Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
CHƯƠNG 4:
– anh lâm. Thằng Phong phải không. Nay làm gì mà lạc tới tận đây thế.
– Anh Lâm hả. Em mới bị ông bà già đạp lên HN đây. Ở trọ ở gần đây, nãy qua quán này thèm cà phê nên té vào.
Anh Lâm ngày trước tôi có quen qua một thằng bạn. Chơi thấy anh khá được nên cũng thân (rồi ông cũng thân với nhà em nữa, rồi vì ông mồ côi nên ông bà già em nhận là con nuôi luôn). Mà chợt nhớ ra anh bảo là có một quán cà phê trên này.
– Quán này của anh đây hả.
– Ừ. Nhỏ nhưng cũng khá. Hay là cậu làm cho anh luôn đi. Dù sao trước ở quê cậu cũng từng làm rồi mà.
– Cũng hay đó. Nhưng sắp tới em lại đi học nữa nên hơi khó.
– Có gì đâu, cậu thích làm lúc nào thì làm, nghỉ thì nghỉ. Mà hay chỉ làm ca tối thôi cũng được. 20k 1h. Ca tối 4 tiếng. Ok thì từ mai làm cho anh.
– Thế thì còn gì bằng. Vậy từ mai nhá.
– Ha ha. Thế là xong nhớ giờ vào anh khao cậu một chầu đã.
Lúc này mới nhìn quanh quán. Wtf tất cả đang nhìn về phía hai thằng tôi vì khi nãy nói khá to tiếng. Mà lại toàn gái là gái nữa chứ.
Mình là mình biết mình đẹp trai rồi nhưng đâu cần phải như thế chứ.
Mà quên tự giới thiệu tý. Em tên Phong sinh năm 95 cao 1m75 nặng 67kg. Thân hình khá (vì học võ với lại tập gym từ hồi lớp 7) mặt mũi thì là khá ưa nhìn(theo mọi người nói là như thế). Thân người thì có ba hình xăm (không phải đú đởn đâu nhé, ba hình xăm này là do lúc bị gấu cũ chia tay, với tâm trạng thất tình của thằng cu lớp 8 nên xăm luôn, nghĩ lại ngu vãi) hai hình xăm thì một là hoa hồng đen ngay ngực trái, vài nét rồi kéo rồi ôm luôn bắp tay phải là một bông hồng đỏ có con rắn quấn, từ đó là các nét cong uốn ôm gần hết cánh tay trái. Hai là xăm chữ sát to bằng bàn tay ở ngay phìa bụng phải. Còn một hình xăm nhỏ nữa là 5 chữ nhỏ theo năm ngón tay phải khi nắm vào nhìn phía trước từ ngón cái là dòng chữ death. Cũng vì nhiều hoa văn nên từ khi quyết tu chí thì khi ra khỏi cửa em luôn mặc áo dài tay để che đi nó. Nhưng em không muốn xoá nó em giữ nó để luôn tự nhắc mình như một bài học về cuộc sống.
Sau khi thành tâm điểm của quán thì em rẽ vào luôn một bàn trong góc gần phía cửa sổ nhìn ra đường. À mà tả qua về quán này nhà. Quàn khá rộng có tầm 24 bàn chia làm hai bên mỗi bên 3×4 nhá. Mặt trước là kính nhá lên 8 bàn ngoài là nhìn ra đường được.
Anh Lâm vào ngồi cùng luôn rồi gọi phục vụ kêu:
– Lấy anh một đen một cap.
– Em đã bảo uống gì đâu mà anh kêu vậy. Kkk
– Anh còn lạ chú à.
– Được. Ông anh tốt.
– Anh mà lại. Mà vẫn chưa nghe lý do chú uống như thế đâu nhớ.
– Thì em đã trả lời rồi mà. Đơn giản là thích cái vị đắng ngắt của nó thôi.
– Thằng em cũng lạ.
– Chuyện, khó kiếm lắm đấy ông anh.
Ông đá mắt sang bàn bên cạnh. Em nhìn theo thì ra là một con bé, chắc tầm tuổi em cũng đang uống đen. Muốn nhìn mặt nhưng đã bị mái tóc che gần hết lên chịu. Vẫn đang soi thì ông lại lên tiếng:
– Giờ thì nói lý do đi. Hay vì nó, lâu rồi mà, mà cũng là trẻ con bồng bột thôi, nên quên thì cứ quên đi.
– Ừm. Có lẽ có một phần, nhưng cũng khó anh ạ, trẻ con nhưng là thật lòng và còn là tình cảm đầu đời nữa.
– Ghê à bay. Nhưng không cần phải cứ mãi nghĩ về quá khứ như thế chứ.
– Thì cũng từ từ.
Ông có điện thoại. Nghe qua giọng ổng là biết đang nói chuyện với gái rồi.
Đợi ông nghe xong.
– Sao… gái mới à? Thật lòng hay lại….
– Chú coi thường anh quá. Lần này xác đinh chào chị dâu đi nhớ.
– À được. Em chờ ăn cỗ đấy.
– Sắp rồi, mà chuẩn bị tiền mừng đi là vừa.
– Thì đợi có tiền lương của ông anh thôi.
– A thế thì cố gắng làm nhiều vào nhớ, anh thu lại hết.
– Vờ lờ ông anh.
– Ha ha he he thôi anh đi theo lệnh sếp đây.
– Bỏ anh em đi theo gái à.
– Không phải gái. “Vợ anh” nghe chưa.
– Vâng “chị dâu”. Thôi anh té đi không lại kêu tại em, mà cho em gặp chị dâu sớm sớm nhá.
– Thì chú làm ở đây cho anh, sẽ gặp sớm thôi. Thôi anh đi.
Ngồi một lúc thì chán quá ngó sang bàn bên thì em ý đang nhìn mình. Ủ ôi mặt xinh vờ lờ nếu không phải đang ở trình độ bơ gái thì chắc cũng mê luôn. Gái thấy em nhìn thì quay mặt đi, như kiểu đang làm gì mờ ám thì bị bắt quả tang ý. Hài vl. Em định thần nhìn kĩ lại gái, lần này thì có hơi choáng, phải nói thế nào nhỉ, à phải gọi là nếu em không đang mất thiện cảm với con gái thì chắc là xin đi tham gia fan juven clup luôn ý chứ. Nhưng thôi đang tu nên thôi. He he
Quay về với cốc coffe nhấp một ngụm cảm nhận vị đắng, rồi lại nhìn lơ đãng ra ngoài đường. Cảm thấy mình đang rất đơn độc giữa nơi phồn hoa nhộn nhịp này.
Vẫn đang thả hồn thì có một giọng nói vang lên:
– Mình ngồi cùng bạn được chứ?
Là gái đấy ạ… Quay lại nở nụ cười nửa miệng (mấy lần bị coi là cười đểu) rồi gật đầu. Lại quay ra tiếp tục sự nghiệp ngắm đường.
Gái lại lên tiếng.
– Bạn có tâm sự gì à?
– Có nhưng chắc không mang nhiều tâm sự như bạn.
Tròn mắt (đừng làm thế chứ đau tim đấy gái)
– Sao bạn nói vậy?
– Mình có giác quan thứ 6.
– Hi hi, bạn vui quá hà.
– Không mình chắc đấy, nếu muốn có thể tâm sự, mình có biệt tài lắng nghe đấy.
– Nhưng mình đâu có chuyện gì. – Cười gượng.
– Nhìn qua là mình cũng đoán được mà, không phải giấu, giấu trong lòng chỉ thêm khó chịu thôi.
– Bạn muốn nghe thật chứ?
– Tuỳ việc bạn muốn nói hay không.
– Bạn hay thật đó.
Lại im lặng.
– Thì là mình vừa chuyển từ Đà Lạt ra, về đây để chăn sóc ông bà nội. Nhưng ở đây chưa quen biết ai nên hơi cảm thấy…
– Đơn độc à.
– Ừm.
– Vậy giờ có mình là bạn này. Chắc là vơi bớt sự đơn độc chứ.
– Thật chứ.
– Tuỳ bạn có coi mình là bạn không thôi.
– Vậy từ giờ là bạn rồi ha
– Chắc rồi.
– Thôi chết muộn rồi mình về không ông bà mong.
– Ừm. Gặp lại sau.
Gái đi rồi mới chợt nhớ là đéo hỏi hay biết gì về gái. Lẩm nhẩm “có duyên ắt gặp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!