Câu Chuyện Ở Làng Yasu
Chương 1: Chơi Đêm Có Ngày Gặp Ma
Sau một hồi mày mò cuối cùng tôi cũng tìm ra được kênh ca
nhạc yêu thích. Tôi chỉnh âm lượng vừa đủ và đưa tay nhún nhảy. Điều đó khiến Chin và Mochi thích chí nghêu ngao hát theo.
Xe bắt đầu rẽ vào trong khu làng đông đúc dưới chân núi Sajama, vẻ thanh bình mộng mơ hiện lên như cái tên của nó- Yasu.
Chúng tôi xuống xe và tôi nhận ra cô Kiyoshi- em gái của bố tôi đang vẫy chào tôi từ phía xa.
“Chúc cô buổi sáng vui vẻ” -tôi nói và mấy đứa bạn của tôi cũng đồng thanh nói theo.
“Masuko, cháu dẫn các bạn vào nhà trước đi để cô mang hành lý vào cho”- cô Kiyoshi cười thân thiện. May mắn là tôi giống cô ở điểm này và tôi luôn tự hào về điều đó. ” Hành lý cũng không có nhiều nên chúng cháu tự xách cũng được ạ” -Tôi nói.
Cô Kiyoshi xoa đầu tôi y như hồi tôi còn nhỏ. Nhưng bây giờ tôi đã là người lớn và muốn được đối xử như một người lớn. Không hiểu sao khi tôi nói điều này cô chỉ mỉm cười.
Cô Kiyoshi lấy chú Botan đã ngót 12 năm. Cô chú chuyển về làng Yasu sinh sống. Căn nhà cô rộng lớn được bao trùm bằng mái hiên thóp. Có cả thảy 8 phòng ngủ rộng rãi, một phòng cho cô chú, một phòng cho Aman- con trai cô chú và 6 phòng ngủ cho khách thuê trọ-và bây giờ nó trở thành phòng của chúng tôi.
Tôi và Niran một phòng. Tôi vừa vào nhà đã thấy cô ấy sắp xếp đồ đạc. Cũng không nhiều, dù gì chúng tôi cũng chỉ ở đây có vỏn vẹn 3 ngày. “Lại giúp mình một tay đi chứ”- Niran gọi ầm lên.
Tôi bước vào, vắt ba lô lên kệ và nhảy lên giường. “Cho tớ nghỉ chút đi”- Tôi làm biếng. Mắt giả vờ lim dim. Niran vẫn tiếp tục không buông tha, vừa nhảy lên giường vừa vỗ nhẹ vào chóp mũi tôi:” Masuko….Masuko….”. Tôi vội mở mắt và nhìn Niran, cả hai chúng tôi nhìn nhau cười.
“Masuko, căn phòng đẹp chứ, nó nhìn ra hướng dãy núi Pajama kìa. May là tớ đã xí nó trước” -Niran tự hào. Tôi gật đầu nhưp một cái máy: “Ừ, ừ”.
Tôi tò mò không biết những người kia đang làm gì. Vậy nên tôi quyết định rủ Niran sang đó, cô ấy từ chối vì đang phải sắp đồ. Thế là tôi đi một mình sáng chỗ bọn họ. Căn nhà rộng rãi có sàn màu nâu thơm mùi gỗ. Tôi đã từng đến đây gần nhất là năm 12 tuổi, đã 5 năm trôi qua và căn nhà không có thay đổi gì nhiều.
-Hêy, Mochi!
Tôi ngó đầu vào phòng Mochi và thấy cậu ấy đang lướt web.
-Masuko, cậu chuẩn bị đồ xong chưa? Mai là buổi cắm trại diễn ra rồi.!
-À, Niran đang chuẩn bị!
-Ừ! Và Mochi lại quay mặt vào cái điện thoại của mình. Tôi rời đi và định sang phòng của Gori và Chin. Hai người con trai duy nhất trong chuyến đi này thì thấy họ đang ngủ.
Thế là tôi đóng nhẹ cửa ra vào và rời đi.
-A! Cô Kiyoshi, cô đi đâu nãy giờ vậy?- Tôi hồ hởi khi thấy cô Kiyoshi bước đến.
-Cô đi đón Aman với lại mua chút đồ cho các cháu thôi mà- cô Kiyoshi nói.
-Chúng cháu có chuẩn bị cả mà cô, mà Aman đâu ạ?- Tôi đảo mắt quanh tìm kiếm. ” Chắc Aman đang chơi ngoài đường với đám bạn của thằng bé rồi” -cô Kiyoshi nói. Tôi chạy đến giúp cô xách túi đồ, phải đến hai túi to bự, thế mà cô Kiyoshi nói là một chút. Một túi là đồ ăn, bánh burger- cô vẫn nhớ tôi thích ăn, shushi, trứng cá hồi, thức ăn hộp… Tôi phụ cô xếp chúng vô tủ lạnh. Một túi đồ đựng toàn đồ sinh hoạt như khăn tắm, kem đánh răng và vài thứ đồ lặt vặt. Đủ khiến cho mọi người biết cô Kiyoshi là người chu đáo đến mức nào rồi.
Tôi sực nhớ ra mình chưa gọi điện cho mẹ. Chạy vội vào phòng lấy chiếc điện thoại thì thấy 7 cuộc gọi nhỡ và đúng là mẹ đã gọi cho tôi.
Niran nói mọi chuyện vẫn ổn. Mẹ tôi đã gọi điện cho Niran hỏi han tình hình và đã yên tâm khi mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Dù gì Tôi cũng phải gọi điện cho mẹ nói vài câu, chí ít mẹ cũng là người ủng hộ chuyến đi này của chng tôi mà.
Tiếng chuông đầu dây bên kia cứ réo hoài khiến tôi vô cùng sốt ruột. -“Chắc cô Hanako đang bận”
Niran nói và tôi cũng tin là vậy.
*********************************
Bữa tối của chúng tôi gồm 7 người. Cô Kiyoshi và con trai Aman, 5 đứa bạn chúng tôi. Chú Botan đi làm ở tận vùng Tamokato, cứ cuối tháng chú lại về một lần. Tôi cứ tiếc ngày đi chơi của chúng tôi không rơi vào cuối tháng. Để mấy đứa bạn tôi được biết rằng chú tôi tuyệt vời như thế nào. Chú hay làm mọi người cười bằng những mẩu chuyện hài hước.
Nhưng bữa ăn hôm nay đủ vui vẻ khi mọi người nói chuyện rôm rả với nhau. Mochi bị dị ứng với trứng cá hồi nên chỉ ngồi ăn súp nóng. Gori ngồi lặng thinh, thi thoảng tôi thấy cậu ấy nói vài câu gọi là góp vui cho câu chuyện. Còn Chin thì luôn miệng trò chuyện, cậu ấy nói chuyện với Aman, thằng bé mới có 5 tuổi rưỡi. Tôi và Niran thì nói chuyện với cô Kiyoshi về mấy chậu hoa trước nhà.
Không khí bỗng nhiên thay đổi khi cô Kiyoshi nhắc nhở chúng tôi:
-Đừng ra ngoài khi trời đã khuya nhé các cháu!
Tôi còn định rủ mấy đứa bạn đi dạo và còn chuẩn bị cả đèn pin nữa. Nhưng có lẽ tôi phải hủy bỏ kế hoạch khi cô Kiyoshi nói mai là ngày Setsubun. Ở Nhật vào Setsubun tức ngày 3/2, có một phong tục của người dân nhằm xua đuổi những cái xấu của ma quỷ. Tất cả mọi người đều rải đậu nành ra các ô cửa và la lớn:
Oni wa sotsu
Fuku wa uchi !
( nghĩa là phúc đến, lũ quỷ biến đi!)
Nghe đến đây tôi cười và nói: ” Chỉ là truyền thuyết thôi cô, không có thật đâu ạ?”
Mấy đứa bạn tôi phản đối, họ nói Oni tức quỷ là có thật. Và cô Kiyoshi đồng tình với việc đó.
Nhưng tôi quyết định đi dạo, tôi rủ Niran, Chin, Mochi và cả Gori nhưng tất cả đều từ chối. Không còn cách nào tôi vội vàng nài nỉ ho rằng sẽ làm bài tập cho họ khi trở về Tokyo, không ngờ cách này thật hiệu quả. Và cả đám đi theo tôi ngoại trừ Niran, cô ấy nhát ma nhất hội nên nhất quyết không đi và lấy cớ giúp cô Kiyoshi dọn dẹp.
Vậy là chuyến đi của chúng tôi bắt đầu. Tôi dẫn Chin, Mochi và Gori đi trên con đê ven sông Aki, trời hôm nay vàng ánh trăng rực rỡ, hương hoa Murasaki tức oải hương thoang thoảng đầu đó rất dễ chịu. Chúng tôi ngồi xuống và nhìn về phía trước, phía ngồi làng Yasu xinh đẹp. Ở trên đê chúng tôi thấy quang cảnh đẹp mê hồn như trong mơ. Và chắc chắn rằng ở Tokyo tấp nập xe cộ sẽ không cảm nhận được.Tôi mở đầu bằng một câu chuyện cười nhưng không có ai cười. Đột nhiên Chin nói:
-Liệu chúng ta có gặp Oni không nhỉ?
-Hầy, cậu nói linh tinh gì thế?- Tôi quay sang Chin phản đối, mặt mày nhăn nhó.
-Oni đó, Harionago chẳng hạn, bà ta sẽ chỉ tóm tụi con trai như tớ và Gori thôi!! -Chin nói, mặt cậu ấy xanh như tàu lá chuối từ bao giờ.
-Haha, Harionago là loại oni nào vậy?? -tôi ngu ngơ hỏi và thấy rằng Mochi ôm chặt lấy cánh tay tôi lúc nào không biết.
-Harionago là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta có mái tóc rất dài và nhiều gai nhọn. Thường đi trên những con đường thênh thang để gặp những người đàn ông và cười với họ. Nếu cười lại với cô ta thì sẽ bị cô ta rạch miệng! -Gori chậm rãi kể.
-Á, á á….. Mochi hét toáng lên và làm tôi giật mình.
-Không có thật đâu Mochi, truyền thuyết thôi mà! Tôi trấn an Mochi những phải đến lúc Chin hét lên, còn to hơn tiếng Mochi ban nãy, tôi mới quay ra và nhìn theo hướng tay Chin chỉ.
Chúng tôi không mang đèn pin vì hôm nay trăng sáng, và bây giờ tôi mới biết rằng đó là một ý kiến sai lầm.
Tôi căng mắt ra nhìn. Đó là một cái bóng đen đứng trong lùm cây, với mái tóc xoã dài, xung quanh là những ngọn lửa như những quả bóng trôi nổi nhợt nhạt xanh dưới ánh trăng. Tôi lắp bắp: “Oni…on..i” Chưa kịp hoàn hồn thì
cả đám bạn kéo tôi đứng dậy và chạy thục mạng khi cái bóng đen kỳ quái kia đến gần, không phải đến. Chính xác là bay, rất nhanh….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!