệ, mở ra.
Tiếng bước chân vội vã trên hàng lang dừng lại trước cửa.
Bùi Lĩnh phản ứng nhanh, giấu tập sách trong tay xuống gối.

Quả nhiên một giây sau, tiếng của Chu Hiện vang lên: “Bùi Lĩnh cậu ngủ chưa?”
Vẫn còn khá lễ phép, còn biết đứng ngoài rèm hỏi.

Bùi Lĩnh mở rèm, thò đầu ra hỏi: “Sao vậy?”
Chu Hiện nhìn Bùi Lĩnh, trong lòng đầy thắc mắc nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ do dự nói: “Không, không sao.”
“Vậy tôi đi ngủ.” Bùi Lĩnh không quen với tật xấu của người khác, không muốn nói gì thì đừng có mơ cậu chủ động hỏi.
Giây tiếp theo, Chu Hiện kêu lên: “Không không, là có vấn đề.”
Bùi Lĩnh lẳng lặng nhìn Chu Hiện.

Chu Hiện nhận mệnh nói, “Tớ vừa mới chơi bóng với bọn anh Tần và Trương Gia Kỳ, nói về chuyện lớp cậu gọi bậy gọi bạ-“
“?” Ánh mắt Bùi Lĩnh đầy dấu chấm hỏi.
Này là sao.
Chu Hiện đang tổ chức lại ngôn ngữ, tự cho là cao thâm nhắc nhở nói: “Có thể cậu không biết hồi cấp Hai anh Tần rất là nổi tiếng trong trường.

Khi đó, có rất nhiều bạn gái mua bữa sáng cho anh Tần.

Lúc anh Tần chơi bóng rổ, con gái xếp hàng đưa nước cho ảnh dài ơi là dài.” Mặc dù từ trước đến nay không có nhận của ai.
“Lên cấp Ba thì cũng không kém.

Nhưng mà anh Tần thẳng tắp, cậu có biết không?”
Bùi Lĩnh gật đầu, “Tôi biết.

Nhưng cái này thì liên quan gì đến tôi?”
“Ha ha không liên quan là được.” Chu Hiện gượng cười hai tiếng, nhẹ nhàng thở ra, nói thẳng: “Vừa rồi chơi bóng có người đùa tôi sợ chết khϊếp.

Tớ nghe nói lớp 2 của cậu gọi bậy vợ chồng gì đó, còn có người nó cậu cũng gọi anh Tần như vậy – dù sao không có gì quan trọng.

Cậu không thích anh Tần là được.

Anh Tần là trai thẳng, không có kết quả đâu người anh em.”
Bùi Lĩnh đột nhiên hiểu ra, “Chuyện này…”
“Tớ đi tắm đây, sắp tắt đèn rồi.” Cả người Chu Hiện đầy mồ hôi đang muốn nhấc chân vào phòng tắm.
Bùi Lĩnh khoanh chân lại, bình tĩnh nói: “Chu Hiện, với tư cách là một anh em tốt với cậu, tôi cũng thú nhận một điều.”

“?”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi muốn, không có chuyện tôi không làm được.” Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nghiêng đầu, “Nhanh tắm rửa đi còn đi ngủ.”
Nhưng nhìn chung cậu đều tương đối có chừng mực, chưa bao giờ tham lam những gì ngoài tầm với của mình.
Chu Hiện: !!!
Má nó má nó má nó, cậu ta nghe được cái gì vậy?
Chu Hiện hốt hoảng chui vào phòng tắm, sau khi tắm xong không biết mình lên giường bằng cách nào.

Vừa rồi Bùi Lĩnh nói những lời kia rốt cuộc là thích anh Tần hay là không thích mà chỉ là hiếu thắng…
Cậu ta không hiểu.
Sáng thứ Ba.
Hứa Văn Hàn đang ở ngoài ban công học từ đơn, Bùi Lĩnh rửa mặt.

Chu Hiện dậy trễ nhất, quầng mắt đen thùi lùi bước ra ban công.

