Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 67: Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 67: Chương 67


Tiết thể dục này không gặp lớp 11-2 nhưng lại gặp lớp 10-1.
Cả trường có hàng nghìn người, ngoại trừ lớp 12 rất ít tiết thể dục ra thì lớp 10 và 11 học cùng tiết với nhau là chuyện rất bình thường.

Nhưng trước đây lớp 11-1 cũng chỉ từng chơi bóng rổ với lớp 11-4, thường thì chỉ gặp lớp 10 trên sân vận động, mỗi người một góc không ai đụng ai.
Kết quả hôm nay lại có một cậu học sinh lớp 10 chủ động ôm bóng rổ đến nói.
“Lớp 11 à, chơi một trận không?” Giọng điệu đầy khiêu khích.
Lúc này Trương Gia Kỳ rất phấn khởi, lâu rồi không có ai khiêu khích như vậy, tên nhóc này làm tốt lắm!
Bùi Lĩnh không học thể dục, sắc mặt anh Dã không mấy dễ chịu.

Hơn nữa hôm nay giáo viên thể dục nói chỉ chơi nửa sân, một lớp không có nhiều người, chỉ có thể chơi nửa sân, cậu ta còn đang lo lát nữa sẽ bị anh Dã lôi đi luyện tập.
Vậy mà bây giờ lại có người tự chui đầu vào rọ.
Hehehe.
Trương Gia Kỳ hả hê nói: “Lớp của cậu có năng lực không đấy?”
“Đương nhiên là có rồi.” Lớp 10 đã chuẩn bị xong.
Trương Gia Kỳ quay đầu lại nói: “Anh Dã, lớp 10 muốn thách đấu chúng ta kìa, có chơi không đây?”
Cũng thách đấu luôn rồi, Tần Trì Dã có thể nhịn sao? Vốn dĩ tâm trạng hắn đã không tốt, vẻ mặt lạnh lùng chống cằm nhìn tên nhóc lớp 10, tên nhóc này cũng không chịu yếu thế, ném quả bóng rổ trong tay về phía Tần Trì Dã.
Tần Trì Dã không đỡ bóng, quả bóng rổ lăn sang một bên.
Vậy là “cuộc chiến” trên sân bóng rổ đã bắt đầu.
“Tên nhóc lớp 10 đó làm sao vậy? Làm gì mà cứ như đi đánh nhau ấy nhỉ?”
“Người ngoài nhìn vô chắc còn tưởng anh Tần cướp bạn gái của cậu ta không bằng.”
Trương Gia Kỳ cũng thấy mấy dấu hiệu này.

Tên nhóc lớp 10 này cao ráo, mặt mũi cũng khá sáng sủa nhưng đương nhiên vẫn không thể so sánh với anh Dã.

Trước đây cũng từng có tình huống như vậy, có khi là vì cô gái mà mình thích yêu thầm anh Dã, hoặc do cảm thấy bản thân rất ngầu nên đi khiêu chiến với trùm trường, để trùm trường lui bước nhường chỗ ấy mà.
Hai tình huống này đều đã từng xảy ra.
Mà bây giờ chính là tình huống đầu tiên.
Trương Gia Kỳ lấy tư cách là người từng trải, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, nói: “Em trai, đừng nóng giận như vậy, lát nữa đừng có đau lòng đó.”
“Xì, câu này nên dành cho đại ca của anh đi.” Tên nhóc lớp 10 khinh thường.
Trương Gia Kỳ: ….Tên nhóc này, ngầu.
Tần Trì Dã gọi Trương Gia Kỳ, lười nói nhảm với tên nhóc đó, trực tiếp bắt đầu trận đấu.

Bùi Lĩnh vừa đến sân vận động thì tiếng chuông tan tiết vang lên, lập tức: …

Biết vậy thì không xuống làm gì, đi học tiết âm nhạc cho rồi.

Nhưng cũng lỡ đến rồi, sân bóng rổ ở phía xa xa có vẻ còn khá nhiều người, đã tan tiết rồi mà còn chưa chơi xong hả?
Hai bên sân bóng rổ có không ít bạn nữ đang đứng, còn có mấy bạn chạy về phía sân bóng nữa.
“Nghe nói tên nhóc lớp 10 vì Ninh Thanh mà đi khiêu chiến với trùm trường đó!”
“Ý cậu là Ninh Thanh – hoa khôi mới của trường ư? Lớp 10 năm nay cũng láo toét thế nhỉ.”
“Chứ còn gì nữa, cậu ta còn khiêu chiến cả trùm trường kia mà.”
“Đi xem náo nhiệt thôi, nhanh đi không thì lát nữa kết thúc bây giờ.”
Bùi Lĩnh nghe xong những gì họ nói: …
Hoa khôi không phải là mình sao?
Khi bạn học hoa khôi Tiểu Lĩnh đến sân bóng để hóng chuyện thì trận đấu đã kết thúc.

Bạn học Tiểu Lĩnh thở dài, gắng sức đuổi theo xung quanh chỉ có mỗi không khí.

Tuy trận đấu đã kết thúc, cũng không có ai thuật lại những gì vừa diễn ra, nhưng vừa nhìn liền biết ai thắng ai thua.
Khuôn mặt non nớt của mấy cậu nhóc lớp 10, bộ đồng phục thể dục tay ngắn trên người cậu ta ướt sũng dính chặt lên người.

Có vài người còn đang đỡ nhau, nhìn như thể thể lực của họ đều đã cạn kiệt vậy.

Trong đám chỉ có mỗi người nhìn đỡ một chút, tuy nhìn như nỏ mạnh hết đà nhưng chắc hẳn đây chính là cậu nhóc lớp 10 mà mọi người nhắc đến.
Quả thật cũng khá sáng sủa cao ráo, cũng rất trắng nữa, mắt một mí, nhìn rất giống nhân vật chính nha.
Chỉ đáng tiếc.
Bạn học Tiểu Lĩnh thầm nghĩ: Nhân vật chính thật sự còn đang trong phòng thi, cậu và tôi cũng đều là nhân vật phụ mà thôi.
Sao nhóc lại dại dột đi khiêu chiến với trùm trường vậy chứ.

Tuy trùm trường cũng chỉ là nhân vật phụ của nhân vật phụ nhưng dù sao cũng là người bám vào nội dung chủ đề đó!
“Cậu làm gì vậy?”
Người vừa lên tiếng là một em gái da trắng, nhìn thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng.
Cậu nam thần lớp 10 này nói: “Cậu quản tớ làm gì, không phải cậu thích Tần Trì Dã sao, được rồi, đi đi, anh ta thắng rồi.”
Trước mắt nhiều người đứng nhìn, em gái nghe cậu ta nói vậy thì mặt đỏ bừng lên, giậm châm nói: “Cậu khốn nạn.”
Hình như có gì đó sai sai.

Giọng điệu này nghe cứ như cô em tên Ninh Thanh này không thích Tần Trì Dã mà thích cậu nam thần lớp 10 vậy.

Bùi Lĩnh sợ phiền phức nên gọi cậu ta bằng cái tên đơn giản là “nam thần lớp 10”.
Ninh Thanh đỏ mặt đến mang tai, nhìn về phía trùm trường, hơi căng thẳng đưa nước trong tay cho Tần Trì Dã, xin lỗi nói: “Xin lỗi, đàn anh uống nước đi ạ, A Diễn không có ý đến khiêu khích đàn anh đâu ạ.”
“Tôi cố ý đó.” Nam thần nói.
Ninh Thanh lo lắng, hai mắt đỏ hoe, nói: “Cậu đừng nói nữa.” Kiên trì đưa nước cho trùm trường.
Tần Trì Dã cau mày khó chịu nói: “Đừng cản đường.”
Bị từ chối như vậy khiến Ninh Thanh xấu hổ đứng tại chỗ, trong tay vẫn đang cầm chai nước, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Biết cỡ nào cũng vậy mà, sao trùm trường có thể nhận nước được chứ.”
“Da mặt của lớp 10 cũng dày ghê nhỉ, ai cho tụi nó cái gan làm vậy thế.”
“Đậu má! Tần Trì Dã.” Nam thần cắn răng hét lớn: “Ninh Thanh đưa nước thì anh bắt buộc phải nhận.”
Tần Trì Dã càng khó chịu hơn, mặt tối sầm lại, không có kiên nhẫn quay người lại.

Trương Gia Kỳ thấy vậy vội vàng hòa giải nói: “Này nhóc lớp 10, cậu đừng có làm quá, từ trước đến giờ anh Dã không uống nước người khác đưa, dù là con trai hay con gái thì cũng vậy.”
“Trương Gia Kỳ, cút sang một bên.” Mặt Tần Trì Dã đen sì.
Thôi xong rồi xong rồi, anh Dã thật sự tức giận rồi.

Trương Gia Kỳ âm thầm lùi sang một bên, sáp lại bên cạnh cậu nhóc lớp 10, trời ạ cậu ta đi kiếm chuyện làm gì vậy chứ.
Chẳng ai yêu anh Dã của chúng tôi–
“Tần Trì Dã.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên giữa đám đông.
Mấy học sinh đang ngồi hóng chuyện nhìn thấy một cậu con trai cao gầy mặc đồng phục thể dục, trong tay còn cầm một chai nước.
Lại đến đưa nước nữa à?
Có người đi trước làm gương mà còn đến chịu chết hay sao.
Bùi Lĩnh đi qua đám người, đến trước mặt Tần Trì Dã, thuận tay đưa ly nước vừa mua ở cửa hàng, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: “Tôi vừa thi xong thì đã tan tiết rồi, đến phòng học âm nhạc cũng chẳng thấy các cậu, lề mề cái gì không biết nữa.”
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh.
Mấy học sinh xung quanh đều lo lắng, chỉ có mỗi Trương Gia Kỳ là thở phào nhẹ nhõm, anh dâu đến là tốt rồi.
Quả nhiên Tần Trì Dã – người đang cau có khó chịu, nhận lấy chai nước-
Gì cơ?
!!!
Này là ai vậy, sao trùm trường lại nhận nước của cậu ta?
Tần Trì Dã không những nhận lấy chai nước mà còn mở nắp chai, rất tự nhiên thuận tay đưa cho Bùi Lĩnh.
“Tôi không uống, mua cho cậu đó.” Bùi Lĩnh lắc đầu nói: “Lúc tôi đến thì nghe nói cậu đang thi bóng rổ với nhóc lớp 10.

Kĩ thuật của cậu như vậy, sao lại đi bắt nạt trẻ con thế hả.”
Tần Trì Dã uống một ngụm nước, nói: “Là do cậu ta kiếm chuyện trước.”
“Thấy kĩ năng bóng rổ của anh cậu lợi hại tới mức nào rồi chứ.”
Cũng tự luyến quá nhỉ, đồ thối tha, Bùi Lĩnh hừ lạnh: “Không thấy gì cả.”
“Ê lớp 10, cậu tên gì, thứ Tư tuần sau tiếp tục.” Tần Trì Dã nói.
“Chơi thì chơi.” Nam thần nói: “Cao Diễn.”
Tần Trì Dã không để tâm, quay đầu lại nói với Bùi Lĩnh: “Hẹn xong rồi, thứ Tư tuần sau tiếp tục, cậu nhất định phải đến xem.”
Bùi Lĩnh: …
“Xem thì xem, nhanh đi, tí nữa là lên lớp rồi.”
Vậy là tức giận đã tan biến như vậy, đến khi Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh đi ra khỏi sân bóng rổ thì mọi người xung quanh như vừa tỉnh mộng vậy, hồi nãy là sao vậy trời?
Ninh Thanh cũng đỡ đỏ mặt hơn, đưa chai nước cho Cao Diễn, Cao Diễn quay đầu từ chối.
Ninh Thanh: “Cậu cũng từ chối mình sao?”
“Chẳng phải cậu thích Tần Trì Dã sao, hôm nay mình thua rồi.”
“Ai nói mình thích Tần Trì Dã chứ? Cậu có ngốc không vậy hả?”
“Cậu không thích Tần Trì Dã, vậy trên tập cậu ghi tên anh ta làm gì?”
Ninh Thanh đỏ mặt nói: “Mình không chỉ ghi tên Tần Trì Dã mà còn ghi tên Bùi Lĩnh nữa, người ban nãy đưa nước cho Tần Trì Dã chính là Bùi Lĩnh.

Hai người bọn họ quả nhiên rất ngọt mà.”
Cao Diễn: Cậu ấy nói tào lao cái gì vậy trời.
Nhưng cậu ta chú ý vào trọng điểm: “Thanh Thanh, ý cậu là cậu không thích Tần Trì Dã sao?”
“Nói nhảm, mình không thích anh ấy.”

Chuyện nam thần lớp 10 khiêu khích trùm trường đã bị mọi người lan truyền đi rất nhanh, chủ yếu là nói nam thần và trùm trường khiêu chiến nhau là vì tranh giành hoa khôi, ra tay đánh nhau, gió tanh mưa máu, thậm chí còn hẹn nhau thứ Tư tuần sau gặp nhau ở sân bóng nữa-
“Nói nhảm cái gì vậy.” Tần Trì Dã nhìn Trương Gia Kỳ như tên thần kinh đầy ghét bỏ.
Trương Gia Kỳ cười hì hì nói: “Đương nhiên em biết mọi chuyện không phải như vậy, chẳng phải là do trường chúng ta lan truyền sao, trên diễn đàn cũng viết như vậy đó, nói cứ như kể chuyện trong sách vậy.”
“Diễn đàn nào vậy, để họ xóa đi.” Tần Trì Dã khó chịu: “Tao với tên nhóc lớp 10 đó chơi bóng rổ thì có liên quan gì đến hoa khôi chứ.”
“Hoa khôi là người đưa nước cho anh đó, anh Dã anh không nhìn rõ hả?”
Tần Trì Dã nhìn rõ cái gì chứ, lạnh lùng nhìn Trương Gia Kỳ.

Trương Gia Kỳ thức thời câm miệng.
Bùi Lĩnh tình cờ nghe được những gì Trương Gia Kỳ nói, ngồi xuống chỗ ngồi, nói: “Còn nhớ chuyện hôm qua hoa khôi đưa nước à?” Sau đó lại nhìn sang Tần Trì Dã, cố ý nói: “Trước đây còn gọi tôi là hoa khôi Bùi, bây giờ mới chẳng được bao lâu thì trùm trường đã đổi hoa khôi rồi ư?”
Trương Gia Kỳ:…
Cậu ta lẳng lặng trở về chỗ ngồi, mấy lúc anh dâu chọc ghẹo anh Dã không phải là lúc người ngoài nên tham gia vào.
Hôm qua trên sân bóng cậu ta đã nói anh Dã không nhận nước của bất kì ai, vậy mà anh dâu như vả vào mặt cậu vậy.
Không tham gia vào đâu, dễ dính chưởng lắm.
“Hôm qua bạn học sinh đó dáng vẻ ra làm sao tôi còn chẳng nhìn rõ nữa.” Tần Trì Dã vô thức giải thích, lại nói tiếp: “Không phải cậu không thích tôi gọi cậu như vậy sao?”
“Tùy trường hợp.” Bùi Lĩnh cười cười, giọng điệu mềm mỏng: “Có lúc gọi như vậy thì được.”

Tần Trì Dã: “Trường hợp như thế nào?”
Bùi Lĩnh nhìn Tần Trì Dã, không nói gì cả, đến giờ học rồi.

Tần Trì Dã cảm giác ánh mắt của Bùi Lĩnh không đúng lắm, nguyên tiết toán cũng không nghe được gì.

Tuy trước đây cũng không nghe nhưng lần này hắn cũng không ngủ gục, cứ nghĩ đến ánh mắt khi đó của Bùi Lĩnh, còn tùy trường hợp, vậy trường hợp thế nào mới được gọi.
Cứ như vậy đến khi học xong.
Tần Trì Dã hỏi: “Cái gì có lúc được gọi chứ?”
“A?” Bùi Lĩnh đột nhiên nhớ ra, nói: “Cái đó, tôi quên hồi nãy định nói gì rồi.”
Tần Trì Dã:…!Vấn đề tra tấn hắn cả một tiếng học, vậy mà Bùi Lĩnh lại nói quên rồi, tức chết được, nhưng đối diện với Bùi Lĩnh cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể kiềm nén lại.
“Biết rồi.” Hắn cũng chẳng biết bản thân biết cái gì nữa!
Phiền.
Cũng không thể trách Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh quên rồi.
Thôi bỏ đi.
Tần Trì Dã kìm nén tức giận.

Bùi Lĩnh bị gọi đến văn phòng, người vừa đi thì Tần Trì Dã lập tức xoay người đập vào tay Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ đau đớn tỉnh lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt đen sì của anh Dã, hoang mang thất thần: “Sao vậy anh Dã?”
“…Không có gì.” Tần Trì Dã vẫn tiếp tục nhăn mặt, hỏi Trương Gia Kỳ thì có tác dụng gì chứ.

Hắn không biết rốt cuộc Bùi Lĩnh đang nghĩ gì, Trương Gia Kỳ làm sao biết được.

Trong văn phòng.
Ngoài Bùi Lĩnh ra còn có Lưu Mẫn và Tô Hạ.
Triệu Ngọc nói: “Có thành tích của cuộc thi hôm qua rồi-“
Bùi Lĩnh rất điềm tĩnh, Lưu Mẫn và Tô Hạ trở nên căng thẳng, nhất là Tô Hạ, khuôn mặt có chút trắng bệch, siết chặt lòng bàn tay.
“Ba người các em, sau này tiết tự học buổi tối thì đến phòng học lớn của văn phòng.”
Tô Hạ quá căng thẳng, cứ chăm chăm vào việc chỉ có hai suất cho đến khi Triệu Ngọc nói ba người đều đến đó lập tức buột miệng hỏi: “Cả ba tụi em đều đến đó sao?”
Triệu Ngọc nhìn sang, Tô Hạ hơi hoảng loạn cúi đầu, giải thích: “Em quá căng thẳng nên không nghe rõ ạ.”
“Đừng căng thẳng quá, cả ba em đều đi, đều được vào lớp thi đua.”
Bước ra khỏi văn phòng.
“Quá tốt rồi!” Lưu Mẫn rất vui, nói với Tô Hạ: “Tụi mình đều được chọn.”
“Đúng vậy.” Tô Hạ có chút lơ đễnh.
Tại sao lại không giống với kiếp trước vậy?
Cậu ta nhìn bóng lưng trước mặt, giống như vì Bùi Lĩnh mà xảy ra biến số vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Trốn lớp thi đua buổi tối được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN