“Cậu có nghe nói đêm qua có đánh nhau ở ký túc xá nam không?”
“Hả? Có chuyện gì có chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau? Giáo viên không quản hả?”
“Còn không phải vì chuyện bài đăng-“
“Ôi trời! Không thể nào? Là trùm trường với…” Bạn học nữ đè thấp giọng nói, “Tiểu Bạch?”
“Thật không vậy?”
“Cái này có gì mà giả chứ, tất cả nam sinh ở ký túc xá đều nghe được, tầng bồn ầm ĩ lắm.”
“Hơn nửa đêm trùm trường quay về xông vào phòng của Bùi cái gì kia, cực kì ồn ào luôn.
Trương Gia Kỳ và Chu Hiện cũng quay lại, hai người bọn họ không dám vào trong, bị khóa ở bên ngoài, thiếu chút nữa là báo cảnh sát.”
“Nghiêm trọng như vậy luôn hả- Vậy có báo không?”
“Đương nhiên là không rồi.
Nghe nói quan hệ của Chu Hiện và Bùi Lĩnh không tệ cho nên khuyên nhủ được, nếu không thì chuyện này đối với ai cũng không tốt, về sau làm sao có thể ở lại trường? Đây cũng là vì tốt cho cậu ta thôi.
Loại chuyện này cũng coi như cậu ta xui xẻo đi.”
Bạn học nam thì bàn chuyện sôi nổi, ba bốn bạn nữ vây xung quanh nghe vô cùng chân thật, thỉnh thoảng lại cảm thán, che miệng kinh ngạc.
Con gái thường mềm lòng, cảm thấy không cần quá đáng như thế, đây là bạo lực học đường cho nên phải báo cáo thầy cô.
Cũng có người nói mặc dù Bùi Lĩnh trêu chọc trước nhưng cũng không thể đánh người.
Cuối cùng có người thổn thức: “Nếu tớ mà là Bùi Lĩnh thì hôm nay không muốn đi thi đâu, không còn mặt mũi gì nữa.”
“Vốn đang nghĩ bài viết là giả, bây giờ cảm giác lại là thật.” Nếu không thì tại sao trùm trường lại muốn xông vào ký túc xá của Bùi Lĩnh?
Trong phòng thi của lớp 11-3 khoa xã hội, thí sinh không ai dám thở mạnh, không dám líu ríu tán gẫu trước giờ thi như hôm qua.
Ai nấy im lặng ngồi vào chỗ của mình, nhìn thì như kiểm tra lại đồ đạc nhưng thật ra tâm tư đều đặt ở trùm trường ngồi phía sau.
Ôi mẹ ơi!
Tin hóng hớt nghe được sáng nay quả nhiên là thật.
Mặt mày của trùm trường hôm nay vô cùng lạnh lùng, toàn thân bốc lên hơi thở “muốn chết thì lảm nhảm” đi.
Mọi người lại nhìn về phía hàng trước, vị trí của Bùi Lĩnh bây giờ trống không, quả nhiên không tới.
Chu Vinh khoanh chân ngồi tại chỗ.
Hôm qua hắn dùng nick clone thêm QQ của anh Tần.
Anh Tần từ chối lại còn block hắn, lúc đó hắn còn có chút khó chịu.
Kết quả không nghĩ tới hôm nay đến trường học lại nghe được tin tức tối qua.
Tốt quá.
Tên biếи ŧɦái họ Bùi kia cuối cùng cũng bị đánh.
Đáng đời.
Lớp 11-3 yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Có người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường đếm ngược thời gian bắt đầu thi rồi nhìn lại bàn thứ nhất đang trống trơn.
Chuẩn bị thi rồi, Bùi Lĩnh còn chưa tới, có phải hôm qua trùm trường ra tay mạnh quá nên không đi nổi không?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ miên man, nhìn chằm chằm vào bàn một thì Bùi Lĩnh khoan thai tới chậm bước vào phòng học.
Bùi Lĩnh mặc đồng phục, da thịt lộ ra bên ngoài vẫn còn ổn, không có xanh, không có tím, lại còn cầm một hộp sữa bò.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Bùi Lĩnh vô cùng bình tĩnh hút xong ngụm sữa cuối cùng sau đó đi về phía sau vứt rác.
Ngồi sau cùng là ai?
Tần Trì Dã! Trùm trường đó!
Toàn lớp đều chảy mồ hôi lạnh.
Chu Vinh còn muốn xem kịch vui, nhao nhao quay đầu về sau để nhìn thử, còn giả vờ như mình không hóng hớt, chưa kể tư thế của hắn có bao nhiêu quái đản.
Bùi Lĩnh: …
Mặc dù cậu ngờ được chuyện này sẽ lan rộng nhưng không ngờ phạm vi lại lớn như vậy.
Có thể nhìn ra trùm trường của Anh Hoa cực kì có sức hút.
Hiểu rõ mọi người đang nhìn cái gì, muốn nhìn gì, Bùi Lĩnh ném hộp sữa xong cố ý đi vòng qua Tần Trì Dã để về chỗ.
“Mẹ nó.”
“Đến rồi đến rồi.”
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm, có có người hít một hơi thật mạnh.
Ha ha ha ha những người này cũng thú vị quá chớ.
Bùi Lĩnh cảm thấy thú vị, lúc đi đến bên bàn Tần Trì Dã cố ý dừng lại, nói: “Buổi trưa có muốn đi ăn trưa với tôi không?”
“…” Tần Trì Dã vẫn còn tức giận.
Tối hôm qua trở về từ ký túc xá của Bùi Lĩnh, hắn tức giận đến mức cả đêm không ngủ được.
Mấy quyển sách toàn hỏng bét đó có gì đáng xem chứ, còn nữa lời mà Bùi Lĩnh nói sau cùng có nghĩa là gì?
Tại sao muốn nói cho hắn biết, thích con trai?
Con trai sao có thể thích con trai?
Tần Trì Dã không lên tiếng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Các bạn khác trong lớp thất kinh: Họ Bùi kia to gan thật, đã vậy rồi mà còn dám đi lên hỏi/ Thật sự là thích một người đến mức không cần mạng luôn à?/ Một hồi nữa đánh nhau gọi giáo viên có thể ảnh hưởng đến thời gian thi không?
“Không đi.” Tần Trì Dã lạnh lùng nói.
Quả nhiên bị từ chối.
Sắc mặt của trùm trường muốn gϊếŧ người.
Hắn là đang chịu đựng đi, nếu nhịn không được-
Họ Bùi xong đời rồi, Chu Vinh cười thầm trong lòng.
Các bạn trong lớp ra hiệu bằng mắt, nhỏ giọng hóng hớt.
Bùi Lĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nói: “Thật không? Tôi mời cậu ăn cơm, còn có việc muốn nói với cậu nữa.”
“…” Tần Trì Dã ngẩng đầu lên nhìn, buồn bực nói: “Biết rồi.”
“Vậy là có đi hay không?”
Tần Trì Dã càng phiền, Bùi Lĩnh có phải nghe không hiểu không?”
“…Đi.”
Bùi Lĩnh cười cong cả mắt, “Ok, vậy giữa trưa cùng nhau đi căng tin.”
Tần Trì Dã không muốn đối phó với Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh hẳn là cố ý để hắn lặp lại trước vậy nhiều người như vậy.
Bùi Lĩnh đúng là cố ý, còn vô cùng hưởng thụ với sự đột ngột im bặt của cả lớp.
Cậu bình tình về bàn một, còn cố ý nhìn Chu Vinh ngồi phía sau đang kinh ngạc đến méo cả mặt, tâm trạng vô cùng vui sướng.
Chẳng mấy chốc buổi thi bắt đầu.
Giáo viên coi thi vô cùng nghiêm khắc.
Các thí sinh trong phòng thi không có cách nào nói chuyện, nhẫn nhịn một bụng hóng hớt.
Cầm bài thi trên tay rồi mà tâm tư vẫn còn đặt ở chuyện vừa phát sinh.
Chuyện gì thế này?
Trùm trường thật sự nói chuyện với Bùi Lĩnh? Còn cùng nhau hẹn ăn cơm? Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Cùng nhau ăn cơm, rốt cuộc trùm trường có biết Bùi Lĩnh làm gì với ảnh của mình không?
Hẳn là không biết-nhưng không biết thì tối hôm qua tại sao lại xông vào ký túc xá của Bùi Lĩnh?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!!
Hoàn toàn không có tâm tư làm bài.
–
Môn đầu tiên đã xong.
Ngay khi giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, đám học sinh trong phòng tò mò muốn bàn tán nhưng đều kìm nén không dám hỏi-không thấy trùm trường còn đang đen mặt kia à.
“Tớ đi vệ sinh.”
“Tớ, tớ cũng đi.”
Đám con gái tìm được cớ nhao nhao ra khỏi phòng học.
Trên đường đi nhà vệ sinh, các cô nàng không nhịn được bắt đầu hóng hớt.
“Cậu nói xem đêm qua ở ký túc xá nam, rốt cuộc trùm trường có đánh Bùi Lĩnh không?”
“Sáng nay tớ còn cảm thấy là thật, có mũi có mắt, nhiều người đều nghe đều thấy được, không thể là giả.
Nhưng vừa nãy thì lại không xác định, hai người bọn họ lại cùng nhau hẹn ăn cơm.”
“Vậy đến cùng Bùi Lĩnh có thích trùm trường hay không, còn lấy ảnh của trùm trường-“
“Ai mà biết được nhưng tớ nghĩ không thể nào đâu.
Hoặc là trùm trường không biết chuyện này, sự việc tối hôm qua đám con trai hiểu lầm hoặc là trùm trường hiểu rõ nội dung bài viết là giả cho nên mới không tức giận.”
“Vậy cũng không đúng, sắc mặc hôm nay của trùm trường cực kì kém, bộ dáng như thấy ai là đánh người đó vậy.
Tớ còn không dám đi cửa sau.”
“Cũng đúng, cho nên rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!!”
Một bạn nữ khác nói: “Thật ra tới thấy trùm trường với Bùi Lĩnh còn rất xứng-“
“Tớ nghĩ bài đăng chắc là giả rồi.
Lấy tính cách của trùm trường, nếu là thật nhất định sẽ là một trận ra trò.”
“Nhưng chủ thớt của bài viết đó nói vô cùng tỉ mỉ mà.”
–
Môn thứ hai thi xong, tiếng chuông vang lên.
Bùi Lĩnh thu dọn hộp bút xong, vươn vai một cái.
Tần Trì Dã cầm túi, đứng ở bàn đầu đợi Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Không ai nói một lời nhưng bầu không khí cũng không gượng gạo, chỉ là một chút hài hòa trong lạnh băng?
Điều này làm cho đám học sinh ăn dưa bở càng thêm hoang mang, không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chính vì như vậy mới càng có thể tạo đề tài để hóng hớt.
Tất cả học sinh lớp 11 của Anh Hoa, chủ đề nói chuyện của bữa ăn trưa nay là: Rốt cuộc đêm qua đã chuyện gì đã xảy ra giữa trùm trường và Bùi Lĩnh/ Nội dung bài viết có phải là thật không.
Còn có một số ít người nhỏ giọng chen vào: tớ thấy trùm trường í, vẫn rất chiều Bùi Lĩnh…
Đương nhiên bộ phận người cuối cùng sẽ bị những bạn học khác cười nhạo.
Chiều cái gì mà mặt lạnh lùng như băng thế kia?
Cậu không thấy sáng nay Bùi Lĩnh nói chuyện với trùm trường, trùm trường không thèm phản ứng lại à?
Chiều mà tối hôm qua đánh nhau long trời lở đất à?
Bạn học đu CP chỉ có thể âm thầm gặm CP.
–
Bùi Lĩnh đi quét thẻ mua cơm, Tần Trì Dã bưng khay cơm, lúc ngồi vào chỗ vô cùng khó chịu.
Những người này đang nhìn cái gì vậy?
“Nhìn hóng hớt chúng ta.” Bùi Lĩnh liếc mắt một cái đã biết Tần Trì Dã đang nghĩ gì, vừa gặm cá đù vàng chiên giòn thơm nức vừa nói, “Đêm qua cậu đột kích ký túc xá của tôi, mọi người đều biết.”
Tần Trì Dã đang gắp cá đù chiên vàng lập tức rớt khỏi đũa rơi xuống bàn ăn.
“Tôi đột kích cái gì…!Cậu nói chuyện rõ ràng.”
“Vậy thì len lén lẻn vào?” Bùi Lĩnh quyết định nghe lời trùm trường thay từ khác.
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, lạnh lùng nói: “Vậy thì đột kích.” Len lén lẻn vào, nói cứ như hắn là biếи ŧɦái vậy.
Hắn không muốn Bùi Lĩnh nói bất cứ điều gì khiến hắn không thể ăn được, giống như những lời khiến hắn không thể ngủ đêm qua-
“Cậu định nói gì với tôi?”
Bùi Lĩnh đang gặm cá rắc rắc, nghe vậy đột nhiên mơ hồ, “Gì cơ?”
“Không phải cậu nói có chuyện muốn nói với tôi à.” Tần Trì Dã giả bộ như thản nhiên bình tĩnh.
Nếu thật sự có ảnh của hắn, bây giờ thừa nhận, mặc dù hắn sẽ tức giận nhưng cũng không phải không làm bạn bè được.
Về phần chuyện khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bùi Lĩnh đột nhiên bừng tỉnh, “À cái đó hả, tôi nói bậy bạ thôi, nếu không toàn bộ bạn học đều đang nhìn, cậu không đồng ý, tôi bị mất mặt thì sao.” Bùi Lĩnh làm như không nhìn thấy mặt mũi trùm trường càng lúc càng đen, vô cùng vui vẻ nói: “Mà lại nói, nếu hai ta không cùng nhau ăn cơm thì nội dung bài viết, tối hôm qua cậu dùng bạo lực với tôi sẽ thành sự thật.
Tôi cũng là cứu cậu thôi, không cần khách sáo.”
“…” Tần Trì Dã cảm thấy cá đù chiên vàng trưa nay cực kỳ khó ăn!
Cái thứ quỷ gì.
“Cậu sẽ không tức giận chứ?” Bùi Lĩnh mở to mắt vô tội hỏi.
Tần Trì Dã vốn muốn bưng khay cơm bỏ đi, một giây cũng ăn không vô nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Bùi Lĩnh – phiền quá.
“Không có.” Cứng rắn nhả ra hai chữ.
Cuối cùng, bữa cơm này Tần Trì Dã căn bản không ăn được mấy miếng, ngược lại Bùi Lĩnh lại lại như đĩa CD, hành động nhanh gọn vui vẻ.
Cá đù vàng của nhà ăn là tuyệt nhất!
Ăn ngon.
Ăn xong Bùi Lĩnh muốn về ký túc xá, Tần Trì Dã thì không.
Bùi Lĩnh về đến phòng Hứa Văn Hàn và Chu Hiện đều có mặt, một người đang học bài, một người đang gặm móng tay.
Hứa Văn Hàn đương nhiên không thể nào gặm móng tay.
Bùi Lĩnh vừa vào cửa, hai người đồng loạt nhìn về phía cậu.
“Gì đấy?” Bùi Lĩnh ù ù cạc cạc.
Tối hôm qua Chu Hiện quay về, biết rõ không có đánh nhau nhưng cụ thể thế nào cũng không biết.
Bùi Lĩnh kéo màn giường lại nói phải đi ngủ.
Cậu ta thì cả đêm không ngủ được.
Chờ buổi sáng cậu ta tỉnh lại thì Bùi Lĩnh đã đi thi.
Sáng nay Hứa Văn Hàn mới nghe chuyện tình hôm qua, quay về nghe Chu Hiện nói chuyện bài viết trên diễn đàn.
“Bùi Lĩnh, cậu không lấy ảnh của anh Dã quay tay đấy chứ?”
“Bùi Lĩnh, mặc dù bài viết phỉ báng cậu đã xóa đi nhưng hay là điều tra thêm, làm sáng tỏ sự việc đi.”
Hứa Văn Hàn và Chu Hiện đồng thời lên tiếng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bùi Lĩnh: Chính là cố ý trêu chọc các bạn học ăn dưa *vui vẻ*.