Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi - Chương 10: Đừng vội ở bên người khác được không ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi


Chương 10: Đừng vội ở bên người khác được không ?


……

Ngày hôm sau, khi Tiếu Tùng vừa lên máy bay khoảng một tiếng đồng hồ, khi tôi đang trên xe từ sân bay về đến trường thì nhận được điện thoại của mẹ Tiếu Tùng.

Cô ấy hỏi: “Cháu là Hà Hảo phải không?”

Tôi nói: “Vâng ạ.”

“Tiếu Tùng có phải về nước tìm cháu không?”

Tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời thành thật: “Vâng ạ, nhưng cậu ấy đã lên máy bay về Anh rồi ạ.”

Cô ấy nói: “Cô không biết cháu và nó nói những gì để nó từ tận nơi xa xôi như vậy về gặp cháu. Cô nghĩ là cháu nên biết sau này Tiếu Tùng sẽ còn phát triển rất tốt, nó thông minh cầu tiến, cô sẽ vì nó mà làm tất cả, cháu hiểu không?”

“Dạ cháu hiểu.”

Cô ấy lại nói: “Cô và bố nó cực khổ suốt nửa đời người, tất cả chỉ vì Tiếu Tùng, cũng hy vọng sau này nó có thể tìm một người con gái môn đăng hộ đối có thể giúp đỡ nó chứ không phải người lúc nó đang học hành cực khổ kéo nó đi hẹn hò, cháu hiểu không?”

Tôi nói: “Cô ơi, cô hiểu lầm rồi.”

Cô ấy nói: “Cháu không cần giải thích nữa, cô nghe nói rồi, cháu và Tiểu Tùng từ nhỏ quan hệ rất tốt nên khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, nhưng đó đều là việc đã qua rồi. Sau này khi lớn lên có gia đình rồi, nghĩ lại cũng chỉ coi đó là trò chơi trẻ con thôi.”

Tôi nói: “Cô à, cô yên tâm, hai đứa cháu trước đây chưa từng yêu nhau, hơn nữa cháu bây giờ có bạn trai rồi, cũng rất hạnh phúc. Cháu chúc cô tìm được cho con trai cô một người môn đăng hộ đối, dâu hiền vợ thảo. Cô à, cháu có việc, cháu xin phép, tạm biệt cô.”

Tôi cúp điện thoại, nước mắt không ngừng rơi.

Trong những năm tháng thanh xuân của tuổi hai mươi, chúng ta không có tiền không có địa vị, nghèo đến nỗi chỉ còn lại lòng tự trọng. Bởi vậy để bảo vệ chút tự trọng này, chúng ta có thể đánh đổi tất cả.

Qua gương chiếu hậu, một người tài xế hơn bốn mươi tuổi đang tò mò nhìn tôi.

Chú ấy ấy nói: “Cô bé à, chú lúc trẻ có một cô bạn gái, chú rất thích cô ấy, cô ấy cũng rất thích chú nhưng mẹ cô ấy không thích chú. Nhưng chú không sợ, chú cảm giác thích nhau là việc của hai người, chú đâu có cưới mẹ cô ấy.”

Tôi hỏi: “Sau này thì sao?”

Chú ấy nói: “Chia tay”

Tôi hỏi: “Tại sao ạ?”

Chú ấy trả lời: “Vì mẹ cô ấy.”

Tôi nhớ lại Tiếu Tùng trước khi lên máy bay, cậu ấy đột nhiên quay người lại hỏi tôi: “Hà Hảo, cậu có thể đừng vội ở bên người khác được không?”

Tôi nói: “Cậu quản cũng nhiều quá rồi đó.”

Cậu ấy trợn mắt với tôi, giận muốn xì khói.

Một lúc sau nguôi giận rồi, cậu ấy nghiêm túc hỏi tôi: “Được không?”

…..

Sau này, tôi chỉ nói chuyện điện thoại với Tiếu Tùng hai lần.

Trong điện thoại tôi nói với cậu ấy: “Tiếu Tùng, mình có bạn trai rồi.”

Cậu ấy nói: “Cậu nói lại một lần.”

Tôi nói: “Mình có bạn trai rồi.”

Cậu ấy nói: “Hà Hảo, cậu lừa mình.”

Tôi nói: “Mình không lừa cậu. Anh ấy tên là Đỗ Phi, mẹ mình chắc có kể với cậu rồi.”

Cậu ấy nói: “Mình không tin.”

Tôi nói: “Anh ấy đang ngồi bên cạnh mình này, cậu có muốn chào hỏi một câu không?”

Cậu ấy nói: “Hà Hảo, mình hận không thể giết chết cậu.”

Điện thoại bị cậu ấy điên tiết cúp ngang.

Đỗ Phi ngồi bên cười: “Xem ra anh không có cơ hội giương oai diễu võ rồi.”

Tôi nói: “Em hiểu cậu ấy, cậu ấy sẽ không nói chuyện với anh đâu. Cho dù anh đứng bên cạnh cậu ấy cũng coi anh như không khí. Cám ơn đàn anh nhé!”

Lần thứ hai là vào bốn giờ sáng, tôi đang ngủ thì điện thoại bên tai reo ầm ỹ, tôi đưa mắt nhìn số điện thoại thì đã tỉnh một nửa.

Tôi nghe máy, bên kia không nói gì chỉ nghe thấy tiếng thở rất sâu, tôi nghĩ cậu ấy uống say rồi.

“Tiếu Tùng”

“Hà Hảo, mình nhớ cậu.”

“Ừ, cậu ở đâu?”

“Mình không dám nghĩ đến chuyện cậu ở bên người khác.”

“Tiếu Tùng, cậu uống nhiều rồi.”

“Hà Hảo, mình không gặp được câu, mình ở nước Anh chịu không nổi.”

Bốn giờ sáng ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, tôi ghì chặt điện thoại đến đau cả tay mà câu mình muốn nói nhất vẫn không thể thốt ra.

Sau đó tôi nói: “Cậu yên tâm học hành.”

Cậu ấy nói: “Mình có thể cố gắng trưởng thành hơn anh ta, mình có thể tốt với cậu hơn nữa.”

Tôi nói: “Tiếu Tùng, cậu luôn luôn là em trai mình.”

Rất lâu sau không thấy trả lời, sau đó, cậu ấy hỏi tôi: “Hà Hảo, sao cậu có thể độc ác đến như vậy?”

…..

Từ đó về sau, Tiếu Tùng không bao giờ gọi điện tới nữa. Tất cả mọi người đều cho rằng Tiếu Tùng uống say sẽ không nói năng gì, thực ra khi uống say cậy ấy chỉ nói lời thật lòng, chỉ nói lời muốn nói nhất.

Bất luận là cậu ấy hay là tôi, chúng tôi đều tưởng rằng người cùng lớn lên với mình thì nửa đời sau cũng chẳng có lý do gì để rời xa, bởi vậy chúng tôi không vội vàng.

Cãi nhau cũng không vội vàng, vì cứ nghĩ rồi sẽ có ngày lại huề.

Chia tay không vội vàng, vì cứ nghĩ sẽ có ngày gặp lại.

Yêu cũng không vội vàng, vì nghĩ cứ thế này, bên nhau cả một đời

Đến khi chúng tôi cãi nhau đến không thể làm huề nữa, chia xa đến không thể gặp lại, chúng tôi đột nhiên nhận ra không kịp nữa.

Không kịp yêu nhau.

Không kịp ở bên nhau.

Cậu bé của tôi, tôi cùng cậu lớn lên nhưng lại không thể cùng cậu già đi.

…..

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành người biên tập tạp chí.

Bạn đại học cùng bạn cô ấy mở một tiệm váy cưới, nhờ tôi làm người mẫu giúp cô ấy chụp hình váy cưới.

“Cậu phải trả tiền công đấy nhé.” Tôi nói đùa

Bạn học nói: “Một bát mì cay nhé.”

“Mình chỉ đáng giá một bát mì thôi sao?

“Vậy thì mình tìm thêm cho cậu một chú rể.”

Vốn tưởng là nói đùa cho vui, đến rồi mới biết, cô dâu là tôi, chú rể là Đỗ Phi, tôi hiểu ra họ đang có ý định ghép cặp cho tôi.

Bạn học nháy mắt với tôi hỏi: “Thế nào, chú rể này sao hả?”

Tôi nói: “Cậu đừng vớ vẩn, nếu yêu nhau thì tụi mình đã yêu từ lâu rồi.”
Bộ ảnh cưới đó rất đẹp, tôi nhìn những bức ảnh trên màn hình đúng là rất giống một đôi vợ chồng.

Đỗ Phi cười nói: “Bây giờ chúng ta chỉ thiếu một tờ chứng nhận kết hôn thôi.”

Tôi nhìn anh ấy, anh ấy vỗ vỗ vai tôi: “Em đừng tưởng thật, anh chỉ nói đùa thôi.”

…..

Sau khi chụp bộ ảnh cưới đó không lâu, Đổng Dã hẹn tôi đi uống trà. Tôi chọc cậu ấy: “Bày vẽ gì đấy, còn bày đặt uống trà.”

Cậu ấy bảo: “Cậu không hiểu rồi, đây chính là nghệ thuật.”

Chúng tôi vừa thưởng thức nghệ thuật vừa nói chuyện đông chuyện tây.

Cuối cùng tôi biết, cậu ấy vòng vèo mãi, chủ yếu là có một vấn đề muốn hỏi tôi: “Hà Hảo, có phải là cậu sắp kết hôn rồi không?”

Tôi nói: “Cậu nghe ai nói vậy?”

Cậu ấy bảo: “Có người nhìn thấy hình cậu mặc váy cưới, người đó đưa lên mạng, tụi mình đều thấy cả rồi.”

Tôi nói: “Không phải đâu, là mình làm người mẫu cho cửa hàng váy cưới của bạn mình thôi.”

Cậu ấy nói ừ, sau đó do dự mãi mới nói: “Tiếu Tùng từng hỏi mình có phải cậu sắp kết hôn không.”

Tim tôi nhói một cái, sau đó bảo: “Cậu cứ nói với cậu ấy, mình sắp kết hôn rồi.”

…..

Bố mẹ gói bánh chẻo ở trong bếp, tôi trước đây không nhận ra, tóc bố mẹ đã bạc từ bao giờ.

Mẹ tôi vừa cắt vỏ bánh vừa kể lể: “Mẹ nhớ lúc con và Tiếu Tùng còn nhỏ, hai nhà cùng nhau ăn tết, nhân bánh chẻo của bà nội Tiếu con làm vô cùng ngon.”

Sau khi Tiếu Tùng đi du học thì bà nội Tiếu cũng dọn đến ở với con gái, nhà đối diện dọn vào một cặp vợ chồng với một đứa con gái bảy tám tuổi.

Bé gái nọ thường chạy qua đòi tôi đan tóc, son môi cho.

Cảnh vẫn thế mà người đã không ở đây nữa.

Mẹ tôi nói: “Hảo Hảo, bà nội Tiếu con nói Tiếu Tùng có bạn gái rồi, cũng là du học sinh Anh, rất xinh đẹp, Tiếu Tùng bảo với bà là tháng 6 này sẽ tổ chức hôn lễ. Thật tốt, Tiếu Tùng cũng lớn rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN