Cậu có tôi, tôi cạnh cậu... cùng nhau trưởng thành vậy là đủ! - Câu chuyện 1 : Trong mắt tôi bạn luôn là duy nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Cậu có tôi, tôi cạnh cậu... cùng nhau trưởng thành vậy là đủ!


Câu chuyện 1 : Trong mắt tôi bạn luôn là duy nhất


– Đôi mắt của cháu đã mắc phải triệu chứng đục thủy tinh thể giai đoạn hai, nguy cơ dẫn đến mù loà rất cao.

– Bác kiểm tra lại cho cháu thêm một lần nữa được không, chắc có gì đó nhầm lẫn thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Hải Phương khiến vị bác sĩ già không thể kìm được lòng mà đặt lên vai cô bé với sự an ủi hy vọng sẽ phủ ẩm lại nhịp tim không ổn định của cô bé.

Hải Phương thần người như mất hồn, cô bé oà khóc lớn.

– Làm ơn đi bác! Sắp tới trong cháu còn phải tham gia cuộc thi olympic cấp thành phố, cháu có uớc mơ làm bác sĩ nghành tâm lý học.

– Cháu cũng đừng lo lắng quá, không ít người mắc phải đã được điều trị thành công … Nhưng trong đó vẫn có một số ca phẫu thuật kém may mắn, mắt không còn thấy gì nữa.

Một lúc sau, khi cô bé có thể bình thường lại. Hải Phương xin lỗi bác sĩ, rồi đi về.

Suốt cả ngày hôm ấy, cô không tới trường, nhốt mình trong phòng mà lặng lẽ khóc, cả gia đình cô bé cũng đau lòng mà rơi nước mắt theo.

Qua đến ngày hôm sau, Hải Phương đến trường với đôi mắt xưng húp, người cô bé tiều tụy và gầy đi trong thấy. Đám bạn đều túm tụm lại quanh cô bạn lớp trưởng của họ mà sốt xoắn, lo lắng, duy nhất chỉ có Nhựt Minh là tỏ ra không để tâm tới.

Cô chỉ nói với bạn bè mình bị ngộ độc thực phẩm nên người mới xanh xao vậy thôi. Tuy Nhựt Minh đang cố tỏ ra không hào hứng với cuộc nói chuyện ấy nhưng những lời cô nói cậu đều dỏng dạc nghe rõ từng chữ.

Cả lớp ai về chỗ nấy khi cô dạy Anh vào lớp. Suốt tiết học, Hải Phương không thèm nói gì với Nhựt Minh một câu khiến cậu chịu hết nổi với sự đang nhẫn nhịn của mình.

Nhựt Minh dằn quyển sách giáo khoa qua bàn của Hải Phương mà cô bạn cũng chẳng hết tỏ bực tức như mọi khi. Thật lạ!

Nhựt Minh giựt nhẹ đuôi tóc của Hải Phương, cô nàng lúc này mới chịu phản ứng.

– Ông làm trò gì vậy? Đã nói là đừng bứt tóc tui rồi mà.

Cô Anh trên bụt giảng ngưng hẳn bài dạy quay xuống lớp. Nhìn gương mặt cô bây giờ thì Hải Phương đã nghĩ đến chuyện sẽ bị chịu đuổi ra khỏi lớp rồi.

– Hai em ra khỏi lớp cho tôi.

Nhựt Minh bỏ tay vào túi, dõng dạc đi ra khỏi lớp, còn Hải Phương cảm thấy oan ức đến khó tin nhưng cũng đành ra ngoài.

Lủi thủi ngồi ghế đá một mình, Hải Phương bức bối vô cùng lần nào cũng vì Nhựt Minh mà liên luỵ tới bản thân cô.

Cái con người khó ưa kia đột ngột xuất hiện đâu ra ngồi cạnh. Cô càng ngồi thục sang thì Nhựt Minh càng lấn sang, đến đây cô cũng bức lực với cậu ta.

– Bị đuổi ra khỏi rồi đó, ông vừa lòng chưa?

– Nói gì lớn vậy, màng nhĩ tai tôi có kém đâu.

Tôi tiến sát mặt vào tai Nhựt Minh nói lớn.

– Được! Tôi nói cho màng nhĩ của ông không nghe gì nữa mới thôi.

– Trở về với bản chất thật của mình rồi hả?

Cậu ta không tránh né mà lại quay phắt lại gần mặt Hải Phương. Cô bé suýt nữa quên mất tìm nằm đâu, chắc do cậu ta quay mặt lại thay vì tránh né.

– Tránh ra mau.

– Ai lại gần bà mà tránh, con biến thái.

– Cái gì? Biến thái.

– Chứ gì nữa, chỉ có mấy con biến thái mới thích lại gần người khác. Đặc biệt là những người đẹp trai haha.

Cơn tức của Hải Phương dồn lên đến đỉnh đầu, chỉ muốn ám sát cái tên ngỗ ngáo này ngay bây giờ. Điên quá cô không nhẫn nhịn gì nữa mà đẩy thẳng Nhựt Minh từ ghế đá xuống đất.

Hành động nổi điên này khiến Nhựt Minh tắt lịm nụ cười của mình, Hải Phương lắc đầu nhìn cậu ta cho là mình không không cố ý.

Ánh mắt Nhựt Minh chuyển đổi hẳn, cậu ta bây giờ trở lại bản chất nhưmột gã xấu số nổi loạn mà ngông cuồng.

– Con khốn, sao mày dám.

– Tui…

Hải Phương bỗng nhiên trở nên run cầm cập. Cô bé lo sợ cậu ta sẽ đánh đập mình tơi tả để hả dạ.

– Ông có sao không?

Mặt của Nhựt Minh đau thấy rõ, cô bé hốt hoảng đến đỡ cậu ta dậy. Vì cái đẩy quá bất ngờ, Nhựt Minh lấy tay phải chống nên tay cậu ấy bị trật khuỷ tay.

Bó bột xong, mạnh ai người đó về lớp. Dù thấy mình hơi quá tay nhưng cô bé cũng có lòng tốt dìu cậu ta xuống phòng y tế dù cái chân chẳng có mệnh hệ gì, khi nảy cậu ta cũng chửi cô là : ” Con khốn” rồi ầm ĩ cả lên đó thôi.

Người ra đi còn lạnh lành, về đến lớp thì tay lại bó bột hỏi sao ai mà không tò mò.

– Tay bị sao vậy Nhựt Minh?

– Ai làm mày gãy luôn tay vậy?

Hết đứa này tò mò, đến đứa kia rồi quay sang nhìn Hải Phương, cô lắc đầu.

Nhựt Minh tỏ ra khó chịu.

– Ồn ào quá, im hết đi coi.

Haizz lần nào cũng vậy, do một phần tò mò cũng do một phần lớp yêu thương lẫn nhau nên quan tâm bạn bè một chút mà cậu ta làm ra mặt khó chịu.

Mặt vẫn còn hầm hầm nhìn Hải Phương.

– Từ mai, lo mà chép bài hết cho tôi.

Cô ủ rủ.

– Biết rồi.

Ánh mắt còn quay qua lườm cậu ta một cái như muốn ăn tươi nuốt sống.

******

Xin chào tôi là Tú Hoa bạn học của Minh – Phương.

Hoàng Giang Hải Phương là cô bạn học xuất sắc nhất lớp tôi à xếp top 3 của khối luôn mới đúng, đâu chỉ có học hành xuất sắc mà mặt cô bạn trông cũng duyên lắm đó.

Da hơi trắng, mắt biết cười, môi mỏng. Hơi gầy, con gái cao 1m6 cũng chuẩn rồi nhỉ?

Tôi ngồi đằng trước bạn ấy, hễ quên đồ hay mượn bút thì bạn ấy đều cho tôi cả, chẳng có tỏ ra hà tiện và khó gần như Hồ Nhựt Minh – cháu ngoại của hiệu trưởng đời cũ.

18 tuổi đã có hàng tá tiền sử ăn chơi, phá phách chưa từng nể nang một ai ở trường đặc biệt là biết ông ngoại- hiệu trưởng của cậu ta sẽ thất vọng như thế nào khi có một thằng cháu nghịch tử như vậy. Còn học hành thì bét bét Nhựt Minh, không hiểu sao lên lớp 12 cậu ta lại lọt vào được lớp tôi.

Đầu năm tôi cùng bàn với Hải Phương đến giữa học kỳ do cái tên bét Nhựt Minh ấy học hành quá tệ cô chuyển Hải Phương sang ngồi cùng với Nhựt Minh.

Mọi rắc rối về hai người bọn hai lại đua nhau xảy ra.

Một đứa con gái hiền lành, vui vẻ hoà đồng như Hải Phương lại trở nên bao dạng vì do Nhựt Minh hết, cậu ta không hề cho cô bạn gây phút nào là yên tĩnh mà giải bài tập.

– Ê!

Một con gián đang nằm gọn trong tay của Nhựt Minh, cậu buông tay xuống bàn Hải Phương…

” Bộp ”

Quyển sách giáo khoa giang một cái gọn và đẹp mắt.

Hải Phương tự hào đến hất mặt. Người đẹp mặt nhất là Nhựt Minh, cậu ta hẳn đang trố mắt.

Lớp tôi đồng loạt ồ lớn với kiểu bạo dạng này. Cô lớp trưởng hiền lành ngày thường nay đâu rồi!

– Được chưa? Ra chỗ khác để tui học bài.

Ai có thể diễn tả vẻ mặt cậu ta lúc đó.

Có một lần Nhựt Minh chốn vào nhà vệ sinh hút thuốc, ngoài Hải Phương ra không ai sẽ ngửi rõ hơn về mùi khói thuốc lá từ cậu ta.

Hải Phương căm ghét cậu ta – một thằng con nít chưa lớn đầu đã tập tành hút thuốc, ngửi mùi này thôi cũng khiến cô tức điên lên. Nhưng mặc kệ, hơi đâu quan tâm đến cậu ta làm gì.

Hình như có ai đó mét thầy giám thị, Nhựt Minh bị đình nghỉ học một ngày và dọn vệ sinh hơn một tháng. Ai chứ cậu ta thì mừng sung.

Cậu ta là ai? Chỉ cần bỏ tiền túi ra mướn vài thằng học sinh cần tiền dọn giùm vậy là xong chuyện.

” Mọi chuyện dù có khó giải quyết đến đâu thì với những kẻ nhiều tiền thật đơn giản.”
-N/A-

Cho dù cuộc sống cậu buông thả, liêu lỏng ăn chơi… Nhưng người cậu ấy chịu khuất phục và kính trọng nhất đó là ba mình.

Vô tình nhà trường gọi phản ánh gia đình, ba cậu ấy chính là người tiếp chuyện với giáo viên.

– Nhựt Minh có những hành vi bạo hành đánh lộn gây mất trật tự trong trường vì chưa có bằng chứng xác thực nên nhà trường không chắc để khẳng định.

– So với 2 năm trước 2 buổi /1tuần thì bây giờ không vắng buổi. Có sự cố gắng rất lớn về mặt này nhưng đến trễ thì luôn đứng nhất trường, điểm này vẫn chưa thấy biểu hiện khắc phục.

-….

Sau khi biết ở Việt Nam con trai ông càng không thể giáo huấn nổi, trong đêm đó chuyến bay từ Pháp cất cánh trở về Việt Nam.

Chính ba của cậu ta cho người đến trường lôi cậu ta về.

Tôi thấy từ chuyện đó trở đi, cậu ta biết một chút gọi là tôn trọng thầy cô, biết nói chuyện tử tế một chút với bạn bè một chút, còn lại vẫn tệ đều.

– Mày biết ai là người nói thầy giám thị không?

– Ai?

– Con nhỏ lớp trưởng lớp mày chứ ai.

– Nó đâu phải là đứa nhiều chuyện.

– Tao thấy lúc ra chơi con đó vào phòng giáo viên mà, sao nhầm được.

– Má! Ông già biết chuyện bay về đây sử tao te tua. Ổng còn đòi sẽ nhốt tao ở Pháp nếu còn lọt vào tai ổng thêm lần nữa. Bà già tao với ông ngoại dù biết chuyện cũng không có làm gì được tao, ổng thì khác.

– Chơi một vố đi.

– Làm gì?

Tôi giặt khăn lâu bảng nhìn thấy Nhựt Minh và Hùng Khanh 12D đang nói chuyện cùng nhau rất thần bí, nhưng nhiều chuyện cũng không nên, thôi kệ họ.

Ra về ngay đó, Nhựt Minh nhờ một đứa trong lớp nhờ vả đại Hải Phương chuyện gì đó để cô nàng ra lớp cuối cùng. Đúng như dự đoán, Hải Phương ra về cuối cùng, đến khi bước xuống cầu thang ai đó từ phía sau đã đẩy mạnh vào vai cô bé vì hốt hoảng nên ngã nhào xuống cầu thang rồi bất tỉnh.

Cậu ta chứng kiến toàn bộ cảnh tượng mà không khỏi run rẩy. Con bé nằm im đó, bất động như một thiên thần gãy cánh trong đau đớn.

Mắt Nhựt Minh chảy xuống dòng nước nóng hổi. Vừa bế Hải Phương đến bệnh viện, cậu ta tức giận như bão lớn ập đến.

– Tao sẽ không tha cho mày.

Hải Phương tỉnh dạy sau 24 tiếng hôn mê, cô bé bị gãy chân, đầu bị va xuống đất nhưng không để lại biến chứng nặng.

Ai hỏi gì cô cũng nó do bất cẩn nên mới bước hụt chân cầu thang. Gia đình cô bé cũng không nghi ngờ mà truy cứu chuyện này.

Người cuối cùng đến thăm Hải Phương là Nhựt Minh. Cậu bé sau lần đó ân hận chính mình, do cậu mà cô mới bị như vậy nhưng vẫn tỏ ra bộ mặt khó gần.

– Đi đứng kiểu gì?

– Tui rất mệt, không còn hơi đâu để tranh chấp với ông đâu.

– Ăn gì chưa?

– Tui ăn cháo rồi.

– Đồ thăm bệnh tôi để đó, muốn ăn cũng được không thích thì vứt đi. Tôi về đây.

– Không có lòng thành của kẻ thăm bệnh tí nào? Dẫn tui đi dạo đi, ở đây ngột ngạt chán lắm.

– Mắc gì phải dẫn bà đi, tôi về.

Ấy vậy mà 5 phút sau, chiếc xe lăn đẩy người bệnh lại xuất hiện trước mặt cô.

– Lên đi.

Hải Phương cười rạng rỡ.

– Tui chưa đi được.

– Phiền phức.

Nhựt Minh nhấc bổng Hải Phương qua chiếc xe, 1s 2s 3s…

– Bộ xương di động, đừng nhìn tôi nữa.

– Ai thèm.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Hải Phương Nhựt Minh càng thấy có lỗi nhiều hơn.

– Ngồi xe lăn mà nhìn bà vui quá ha.

– Đâu có. Quá thích luôn chứ! Được hành xác ông nên làm tui vui.

– Không đẩy nữa, tự lăn vô đi.

Cậu ta giả vờ lùi vài bước quay đi, cô la hết inh ỏi.

– Nè nè, sao ông chẳng tốt với bạn của mình một chút vậy. Tui tưởng ông cũng tốt tính lắm không khó ưa như mọi người nghĩ.

Hải Phương dỗi dùng tay đẩy bánh xe, nhưng lăn không được.

Nhựt Minh cười nghe rõ, con nhỏ này có lúc cũng biết dỗi.

Họ đã tạo cho nhau một chút cảm giác về sợi dây tình bạn…

– Đánh nó vậy là thảm hại rồi, mày tha cho nó đi Minh.

– Tao vẫn chưa hả dạ.

– Nó chết sao?

– Nói thêm lần nữa tao đánh mày thảm hại như nó.

Hùng Khanh đành im lặng.

– Muốn sống thì nói đi, tao chỉ kêu mày răng đe nó bớt bao đồng vài câu thôi sao mày dám ra tay ác với nó?

– Em em…

– Bốp.

– Đủ rồi Minh, tao đang chưa thấy mày vì ai mà tức giận vậy đâu.

Nhựt Minh bỏ tay ra, nhếch mép.

– Tha cho mày. Tao chỉ cần thấy bộ dạng mày xuất hiện trước mặt tao một lần nữa thì kêu ông bà già mua sẵn hòm ở nhà sẵn đi.

Nam học sinh quỳ lại, rồi lò dò cố chạy để chốn thoát.

Hùng Khanh ấp úng, trán mồ hôi chảy như làm chuyện gì khiến cậu thấy sai trái.

– Minh, thật ra.

– Chuyện gì nữa.

– Chuyện hiểu lầm… Có người chơi xấu con nhỏ đó.

– Tao biết rồi, mày cũng biến đi.

Cậu vẫn còn ám ảnh giây phút đó. Hải Phương, tôi xin lỗi!

******

– Sao cái tay gì mà lâu lành vậy chứ!

– Tôi không thích khỏi thì xương cũng sẽ không khỏi.

Cô chép biết bao nhiêu bài cho cậu ta không than mệt thì thôi, chứ còn cậu ta thì hỡ một tí là tay đau nhức lại mỏi. Cũng đâu phải là do Hải Phương cố ý.

– Mà mai tôi tháo bột rồi.

Hải Phương nghe vậy vui mừng suýt khóc.

– Ê! Trả mấy quyển vở ghi chép bài lại cho tôi đi.

Cô lôi trong cặp một chồng vở.

– Đây đây.

Nhìn mặt hả dạ, vui mừng mà Nhựt Minh chỉ muốn ức hiếp cô thêm vài tháng nữa cho biết mặt. Nhưng không hiểu sao lại thấy hành hạ vậy là đủ rồi, Nhựt Minh còn hãnh diện với đời vì dạo này cậu ta nhân từ dễ sợ.

Mở vở ra, cậu phát cấu.

– Cái này mà là chữ cho người đọc hả?

– Gì chứ, chữ vẫn đọc được mà. Không tin đưa đây tui đọc cho.

Hic… Hải Phương cố tình vậy đó nhưng cũng không trách được vì thị lực của cô bé cố vấn đề mà.

– Nhiều lời! Coi tôi đây.

Cái tay băng bó như giò heo của cậu ta đang cầm bút viết sao trời. Nhìn trong lúc này, có ai còn nghĩ vẻ mặt um xùm trời đất khi than đau than mỏi của cậu ta.

Gì đây? Vừa viết vừa cười mỉm. Ôi trời! Hải Phương sắp điên mất. Nhưng khoang…

Bây giờ cô bé mới để ý kỹ nha, cậu ta là con trai nhưng lại có tới hai má lúm đồng tiền ư? Tuy không sâu lắm nhưng để ý một chút sẽ thấy rõ. Thật ngưỡng mộ ghê trong khi cô ao ước mà không có đâu.

– Nhìn đi! Đây mới là chữ cho người đọc.

Hải Phương thơ thẩn nhìn Nhựt Minh.
– Nghe gì không hả?

Hải Phương giật mình.

– Chữ nhìn cũng đẹp sao sách vỡ như trống không.

– Không thích!

– Ngang tàn như ma. Không rảnh đôi co với ông, đi căn teen thôi Tú Hoa.

Nhựt Minh phì cười, bộ dạng thơ thẩn rồi đến giận dỗi là gì chứ! Tụi con gái thật nhiều sắc thái.

Cái tay Nhựt Minh đã khỏi, cậu ta vẫn bày trò chứ không tử tế gì.

Có một hôm đi xuống cầu thang thì vẫn vui vẻ tán dẫu với Tú Hoa. Đến khi bước vài bậc gần cuối Hải Phương thấy mắt lại mờ nhoè đi, như lần trước suýt nữa té ở nhà vệ sinh may có Tú Hoa kéo tay lại. Còn lần này thì… Nhựt Minh kéo cô thật mạnh vào người cậu.

– Con nhỏ này, muốn chết thêm lần nữa hả?

Nhựt Minh hét lên ầm ỉ, mặc kệ bao ánh mắt đang nhìn về Hải Phương và cậu. Cô mới bình tĩnh lại không quên đẩy cậu ra trước ánh mắt của mọi người rồi bỏ đi để Nhựt Minh đực mặt ra đó.

***

– Con đến kiểm tra lại mắt.

– Tâm trạng xem ra tốt hơn nhiều so với lần trước rồi đó.

Hải Phương ái ngại gãi đầu.

– Hôm nay cháu có đi cùng với người nhà không?

– Dạ có.

– Vậy kêu người nhà vào đây cho bác gặp.

Chị ruột – anh rể, ba mẹ của Hải Phương đều vào bác sĩ, cô bé thì kí giấy thủ tục để chuẩn bị cho cuộc phẫu để thấy lại ánh sáng và người cô nghĩ đến lại là cậu ta.

– Phần trăm của cháu gái khi phẫu thuật xong, nguy cơ thành công rất thấp. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mong gia đình an tâm!

Chị gái cô khóc, mẹ cô khóc, anh rể ôm vợ vào lòng. Chỉ có ba cô là điềm tĩnh nhất nhưng không khỏi dấu sự đượm buồn qua gương mặt nhiều nếp nhăn của ông.

Cuối cùng, ba Hải Phương quỳ xuống trước mặt bác sĩ khiến mẹ, chị gái và anh rể hốt hoảng.

– Con gái của tôi là niềm tự hào và là niềm hạnh phúc nhỏ của gia đình chúng tôi. Ngày đó, khi tôi vừa ẫm con bé trên tay mắt nó nhìn tôi tròn xoe long lanh dù chưa bậc cười thành tiếng nhưng đôi mắt của nó đã là nụ cười đẹp nhất rồi. Chân thành cầu xin bác sĩ!

Bác sĩ ấy náy đứng dạy đỡ ba Hải Phương bằng hành động chấn an.

– Nếu chỉ còn 10% hy vọng thì chúng tôi vẫn sẽ cố gắng cho em và gia đình.

Đến buổi tối, trong bàn ăn cơm lại yên ắng rõ không còn không khí vui vẻ, Hải Phương thở dài. Không biết bác sĩ đã nói gì với gia đình cô bé rồi.

Bệnh ngày càng không thể chữa trị hay tiền phẫu thuật quá đắt phải bán nhà chăng.

***
Nhỏ Kim Chi chạy nhào vào trong lớp to miệng.

– Biết tin gì chưa?

– Sao sao?

– Lớp trưởng lớp mình bị loại khỏi đội tuyển thi Olympic rồi.

Tú Hoa bỏ quyển sách đang cầm trên tay vứt xuống bàn.

– Điên à! Nói với vấn, gần thi đến nơi rồi sao nhà trường lại loại một đứa có điểm thi thử cao trót vót như Hải Phương là điều không thể.

– Bà không tin tui hả? Để tí lớp trưởng tới xem còn mạnh miệng nữa không?

Vừa lúc đó Hải Phương bước vào lớp, phía sau đó là Nhựt Minh. Kim Chi kéo tay cô đứng giữa bụt giảng.

– Lớp trưởng! Có mọi người ở đây rồi. Bà phải trả lời thành thật và rõ ràng cho cả lớp nghe đi.

– Hả?

– Bà bị loại khỏi đội tuyển thi Olympic rồi đúng không?

Có gì đó khận lại trong cổ họng, cô bé hít thở sâu.

– Ừ.

Cô về chỗ ngồi với bao nhiêu ánh mắt tò mò về mình. Tú Hoa mở to mắt, trong đó Nhựt Minh cũng tò mò và thắc mắc dù mặt không có chuyện gì để ngạc nhiên. Kim Chi liền tỏ ra đắt ý nhìn về phía Tú Hoa.

Cô chủ nhiệm vừa vào lớp liền gọi cô.

– Hải Phương, em ra về gặp riêng cô nhé!

– Dạ.

Ra về, Hải Phương ngồi trước phòng chờ đợi cô chủ nhiệm. Không biết cô gọi gặp riêng vậy có chuyện không nữa.

– Ba mẹ em đã nói với cô về chuyện của em rồi.

Hải Phương nhìn cô chủ nhiệm , ánh mắt cô bé đượm buồn.

– Cô biết em sẽ buồn lắm nhưng mà Hải Phương nè, em hãy lạc quan lên.
Cô chẳng giúp gì được ngoài chuyện an ủi em. Chứng đục thủy tinh thể đã có nhiều ca phẫu thuật thành công rồi và em cũng sẽ không ngoại lệ đâu.

– Em cảm ơn cô.

Cô chủ nhiệm xoa đầu cô.

– Em là đứa học trò mà cô tự hào nhất. Dẫu cho cuộc thi Olympic sắp tới đây em không thể tham gia thì cô và các bạn vẫn sẽ luôn tự hào về em.

Hải Phương khóc, cô bé cảm thấy lời an ủi ấm áp từ cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô chủ nhiệm thật tốt, ban đầu cô bé rất sợ bản thân mình làm cô chủ nhiệm buồn lòng vì xin loại ra khỏi đội tuyển.

Cô chủ nhiệm lau nước mắt cho cô bé.

– Nhà trường đã hứa với gia đình em sẽ không nói chuyện cho bất kỳ ai. Em vẫn đi học bình thường cho đến khi em tiến hành cuộc điều trị.

Đến khi tạm biệt cô giáo chủ nhiệm, cô bé vô cùng lễ phép cuối đầu cảm ơn.

Nhựt Minh đứng một góc khuất, người lặng đi. Dưới sân trường có hai bóng người, cô đi trước, cậu theo sau cứ vậy mà yên ắng.

Đến khi bước chân cô dừng lại, quay ra sau.

– Ông theo tui làm gì ?

Nhựt Minh nhìn cô, thật lạ lùng. Cảm giác chưa bao giờ cậu lại nhìn cô bằng ánh mắt như bây giờ? Thương hại, sót xa, hay giễu cợt.

– Đứng yên đó.

Nhựt Minh bước lại gần ôm Hải Phương vào lòng, khiến cho cô trợn tròn cả mắt dù không biết cậu ta đang xảy ra chuyện đáng sợ gì ?

– Đừng nói gì, để tôi ôm.

– Dù sao mấy cái cuộc thi đó không tham gia cũng đâu có ảnh hướng kinh tế gì nhau? Lớp trưởng của tôi dù thế nào vẫn là con nhỏ ngoan hiền siêng năng bên đống sách vở nhàm chán. Lúc nào cũng quanh quẩn cạnh bàn học, chắc chưa bao giờ bà phải nếm mùi đội sổ đâu nhỉ? Tôi biết mình chỉ là chơi bời là giỏi, học hành không giống ai nhưng chưa bao giờ phải dùng lời lẽ nào để nể mặt một ai hay làm đẹp mặt họ. Những lời tôi đang nói cứ cho là tôi đang khen bà đi!

Hải Phương cười khúc khích.

– Tôi đang nghiêm túc nha.

– Ha ha.

Nhựt Minh đẩy cô ra rồi bỏ tay vào túi quần bỏ đi, Hải Phương ức không chịu được. Ai vừa mới nảy hùng hổ ôm cô xong, tự nhiên mở lời khen ( khó nghe) lại đùng đùng đẩy cô ra. Đau cả vai! Cậu ta đúng là không thể vờ đi mà tử tế bao giờ.

– Mà nè, sao tự nhiên ông nói vậy với tui? Đứng lại coi.

******

Biết bao nhiêu cô gái đi ngang đời nhưng anh chẳng thèm đoái hoài. Chỉ có em, cô gái bên trồng sách vở lại làm tim anh say đắm.

Sau này, chúng ta đâu còn là bàn cùng nữa. Anh sẽ không pha trò chọc em, liệu em còn nhớ đến anh?

Em không nhớ, Anh không giận em. Mà sẽ trách chính mình, vì không đối tốt với em cách tử tế như một thằng đàn ông muốn chinh phục cô gái họ nghĩ sẽ là nửa kia của mình.

Từ rất lâu rồi, trong mắt của anh luôn có em. Nhịp thở của anh chính em là kẻ thống trị.

Nếu nói được những lời từ trong trái tim mình cho em nghe. Xin hãy đừng cười chê vì anh cũng chỉ là một thằng đàn ông đến tuổi rung cảm cần nói lời yêu.

Anh thích em, rất thích em!

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ câu chuyện thứ nhất của Nắng! Hy vọng mọi người hãy đóng góp ý kiến và cảm xúc thật chân thành đến câu chuyện.

Phần tiếp theo của cậu chuyện sẽ ra vào ngày 15/6 nhé!Thân!

Thể loại : Truyện ngắn (nhiều tập)
Tác giả : Nắng Angle
Rating : Không giới hạn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN