Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ
Chương 5: Đôi cánh thiên thần.
~Trên đường đi học về.
Quỳnh Trâm cũng không hiểu nổi lá gan của mấy đứa bạn thân mình làm bằng gì nữa, chỉ cần cảm nhận thấy điều gì khác lạ là mấy đứa co rúm người lại sợ hãi. Trí tưởng tưởng thì phong phú không ai bằng, lúc nào cũng lo mình bị bắt cóc hay gặp chuyện gì đó không thể về nhà được, đại loại như lúc này chẳng hạn.
– Các cậu có cảm thấy tụi mình đang bị bám theo không?- Bé gái thứ nhất.
– Ừ, cứ như ai đang nhìn chằm chằm mình. – Bé gái thứ hai.
– Tớ thấy sợ quá.- Bé gái thứ ba.
– Yên tâm đường vẫn có người qua lại các cậu đừng sợ.- Quỳnh Trâm vội trấn tĩnh lũ bạn thân của mình.
– Thôi nhanh về nhà đi, tớ không muốn bị bắt cóc đâu.- Lại một giọng nói run run nữa vang lên.
Thế là suốt quãng đường đi cùng nhau Quỳnh Trâm phải luôn miệng an ủi lũ bạn. Cho tới khi rẽ đường chia tay rồi bé mới thở phào nhẹ nhõm, con gái thường vậy mà cũng may bé không yếu đuối đến thế. Nhưng nghĩ lại bé cũng thấy có điều gì khác khác, chẳng lẽ có người đi theo thật sao? Không nhịn được bé khẽ vuốt nhẹ ngực mình rồi nhanh chóng ổn định lại, bắt mình bỏ qua những suy nghĩ kia phải nhanh chóng về nhà thôi. Quỳnh Trâm bước tiếp trên con đường bỗng dưng bé nghe như ở đằng sau có tiếng bước chân lại gần mình càng lúc càng gần.
“Bộp”
Quỳnh Trâm nhảy dựng lên, bé hét một tiếng, đôi mắt nhắm tịt lại chẳng thấy trời đất gì hết, còn tay chân khua đá loạn xạ.
– Tránh xa ra….kẻ xấu…kẻ xấu.
– Quỳnh Trâm! là tôi mà, đâu phải kẻ xấu.
Ha…!giọng quen quá, Quỳnh Trâm ngưng lại động tác, miệng cũng ngừng la hét, mắt len lén mở ra.
– Khải Minh! Là cậu?
– Phải! Là tôi đây.- Khải Minh đưa tay lên quệt vài giọt mồ hôi trên chán.
– Sao cậu lại ở đây? Đường này đâu phải đường về nhà cậu.- Bé nhớ nhà cậu ta ở hướng khác mà.
– Đúng vậy, nhưng tôi đi đường này để đưa cậu về.- Khải Minh giải thích.
– Đưa tôi về?- Bé tròn mắt.
– Có vấn đề gì sao? Hay cậu không thích?- Khải Minh nhìn Quỳnh Trâm, cậu ta có cần biểu hiện hết vẻ ngạc nhiên lên mặt thế không.
Đương nhiên là bé không thích rồi. Lí do? Đơn giản là bé ngại làm phiền người khác, ngại Khải Minh vất vả, và rất nhiều lí do khác.., nghĩ đến việc cậu ta đưa bé về rồi lại vòng hướng khác để trở về nhà mình. Ôi chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. À khoan đã, bé còn chưa hỏi rõ cậu ta nguyên nhân nào khiến cậu ta nghĩ ra cái việc này nhỉ?
– Khải Minh sao tự nhiên cậu lại muốn đưa tôi về thế?
– Tôi muốn bảo vệ cậu mà. Chẳng may cậu đi một mình lại bị mấy chị lớp trên chặn đánh như hôm bữa thì sao?
– Cậu khùng hả….???- Nói lộn, Quỳnh Trâm vội sửa lại- À không, ý tôi là những người đó chỉ rằn mặt một lần thôi chắc chắn họ sẽ không đến tìm tôi nữa đâu.
– Ai biết được trước mọi chuyện. Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi nên tốt nhất là cậu đừng phản đối nữa.
Khải Minh nói xong kéo tay Quỳnh Trâm đi, mặc cho bé có ở bên lải nhải đủ điều cậu cũng chẳng nghe. Một khi cậu đã quyết điều gì thì sẽ làm cho bằng được không ai có thể ngăn cản nổi.
Quỳnh Trâm miệng nói nhiều quá không thể nói tiếp nữa đành bấm bụng mắng chửi trong lòng. Cậu ta a, đúng là một tên cứng đầu cứng cổ khỏi phải nói luôn. Tốn hơi tốn sức thuyết phục mà không thành, cậu ta nhất định giữ nguyên ý định đưa bé về nhà, mà không phải mỗi hôm nay đâu mà chính là từ nay trở đi. Hèn chi lũ bạn thân của bé kêu là có người bám theo, thì ra là tên này. A hết cách rồi chỉ đành mặc cậu ta muốn làm gì thì làm thôi.
——————–
– Chào ba mẹ con mới về!- Khải Minh cất tiếng vang từ ngoài cửa.
– Con trai, lại đây ăn hoa quả giải khát đi.- Bà Hoa vẫy Khải Minh.
– Hôm nay con về trễ 10 phút, lại la cà ở đâu à? – Ông Trung nghiêm mặt, yêu thương thì yêu thương thật nhưng ông vẫn luôn cứng rắn trong cách dạy con.
– Không ạ! Con đưa Quỳnh Trâm về, nhà bạn ấy ở xa lại đi về một mình nữa.
– Biết giúp đỡ bạn như vậy là rất tốt .- Ông Trung xoa đầu con khen ngợi.- Mau vào thay đồ đi rồi ra ăn cơm.
– Vâng ạ.- Khải Minh xách cặp trở về phòng.
Quay sang phía vợ, ông Trung thấy vợ cứ ngẩn mặt ra.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Anh có thấy lạ không? Con bé Quỳnh Trâm và thằng Ken nhà mình từ trước đến giờ đã không ưa nhau rồi, sao bây giờ tự nhiên lại trở nên thân thiết như vậy? – Bà Hoa phân tích một loạt ra cho chồng nghe.
– Anh đã nói rồi con trẻ chỉ giận nhau một thời thôi, bây giờ chúng làm hoà tốt quá còn gì, em đỡ phải suốt ngày kêu ca về vấn đề đi gặp giáo viên chủ nhiệm.
Nghe chồng nói vậy bà cũng im lặng, nhưng thực chất nói gì thì nói bà cũng không ưa nổi con bé Quỳnh Trâm kia. Ngày trước thì chuyên gây sự với con trai bà, bây giờ lại còn hại con trai bà vất vả đưa về nhà. Bà cũng không dám phản đối hay ngăn cấm việc con trai làm bởi chồng cũng tán thành việc đó mà. Trong lòng bà khẽ hừ lạnh, con nhỏ đó sao cứ phải dính đến con trai bảo bối của bà nhỉ?
(Yul: Bật mí nhé, sau này bà Hoa chính là một trong những vai phản diện của truyện nha!😉)
——————–
Từng nét chữ nhỏ nhắn xinh xắn được Quỳnh Trâm cẩn thận ghi lại trong cuốn sổ nhỏ màu hồng. Đây là cuốn sổ bé được dì An tặng cho, dì nói bé có thể ghi tất cả những gì bé nghĩ vào trong này, nó giống như một cuốn sổ nhật kí vậy. Từ ngày có nó mỗi lúc có chuyện buồn không muốn nói ra bé sẽ ghi lại vào đây, có chuyện vui bé cũng sẽ ghi vào. Từng này tháng như đánh dấu quá trình trưởng thành và lớn lên của bé, có vui có buồn nhưng điều quan trọng nhất là bé vẫn luôn mạnh mẽ cho dù có chuyện gì xảy ra. Gập cuốn sổ lại cất vào trong tủ, bé định đi dọn dẹp phòng thì có tiếng chuông cửa vang lên. Bé chạy ra mở, chưa đoán ra đó là ai vì giờ này dì đã tan ca đâu.
– Hi…!- Khải Minh nở nụ cười tươi.
– Khải Minh.- Khá bất ngờ đấy, chẳng kém gì lần trước cậu ta đột ngột đến nhà bé, làm bé cứ tròn mắt nhìn.
– Chỉ kêu tên người ta thôi à? Không định mời vào nhà sao?- Khải Minh vờ oán trách.
– Cũng định mời đây, chưa gì đã trách người ta rồi.- Quỳnh Trâm tránh sang một bên. – Kính mời bạn Dương Khải Minh vào nhà, đợi tôi đi lấy nước + đồ ăn cho bạn.
– Tào lao bí đao à!!!- Khải Minh cười vang với độ pha trò của Quỳnh Trâm, vừa vui lại có chút…ờ…là dễ thương đó.
Vào nhà Quỳnh Trâm đi xuống bếp lấy nước hoa quả và bánh ngọt lên cho Khải Minh.
– Cậu đến đây có chuyện gì?
– Không có việc thì không được đến nhà cậu à? Nhỏ mọn vậy!
Oan quá nha! Chẳng qua bé mới hỏi vậy thôi mà đã bị cậu ta ép vào tội danh “nhỏ mọn” rồi, nhưng chưa kịp phản kháng lại thì Khải Minh đã bày ra bộ dáng ảo não vô cùng.
– Aizzz…! Có người còn không chào đón mình tới đây chơi kìa, thôi nên về thì hơn. – Khải Minh làm bộ như muốn đứng dậy về thật.
– Được rồi, coi như tôi quá lời, giờ muốn chơi gì?nói đi.- Quỳnh Trâm giơ hai tay chào thua.
– Gì cũng được. – Khải Minh cười toe toét, hồi nãy cậu chỉ trêu thôi mà đồ ngốc này cũng không biết trêu lại.
– Vậy chơi game đi.
– Cậu biết chơi? – Khải Minh tò mò.
– Cứ thử đi rồi biết.
Quỳnh Trâm lôi ra một máy chơi game mini, hai người bắt đầu chơi, họ còn thách đấu cả nhau. Chơi chán Quỳnh Trâm tiếp tục mang cả một chồng truyện tranh ra đọc. Bé chọn cuốn truyện “cuộc phiêu lưu của thiên thần nhỏ” đây là cuốn mà bé thích nhất. Hồi trước bé còn ước phải chi mình có một đôi cánh như thiên thần thì hay quá nhỉ. Đắm chìm trong vọng tưởng của hồi xưa Quỳnh Trâm chẳng hay Khải Minh gọi mình từ lúc nào, đến khi cậu lay mạnh bé mới giật mình quay sang:
– Sao vậy?
– Tôi có cái này cho cậu nè!
Khải Minh lôi từ trong túi ra một vật nhỏ xíu bằng bạc sáng lấp lánh, cậu chìa ra trước mặt Quỳnh Trâm.
– Cái này cho cậu.
– Cái gì đây? – Quỳnh Trâm ngắm vật nhỏ được Khải Minh đặt trong lòng bàn tay mình.
– Là đôi cánh thiên thần. Ba tôi mua từ nước ngoài về đấy.
Thực ra lí do hôm nay cậu tới đây là để cho Quỳnh Trâm cái này.
– Sao cậu lại mang nó cho tôi. Mà cho tôi để làm gì? – Quỳnh Trâm mắt không rời đôi cánh ấy, ước mơ hồi bé của bé coi như thành hiện thực rồi đấy. Một đôi cánh thiên thần bằng bạc, tuyệt vời.
– Ba tôi nói thiên thần quan trọng nhất là đôi cánh, bởi đôi cánh có thể bảo vệ cho những thiên thần ấy. Tôi mang cái này tới cho cậu để sau này đôi cánh này sẽ thay tôi bảo vệ cậu, hiểu chưa.
Nghe có vẻ hoang đường như một câu chuyện lừa trẻ con. Nhưng với Khải Minh cậu tin vào điều ba mình nói. Và hơn hết cậu mong rằng Quỳnh Trâm sẽ thích món quà này.
– Cậu định đi đâu? Cậu muốn cách xa tôi à?- Cảm giác mất mát chợt ập tới làm Quỳnh Trâm hoảng hốt.
– Không phải, ý tôi là những lúc tôi không ở bên cậu, đôi cánh này sẽ thay thế tôi. Yên tâm đi tôi sẽ không bỏ cậu đi đâu.
Quỳnh Trâm thở phào một cái, nhưng bé vẫn chưa yên tâm:
– Cậu hứa đi.
– Được rồi tôi hứa. Lấy đôi cánh thiên thần này làm tín vật, Dương Khải Minh tôi xin hứa không bao giờ bỏ rơi Phạm Quỳnh Trâm và sẽ bảo vệ cậu ấy mãi mãi.- Cậu quay sang nhìn Quỳnh Trâm.- Được chưa bà trẻ, có thể phiền cậu cho tôi xin một miếng bánh ngọt nữa không?tôi muốn ăn nó.
– À được, chờ chút.- Quỳnh Trâm chậm chạp đứng dậy tiến vào bếp. Nhìn ra phòng khách chỗ Khải Minh ngồi lại nhìn tới món quà nhỏ trong tay mình, bé chợt thở dài thườn thượt. Cậu ta đã hứa rồi không cần lo nữa, đó được coi như lời hứa của một thiên thần. Cũng đã rất lâu lắm rồi bé mới lại thấy được cảm giác lo sợ khi tưởng trừng như có một người đó quan trọng sắp rời xa mình. Từ khi nào trong lòng bé đã coi Khải Minh quan trọng đối với mình vậy? Cũng không biết nữa, có lẽ là từ lúc cậu ta đứng ra bảo vệ bé. Bây giờ ngoài dì An thì Khải Minh chính là người thứ hai khiến cho bé lo sợ sẽ rời bé mà đi. Mong rằng Khải Minh sẽ thực hiện được lời hứa vừa nãy, đừng bao giờ cách xa bé.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!