Trước tiên cậu ta lén lén lút lút nhìn Hứa Văn Hàn đứng bên cửa sổ, một bộ muốn nói chuyện với Bùi Lĩnh nhưng phải đề phòng Hứa Văn Hàn.
“Tôi vào phòng mang tai nghe đọc sách đây.” Hứa Văn Hàn cầm sách bước vào phòng.
Bùi Lĩnh cầm khăn lau mặt, nghiêm túc nói: “Bạn học Chu Hiện, đừng có chia bè chia phái trong ký túc xá.”
“Ai mướn cậu ta nhìn.” Chu Hiện phủ nhận, “Trước đây tớ với con mọt sạch kia đã không hòa hợp với nhau rồi.

Trước khi cậu đến, cậu ta còn xa lánh tớ hơn-“
Bùi Lĩnh đang thoa kem dưỡng ẩm, ừ một tiếng đáp lại.
“Tối hôm qua cậu nói thế nghĩa là sao? Tớ suy nghĩ cả đêm mất ngủ đây này.” Chu Hiện quay về vấn đề chính.
Bùi Lĩnh: “Ý của tôi là tôi không phải kiểu người dễ dàng bỏ buộc.”
Vậy là có thích hay không? Chu Hiện còn muốn hỏi nhưng sau đó lại cảm thấy đề tài này đến đây là được, ra vẻ người lớn nói: “Cậu hiểu chuyện là được.

Dù sao làm anh em tớ cũng đã nhắc nhở cậu rồi.

Mấy cái khác thì không nói, tự cậu biết là được.”
“Ừ, tôi không sao.”
Bùi Lĩnh làm xong bước cuối cùng, sảng khoái tinh thần.

Chu Hiện nhìn đồng hồ, “Hình như hôm nay cậu dậy hơi sớm thì phải.”
“Đi hẹn hò với anh Tần của cậu ~” Bùi Lĩnh cố ý nói.
Chu Hiện đang súc miệng lập tức sặc nước, chờ phun hết rồi lại không thấy bóng dáng Bùi Lĩnh đâu.
Căng tin trường học.
Bùi Lĩnh ra cửa ký túc xá đã nhắn tin cho Tần Trì Dã, nói mình sửa soạn xong rồi, hỏi Tần Trì Dã khi nào đến.

Tần Trì Dã vẫn chưa trả lời.

Bùi Lĩnh chạy đến cửa căng tin, xa xa đã nhìn thấy bóng lưng của trùm trường.

Chân dài, vai rộng, một tay đút túi vô cùng lạnh lùng.
“Chào buổi sáng.” Bùi Lĩnh đi qua chào hỏi, “Cậu tới sớm vậy?”
Tần Trì Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Lĩnh một cái, tích chữ như vàng: “Vừa tới.”
“Tôi nhắn tin cho cậu không thấy cậu trả lời còn tưởng cậu không dậy nổi.” Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đi về phía căng tin, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi Trương Gia Kỳ đâu? Hôm qua cậu ta còn nói muốn cùng ăn sáng mà.”
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, “Cậu còn hẹn Trương Gia Kỳ?”
“Đều là bạn học cả mà, cùng nhau ăn sáng cũng đâu có sao.” Bùi Lĩnh nhìn một vòng căng tin, “Cậu ăn cái gì?”
Vẻ mặt Tần Trì Dã phía sau không phải vô cùng vui vẻ, “Cái nào cũng ăn.”
“?!” Bùi Lĩnh sợ hãi thán phục, cuối cùng quét một vòng mua cho Tần Trì Dã.
Thật ra cũng không nhiều lắm.

Căng tin có giới hạn bữa sáng mỗi ngày, lần lượt có bánh bao, bánh quẩy, súp cay, tào phớ, bánh rán, mì vằn thắn thay phiên nhau nên không có nhiều cơ hội lựa chọn.

Hôm nay có bánh bao, tào phớ và bánh rán.
Bữa sáng của trùm trường gọi là ba loại.

Buổi sáng Bùi Lĩnh ăn không có cảm giác thèm ăn nên cậu chỉ mua một cái bánh bao và một chén tào phớ là đủ.

Hai người ngồi xuống ăn sáng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Chủ yếu là do tâm tình hôm nay của trùm trường hình như không được tốt lắm.

Bùi Lĩnh chỉ có thể im lặng gặm bánh bao.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng.
“Được rồi, bữa sáng hôm nay coi như trả tiền sandwich hôm qua.” Bùi Lĩnh bưng khay trống trả về chỗ thu dọn, “Tôi về phòng học trước đây, bái bai.”
Ăn bữa sáng xong mặt Tần Trì Dã còn thúi hơn.
Phòng học lớp 11-2.
Trương Gia Kỳ ngồi tại chỗ ngáp dài ngáp ngắn, rõ ràng đang đang đau khổ vì vừa mới dậy.

Cậu ta thấy Bùi Lĩnh đi tới chợt tỉnh táo lại, thò đầu ra sau nhìn Bùi Lĩnh.
“Cậu nhìn gì vậy?” Bùi Lĩnh ngồi vào chỗ của mình.
Trương Gia Kỳ: “Anh đại của tôi đâu? Hai người không phải đi căng tin ăn sáng à? Sao không cùng nhau về lớp?”
“Bọn tôi chỉ ăn sáng với nhau, tại sao phải cùng nhau về lớp?” Bùi Lĩnh trải sách tiếng Anh ra, nhìn thấy bóng lưng của trùm trường ở cửa sau, bình tĩnh nói, “Lại không phải là đi hẹn hò, chỉ là trả tiền mà thôi.”

Trương Gia Kỳ: “Chỉ vậy thôi? Tôi vừa mở mắt ra đã không thấy anh đại đâu, điện thoại cũng không cầm theo, còn tưởng đâu-” sau đó bị đánh vào gáy.

Trương Gia Kỳ muốn sống không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cười ha hả chuyển trọng tâm câu chuyện, “Bạn học với nhau ăn bữa sáng có là gì.”
“Anh Dã, anh bỏ quên điện thoại trong ký túc xá, em mang đến cho anh nè.”
Tần Trì Dã không nói gì, chỉ cầm lại điện thoại di động.
Trương Gia Kỳ nhìn anh đại rồi lại nhìn nhìn Bùi Lĩnh, thức thời không nói gì.

Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã bắt đầu không nói lời nào-mặc dù trước đó đi học hai bên cũng không nói chuyện, mạnh ai nấy lo nhưng bầu không khí bây giờ rõ ràng không đúng khiến cho các bạn học bình thường lúc tan học đến hỏi đề cũng không dám đến hỏi
Duy chỉ có Lâm Khả dám.
Vì Lâm Khả thích học tập, lại còn liều lĩnh.
Bầu không khí này kéo dài một ngày.

Đến thứ Tư, tiết cuối cùng là tiết Mỹ thuật, giáo viên Mỹ thuật xin nghỉ tạm thời cho nên tiết này thành tiết tự học.
Hôm nay có rất nhiều bài tập về nhà.

Lâm Khả đã tự làm xong bài tập, còn lại Hóa và Toán có vài bài không biết, hỏi Bùi Lĩnh có thể giảng cho cậu ta không.
“Trương Gia Kỳ, hai ta đổi chỗ chút đi.

Tôi giảng cho Lâm Khả mất kha khá thời gian.” Bùi Lĩnh chủ động đưa ra đề nghị đổi chỗ.

Với cái trình độ “Vừa hiểu lại vừa không hiểu” của Lâm Khả, nếu cứ quay người về phía sau thì cái eo của cậu đi đời mất.
Trương Gia Kỳ sao cũng được, cầm điện thoại đi lên bàn trước.
Tần Trì Dã đang nằm sấp đột nhiên đứng lên, “Trương Gia Kỳ, đi quán net.”
“Hả?” Trương Gia Kỳ ngơ ngác.

“Sao lại vậy? Anh Dã, tiết cuối cùng rồi, tí nữa là ra về, không cần phải-” trèo tường.
Tần Trì Dã đã đi ra ngoài, Trương Gia Kỳ nhanh chân đuổi theo.
Tiết tự học buổi tối, Trương Gia Kỳ và Tần Trì Dã không lên lớp, đương nhiên là muốn qua đêm không về.
Bùi Lĩnh quay về ký túc xá sau tiết tự học.

Cậu thấy Chu Hiện đang thu dọn cặp sách và chăn gối rồi vội vã rời đi.
“Cậu đi cắm trại ngoài sân tập à?” Bùi Lĩnh hỏi.
“Không phải.” Chu Hiện khịt mũi, giơ cặp sách lên.

“Cái này hả, anh Tần ở quán net quyết đấu với người ta, cạnh tranh khốc liệt.

Buổi tối tớ không về, mang theo chăn để nửa đêm còn có thể chợp mắt.”
Bùi Lĩnh: “…Cậu đúng là dưỡng sinh.”
“Đây là bảo vệ cơ thể.” Chu Hiện đeo cặp sách trên lưng nhanh chóng trốn đi, đi trễ thì hết náo nhiệt mất, “Tớ đi đây.

Nếu buổi tối kiểm tra phòng nhớ bảo hộ tớ với.”
Bùi Lĩnh: “Ừm.”

Quán net gần trường học.

Chu Hiện đeo cặp sách, na thêm một cái chăn trèo tường.

Vừa tới nơi, điện thoại vang lên.

Trương Gia Kỳ gọi tới hỏi cậu ta đang ở đâu.
“Tới thang máy rồi, sắp-” lên.
Lời còn chưa nói hết, bên kia đã cúp điện thoại.

Chu Hiện nhìn chằm chằm vào điện thoại mắng cái tật xấu cúp máy của Trương Gia Kỳ.

Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, Trương Gia Kỳ đứng ngay bên ngoài.

Chu Hiện: …
Không nghe cậu ta mắng chứ?
“Sao nhiệt tình thế, còn tới đón tao nữa?” Chu Hiện đổi chủ đề.
Trương Gia Kỳ nắm cổ Chu Hiện, Chu Hiện lập tức la oai oái: “Đừng, đừng, không phải tao cố ý mắng mày, ai bảo mày cúp điện thoại của tao.”
“Ai thèm nói cái này với mày.” Trương Gia Kỳ kéo Chu Hiện đến bên góc tường, tránh đi tai mắt mọi người, nói: “Tao muốn hỏi mày một chuyện, mày phải thành thật trả lời.”
“Chuyện gì? Tao với mày anh em với nhau, mày có gì thì cứ nói, lôi lôi kéo kéo có ghê tởm hay không?” Chu Hiện kéo tay Trương Gia Kỳ khỏi cổ mình, chỉnh sửa lại quần áo.
Trương Gia Kỳ lén lút nhìn xung quanh.

Tốt lắm, không có người Anh Hoa.

Lúc này Trương Gia Kỳ mới mở miệng: “Mày với Bùi Lĩnh ở cùng một phòng, gần đây mày có phát hiện ra Bùi Lĩnh có gì đó là lạ không?”
“Không có.” Chu Hiện vô thức trả lời xong, sau đó ngơ ngác.

“Mày hỏi cái này làm gì? Nó đắc tội mày à?”
Trương Gia Kỳ: “Tao không đắc tội câu ta mới tốt đấy.

Mày không biết, anh Dã với cậu ta hình như cãi nhau.

Hai người bọn họ hai ngày nay không nói chuyện rồi.

Tao ngồi ở hàng sau khó chịu muốn chết.

Hôm nay anh Dã đột nhiên chạy ra đây hành một đám bang Tứ Hải, thoải mái thì thoải mái nhưng mà- thôi quên đi, nói mày cũng không hiểu.”
Chu Hiện nghe ra được một chút manh mối, không thể nào? Cậu ta ra vẻ trấn định thử hỏi: “Mày nói rõ ràng đi.

Mày không nói rõ làm sao tao hiểu ý mày là gì.”
“Tao nói cho mày, mày chớ nói lung tung.” Trương Gia Kỳ kìm nén cũng khó chịu, “Hình như Bùi Lĩnh thầm mến anh Dã”
Chu Hiện thốt lên: “Đậu má.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trì Dã vội vàng đến căng tin từ sớm nhưng lại quên di động [không phải hẹn hò]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN