Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Chương 16: Nữ quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình


Chương 16: Nữ quan


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Đợt tuyển chọn mùa Xuân cũng sắp kết thúc, Cục Thượng Thực lại có thêm cung nữ. Cũng giống như năm trước, có rất nhiều tiểu nha đầu xuất thân tốt, cả đám mắt cao quá đỉnh đầu, đều hận không thể móc nối quan hệ lằng nhằng với tất cả các nữ quan.

Diêu Uẩn An cầm thước nhìn những tiểu nha đầu đang đứng thành từng hàng phía dưới, nhỏ giọng hỏi Trình Tầm đang ở một bên: “Ta lúc vừa mới vào cung “ngứa đòn” như bọn họ sao?”

Trình Tầm nghẹn cười, gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Diêu Uẩn An:…

“đi, đi, đi, cô mau về phòng bôi thuốc cho A Viên đi!” Diêu Uẩn An không vui đuổi người.

Trình Tầm cười tủm tìm vừa trở về phòng, thấy khí sắc của A Viên càng ngày càng tốt hơn, trong lòng vô cùng vui vẻ: “A Viên, cô không biết đâu, bây giờ Diêu Uẩn An oai phong lắm! Đám cung nữ kia vừa thấy nàng ấy liền sợ, vẫn còn đang bị răn dạy cơ đấy.”

“Diêu Uẩn An vốn bên ngoài thì khắc nghiệt, nhưng thật ra trong lòng lại rộng rãi nhất, thích giúp đỡ mọi người. Lần trước nếu không phải nàng ấy xin Diêu Thượng nghi bênh vực cho ta thì chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta đã sớm mất rồi.” A Viên lo lắng nhìn thoáng ra ngoài cửa: “Nàng ấy nếu đã quyết tâm xử phạt thì nhất định đám cung nữ kia đã phạm phải sai lầm lớn rồi… Chỉ là không biết những người bị phạt có thể ghi thù nàng ấy hay không.”

Trình Tầm nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai nghe lén mới ngồi bên cạnh A Viên, khẽ nói: “cô không biết đâu, hôm nay lúc mấy cung nữ lén lút nói chuyện phiếm còn muốn tìm hiểu hành tung của Hoàng thượng, đây là tội lớn đấy! Nếu bị phát hiện còn liên lụy cả Cục Thượng Thực đấy!”

A Viên nhíu mày: “Việc này phải bẩm báo cho Sở Thượng thực mới đúng…”

“Diêu Uẩn An thấy mấy nha đầu kia còn nhỏ, lại nhớ đến em gái nhỏ tuổi trong nhà mới không đành lòng…” Trình Tầm thở dài: “Mới có 8,9 tuổi mà thôi, sao lại có thể nghĩ đến chuyện này chứ…”

“Làm Hậu phi có gì tốt?” A Viên vén tay áo lên nhìn vết sẹo đang lành trên cánh tay, vui vẻ trong lòng. Nàng lắc đầu nhìn Trình Tầm: “Bọn họ tuổi còn nhỏ, chỉ biết đến vinh hoa phú quý mà lại không hiểu được chuyện khác. Gần vua như gần cọp, không biết chừng ngày nào đó mất mạng như chơi.”

“Ta thà lau bàn rửa bát cả đời ở Cục Thượng Thực cũng không muốn đi bên phục vụ người Hoàng thượng.” A Viên sờ cánh tay, nhẹ giọng nói: “Lần trước ở Ngự tiền ta suýt chút nữa sợ chết khiếp!”

Trình Tầm gật đầu đồng ý: “Chúng ta vẫn cứ nên làm một tiểu cung nữ nhỏ nhoi thôi, tốt nhất thì được thăng lên một vị phân, vậy thì sẽ không có người nào ức hiếp được chúng ta.”

A Viên gật đầu: “một đời yên bình mới là quan trọng nhất!”

“Chờ đã, hình như cô quên mất vị Phó Chưởng tư kia rồi…”

A Viên biểu cảm đau khổ nhìn sang Trình Tầm, vừa nghe thấy cái tên này thì trái tim nhỏ bé lại run rẩy: “Lại quên mất rồi…”

“Mấy ngày nữa các nữ quan đều phải sát hạch* chúng ta, thông qua thành tích mà thăng vị phân. Trong nhà chúng ta đều có quan hệ, nhưng sợ là cô, chắc phải trù tính cho tương lai đi thôi.” Trình Tầm nắm tay nàng, hơi lo lắng.

*) Sát hạch: Ở đây có nghĩa là thông qua các bài kiểm tra nghiêm ngặt để chọn ra người được thăng vị phân.

“A Viên, Thôi Chưởng thiện gọi cô qua phòng ngài ấy.” Sở Tĩnh Thục cầm một bọc quần áo bước vào, cười nói.

“Được rồi, ta phải đi ngay.” A Viên cười, đứng dậy, vỗ nhẹ vào tay Trình Tầm cho nàng khỏi lo lắng rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Sở Tĩnh Thục nhìn bóng lưng của A Viên, đôi mắt dường như ẩn chứa một ngọn lửa: Nữ quan bên người Thôi Chưởng thiện mắc bệnh hiểm nghèo bị đưa ra ngoài cung, vội vàng kêu nàng ta đi vào thời điểm mấu chốt của việc xét thăng vị phân này nhất định là vì muốn nàng ta nhận chức nữ quan bên người.

“Cái gì? Cuyện này, chuyện này là không đúng quy củ…” A Viên hơi sợ hãi, xua tay lia lịa: “một cung nữ nhỏ nhoi được vượt cấp thăng lên làm nữ quan, ta lại không lập được công trạng gì cả, Sở Thượng thực coi trọng nhất là quy củ, ngài ấy sẽ không đồng ý đâu.”

Thôi Xảo cười: “Ta đã nói với Thượng thực rồi, ngài đã đồng ý.” Lại vuốt bàn tay nho nhỏ của A Viên, thở dài: “thật ra, âu cũng là cái số của cô rồi. Ngài ấy cũng là một người hiền lành nhân từ, vừa hiểu rõ ngọn nguồn của việc lần trước cô bị phạt đúng là oan cho cô liền muốn bồi thường. Đúng lúc ta đề ra chuyện thiếu một vị nữ quan bên người muốn cho cô thế chỗ, ngài ấy vừa nghe vậy đã đồng ý rồi.”

A Viên nghe xong liền sững sờ, sau một lúc lâu vẫn không biết phải nói gì.

“Sao vậy? Vui vẻ đến choáng váng sao?” Thôi Xảo nhìn ánh mắt ngơ dại của A Viên liền quơ tay trước mặt nàng.

A Viên phục hồi tinh thần, phấn khởi đến mức đỏ cả mắt: “Ta, ta không nghĩ tới… Chưởng thiện, ta, ta cảm thấy như mình vừa bị một chiếc bánh to đùng từ trên trời rơi xuống đập vào người vậy…”

Thôi Xảo “phụt” một tiếng bật cười: “Vậy còn không mau nhặt lên ăn đi!”

A Viên khóe miệng tươi cười: Đây chắc là lúc may mắn nhất trong đời mình!

Mấy ngày gần đây, Điện Dưỡng Tâm như bị bao phủ trong đám mây đen, đám cung nữ thái giám phục vụ ở Ngự tiền cả ngày thấp thỏm lo âu, chỉ thiếu mức buộc chặt đầu vào thắt lưng mà hầu hạ.

“Ngụy công công, ngài nói tại sao Hoàng Thượng lại thành ra như vậy nhiều ngày nay? đã lạnh mặt nhiều ngày rồi, ngày xưa vẫn chưa thấy ngài ấy nổi giận lâu như vậy…”

“Đúng vậy đúng vậy, ngài là tâm phúc của tâm phúc của Hoàng Thượng, ngài để lộ một ít đi, còn cho chúng ta bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình đi! Cảm giác treo con dao trên đầu… Mấy người chúng ta cũng sắp điên hết cả rồi!”

Ngụy Toàn ung dung liếc mắt nhìn bọn họ, từ từ nói: “Các ngươi cứ cẩn thận hầu hạ đi, tạm thời còn chưa có ai muốn mấy cái đầu này!”

“thật sao?”

“Tất nhiên là thật.” Ngụy Toàn nhàn nhã sửa lại cây phất trần trên tay, biểu cảm lạnh nhạt: Sắp đến lúc thăng vị phân rồi, Hoàng Thượng điều được người đến Ngự tiền, ngày lành sắp tới rồi!

Tề Uyên nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy cũng phủ lên một tầng sương lạnh.

hắn nhìn đống thỏ hình dạng khác biệt trên bàn, đều là do hắn nặn mấy ngày hôm nay, cộng lại cả những thứ linh tinh lặt vặt nữa là hơn hai mươi con.

Chắc hẳn tiểu nha đầu kia còn chưa biết trẫm đang tức giận…

Tề Uyên nghĩ vậy, đứng dậy thay bộ đồng phục thái giám, đi ra ngoài với thần thái tự nhiên.

Ngụy Toàn bóng lưng thẳng thắn hiên ngang của hắn, chắp hai tay lại khẽ lạy: “Ông trời ơi! Cầu mong cuối cùng được khổ tận cam lai* !”

*) Khổ tận cam lại: Í là anh rước được chị về Ngự tiền → Vui vẻ → không cáu bẳn nhiều nữa → Thế giới tốt đẹp hơn.

******

Tề Uyên và A Viên ngồi trong đình, mắt to trừng mắt nhỏ*, không ai nói lời nào.

*) Mắt to trừng mắt nhỏ: Hai người trừng mắt nhau, không biết nói gì.

một cơn gió lạnh thổi qua, A Viên rùng mình, chóp mũi cũng đỏ lên vì lạnh.

“cô không hỏi xem vì sao đã nhiều ngày ta không hề tới?” Tề Uyên “Ngài không tới đây tất nhiên là có lý do riêng của ngài, ngài không nói thì ta có hỏi cũng vô dụng.” A Viên xoa nhẹ cái mũi, vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Dù thế nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, vì sao đêm đó ngài lại nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi ?”

“Nổi giận đùng đùng?” Tề Uyên nhướn mày.

“Đúng vậy, nổi giận đùng đùng, lông mày cũng dựng đứng cả lên!” A Viên cười nói: “Ngài cứ làm như ai cũng là tên ngốc không bằng? Khuôn mặt xanh mét đó của ngài không phải đang tức giận thì là đang vui vẻ chắc?”

Tề Uyên:…

“Đúng rồi, còn có một tin vui muốn nói cho ngài! Ta thăng vị phân rồi! Là nữ quan cơ đấy!” Đôi mắt đen như mực của A Viên tràn ngập ý cười, sáng lấp lánh như sao, sáng chói loá mắt.

“Nữ quan?”

“Đúng, là nữ quan đó!” A Viên cười kể lại một lần chuyện đã xảy ra, cũng không cảm thấy lạnh: “Ta đi theo Thôi Chưởng thiện, về sau không ai có thể ức hiếp ta nữa! Còn có thể học được rất nhiều món điểm tâm…”

Tề Uyên nhìn thiếu nữ với vẻ phấn khởi kia, lắc đầu: Thôi, chuyện Ngự tiền từ từ hẵng nói, quan trọng nhất là nàng vui vẻ mà thôi…

******

“Hoàng Thượng, về chuyện cô nương chuyển đến Ngự tiền…” Ngụy Toàn thấy kỳ tuyển chọn mùa xuân đã kết thúc rồi, vị phân của các cung, các cục cũng đều thăng gần hết, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa nhắc tới chuyện A Viên đến Ngự tiền.

“Nàng không chuyển.” Tề Uyên thần sắc ung dung, nhưng còn chưa xem được nửa chữ trong sổ con.

“Vì, vì sao ạ? cô nương A Viên đẹp như vậy, không giữ bên người thì làm sao an tâm được?”

“Nàng thăng vị phân, hôm nay đã là nữ quan bên người của Chưởng thiện, vậy sẽ không có người…” Tề Uyên nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Ngụy Toàn, hỏi: “Phụ thân của Thôi Chưởng thiện là Đại Lý tự thiếu khanh Thôi Cảnh Hồng?”

“Đúng vậy.”

Tề Uyên mím môi: Đề bạt hắn, A Viên cũng có thể sống khá hơn một chút…

“Hoàng Thượng ngài quyết định rồi?”

“một người tràn đầy sức sống, thích cười như vậy, nếu đặt ở Ngự tiền sẽ trở nên sa sút, không còn sức sống, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, ngược lại chính là sai lầm của Trẫm.” Tề Uyên thản nhiên nói: “Ngươi phái những người này giám sát Cục Thượng Thực, nếu có người mắt mù liền bẩm báo cho Trẫm ngay tức khắc.”

“Tuân lệnh.” Ngụy Toàn vừa muốn lui ra ngoài làm việc lại nghe thấy người phía trên bồi thêm một câu: “Lưu lại một vị trí nữ quan Ngự tiền cho A Viên.”

“Tuân lệnh.”

“Vận may của cô thật là tốt!” Diêu Uẩn An nhìn A Viên, giọng chua loét.

“Đây là do ta lấy một đống Bản tử đổi lấy, nếu là cô, cô có tình nguyện bị đánh một đống Bản tử để đổi lấy vị phân nữ quan này không ?” A Viên nhìn nàng ấy, cười ha hả.

Diêu Uẩn An nghẹn lại, nói đứt quãng: “Ta đây tất nhiên là không muốn…”

“Đó không phải…”

A Viên còn dứt lời, đã có 3,4 cung nữ xông vào: “Lục soát đi.”

“Này, chuyện này là thế nào vậy?” A Viên hoảng sợ, mặt trắng lại.

“không có gì phải sợ, cũng không phải chuyện lớn gì đâu. Chỉ là có người bẩm báo với Thượng thực, nói cô có tư tình với một tên thái giám, chúng ta sẽ đi nhanh thôi.” Cung nữ dẫn đầu kia ngáp một cái, nhìn nàng: “Đầu tiên cứ lục soát thử xem.”

“rõ.”

Trong nháy mắt, phòng đã loạn hết cả lên.

“Thanh trúc tỷ tỷ, ở đây có một tráp* Băng Tằm Bạch Ngọc cao.”

*) Tráp: Hộp đưng đồ thời xưa

IMG

(Nguồn: Taobao)

Đôi mắt Thanh trúc khẽ trầm xuống, ánh mắt nhìn A Viên cũng lập tức thay đổi: “cô đi theo chúng tôi một chuyến!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A Viên Thơm Quá đang báo trước, nàng và Cúc Cu chính là, ha ha ha, chính là vợ chồng Thơm Quá* trong truyền thuyết đó sao? Ha ha ha ヾ? ≧? ≦)o Yên tâm đi, Ngự tiền nàng nhất định sẽ đi ! Cúc cu là xem xét cảm xúc của A Viên của chúng ta mới do dự, Cúc Cu cố lên!!! Chịu đựng rồi sẽ chăm sóc cho tức phụ* !!! A Ha ha ha ヾ? ≧? ≦)o

*) Vợ chồng Thơm Quá: một cặp đôi trong phim “Liệt Hỏa Quân Giáo” bên Trung.

*) Tức phụ = Vợ (nhưng là kiểu cách gọi yêu như Bà xã), tức phụ cũng để chỉ con dâu (đối với cha mẹ chồng).

IMG

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN