Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Chương 5: Ám hiệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình


Chương 5: Ám hiệu


Vừa dứt lời, các tiểu cung nữ vừa rồi còn cãi nhau không ngừng vội vã quỳ mọp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cả đám run rẩy không ngừng như những chiếc lá trên cành cây bị giông bão thổi quét qua.

Tề Uyên đàn bị chính sự quấy nhiễu, vốn muốn đến Ngự hoa viên để hít thở không khí trong lành, không ngờ lại gặp được một màn này: “Sao lại thế này?”

A Viên khẽ cau mày: Thanh âm này sao lại hơi quen quen?

“Là do đám cẩu nô tài này dám nói xấu sau lưng nương nương!” Nhĩ Nhạc cả giận.

Tề Uyên đưa mắt đảo qua đám người đang quỳ bên dưới, cũng không biết là do mình thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng hay là do nàng rất dễ nhìn thấy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy A Viên nho nhỏ. hắn thấy A Viên cúi đầu không khỏi nhíu nhíu mày.

Bạch Thấm khoát tay áo, ôn nhu nói: “Nhĩ Nhạc, nghe các nàng nói nhiều câu như thế, nhưng có nghe được là ai nói hay không?”

“Hồi nương nương, đã nghe, là hai cung nữ bên trái ở Thượng Phục cục.” Nhĩ Nhạc quay đầu cúi người thi lễ, nghiến răng nói.

“Nếu thế thì đánh hai mươi trượng và phạt đến Hoán Y cục làm khổ dịch đi, Hoàng Thượng ngài cảm thấy thế nào.” Bạch Thấm nhìn thoáng qua Tề Uyên, nhẹ giọng nói.

Tề Uyên gật đầu, việc này xem như định như thế.

“Còn đứng đó làm gì? Đem người kéo xuống!” Nhĩ Nhạc hung dữ nói.

Hai tiểu cung nữ run rẩy liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Nô tỳ sai rồi, cầu Quý phi nương nương khai ân, cầu Quý phi nương nương khai ân!”

Thẳng đến khi thái giám đem người kéo đi thật xa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng các nàng cầu xin tha thứ.

A Viên run rẩy không thôi, chân có chút như nhũn ra: May mà Đại cung nữ bên người nương nương không có bị bọn họ qua mặt được, bằng không giờ phút này người bị kéo xuống chính là mình…

“Lui ra đi.” Tề Uyên theo bản năng ém giọng nói, không muốn để cho A Viên nhận ra hắn.

“Vâng.”

Quả nhiên là mình nghe lầm, mình chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, làm sao có thể cảm thấy thanh âm của hắn quen tai chứ? A Viên lắc lắc đầu, theo người khác cùng nhau đứng dậy lui ra sau.

Lúc nàng vừa đứng dậy, Tề Uyên trong lòng đột nhiên căng thẳng, giả vờ như vô tình quay đầu sang hướng khác, ước chừng người đi rồi mới xoay người lại.

hắn nhìn A Viên đi ở cuối cùng, đi đứng không quá lanh lẹ, trong đôi mắt ánhlên nụ cười.

Bạch Thấm yên lặng nhìn theo ánh mắt của Tề Uyên, trong mắt kinh ngạc: Chẳng lẽ Hoàng Thượng đãcoi trọng tiểu cung nữ nào rồi?

Trong đôi mắt Bạch Thấm hiện lên ý cười, khóe môi khẽ cong: Nếu thế thì vô cùng tốt…

Đợi sau khi trở về Thượng Thực Cục, trên đùi mọi người đều là mềm nhũn, trên mặt lại mang vẻ vừa thoát khỏi cửa tử.

“Chuyện gì thế này? Sao giống như gặp phải hổ vậy.” Thôi Xảo cảm thấy có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi.

Trương nữ quan đem sự tình tự thuật một lần, sắc mặt Thôi Xảo càng thay đổi.

Nàng trầm ngâm chốc lát, cất giọng nói: “Việc hôm nay cũng xem như là cho các ngươi một bài học, sau này phải biết nên ước thúc bản thân như thế nào, biết chưa?”

“đã biết.” Các tiểu cung nữ đồng loạt đáp.

“Trình Tầm, Diêu Uẩn An hai người, gặp đồng nghiệp vô cớ bị oan, bênh vực lẽ phải, thưởng…” Thôi Xảo dừng lại một chút, nhất thời không biết thưởng những thứ gì là thích hợp.

“không bằng… không bằng Chưởng thiện dạy chúng tôi làm món ăn đi.” Diêu Uẩn An vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Thôi Xảo, đôi mắt sáng lên.

Thôi Xảo cười cười: “Vậy cũng được, đi theo ta.”

Trình Tầm và Diêu Uẩn An hai người cao hứng nhỏ giọng hoan hô một cái, đuổi theo sát sau.

Thôi Xảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy A Viên ngoan ngoãn đứng tại chỗ, trong đôi mắt linh khí bức người. Nàng nhìn tiểu cô nương đang ba ba nhìn mình, phù một tiếng bật cười: “A Viên hôm nay là khổ chủ, cũng theo cùng đi.”

“Vâng!” A Viên mặt mày hớn hở đi theo, Diêu Uẩn An không vui khẽ bĩu môi.

A Viên cười híp mắt cũng không so đo, tuy rằng tính tình Diêu Uẩn An không tốt lắm, nhưng ít ra người cũng không độc ác.

Cùng phòng với các nàng là Sở Tĩnh Thục ở nguyên chỗ nhìn bóng dáng tung tăng của ba người, thần sắc có chút cô đơn. Nàng lẳng lặng nhìn các nàng vào phòng bếp, lại đứng thêm một lúc lâu mới quay trở về phòng.

Ba cung nữ đồng loạt đứng thành một hàng, chăm chú nhìn Thôi Xảo, ánh mắt sáng trông suốt mười phần mong đợi.

Thôi Xảo nhìn chè đậu đỏ trước mắt, trong lòng có chủ ý: “Diêu Uẩn An đi lấy chút đi hạch táo đỏ và đường phèn đến đây, A Viên ngươi đi chuẩn bị bột nếp nhồi thành hình tròn to bằng nắm tay sau đó chia thàng những sợi dài kích cỡ một ngón tay, Trình Tầm đem bột đậu đỏ nghiền nát.”

Diêu Uẩn An cùng Trình Tầm đều làm việc, chỉ có trên mặt A Viên có chút hơi khó xử.

“A Viên có cái gì không hiểu sao?” Thôi Xảo hỏi nhỏ.

“Ách… Là nhồi thành nắm tay của ngài hay nắm tay của ta thế?” A Viên hì hục nửa ngày mới nói ra miệng, sợ Thôi Chưởng thiện cảm thấy nàng ngu dốt không chịu dạy nàng.

“Đương nhiên là lớn bằng nắm tay ta!” Thôi Xảo cầm cổ tay nhỏ bé của nàng quơ quơ ở trước mắt: “Nắm tay của ngươi nhỏ như thế này thì làm sao đủ cho mấy con nhóc tham ăn như các ngươi chứ?”

A Viên đỏ mặt, ngượng ngùng cười khanh khách.

Ước chừng nửa nén hương sau, vật liệu đã chuẩn bị xong hết.

“Hôm nay dạy các ngươi làm món ăn này tên là Thái Tâm Nhuyễn, là món điểm tâm mà Thái hoàng thái hậu còn trẻ thích ăn nhất. Nay bà đã lớn tuổi, Thái y nói không nên ăn nhiều thức ăn ngọt, nên trong cung cũng sẽ ít làm món này.” Thôi Xảo chậm rãi nói: “Vị đầu bếp thường làm món Thái Tâm Nhuyễn cho Thái hoàng thái hậu năm kia rời cung, người biết làm món này trong cung cũng ít đi, món điểm tâm này không khó, nguyên liệu nấu cũng không phải thứ trân quý gì, các ngươi học xong bình thường cũng có thể tự làm cho mình ăn đỡ thèm, xem cả một đám gầy như thế này, không khác gì đám khỉ con!”

Diêu Uẩn An mếu máo nói : “Làm sao đẹp được như khỉ con chứ…”

Mọi người phì cười, ngay cả Diêu Uẩn An cũng cong cong khóe miệng.

Thôi Xảo ra tay đem bánh đậu gói vào trong bột gạo nếp, lại nhét thêm táo đỏ vào bên trong làm nó căng phồng lên. Quả táo đỏ lớn lộ ra cục bột trắng noãn giống như đang cười lộ răng, dáng vẻ ngây thơ mười phần khả ái.

Ba cung nữ làm theo, rất nhanh liền làm được một tô lớn.

Thôi Xảo thấy làm xong, liền bắc nồi lên nấu nước, bỏ đường phèn vào số lượng vừa phải, đợi nấu đậm đặc, sau đó đỏ nửa phần táo vào bên trong, đun với lửa nhỏ. một nửa kia được nàng bỏ vào lồng hấp.

“Đây là một trong những cách nấu.” Thôi Xảo nói, nói xong mở ra một bếp lò khác, bỏ hai thìa đường trắng cùng một thìa dầu vào nồi, dùng oa sạn khuấy vòng: “Cách nấu thứ hai đó chính là làm giống như khoai lang ngào đường, sau khi sên đường xong liền cho táo vào, trộn đều là được.”

“A Viên, lấy táo đang hấp trong nồi ra.” Thôi Xảo nhìn nồi nước đường đang sôi ùng ục chuyển thành sôi lăn tăn lên tiếng phân phó.

“Xèo” một tiếng, mùi táo trong nồi lan toả hương thơm khắp nơi. Những quả táo tròn tròn mập mạp dưới bàn tay thiện nghệ của Thôi Xảo đã được bao một lớp nước đường đều đặn đẹp mắt lạ thường.

Trước khi lấy ra khỏi nồi, Thôi Xảo rắc chút mè rang giòn, lại thuận tay bỏ vào nồi chưng chút hoa quế. Hương vị hoa quế thoang thoảng hoà lẫn với hương táo chín đậm đà xông vào mũi, làm ba tiểu cônương đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.

Nàng nhìn thấy nước trong nồi đã sên lại đủ độ sệt, bên ngoài quả táo cũng đã trở nên bóng loáng, liền múc ra.

“Học xong chưa?”

“Học xong!” Ba người đồng loạt nói.

Thôi Xảo liếc mắt quét ba người một cái, ngữ khí rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Đáp ứng thậtthống khoái, sau này ta muốn kiểm tra thử, không làm được thì đừng khóc nhè!”

“đã biết.”

Thôi Xảo nhìn các nàng ba ba nhìn chăm chú hai đĩa táo kia, cười khoát tay áo nói: “Cầm về ăn đi.”

Ba người vui mừng quá đỗi, hành lễ xong liền bưng dĩa táo rời đi.

A Viên gắp một quả táo dùng nước đường nấu bỏ vào trong miệng, thịt táo nấu chín mềm, gạo nếp mềm dẻo kết hợp với đậu đỏ, hương táo hoà quyện với hương thơm của đậu đỏ lẫn với mùi thơm của hoa quế, ngọt mà không ngấy, miệng đầy thơm nồng.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là tán thưởng.

“Tay nghề của Thôi Chưởng thiện thật là không chê vào đâu được!” Ánh mắt A Viên sáng lên, mơ ước lớn nhất của nàng là trở thành giống như Thôi Chưởng thiện, nấu món gì cũng đều thành thạo như thế!

“Đó là đương nhiên, đây chính là người phụ trách ẩm thực cho Quý phi nương nương nha!” Trình Tầm lại gắp một quả táo đặt ở trong miệng, ăn được mặt mày cong cong.

“Tĩnh Thục, ngươi cũng tới ăn đi!” Diêu Uẩn An mời một tiếng.

Tĩnh Thục khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Ta không đói, các ngươi ăn đi.” nói xong đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Diêu Uẩn An nhìn bóng lưng của nàng ta thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đây là thế nào?”

“không phải Tĩnh Thục giận chúng ta đấy nhỉ?” Trình Tầm nhẹ giọng nói.

“không thể nào? Vì sao phải tức giận?” Diêu Uẩn An cau mày: “Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta học thêm được món ăn mới? không phải nhỏ mọn như vậy chứ…”

“Chờ nàng ấy trở lại chúng ta vẫn nên dỗ dành đi, tính tình của Tĩnh Thục chỉ hơi hẹp hòi một chút.” A Viên nhìn thoáng qua Diêu Uẩn An, đăng đăng hai bước chạy qua ngăn tủ bên cạnh, dè dặt lấy ra mộtcái hộp nhỏ. Nàng mở nắp hộp ra nhìn thoáng qua, bình an phù nho nhỏ bên trong đã có chút ố vàng.

A Viên cầm bình an phù đi đến trước mặt Diêu Uẩn An, mở ra lòng bàn tay: “Nha! Đây là bình an phù do phụ thân ta cầu được trước khi ta tiến cung, ta cũng không thứ gì tốt, liền tặng cái này cho ngươi làm tạ lễ, cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta lên tiếng.”

“A Viên, bùa hộ mệnh này bình thường ngay cả sờ môht cái ngươi còn không nỡ…” Trình Tầm khẽ nhíu mày, có chút đau lòng.

Diêu Uẩn An nhìn Trình Tầm, lại nhìn sang bùa hộ mệnh nằm trong lòng bàn tay A Viên, nghĩ nghĩ rồi khoát tay một cái nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, là ta không thích nhìn thấy có người thích đổ oan cho người khác thôi!” Nàng ngước mắt nhìn A Viên dù trong mắt đầy nuối tiếc nhưng vẫn cười híp mắt nhìn mình, trong lòng khẽ động, có chút ngượng ngùng nói: “Hơn nữa, ngày xưa ta cũng thường khi dễ ngươi…”

“Đều đã qua.” A Viên ánh mắt cong cong, nàng vuốt ve bùa hộ mệnh trên tay, hốc mắt cũng đỏ. A Viên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ở trong nhà phụ thân thường nói với ta là oan gia nên giải không nên kết, thêm một người bạn không phải là chuyện xấu…”

A Viên sống mũi cay cay, nước mắt lại đổ rào rào xuống.

Trình Tầm cũng thở dài, nàng cũng nhớ cha mẹ và muội muội.

Diêu Uẩn An mắt thấy Trình Tầm cũng muốn khóc, vội vàng chuyển đề tài: “A Viên, tờ bình an phù này của ngươi là cầu như thế nào? Hoim nào ta cũng nhờ nương của ta cầu cho ta một cái!”

A Viên xoa xoa nước mắt, nức nở nói: “Là phụ thân ta cầu trong một miếu nhỏ ở quê nhà.”

“Phụ thân?” Diêu Uẩn An có chút nghi hoặc: “Mấy thứ như bình an phù này không phải từ trước đến nay đều là do mẫu thân bận tâm sao?”

Trình Tầm nhìn thoáng qua A Viên, vội vàng dùng khuỷu tay đụng Diêu Uẩn An một cái.

Chỉ thấy đôi mắt A Viên buồn bã, cảm xúc có chút hạ, nàng thở dài nói: “Mẫu thân xưa nay không thích ta…”

Diêu Uẩn An tự biết mình nói sai rồi, hung hăng đá đá mũi hìay của Trình Tầm, trách nàng không có nhắc nhở mình. Nàng đem hai dĩa táo đẩy về hướng A Viên, mím môi nói : “Đều cho ngươi ăn hết có được không! Ta khó chịu nhất là thấy người khác khóc!”

A Viên cùng Trình Tầm nhìn chăm chú Diêu Uẩn An một lúc lâu, Diêu Uẩn An bị hai người nhìn đến sợ hãi trong lòng, tức giận nói: “Làm người tốt thực phiền, sau này ta thấy vẫn là m khi dễ ngươi như bình thường đi!” nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Hai người nhìn bộ dáng xoay xoay vặn vặn của Diêu Uẩn An mà bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

A Viên nhìn mấy quả táo sáng bóng trong dĩa, nghĩ đến Tề Nhị chắc là chưa từng ăn qua, liền chừa cho hắn một ít.

“Hoàng Thượng? Truyền lệnh sao?” Ngụy Toàn nhìn Tề Uyên giống như hận không thể ôm tấu chương ngủ cùng, cau mày cẩn thận khuyên, nếu bị Thái Hậu nương nương biết con trai bảo bối của bà khôngthương tiếc thân thể như thế, xui xẻo lại chính là đám hầu cận bên người như bọn họ mà thôi!

Tề Uyên không ngừng động tác trong tay, thản nhiên mở miệng nói: “Giờ gì rồi?”

“đã là giờ Tuất.”

“Quần áo tiểu thái giám đều đã chuẩn bị xong?” Tề Uyên cuối cùng cũng để bút trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn.

“Chuẩn bị xong, nhưng Hoàng Thượng ngài không muốn truyền thiện rồi mới đi dạo sao?” Ngụy Toàn kiên trì khuyên nhủ.

“Trẫm chính là đi dùng bữa.”

Ngụy Toàn:???

“Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~ “

Bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng chim kêu, A Viên đang chuẩn bị đến phòng bếp luyện tay nghề một chút, nghe thấy thanh âm này liền bưng dĩa táo lên bước ra ngoài.

A Viên vừa bước ra khỏi cửa viện, đã nhìn thấy Tề Uyên mặt sa sầm đứng đó.

“Chuyện gì thế?” A Viên nhìn thoáng qua quần áo thái giám bình thường trên người hắn, trợn mắt nghĩ: Y phục tổng quản kia quả nhiên là hắn lén mặc đi ra ngoài!

“Có thể đổi ám hiệu khác hay không?”

“Vậy… Gâu gâu gâu?”

Tề Uyên: “… Cho qua đi.”

A Viên kéo hắn đi về hướng đình nghỉ mát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần vui vẻ nói : “Hôm nay ta cố ý lưu rất nhiều điểm tâm cho ngươi nè, là Thôi Chưởng thiện làm, nhưng…”

“Thứ không có mắt!”

một thanh âm quen thuộc truyền đến, thân mình A Viên nhất thời run lên: Là Phó chưởng tư…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: May mà trẫm thông minh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN