Ký túc xá của Bùi Lĩnh là phòng 406, lúc cậu trở về hai bạn cùng phòng đang ở trong phòng.
“Giữa trưa tôi phải đi trước, có phải cậu đi muộn không?” Bạn học chơi game chủ động nhắc, tự giới thiệu: “Chu Hiện, lớp 11-10 ban tự nhiên, biệt danh là Nhân Bánh.”
“Bùi Lĩnh, lớp 11-2 ban tự nhiên.” Bùi Lĩnh không nói chuyện buổi trưa đi trễ, dù sao cũng đã muộn hơn nữa cậu cũng không đặt báo thức, không trách bạn cùng phòng được.”
Nhân vật của Chu Hiện trong trò chơi sống lại, cậu ta điều khiển nhân vật cũng không ngẩng đầu lên nói: “À lớp 11-2, vậy là cùng lớp với anh đại Tần rồi.
Vậy sau này coi như người một nhà.”
Aingười một nhà với cậu.
Bùi Lĩnh buồn cười, “Không cần.”
Chẳng qua Chu Hiện nghe không lọt, đoàn chiến đã bắt đầu còn vô cùng kịch liệt, cậu ta không rảnh để nói chuyện.
Bùi Lĩnh thu dọn đồ đạc lúc chiều mang vào.
Đồ ăn vặt trái cây để trong một cái giỏ.
Sách tài liệu, đề thi thì đặt dựa vào giường.
Cậu nhìn vào đống quần áo trong tủ bên cạnh, nhìn thấy gói đồ đồng phục còn chưa tháo ra.
Mặc thành áo ngủ, vừa vặn là kiểu dáng rộng lưng.
Ký túc xá có phòng giặt quần áo, máy giặt công cộng ở tầng một.
Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi, Bùi Lĩnh dứt khoát giặt tay.
Cậu ngâm đồ trong nước giặt được một lát, vò qua vò lại được hai cái rồi vớt ra treo trên ban công.
Cửa phòng tắm mở, bên trong là một bạn cùng phòng khác.
Vị này hẳn là bạn học kéo màn lúc trưa.
“Bạn cùng phòng mới tới, lớp 11-2 ban tự nhiên Bùi Lĩnh.”
“11-1 khoa xã hội, Hứa Văn Hàn.”
Hứa Văn Hàn nói chuyện không lớn lắm, đeo kính đen, nói xong thì vào nhà.
Bùi Lĩnh nhìn bạn cùng phòng của mình, một vị mọt game, một vị không nói nhiều.
Ở ký túc xá, mười một giờ tối sẽ tắt đèn.
Bùi Lĩnh phơi áo chơi bóng, vọt vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi còn chưa đến mười rưỡi.
Lúc trở về giường ngủ, Hứa Văn Hàn đang mang tai nghe nằm sấp ở trên bàn học bài, Chu Hiện vẫn còn đang chơi trò chơi.
“Điện thoại di động của cậu vừa vang lên.” Con mắt Chu Hiện chưa từng dời khỏi điện thoại.
Bùi Lĩnh: “Của tôi hả?”
“Đờ mờ lũ khốn nạn này.” Chu Hiện bị quân địch đánh lén, lúc này mới dời mắt khỏi cái điện thoại, nói: “Đúng vậy, giường đối diện tôi mỗi ngày quay về phòng chuyện đầu tiên phải làm đó là tắm rửa, sau đó ngồi kia học đến tận nửa đêm.
Cậu ta không mệt à?”
Lời này của Chu Hiện cũng không trông cậy được Hứa Văn Hàn trả lời.
Cậu ta chỉ là buồn bực, nói ra tiếng lòng của mình.
Chơi trò chơi không vui hay sao mà mỗi ngày đều phải học.
Bùi Lĩnh muốn nói học tập vui vẻ cậu không hiểu đâu nhưng hiển nhiên Chu Hiện không thèm để ý.
Nhân vật trong trò chơi lại sống lại, cậu ta tiếp tục cắm mặt vào điện thoại.
Điện thoại reo là Bùi Hồng Hào gọi tới.
Bùi Lĩnh cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang gọi lại.
Vừa gọi đi, chuông còn chưa reo tiêng thứ hai, bên kia đã bắt máy.
“Cha, đã trễ rồi cha có chuyện gì không? Con vừa mới tắm xong.”
“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi con ở có quen hay không.
Cha suy nghĩ nửa ngày rồi, trọ ở trường không tiện lắm, hay thôi chúng ta vẫn chuyển nhà đi?”
Bùi Lĩnh: …
“Nếu con không muốn dọn nhà, gần trường học cha có mấy căn, hay là con chuyển ra đấy đi.
Con ở đó vừa tự do lại thuận tiện-“
“Con thấy cha không có việc gì là được rồi.
Con cúp máy đây.
Cha ngủ sớm một chút, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.” Giọng điệu Bùi Lĩnh thành thạo, “Cuối tuần con về nhà, dì nói sẽ làm thịt nướng cho con, còn có thịt heo cay xắt lát nữa.”
Bùi Hồng Hào bị dời sự chú ý: “Dì con nấu cơm không nói, cha đây cũng phải bộc lộ tài năng cho con xem.
Vậy thứ Sáu papa đi đón con.”
Chờ hai bên cúp máy, Lý Văn Lệ ở bên cạnh hỏi: “Tiểu Lĩnh nói sao?”
“Cái gì mà nói sao?” Bùi Hồng Hào vui vẻ nói, “Nói là thứ Sáu anh đi đón nó, còn em đồng ý làm thịt nướng với thịt heo cay xắt lát rồi.”
Lý Văn Lệ: …Không phải nói là chuyển nhà, dọn phòng bên cạnh trường học à?
Bùi Hồng Hào trề môi suy nghĩ, nhớ lại một chút con trai hình như chuyển hướng câu chuyện.
Chẳng qua không quan trọng, ông vẫn vui vẻ nói, “Nó thích trọ ở trường thì trọ.
Em không biết, vừa rồi trong điện thoại Tiểu Lĩnh rất thân thiết với anh, giống như khi nó còn bé vậy, cái gì cũng gọi cha, cho nên phải nói chuyện nhiều chút.”
Lý Văn Lệ không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy chỉ mới ngắn ngủi hai ngày, không biết Bùi Lĩnh học bổ túc ở đâu, sát thương gấp bội.
“Về sau anh phải gọi điện thoại nhiều hơn mới được.” Bùi Hồng Hào nói.
–
Lần này Bùi Lĩnh đã nhớ đặt báo thức.
Đầu giường của cậu là tủ quần áo của Hứa Văn Hàn, đối diện giường trống không, vô cùng riêng tư.
Chẳng qua màn che còn chưa tới, không thể vụиɠ ŧяộʍ đọc sách, khá là đáng tiếc.
Bùi Lĩnh tiếc nuối mở điện thoại ra, vào diễn đàn học tập, tức giận giải một đề Vật Lý, xong xuôi thoải mái rồi mới đi ngủ.
Tiết học đầu tiên ở Anh Hoa bắt đầu lúc bảy rưỡi sáng.
Trước kia Bùi Lĩnh đi học ở trường chuyên cấp ba thực nghiệm, buổi sáng bảy giờ đã vào lớp, sáu giờ cậu đã tỉnh.
Bây giờ học ở Anh Hoa lại giống như dưỡng lão, vô cùng thoải mái.
Sáu giờ rưỡi Bùi Lĩnh tỉnh dậy, ăn mặc chỉnh tề.
Trên ban công là bóng dáng của Hứa Văn Hàn đang mang tai nghe học từ đơn.
“Cậu dậy sớm vậy là muốn học bài à?” Hứa Văn Hàn chủ động chào hỏi.
Bùi Lĩnh bóp kem đánh răng, nói: “À không, tôi đi dạo trong trường sau đó đi ăn sáng.”
Hứa Văn Hàn còn tưởng Bùi Lĩnh là học sinh ngoan, không ngờ người này dậy sớm như thế lại để đi chơi, vô cùng thất vọng, lại nhét tai nghe.
Mười phút sau, Bùi Lĩnh xách cặp ra ngoài, đi dạo một vòng trong trường sau đó ăn sáng.
Bánh bao lớn của căn tin trường rất ngon, còn có sữa đậu nành cũng vô cùng thơm.
Bảy giờ rưỡi là tiết đọc bài buổi sáng, hai tư sáu là Ngữ Văn, ba năm là tiếng Anh.
Hôm nay là thứ tư, là tiết Ngữ Văn.
“Tô Hạ, cậu cho tớ mượn bài tập Toán chép một chút được không?”
“Bài tập tiếng Anh là gì vậy?”
“Bài tập tớ không có cầm, cho Lưu Mẫn mượn rồi.” Tô Hạ nói.
Thời gian đọc bài buổi sáng hiển nhiên dùng để bổ sung bài tập, chép bài của nhau.
Bài tập của Tô Hạ là quý hiếm nhất, mọi người không ngừng truyền qua truyền lại.
Bổ sung bài tập chủ yếu là học sinh ngoại trú, còn học sinh trọ ở trường đều đã làm xong vào tiết tự học buổi tối, nếu không cũng sẽ hỏi han lẫn nhau một chút.
“Bùi Lĩnh, cho tớ mượn bài tập hóa học một chút được không?” Bạn học phía trước quay xuống hỏi đại biểu món Hóa mới nhận chức.
“Không cho.” Bùi Lĩnh lạnh nhạt từ chối.
Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị từ chối, sửng sốt một chút, mặt mày có chút cáu kỉnh, lầm bầm nói: “Không cho thì thôi.” Rồi quay đi mượn người khác.
Buổi sáng hai tiết, ở giữa là thời gian thể dục buổi sáng.
Toàn trường tập hợp ở sân tập tập thể dục, mỗi lớp sắp xếp theo chiều cao.
Bùi Lĩnh cao một mét tám đứng bên cạnh Trương Gia Kỳ, Tần Trì Dã đứng phía sau cậu.
Bùi Lĩnh không thể tập thể dục, nỗ lực theo kịp bạn nữ đang chỉ huy trên bục giảng.
“Ha ha ha ha ha ha cười chết tôi.”
“Không thể ngừng cười được.”
Trương Gia Kỳ cười như được mùa, “Tay trái, chân trái, bạn học Tiểu Bùi cậu có làm được không vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha cùng tay cùng chân như khỉ làm xiếc vậy.”
Bùi Lĩnh thật sự không duy trì được hình tượng học thần lạnh lùng, mượn nhảy cao đá cho Trương Gia Kỳ một cú.
Trương Gia Kỳ muốn đá lại thì bị đội ngũ chủ nhiệm tuần tra mỗi lớp chụp được, “Tất cả mọi người đang tập thể dục, em đang làm gì thế hả?”
“Chủ nhiệm lớp, em tập không thể so với Bùi Lĩnh được.
Động tác của em chuẩn như vậy, Bùi Lĩnh mới là không tập đấy ạ.”
Bùi Lĩnh chỉ cảm thấy máu dâng lên lên mặt, giận thiệt chứ!
May là chủ nhiệm lớp không phê bình kỹ thuật của Bùi Lĩnh trước mặt cả lớp, nếu không hình tượng học thần lạnh lùng có thể tan vỡ từ đây.
Chờ cho tiết học thể dục kế thúc, Trương Gia Kỳ cười ha hả, “Bùi Lĩnh cậu cũng hài thiệt chớ.
Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao cậu sẽ không chơi bóng rổ rồi, cùng tay cùng chân ha ha ha ha ha ha.”
“…” Bùi Lĩnh cố gắng duy trì hình tượng, “Chỉ là lâu rồi không tập thôi.”
Tần Trì Dã đi bên cạnh nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn Bùi Lĩnh.
Chờ đến khi buổi chiều tan học, Tần Trì Dã gọi cậu lại, nói “Sân bóng rổ”, Bùi Lĩnh mới nhớ tới đã hẹn với Tần Trì Dã hôm nay đến sân nhìn cậu ta chơi bóng.
Được thôi, đi thì đi.
“Quy tắc chơi bóng rổ, hiểu không?” Tần Trì Dã hỏi.
Trong nháy mắt, Tần Trì Dã nhớ lại màn tập thể dục sáng nay.
Chỉ có vậy?
Cũng xứng đang diss trình độ bóng rổ của hắn?
Chỉ có vậy?
Tập thể dục cùng tay cùng chân cũng không biết xấu hổ à?
Hình tượng học thần lạnh lùng giờ phút này đã offline, Bùi Lĩnh cảm giác máu nóng đang dâng lên vùn vụt, nỗ lực đè ép trở về.
Cậu đối mặt với Tần Trì Dã, hơi cười một chút, “Đúng rồi tôi vừa mới nhớ ra, tôi không hiểu quy tắc chơi bóng rổ.”
“Chờ tôi về nghiên cứu một chút, học xong thì nói tiếp.”
Không làm học thần lạnh lùng nữa, hình tượng học thần của cậu lại thêm tiền tố khác.
Trà xanh học kỹ nữ (*) cũng không tồi.
(*) Học biểu (学婊): Từ ngữ trên mạng, thuộc về phạm trù “học sinh giỏi” nhưng khác ở chỗ, trước khi thi bọn họ (học biểu) rõ ràng mất ăn mất ngủ ôn tập nhưng trước mặt người khác thì làm như không có gì, giống như việc thi không liên quan gì đến bọn họ.
Sau khi thi xong, bọn họ sẽ biểu hiện là thi không tốt, làm bài không được, thậm chí là khóc ròng ròng nhưng sau khi công bố điểm thì lại đứng nhất.
Trong phúc chốc, nét mặt của Tần Trì Dã vô cùng khó coi.
Bùi Lĩnh vô tội buông tay, nói: “Tôi ở lại có xem cũng không hiểu, cũng không biết cậu chơi có giỏi không.
Lỡ đâu tôi chê cậu chơi dở cậu lại tức giận thì sao?”
“Bùi Lĩnh con mẹ nó cậu cố ý chơi tôi đúng không?” Tần Trì Dã nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng tôi thật sự không hiểu quy tắc bóng rổ mà.” Bùi Lĩnh chân thành.
Trương Gia Kỳ chen vào hòa giải, “Bóng rổ rất dễ hiểu, quăng vào là tính điểm.
Bùi Lĩnh để tôi nói cho cậu-“
“Không cần nói, không chơi nữa.” Tần Trì Dã quăng quả bóng rổ trong tay, dẫn đầu ra sân bóng rổ.
Trương Gia Kỳ không còn cách nào, nhặt bóng lên đến trước mặt Bùi Lĩnh, “Cậu đúng là không biết sợ.”
“Cậu ta cũng không ra tay thật.” Đúng là Bùi Lĩnh không sợ.
Cậu lấy thị giác của độc giả xem hết , nếu Tần Trì Dã đúng thật là trùm trường “ra tay bắt nạt bạn học” thì không thể nào thành nhân vật chính được.
Cũng sẽ không bởi vì một câu chê “kỹ thuật chơi bóng không ra gì” của cậu mà nhất định phải biểu diễn tại chỗ để chứng minh mình chơi cũng ra gì.
Thuộc tính của trùm trường là ngây thơ.
“Cậu cũng không phải là người bắt nạt bạn bè.”
Trương Gia Kỳ cười he he, ôm bóng rổ nói: “Trâu bò.
Bạn học Tiểu Bùi, tôi phát hiện cậu vẫn rất thông minh đấy.
Tôi với anh Dã biết nhau hồi cấp hai, cũng trải qua một ít việc mới có chuyện như cậu thấy.
Dù sao anh Dã không phải như những gì trong trường truyền bá.”
“Chẳng qua cậu chọc ảnh như vậy, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn bè được rồi, haizzz.”
Bùi Lĩnh: …
“Xin hỏi mấy người là học tiểu học à?”
Chỉ vậy thôi á?
“Cậu không hiểu đâu.
Anh Dã chính là người như vậy, nếu thích gì thì vô cùng thích, không thích thì sẽ không thèm nhìn dù chỉ một chút.
Thôi quên đi, tôi rút đây.” Trương Gia Kỳ vỗ vỗ vai Bùi Lĩnh, kết quả đối phương né tránh.
Bàn tay của Trương Gia Kỳ rơi trong không khí, cậu ta giơ lên lại gãi gãi tóc: “Tôi thì vẫn rất thích cậu, không có cách nào.”
Cuối cùng, cuộc hẹn tranh tài bóng rổ cứ như vậy mà tan rã trong không vui.
Bùi Lĩnh không để trong lòng.
Cạu đến trường học là để làm học thần, cũng không phải để chơi với học sinh tiểu học.
Đúng vậy, cậu đang mắng xéo trùm trường Tần Trì Dã và đàn em Trương Gia Kỳ của cậu ta.
Ăn cơm tối xong, màn treo của Bùi Lĩnh cũng được gửi đến.
Cậu vui sướng đến phòng thường trực nhận đồ, vừa về đã treo lên.
Tuyệt vời.
Buổi tối có thể lén lút học tập rồi.
Bởi vì việc này, tâm tình Bùi Lĩnh vô cùng phấn khởi, tiết tự học buổi tối nhanh chóng làm xong bài tập, thời gian còn lại thì nằm ngủ.
Từ Liễu vẫn như cũ cầm bài đi hỏi Tô Hạ.
“Đây là đề Hóa mà, sao cậu không hỏi bạn cùng bàn? Cậu ấy là đại diện môn Hóa chắc là biết chứ.” Bạn cùng bàn của Tô Hạ hỏi.
Từ Liễu nói: “Cậu ta ngủ rồi, cũng không biết làm bài kiểu gì nữa.
Tốc độ nhanh lắm, tớ vừa làm Ngữ văn xong đã thấy cậu ta xong hết rồi.”
“Nhanh như vậy không phải là viết bậy đấy chứ?” Bạn cùng bàn Tô Hạ kinh ngạc.
“Không biết nữa, dù sao tớ xem chỉ thấy viết đáp án, không viết cách giải.” Từ Liễu quay lại hỏi bài tập của mình.
Không viết cách giải sẽ bị giáo viên cốc đầu.
Tô Hạ giảng cho Từ Liễu, bạn cùng bàn ngồi bên cạnh líu ríu nói chuyện, “Đúng rồi, mấy cậu có nghe không, buổi chiều trên sân bóng rổ, Tần Trì Dã xém chút nữa là đánh Bùi Lĩnh.”
“Đánh nhau?” Tô Hạ dừng bút, “Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh sao? Hai bọn họ quen nhau à?”
“Chắc là không quen lắm, tớ cũng không biết nữa.
Tớ nghe kể thôi, hình như là vì đoạt sân bóng rổ mà quậy cả lên, Trương Gia Kỳ ngăn cản cho nên mới không có ra tay.”
Từ Liễu cũng tiếp chuyện, “Chẳng trách, bình thường Trương Gia Kỳ sẽ tìm Bùi Lĩnh nói chuyện, còn tiết tự học hôm nay hai người kia không nói gì với Bùi Lĩnh.”
“Thảo nào lại nằm ngủ như vậy.
Bùi Lĩnh nghĩ gì mà đi gây sự với Tần Trì Dã vậy.” Bạn cùng bàn Tô Hạ nhỏ giọng nói chuyện, “Tớ nghe nói lúc Tần Trì Dã học cấp hai đã từng đánh bạn học gãy cả tay.”
“Thật hay giả vậy?” Từ Liễu sợ hãi, “Tớ không muốn ngồi chỗ đó nữa đâu, hay là ngày mai tớ xin giáo viên đổi chỗ ngồi?”
Tô Hạ nói: “Đừng nóng vội, cuối tuần là thi khảo sát đầu năm rồi.
Tớ nghe chủ nhiệm nói sau đó sẽ dựa vào thành tích mà xếp chỗ ngồi.”
“Đúng đó Từ Liễu, cậu chờ chút đi.
Hôm nay là thứ Tư rồi, chẳng mấy mà cuối tuần thôi.”
–
Chuông reo tan học.
Bùi Lĩnh ngủ một giấc tinh thần rất tốt.
Cậu thu thập xong ra phòng học cũng không có chú ý tới ánh mắt của bạn cùng bàn nhìn mình có chút thông cảm.
Cậu cho là tốc độ của mình đã nhanh lắm rồi ai ngờ Hứa Văn Hàn còn nhanh hơn.
Bùi Lĩnh vừa về đến ký túc xá thì đã thấy đối phương cầm áo ngủ đi phòng tắm.
Bùi Lĩnh trước hết đi đánh răng, áo bóng rổ hôm qua đã giặt sạch sẽ, đợi lát nữa tắm xong làm áo ngủ.
Tốc độ của Hứa Văn Hàn rất nhanh, chỉ mười phút đã ra ngoài.
Cậu ta mặc đồ ngủ, đồ dơ thì ném vào trong một cái giỏ, cuối tuần mang về nhà để mẹ cậu ta giặt.
Bùi Lĩnh tắm rửa xong, Chu Hiện vừa vặn đẩy cửa vào.
Nhìn thấy Bùi Lĩnh, câu đầu tiên của cậu ta là: “Bùi Lĩnh cậu trâu bò thật.
Buổi chiều cậu với anh Tần hẹn đánh nhau à? Thế nào, có bị thương ở đâu không? Tay chân không sao chứ? Có cần dầu nóng không tôi có này.”
“…Cảm ơn, không thì tôi đi mấy bước cho cậu nhìn nhé?”
Bùi Lĩnh mặc áo bóng rổ.
Cái áo này quá rộng, cậu mặc lên người che hết cả quần đùi.
Chu Hiện xem tay chân lộ bên ngoài của Bùi Lĩnh thấy hoàn hảo không có bị thương gì, xác nhận không cần dầu nóng, “Tôi nói mà, tưởng đâu cậu to gan lớn mật dám một mình thách đấu với anh đại.
Không có việc gì thì tốt rồi.” Nói xong cậu ta bắt đầu mở điện thoại chơi game.
Lúc đang chọn nhân vật, Chu Hiện ngẩng đầu nhìn Bùi Lĩnh, “Sao cái áo này quen thế nhỉ…”
Chuẩn bị mười một giờ, di động của Bùi Lĩnh vang lên.
Cậu nhìn thấy Bùi Hồng Hào gọi bèn cầm điện thoại ra ngoài hành lang.
Vị trí phòng 406 ở bên cạnh cầu thang.
Bên cầu thang, Trương Gia Kỳ ôm bóng rổ đi sau Tần Trì Dã.
Hai người vừa chơi bóng rổ xong.
Vì chuyện buổi chiều của Bùi Lĩnh, tối nay Tần Trì Dã chơi bóng đặc biệt hung mãnh, làm cho đám người lớp 11-6 khóc kêu trời.
Thẳng một mạch.
Trương Gia Kỳ mệt như chó, vừa đi vừa thở hồng hộc, “Sao mà còn chưa tới nơi.
Tầng 4 hôm nay sao mà dài thế này…”
Ngày thường cũng không cảm thấy gì.
“Vì mày quá yếu.” Tần Trì Dã đi lại vững vàng, hơi thở bình ổn, giọng nói như còn mang theo tức giận.
Rõ ràng là còn chưa phát tiết đủ.
Trương Gia Kỳ cũng không dám cãi, rốt cuộc sải bước lên bậc thang cuối cùng, “Tạ ơi trời cuối cùng cũng tới-” Nhìn xung quanh thấy một bóng lưng đang đứng trên hành lang, Trương Gia Kỳ thốt lên, “Anh Dã, áo chơi bóng của anh à không phải, là Bùi Lĩnh…”
Nói xong thì lập tức hối hận.
Đây chẳng phải cái hay không nói, nói cái dở hay sao.
Nguyên một bãi mìn.
Quả nhiên, anh Dã nhìn qua đây.
Nhưng đừng có giống như buổi chiều đấy.
Tần Trì Dã nhìn sang.
Dưới cái áo bóng rổ của hắn, là hai cái đùi vừa mịn vừa thẳng lại vừa trắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Sửa đổi mục tiêu, lạnh lùng, học kỹ nữ.
Học thần không thay đổi.