Cậu chủ lạnh lùng khó gần.
Chương 13: Vào viện.
Nghi Nghi được bác sĩ đưa đi làm một loạt xét nghiệm, chụp X quang.
Ngồi ở ghế chờ, cả hai nóng lòng sốt rột, tự trách bản thân. Nếu không để cho Nghi Nghi một mình đi xuống căntin thì mọi chuyện tồi tệ đâu có xảy ra.
” Em cháu không sao. Chỉ bị chấn thương phần mềm, ngoài ra còn suy nhược cơ thể, hiện đang truyền nước biển. Đến khi em cháu tỉnh lại là có thể về nhà. Cháu cũng mau liên lạc với người nhà thanh toán tiền viện phí đi “
Vị bác sĩ bước ra từ phòng xét nghiệm, đưa ra bản kết quả, xoa đầu cô, mỉm cười hiền từ nói.
” Cảm ơn bác sĩ. Bọn cháu xin phép vào thăm em ấy “
Cả hai chào vị bác sĩ rồi đi tìm phòng của Nghi Nghi đang nằm tiến vào thăm.
~~~~~~~
” Ngốc, em sao lại thành bộ dạng này chứ. Người làm chị như chị đúng là tệ, có bảo vệ em cũng không làm được “
Ngồi bên giường bệnh, nắm tay Nghi Nghi đầy sự tự trách, cô khóc không ngừng, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Nghi Nghi.
” Mình xuống căntin mua thức ăn cho Nghi Nghi “
Hoa Hoa kìm nước mắt cũng không được, đi lại vỗ vai cô an ủi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lau nước mắt, Băng Băng lấy điện thoại trong túi váy, tìm trong danh bạ tên cậu chủ Vũ Hàn, cô nhấn vào gọi.
” Alo, cậu chủ Vũ Hàn. Cậu đến bệnh viện Hoàng Nha đi “
” Em bị gì sao? Nói cho tôi biết em chỗ nào không khoẻ “
Triết Vũ Hàn đang làm việc, thấy Băng Băng gọi liền nhấc máy. Nghe cô kêu anh mau đến bện viện, tránh không khỏi sốt sắng.
” Không bị gì cả. Nghi Nghi nó nhập viện rồi. Cậu chủ mau tới đi “
Nói nhanh rồi cúp máy, tiếp tục nắm lấy tay Nghi Nghi cô mong sao em cô mau tỉnh lại.
Hoa Hoa mua một phần cháo, một chai nước suối đem vào.
” Nghi Nghi chưa tỉnh sao? “
Khiết Băng Băng lắc đầu, lấy tay vuốt tóc Nghi Nghi đầy trìu mến, nhìn vết thương trên người em mình, cô xót xa vô cùng.
~~~~~~~~~~~
Triết Vũ Khanh nhận được tin anh mình báo. Quản lại hết công việc. Cùng Vũ Hàn tức tốc đến bệnh viện.
Vào đại sảnh, Vũ Hàn lại hỏi cô y tá đang tra danh sách bệnh nhân.
” Cho tôi hỏi cô bé tên Nghi Nghi vừa nhập viện đang ở phòng nào? “
” Anh là người nhà của cô bé? “
Cô y tá hoài nghi hỏi.
” Đúng vậy. Cô mau nói cho tôi biết “
” Cô bé đang nằm ở phòng 135 trên lầu 2. Mà anh cũng nhanh thanh toán tiền viện phí đi “
” Tôi biết rồi. Cảm ơn cô “
Triết Vũ Hàn kéo tay Triết Vũ Khanh ra chỗ khác nói chuyện.
” Em lên thăm Nghi Nghi trước đi. Anh đến quầy thu ngân thanh toán tiền viện phí “
Vũ Khanh gật đầu, đi vào thang máy của bệnh viện nhấn nút lên lầu 2.
Đi tìm số phòng, cuối cùng anh cũng thấy. Nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
” Cậu chủ Vũ Khanh, cậu đến rồi “
Băng Băng kêu lên, đứng dậy nhường chỗ cho anh ngồi xuống.
” Hai em mau về trường đi. Có tôi ở đây lo cho Nghi Nghi rồi “
” Nhưng…”
Băng Băng lưỡng lự, chẳng có ý muốn rời đi. Hoa Hoa đứng cạnh thấy thế, nắm góc áo cô giựt giựt, khẽ nói.
” Tụi mình về trường xem thầy xử lí chuyện này thế nào “
” Anh Vũ Hàn đang ở bên dưới. Hai em xuống kêu anh ấy chở về trường. Sẵn nói chuyện với thầy hiệu trưởng, xử lí thoả đáng sự việc này, bằng không đừng trách trường ông ta tại sao lại sập “
Triết Vũ Khanh lạnh băng nói. Anh chưa thương tổn cô hầu của mình mà người khác dám thì có nước chết.
” Vâng, tụi em đi đây. Nghi Nghi có tỉnh, anh nhớ cho bạn ấy ăn cháo em mua để ở đầu tủ “
Hoa Hoa dứt lời khoác tay Băng Băng đi ra khỏi phòng.
~~~~~~~
Triết Vũ Hàn vừa định bước vào thang máy, lại thấy Khiết Băng Băng, Hoa Hoa bước ra, anh hỏi.
” Hai em đi đâu? “
” Anh chở bọn em về trường đi. Rồi anh nói chuyện với hiệu trưởng về vụ việc xảy ra với Nghi Nghi luôn “
Hoa Hoa nhanh nhảu nói.
” Được, ra xe đi “
Anh ra bãi đỗ xe tầng hầm của bệnh viện, tra chìa khoá vào, khởi động lùi xe, bẻ lái rẽ hướng, cho xe chạy thẳng ra cổng.
Khiết Băng Băng trong lúc chờ đợi, trong đầu nghĩ không biết bao nhiêu thứ, cô rất tập trung nghĩ ngợi, chẳng màng mọi thứ xung quanh.
” Lên xe “
Tiếng nói của Vũ Hàn đúng lúc kéo cô thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, mở cửa cho Hoa Hoa vào trước, cô lên xe với vẻ mặt hầm hầm sát khí.
Khoé mi còn cô đọng giọt nước mắt.
” Kể tôi nghe chi tiết “
Vũ Hàn cho xe chạy đi, sẵn tiện ra lệnh cho Băng Băng nói rõ. Nhưng cô đăm đăm nhìn ra bên ngoài, một phút sau mới nói.
” Nghi Nghi xuống căntin một mình. Dường như gặp phải đám chị đại ở trường. Lúc đó Băng Băng đang cùng Hoa Hoa rửa tay trong nhà vệ sinh. Nghe mọi người ồn ào bàn tán nghe nói có người đánh nhau. Còn nghe loáng thoáng là tên Khiết Nghi Nghi nên cả hai mới vội chạy ra “
Vừa nhắc đến, trong lòng tràn ngập căm phẫn. Cô chớp mắt một cái, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói tiếp.
” Ra đến nơi, Nghi Nghi con bé đã ngất, nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Khắp người đầy vết bầm. Băng Băng thấy vậy, đau lòng lẫn tức giận đã đánh cô chị đại Gia Uyển kia “
” Tôi đã cảnh cáo em không đánh nhau nữa mà “
Triết Vũ Hàn cao giọng, qua gương chiếu hậu, anh có thể thấy cái nhíu mày bất mãn của cô đang hướng tới.
” Nếu một ngày cậu chủ Vũ Khanh bị bọn côn đồ chặng đánh đến đỗi bất tỉnh. Cậu chủ Vũ Hàn vừa chạy tới trông thấy có chịu nổi cảnh tượng đó không? “
Triết Vũ Hàn thấy Băng Băng có vẻ tức giận, chỉ im lặng không đáp.
Trong đầu suy nghĩ, nếu trong trường hợp đó anh nhất định cũng sẽ đánh trả, những gì họ thương tổn em trai mình, anh trả lại gấp bội.
Nói tóm lại, Vũ Hàn anh chẳng có lí do gì trách mắng Băng Băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!