Cầu Con - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Cầu Con


Chương 11


Hạ Vân Sơn tiện đường chở Thi Duệ về nhà lúc tan tầm, trên đường về đi ngang qua một tiệm bánh gato, Thi Duệ nói muốn xuống xe mua bánh ngọt.

Nói cũng lạ, Hạ Vân Sơn sống 28 năm ở đời, lại chưa vào một tiệm bánh ngọt nào bao  giờ.

Hắn định ở trên xe chờ Thi Duệ, nhưng suy nghĩ một chút, lại xuống xe, đi vào tiệm bánh cùng gã.

Trong cửa tiệm được trang trí đáng yêu có hai quầy hàng lớn, nhiều loại bánh ngọt đủ kiểu dáng được sắp xếp cực kì chỉnh tề đẹp đẽ, trong không khí đầy ắp mùi bơ và phô mai hòa quyện vào với nhau, vô cùng ngọt ngào ngon miệng.

Hạ Vân Sơn nhìn đến mấy cái thứ được tô điểm dễ thương thế này thì thấy chóng hết cả mặt, quay đầu hỏi Thi Duệ: “Cậu mua bánh ngọt cho ai vậy?”

Thi Duệ đang khom lưng lựa chọn, chẳng buồn ngẩng đầu, trong con ngươi phản chiếu một miếng bánh red velvet: “Cho mẹ nhỏ nhà tôi, hôm qua tôi chọc tức em ấy, sáng nay không thèm đeo caravat cho tôi, giờ mua bánh dỗ ẻm.”

Hạ Vân Sơn bật cười: “Cậu làm gì mà khiến omega ngoan hiền như thế cũng phải giận hả?”

Thi Duệ nháy nháy mắt với hắn: “Trên giường chơi quá trớn tí ấy mà, thế là giận luôn. Nói là hôm nay muốn đưa mấy đứa nhỏ đến vườn bách thú chơi, cuối cùng lại không đi được.”

Hạ Vân Sơn hơi nheo mắt lại. Thi Duệ và hắn biết nhau từ nhỏ, cậu ta là cái dạng người gì Hạ Vân Sơn biết rõ hơn ai khác, rõ ràng là một tên thiếu gia kiêu căng tùy hứng, chỉ thích hưởng lạc mà không bao giờ chịu cúi đầu, nói cậu ta chơi đùa mẹ nhỏ của mình, Hạ Vân Sơn không ngạc nhiên chút nào, nhưng nếu nói cậu ta dỗ dành mẹ nhỏ nhà cậu ta, Hạ  Vân Sơn lại cảm thấy khó mà hiểu nổi.

Hắn liếc gã một cái cực kỳ sâu xa: “Đừng nói là cậu thích mẹ nhỏ của cậu rồi nhé?”

Thi Duệ sửng sốt một chút, cái đĩa trong tay chứa đầy bánh ngọt, nhíu mày một cái rồi nhanh chóng cười rộ lên: “Cái gì mà thích hay không thích, dỗ em ấy chút thôi mà, để sau này lên giường làm càng sảng khoái.” Thi Duệ lại lấy khuỷu tay hích hích tay hắn: “Omega trong nhà cậu sao rồi? Bắt đầu chưa?”

“Chưa.” Hạ Vân Sơn quay đầu xem một chiếc bánh sô cô la trong tủ, trên miếng bánh ngọt được trang trí một bé thỏ cực kỳ đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, giống y như 216, vậy là hắn bảo nhân viên cửa hàng gói lại chiếc bánh nọ, “Tôi không vội.”

Thi Duệ trợn mắt lên: “Cậu không phải định yêu đương hẹn hò với cậu ta trước rồi mới lên giường đấy chứ?”

Hạ Vân Sơn phủ nhận ngay: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi lấy đâu ra thời gian với tâm sức cho trò đó.” Rồi hắn hạ thấp giọng, dùng âm lượng đảm bảo chỉ có hai người nghe được: “Đã có kết quả điều tra chưa?”

Thi Duệ bĩu môi: “Có rồi, tôi chưa xem đâu, lát nữa sẽ chuyển vào điện thoại cậu. Đúng rồi, nếu cậu ta đúng là gián điệp thì sao?”

Ánh mắt Hạ Vân Sơn lạnh lẽo, dứt khoát nói: “Vậy thì chơi cho hỏng rồi ném đến đảo Vĩnh Vô.” Vĩnh Vô là một hòn đảo nhân tạo dùng để xử lý tù nhân bí mật của đế quốc, chỉ có vào mà không có ra, chủ yếu để cho những phạm nhân cực kì nguy hiểm vào đó chém giết lẫn nhau để tồn tại, chẳng khác nào nồi thuốc độc.

Thi Duệ cười cười, lúc gã cười rộ lên thì để lộ chiếc răng khểnh đẹp đẽ, nhìn rất trẻ măng phơi phới, đẹp trai đến mức làm người ta không thể không rung động: “Vậy nếu không phải thì sao?”

Hạ Vân Sơn chưa nói ra, nhưng trong lòng hắn đã có dự định: Nếu em không phải, thì sủng một chút, cưng chiều một chút cũng không phải không được. Dù sao 216 cũng rất ngọt mềm ngoan ngoãn, từ khuôn mặt đến thân thể đều khiến hắn yêu thích, lại còn ngốc nghếch đáng yêu.

Khi về đến nhà, Hạ Vân Sơn đưa hộp bánh của tiệm bánh gato cho 216. 216 mở to đôi mắt màu trà, sạch sẽ trong suốt như là dòng suối mùa xuân, ý cười ấm áp thư thái sắp tràn ra đến nơi: “Tiên sinh, cho em ạ?”

Hạ Vân Sơn “Ừ” một tiếng, cảm thấy tâm trạng không đến nỗi tệ, đi lên lầu.

216 cầm hộp bánh chạy về phòng, là một miếng bánh ngọt sô cô la hình tam giác, bên ngoài được phủ một lớp hạnh nhân, phía trên là một bé thỏ nhỏ được làm từ kem. 216 thấy đáng yêu quá chừng, không nỡ ăn, nhìn một hồi lâu, lại gói lại đặt ở đầu giường.

Hôm đó, lúc 216 đến thư phòng của Hạ Vân Sơn không chỉ còn sự e lệ sợ sệt nữa, gương mặt em lúc này không biết vì sao mà nổi lên màu hồng phấn đáng yêu, hồng đến tận đuôi mắt, diễm lệ như là vừa uống say chuếch choáng, thấy Hạ Vân Sơn cũng chưa gọi tiên sinh, mà chỉ nở nụ cười ngọt như đường bên môi.

Hầu kết Hạ Vân Sơn hơi lăn lộn, ánh mắt cũng hiện ra vài phần dịu dàng hiếm thấy, “Lại đây.”

216 đi tới, vừa định quỳ xuống, Hạ Vân Sơn đã vươn tay ôm em ngồi lên đùi mình.

216 vừa mềm vừa đáng yêu, mái tóc đen sẫm tản ra mùi chanh mật ong trong veo, vị chua được vị ngọt trung hòa, ngây ngô lại gợi cảm.

Hạ Vân Sơn ngửi tóc 216, mát lạnh thơm ngát: “Lát nữa tiên sinh phải đi tham gia tiệc rượu, không có thời gian mát xa cho em, nên hôm nay không cần xức thuốc có được không?”

216 ngồi ngoan cho Hạ Vân Sơn ôm, không dám nhúc nhích tí gì, hai tai lại hồng lên, Hạ Vân Sơn cực kì thích sắc hồng này, bèn hôn một cái lên tai em, làm cổ họng em tràn ra một tiếng rên ngượng ngùng, mặt đỏ như máu.

Hạ Vân Sơn không có thời gian, không đùa em nữa, vỗ vỗ mông 216 ra hiệu cho em đứng lên. 216 nghe lời mà đứng dậy, có chút xấu hổ nói: “Vậy,  hẹn gặp lại tiên sinh.”

