Bóng lưng của Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã xa dần.
Phòng thi của lớp 11-3 như muốn nổ tung.
“Anh Tần bảo kê thằng nhóc đó thật à?”
“Thì ra đó là Bùi Lĩnh.
Nhìn cũng khá đẹp trai đấy chứ, cũng không có tính nữ lắm.”
“Chu Vinh sao vừa rồi mày không nói thẳng ra luôn đi, không phải nói thầm giỏi lắm à?”
“Nói thẳng cái gì? Nói họ Bùi buồn nôn biếи ŧɦái á? Nhìn con heo Chu Vinh sợ hãi thế kia, nếu mà nói ra làm anh Tần mất mặt, chắc chắn đứa bị đánh đầu tiên sẽ là Chu Vinh, đánh xong sẽ đến lượt họ Bùi.”
Chu Vinh bị chế giễu, nói lời hung ác: “Họ Bùi chờ đó, xem tao có chỉnh chết nó không.”
“Con heo Chu Vinh lại khoác lác rồi, sao vừa nãy mày không đánh nó đi?”
“Đúng đấy.”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, ăn cơm thôi.”
Tất cả mọi người thu dọn đồ đạc xong chia ba chia hai kéo nhau đến nhà ăn, buổi chiều còn phải thi.
Cả lớp chỉ còn mỗi Chu Vinh đứng tại chỗ, trong lòng tràn đầy tức giận nghĩ thầm: nếu Tần Trì Dã biết chuyện của họ Bùi mà hắn không có ở đó thì người đầu tiên bị đánh tất nhiên sẽ là họ Bùi.
–
Nhà ăn.
Bùi Lĩnh mời Tần Trì Dã ăn trưa, “Cậu muốn ăn gì?” Cậu rất vui vẻ, chủ yếu là vì hôm nay thi cử nên tâm trạng tốt.
“Cậu ăn gì?” Tần Trì Dã hỏi lại.
Bùi Lĩnh: “Sao cậu lại bắt chước người khác rồi.
Để tôi xem thử có cái gì, muốn ăn đậu hũ, cải xanh, măng xào-” Còn chưa nói xong quả nhiên cậu nhìn thấy Tần Trì Dã đen mặt.
Bùi Lĩnh lập tức cười ha ha nói: “Trêu cậu thôi.
Đã không muốn ăn những thứ này thì nói sớm chứ, còn hỏi tôi.”
“Tôi có thể ăn.” Tần Trì Dã mặt đen kiên định cãi cùn.
Bùi Lĩnh liếc một cái, được rồi được rồi, nể tình trưa nay Tần Trì Dã giúp cậu xả giận hôm nay không trêu chọc hắn nữa.
“Dì ơi, cháu lấy hai phần giống nhau, thịt kho tàu, gà rán, trứng xào măng xanh và đậu hũ.”
Chay mặn đầy đủ.
Bùi Lĩnh quẹt thẻ, Tần Trì Dã bưng khay cơm.
Hai người vừa ngồi xuống, Trương Gia Kỳ và Chu Hiện cũng tới nhà ăn.
Bùi Lĩnh vừa nhìn thấy phất phất tay, ra hiệu ở đây còn chỗ trống thì Trương Gia Kỳ tóm Chu Hiện ngay lập tức biến khỏi nhà ăn.
???
Cái gì nữa vậy?
“Cậu có phát hiện Trương Gia Kỳ với Chu Hiện có gì đó là lạ không?” Bùi Lĩnh hỏi.
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, nói: “Nó luôn luôn rất kỳ lạ.”
“?” Bùi Lĩnh bật cười, “Các cậu có phải là anh em không thế? Thôi quên đi, ăn cơm.” Cũng không nghĩ về hai người vừa nãy nữa.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Bùi Lĩnh về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hứa Văn Hàn cũng ở trong phòng.
“Quốc Khánh tôi đi Hải Đảo mang chút đặc sản về, mực khô với xoài khô ăn ngon lắm.”
Giữa trưa Hứa Văn Hàn về phòng phát hiện trên bàn của mình có mấy bịch đồ ăn vặt, vừa nhìn đã biết là Bùi Lĩnh tặng – Chu Hiện mà làm cái này mới là lạ.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Văn Hàn nói.
Kỳ thì buổi chiều gió êm sóng lặng.
Ngoài trừ bị bạn học phía sau nhìn chằm chằm bằng đôi mắt oán giận thì không có chuyện gì khác, Bùi Lĩnh mặc kệ, tập trung làm bài.
Tộc độ của cậu rất nhanh, viết xong hết kiểm tra lại một lượt rồi nộp bài sớm.
Vừa mới ra bên ngoài tòa dạy học, Bùi Lĩnh bắt gặp Trương Gia Kỳ.
Bùi Lĩnh chào hỏi, “Giữa trưa nhìn thấy tôi sao cậu lại chạy?”
“Ha ha ha tôi có chạy hả?” Trương Gia Kỳ cười giả lả.
Bùi Lĩnh mỉm cười lặng lặng nhìn Trương Gia Kỳ, Trương Gia Kỳ không có cách nào đành nói: “Nói cậu biết vậy, tôi đây là trốn anh Dã.
Gần đây tôi luôn tìm anh Dã chơi game, anh Dã chê tôi phiền, tôi sợ bị đánh.”
“Chỉ vậy thôi?” Bùi Lĩnh không tin.
Nhưng Trương Gia Kỳ gật đầu, “Thì vậy thôi.
Buổi tối cậu muốn đi quán net không? Anh Bùi kéo em với.”
“Không đi.” Học tập còn không có thời gian đây này, Bùi Lĩnh từ chối các hoạt động giải trí.
Trương Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cũng đoán là không được, lập tức nói: “Vậy tôi đi trước đây, có hẹn với mấy anh em đến trễ không tốt lắm.”
“Cậu với Trương Gia Kỳ vừa nói gì?” Tần Trì Dã nộp bài thi xong nhìn thấy Bùi Lĩnh đang nói chuyện với Trương Gia Kỳ cách đó mấy chục mét.
Hắn vừa đi qua thì Trương Gia Kỳ bỏ chạy.
Chạy nhanh đấy.
Tần Trì Dã nói rất tự nhiên: “Cậu cách Trương Gia Kỳ xa một chút, đừng để nó ảnh hưởng tới học tập.
Nó ngốc lắm.”
Bùi Lĩnh quay đầu nhìn trùm trường, “Cậu nghiêm túc đấy hả?”
Trương Gia Kỳ đứng thứ hai từ dưới lên.
Còn người cuối cùng là người mà ai cũng biết là ai đấy.
Tần Trì Dã một tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng, “Cậu không tin thì thôi vậy.” rồi bỏ đi, trực tiếp để lại cho Bùi Lĩnh một tấm lưng lạnh lùng.
Bùi Lĩnh: …
Tối nay vẫn chưa phải tự học, lúc Bùi Lĩnh về ký túc xá thì Hứa Văn Hàn đang thu thập túi sách, nói: “Tối nay tôi có một lớp học thêm, đêm nay sẽ không về trường.”
Bùi Lĩnh gật đầu.
Hứa Văn Hàn đi rồi, ký túc xá chỉ còn lại Bùi Lĩnh.
Cậu vọt vào nhà tắm, thay đồ ngủ rồi nhảy lên giường.
Tuyệt vời, tối nay được lướt sóng trên biển đề rồi!
–
“Trương Gia Kỳ, mày đang ở đâu?”
“Anh Dã, sao, sao anh lại gọi điện cho em?” Trương Gia Kỳ che điện thoại, khoa tay với Chu Hiện, Chu Hiện lập tức trở nên yên tĩnh không dám thở mạnh.
Ngữ khí của Tần Trì Dã không mấy kiên nhẫn, “Gần đây mày cứ cổ cổ quái quái làm cái gì?”
“Em không có cổ cổ quái quái-“
“Bùi Lĩnh nói.” Tần Trì Dã chém đinh chặt sắt.
Trương Gia Kỳ: …
Sao tự nhiên Bùi Lĩnh kiện cáo cậu ta!!
“Em, em đang chơi game ở quán net, không có cổ quái mà, Bùi-” Trương Gia Kỳ còn chưa nói hết thì bên kia đã cúp máy.
Cậu ta quay đầu nói với Chu Hiện, “Không sao, yên tâm đi anh Dã không phát hiện.”
Cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, anh em nhìn nhau, đúng là cá mè một lứa.
“Mày nói xem quãng thời gian này khi nào mới kết thúc.” Chu Hiện gục đầu, trò chơi có chơi nhiều thì cũng chán ngấy.
Trương Gia Kỳ: “Còn không phải là do mày à.
Cái gì cũng hiện hết lên trên mặt.
Bùi Lĩnh nhìn ra còn chẳng phải một bữa ăn sáng.
Chờ mấy ngày thôi, qua một thời gian sẽ không sao đâu…!nhỉ?” Ngay cả cậu ta nói xong cũng không xác định được.
Hai người cùng nhau chột dạ, không dám xuất hiện trước mặt Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã.
Sau khi bài viết trên diễn đàn xuất hiện, hai người bọn họ đều tin, đều khẳng định là thật.
Trương Gia Kỳ còn cảm thấy anh Dã đúng là đối xử với Bùi Lĩnh không tầm thường nhưng không xác định ranh giới của không tầm thường này ở chỗ nào cho nên xoắn xuýt lánh mặt là trên hết.
“Chắc vậy.” Chu Hiện cũng rất khó trả lời.
Hai người dứt khoát bỏ qua đề tài này, bắt đầu lên game.
Tần Trì Dã tìm thấy quán net, Trương Gia Kỳ và Chu Hiện đang bị các bang phái khác truy đuổi.
Cái này phải để Bùi Lĩnh đến xem, Trương Gia Kỳ chính xác là thằng ngu!
“A cái thằng gà này, để mày lên trước sao mày lại-” Trương Gia Kỳ còn chưa diss kỹ thuật của Chu Hiện xong, vừa nghiêng đầu đã thấy anh Dã đứng sau lưng Chu Hiện lập tức sợ tới mức nhảy lên, lay lay bả vai Chu Hiện.
Chu Hiện mang tai nghe, ngại phiền cho nên gạt rớt bàn tay của Trương Gia Kỳ, nói: “Trương Gia Kỳ mày điên à, mày chơi gà còn trách tao.
Tao không nên tổ đội với mày, nếu không phải-“
“Đừng nói nữa, anh Dã đến rồi.” Trương Gia Kỳ thô lỗ lấy tai nghe của Chu Hiện xuống.
Thế giới bỗng nhiên an tĩnh.
“Anh Dã sao anh lại tới đây?”
“Anh Tần anh đến rồi hả?”
Tần Trì Dã nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét về phía hai người bọn họ.
Bùi Lĩnh nói đúng, thật sự có vấn đề.
“Anh Dã, anh có muốn ngồi chơi không? Hay để em đi mua đồ uống?” Trương Gia Kỳ chân chó chủ động kéo ghế ra, ra hiệu cho anh đại ngồi.
Tần Trì Dã không nhúc nhích, im lặng mấy giây với mở miệng: “Đi lấy phòng riêng.”
Trương Gia Kỳ nghe lời chạy đi mở phòng riêng.
Ở quán này anh Dã có thẻ hội viên, báo số điện thoại di động là được, ông chủ đều biết mặt bọn họ.
Mở một phòng riêng nhỏ, Tần Trì Dã mở máy tính, Trương Gia Kỳ vội vàng nói: “Anh Dã online, hôm nay chúng ta chơi cái gì?”
“Không đánh.” Tần Trì Dã không hứng thú.
Trương Gia Kỳ: ? Anh Dã không chơi game thì đến quán net làm gì?
Cậu ta to gan vươn cổ liếc nhìn màn hình máy tính của anh Dã.
Đậu móa! Anh Dã đang xem video giảng Toán-
“Anh, anh Dã?”
Tần Trì Dã cau mày, “Mày nói gì đấy, lại đây.”
Trương Gia Kỳ bị anh Dã ép buộc ngồi trước máy tính, xem hết một video nghe nói là của giáo sư của trường Thực nghiệm giảng.
“Hiểu không?” Ngữ khí của Tần Trì Dã lành lạnh.
Trương Gia Kỳ mờ mịt lắc đầu, “Không hiểu, đây là cái gì?”
“Tốt lắm, cố gắng đần vậy đi.” Tần Trì Dã thỏa mãn vung tay, lười biếng dựa vào thành ghế, nói: “Online.”
Trương Gia Kỳ mặc dù nghe không hiểu vì sao tốt lắm lại còn rất đần, cũng không hiểu tại sao phải nghe một video giảng Toán thì mới có thể chơi game nhưng không quan trọng, anh Dã gánh team là được.
Thế là cậu ta sảng khoái quay sang Chu Hiện, “Nhanh nhanh nhanh, online chọn phó bản cấp S!”
Ba người đánh phó bản cấp S có hơi lâu, chủ yếu vì cấp S cũng chia ra nhiều cấp, có cấp nhất định phải có sáu người cùng đẳng cấp cho nên bọn họ đã gọi một vài người chơi cũng không tệ tổ đội.
Mặc dù vậy Tần Trì Dã cũng là một kéo năm.
Chờ đến khi kết thúc, hắn bóp bóp khớp tay.
Sau đó QQ lấp lóe.
Có người lạ thêm hắn.
Tần Trì Dã trực tiếp từ chối, chưa được mấy giây lại thêm tiếp.
Bên kia bình luận: Liên quan đến Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã dừng vài giây, sau đó trực tiếp block tài khoản này, nhắn lại một câu cút.
“Trương Gia Kỳ, Chu Hiện, lăn qua đây.”
Trương Gia Kỳ vừa thăng cấp bây giờ cực kỳ đắc ý, cười hì hì nói: “Sao thế anh Dã? Anh cần cái gì-“
“…Đừng nói nữa, anh Tần hình như tức giận.” Chu Hiện kéo kéo tay áo Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ cũng kịp phản ứng lại.
Anh Dã không có biểu hiện gì, vẫn rất bình tĩnh.
Loại tâm tình này cậu ta đã gặp một lần.
cũng bộ dáng này, có người gãy cánh tay-
Không sợ anh Dã nổi giận mắng chửi người, cậu ta chỉ sợ bộ dáng vô cảm thế này.
“Về chuyện của Bùi Lĩnh, nói đi.” Giọng nói của Tần Trì Dã vô cùng bình tĩnh.
Ai mẹ nó cáo kiện, sao đột nhiên anh Dã biết chuyện?
Trương Gia Kỳ chửi thầm trong lòng, da đầu tê rần nói: “Anh Dã, em không nói cụ thể được, tự anh xem đi.”
Chu Hiện yên lặng lui về sau, hiện tại cậu ta chuồn đi còn kịp không?
Kết quả bị ánh mắt của anh Tần quét đến, Chu Hiện lập tức đứng thẳng không dám động đậy.
“Gửi đi.” Tần Trì Dã gật đầu.
Bài viết trên diễn đàn đã bị xóa nhưng cũng đã bị lan truyền rất nhiều.
Nhóm QQ lớp của Chu Hiện có một tấm, Trương Gia Kỳ bảo Chu Hiện gửi, vẻ mặt của Chu Hiện đầy giận dữ “sao mày phải kéo tao xuống nước chứ” nhưng không dám làm gì.
Hình như anh Tần thật sự tức giận.
Cậu ta vội vàng tìm ảnh, gửi qua.
Trương Gia Kỳ và Chu Hiện không dám nói chuyện, giống như hai học sinh tiểu học bị phạt úp mặt vào tường.
Tần Trì Dã ấn mở bức ảnh, mắt vừa nhìn tiêu đề thì lông mày đã nhíu chặt lại.
Đúng là một mớ hỗn độn.
“Cái này nói là Bùi Lĩnh?”
Chu Hiện: “Chắc…vậy?”
Trương Gia Kỳ: “Hẳn vậy.”
Tần Trì Dã hỏi xong lại không nói gì, bắt đầu kéo xuống, càng nhìn sắc mặt càng lạnh.
Cuối cùng hắn ngước mắt lên, giọng lạnh như nước nhỏ giọt, “Bùi Lĩnh buổi tối cầm ảnh của tao-Chu Hiện mày nói.”
Chu Hiện trông như sắp chết, cắn răng nói: “Thì, thì có một, hai lần gì đó em nghe chỗ giường của Bùi Lĩnh có âm thanh-” Lời còn chưa nói hết, bọn họ nhìn thấy anh đại bật dậy.
Động tác quá lớn làm cái ghế ngã xuống đất.
Tần Trì Dã đẩy cửa, bóng lưng như mang sát khí.
“Anh đại sẽ không phải đi tìm Bùi Lĩnh đấy chứ?”
“Muốn báo thù hả? Hay là đánh người? Mẹ nó mẹ nó làm sao bây giờ?”
Trương Gia Kỳ tóm lấy Chu Hiện, mắng: “Còn lảm nhảm cái mẹ gì nữa, mau đuổi theo.”.