Hạ Vân Sơn gật gật đầu.

216 mím môi đi ra ngoài, bước trên hành lang, máy sưởi tỏa hơi ấm trên đỉnh đầu, lúc này em mới phát hiện mặt mình nóng đến kì cục, cứ như bị ốm vậy.

Nhưng em biết, mình không hề bị ốm.

216 ngủ đến tảng sáng, bỗng bị tiếng ồn trong phòng khách đánh thức.

216 mặc áo ngủ, ôm con gấu bông của mình hé cửa phòng, lén lén nhìn ra ngoài, vừa nhìn một cái, cả người em đã lạnh lẽo như bị băng tuyết bao phủ – tiên sinh đang ôm một nữ O mặc chiếc váy dài xanh sẫm, mặt dán mặt, đầu cúi xuống như là đang hôn môn.

Tiếng cười của nữ Omega kia lanh lảnh thanh thúy, vang lên giữa phòng khách to lớn chẳng khác nào chuông gió vọng lại trong đêm trăng.

Tại sao lại dựa vào gần nhau như vậy, tại sao lại cười nói vui vẻ vậy chứ?

216 sững sờ, đôi mắt vô cùng chua xót, mũi như bị ai đó bóp nghẹt thở, chẳng khác nào chìm mình dưới đại dương sâu thẳm không tài nào thở nổi.

Em ngơ ngơ ngẩn ngẩn bò lên giường, ôm con gấu bông của mình, nước mắt chợt tuôn trào, rơi trên đỉnh đầu xù xù của con gấu.

216 ngạc nhiên quẹt một cái, nương theo ánh trắng mà thấy vệt nước trên tay mình.

Sao em lại khóc nhỉ?

216 không biết, chỉ là em không thể chịu đựng được, chỉ là em rất muốn khóc. Nhưng nỗi đau đớn và những giọt nước mắt này của em đối với em mà nói là vô cơ gây sự, ngay cả khóc cũng không thể khóc to, chỉ có thể giống một đứa nhỏ mắc lỗi, trốn trong ổ chăn khóc thút thít.

Em cắn môi, nước mắt thấm vào tóc, tự hỏi: “Tiên sinh thích cô ấy sao? Vì ngực cô ấy to sao?”

216 luồn tay vào áo ngủ, sờ tới bộ ngực không được coi là đầy đặn của  mình, hai bên ngực mềm mại đáng yêu trắng trẻo, chẳng thể lấp đầy bàn tay của Hạ Vân Sơn, nhỏ đến mức làm người ta thấy mất hứng.

216 tự trách mà véo lồng ngực và núm vú nho nhỏ, sau đó phẫn nộ mà chất vấn bản thân, tại sao hồi ở viện giáo dưỡng không chịu uống thuốc, không chịu xoa ngực chứ?

Sự lười biếng, sự không cố gắng ngày trước nay đã nhận được hậu quả, như là hình phạt của số mệnh giáng lên đầu em.

Âm thanh trong phòng khách dần nhỏ xuống, đèn lớn lách tách vang lên, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng bước chân không nhanh không chậm.

216 có thể nghe được, đây là tiếng bước chân của tiên sinh. Hắn đang lên lầu. Hắn đã tiến vào phòng ngủ.

Nỗi sợ hãi từ lâu cắm rễ trong lòng 216 giờ đây điên cuồng lan tỏa: “Tiên sinh sẽ ký hiệu omega kia, rồi để cô ấy mang thai trước sao? Vậy có phải mình sẽ bị đuổi về không?”

216 run rẩy, cuối cùng, em cởi quần lót ra, chỉ mặc chiếc quần pyjamas mỏng manh, mở cửa phòng đi đến phòng ngủ của tiên sinh.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng được kéo kín mít, không một tia sáng, như là một sào huyệt cổ xưa.

Em đã vào đây một lần, bố cục trong phòng em vẫn nhớ như in, trong không khí thoang thoảng mùi nhựa thông quyện với mùi thuốc lá. Đây chính là mùi hương của tiên sinh.

Bàn chân trần của 216 cẩn thận từng li từng tí bước đến bên giường, bỗng nhiên, một bàn tay siết chặt hông em, thô bạo mà ôm em đặt trên cái đệm mềm mại.

Xương vai 216 bị giữ chặt, em kịch liệt thở hổn hển. Lần đầu tiên em đến đây là sợ sệt, lần thứ hai thì là đau lòng. Giọng nói của em mang chút nức nở không giống với bình thường, mềm nhẹ như lông chim, nhưng lại nặng nề mà cào vào lòng người, thậm chí còn cào ra vết máu: “Tiên sinh…”

Điều thứ hai mà 216 nhận ra, đó là tiên sinh uống rượu.

Từ vạt áo và lồng ngực của hắn đều tản ra mùi rượu bị nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể làm cho bốc hơi ra ngoài, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, nóng cháy khiến cho lòng người sa đọa vào trong đó.

Em không nhìn rõ nét mặt của tiên sinh, cũng không được đáp lại, chỉ cảm thấy thân thể trên người vừa nặng vừa nóng, như là ngọn núi giữa sa mạc, ép đến mức ngực 216 thấy khó thở.

“Xoay sang một bên, nằm úp xuống.”

Cuối cùng tiên sinh cũng lên tiếng.

216 không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, khi em đã nằm úp xuống, tiên sinh tàn nhẫn mà đánh một cái rõ đau lên mông em, mông thịt không có quần lót, chỉ cách lớp quần ngủ mỏng tang dính sát vào tay tiên sinh, mềm mại cong mẩy như là một bé thú cưng dính người.

“Nhếch mông lên nào.”

Giọng nói của tiên sinh hôm nay vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo, cóng đến mức em run rẩy cả người.

216 lại nghe lời mà nhếch mông lên, nước mắt tràn ra rơi vào trên gối. Ôi chao, là gối của tiên sinh mà.

216 vừa nghĩ vậy, đã thấy mông mát lạnh, quần pyjamas đã bị lột xuống. Lập tức, mắt cá chân bị một bàn tay nóng bỏng siết chặt, mạnh bạo tách ra, lỗ nhỏ đỏ tươi bí ẩn thấp thoáng giữa bờ mông đầy đặn trắng nõn.

Lạch cạch.

Tiên sinh mở đèn ngủ ở đầu giường, 216 nhất thời bị ánh sáng làm cho chói mắt. Em không quay đầu lại được, vì tiên sinh đang giữ cổ em, ép em áp mặt vào gối.

Một tay khác mò tới cặp mông trắng nõn của em, mềm nhẹ mà vuốt ve một chút, rồi không chờ 216 có phản ứng gì, đã bóp mạnh một phát, như là đang thưởng thức hai khối bánh thơm mềm đầy đặn.

“A… tiên… tiên sinh…”

Eo 216 vặn trái vặn phải, vòng eo thon gọn như cành liễu phất phơ trong gió, miệng huyệt đỏ bừng mà Hạ Vân Sơn chưa từng chạm qua cũng vì thế mà lúc ẩn lúc hiện, cứ uốn éo làm Hạ Vân Sơn đỏ lừ hai mắt.

Lại thêm một cái vỗ vào mông. Cặp mông vốn đã bị xoa nắn đến hồng rực như trái mật đào được ủ chín mọng, giờ đây trên trái mật đào ấy lại in một dấu tay nhợt nhạt, làn da mỏng manh đáng thương mà bị hằn lên một vệt hoa văn, là dấu vết của chiếc nhẫn mà hôm nay tiên sinh đã đeo.

Cổ họng 216 nấc lên một tiếng nghẹn ngào, em nghe thấy Hạ Vân Sơn nói: “Đồ dâm đãng, không mặc quần lót tới phòng tôi làm gì? Muốn bị chịch sao?”

216 bị dọa đến hốt hoảng, tiên sinh chưa từng nói nặng lời thế này với em, trước giờ hắn vẫn luôn dịu dàng, dỗ dành em từng chút một.

Em khóc lóc nói: “Vâng, xin lỗi ngài…” 

Bởi vì đúng là em đến đây để được lên giường với tiên sinh, em thực sự không cãi lại được. Em không biết chuyện này thì ra lại là nỗi sỉ nhục lớn lao đến thế với tiên sinh, thậm chí có thể nói là khinh nhờn.

216 cong chân muốn bò lên, nhưng mắt cá chân lại bị tiên sinh nắm chặt, dễ như ăn cháo mà kéo trở về, một giây sau, tiếng mở dây lưng vang lên, một đồ vật thô to nóng bỏng bắn ra, chọc vào khe mông trắng nõn của em, cứ cọ tới cọ lui.

216 bị cọ tới run lên, dương v*t của tiên sinh nóng ghê người, khiến làn da của em cũng nóng đến đỏ bừng, chiếc dây lưng chưa cởi hết rũ xuống, chạm vào mông 216, ma sát tới lui, vừa lạnh lẽo vừa đau. 

“Tiên sinh! Tiên sinh! A—” Hai ngón tay thon dài đút vào trong miệng 216, khuấy đảo lên xuống, đầu lưỡi hồng hào không tự chủ mà liếm mút, vừa ngứa vừa nóng.

Hai ngón tay cùng với dương v*t thô to cương cứng trên người 216, một trên một dưới đùa bỡn em.

216 cảm thấy bắp đùi và khe mông bỏng rát đến đau đớn, động chút là khiến em mềm nhũn khóc lên.

Chắc chắn là trầy da rồi, 216 nghĩ trong lòng.

Nhưng rất nhanh đầu óc của 216 trở nên mơ hồ, như thể toàn bộ sự vật trên thế giới đều biến mất. Không còn nữ omega với bộ ngực đầy đặn, không có viện giáo dưỡng dày đặc lưới điện, không còn vận mệnh bị người cưỡng hiếp không ngừng, bị chuyển tặng, bị đuổi đi.

Mọi chuyện của quá khứ, của tương lai, mọi đau đớn và hi vọng, tất cả đều bị một bàn tay xóa sạch.

Trong thế giới của em chỉ còn lại dương v*t nóng bỏng (concu làm mù con mắt), ngón tay thon dài mạnh mẽ, dây lưng kim loại kề sát vào mông, và cả tiếng thở dốc trầm thấp đầy khiêu gợi của tiên sinh nữa.

Cả người em đã nóng bừng lên, mềm nhũn, như là bơ bánh ngọt tan chảy.

Em chợt nhớ tới chiếc bánh tiên sinh đưa cho mà em vẫn để trên đầu giường, ở trên có một bé thỏ con trắng mềm dễ thương.

216 hồ đồ mà chôn mặt vào gối, trong đau đớn dần dần xuất hiện sự ngứa ngáy, trong cái ngứa lại mang theo khoái cảm khi thân thể chuyển động, thế rồi, d*m thủy chậm rãi rỉ ra từ hậu huyệt, xuôi theo kẽ mông chảy xuống, làm cho dương v*t của tiên sinh ướt nhẹp, di chuyển càng thêm sảng khoái.

Tiên sinh bắn vào cái mông trắng nõn của em, tinh dịch trắng tinh chảy xuôi trên đùi.

Hạ Vân Sơn ồm ồm mà thở gấp, tóc mái ngổn ngang che khuất đôi mắt của hắn, cũng giấu đi cảm xúc trong hắn.

Hai mắt 216 không mở ra nổi, có vẻ như rất đau, lại giống như rất buồn ngủ, cứ giữ nguyên tư thế bị áp ở trên giường mà ngủ mất.

Bắp đùi em hồng hồng, hơi sưng lên, như là vỏ trái đào bị vò nát. Quả nhiên là bị rách da.

Hạ Vân Sơn chán nản mà nghĩ: “Không nên uống nhiều rượu như vậy. Lần này làm thỏ con giận mất rồi.”

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, 216 sao có thể giận hắn cơ chứ? Em quá là dễ dụ mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN