Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Chương 87: Tẩm Cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình


Chương 87: Tẩm Cung


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Tề Uyên đảy Canh Quất Sơn Tra ra xa, nghiêng đầu nhìn sang A Viên xấu hổ mặt đỏ bừng, mỉm cười: “Đồ của nàng đều được Thanh Niệm để ở Tẩm Cung của Trẫm.”

“Tẩm, tẩm cung?!” A Viên đột nhiên trợn tròn mắt, “Từ trong ra ngoài Điện Dưỡng Tâm tổng cộng cũng có ít nhất 7,8 tòa thiên Điện, sao ngài, ngài lại…”

Nàng cắn môi, bứt rứt không yên níu chặt lấy váy.

Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, chậm rãi cười: “sẽ luôn lo lắng cho sự an toàn của nàng.”

“Người Nam Cương gian xảo thâm độc, không động đến được Trẫm tất nhiên sẽ đánh chủ ý lên người bên cạnh.” Tề Uyên trầm giọng nói: “Hoàng Tổ Mẫu và Mẫu Hậu tối nay sẽ rời Kinh, chỉ có nàng ngốc, nhất quyết tiến Cung.”

A Viên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như vực của Tề Uyên, giật mình dường như nhận ra chuyện gì: “Ta nói bảo sao tin tức này lại rơi vào tai ta nhanh như vậy…”

Nàng chậm rãi cúi đầu, mím môi, trong lòng dâng lên chút áy náy: “Xin lỗi.”

Tề Uyên gắp một khúc Cần tây ngâm Giấm, thong thả nhai, kêu răng rắc, nghe vô cùng vui tai.

anh giơ tay, chậm rãi cầm bát Canh Quất Sơn Tra vàng óng ánh tới, múc một thìa bỏ vào miệng, hơi bất ngờ nhướn đuôi mày lên.

Món Canh Quất Sơn Tra này mang mùi vị thơm ngát, vị chua tươi mát của hoa quả xen lẫn với vị ngọt thanh nhàn nhạt, lại hợp khẩu vị của anh đến bất ngờ.

Tề Uyên đang định múc thêm một thìa nữa, lại rồi chỉ mò được bát không. anh nghiêng đầu nhìn sang A Viên đang nhíu mày mặt đầy chán nản, khẽ nhíu mày.

“Chua…” A Viên yếu ớt nói, cả người như đóa hoa xinh đẹp đang ủ rũ: “Ta không nên giận dỗi ngài.”

anh dừng mắt trên thiếu nữ biểu cảm tội nghiệp, đôi mắt phủ kín sương mù, thản nhiên nói: “Món Canh Quất Sơn Tra này làm không tệ, bữa khuya đêm nay ăn món này đi.”

“Bữa khuya?” A Viên không dám tin nhìn Tề Uyên, cầm muỗng lên múc một chút xíu lên nếm thử, chua đến đỏ cả mắt.

“Uống một hụm trà.” Tề Uyên đưa chén trà lên miệng nàng, cho nàng uống một hụm: “Còn chua không ?”

A Viên chua đến đầu ong ong, hốc mắt đầy nước mắt: “Tề Uyên, ta muốn ăn kẹo…”

“Thanh Niệm, mang chút điểm tâm ngọt đến đây.”

Thanh Niệm không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng tuân lệnh. Nàng đi rất nhanh, Thượng Thiện Phòng lại cách đó không xa, chỉ trong chốc lát, Thanh Niệm đã mang 4,5 loại điểm tâm ngọt đến.

“Lui ra đi.” Tề Uyên lãnh đạm nói, tự tay bưng đĩa con đựng Bánh Tro Đường* đến trước mặt A Viên.

*) Bánh Tro Đường:

IMG

(Nguồn: )

“Đây.”

Cho đến khi A Viên bỏ Bánh Tro Đường vào miệng, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

A Viên khẽ vuốt nước mặt trong khóe mắt, nhìn đĩa Cánh gà chua vô cùng đẹp mắt, lòng lại áy náy: “Xin lỗi…”

“Đây đã là câu “xin lỗi” thứ hai của nàng trong ngày rồi.” Tề Uyên khẽ véo mặt nàng, nhìn dáng vẻ ủ rũ của A Viên, không khỏi cười cười.

anh cúi đầu, khẽ mổ lên môi nàng một cái: “Nếu nàng vẫn cẩn thận mọi bề như bình thường, Trẫm cũng không xứng làm vị Hoàng Đế này.”

A Viên ngước mắt, mím môi nhìn về phía ngài, trong lòng vô cùng buồn phiền: Mình không chỉ liên lụy đến ngài ấy, còn buộc bắt ngài ăn mấy thứ không dành cho người này…

Nàng chậm rãi thở dài, áy náy không chịu nổi.

Tề Uyên biết được ý nghĩ trong lòng nàng, đưa tay kéo một cái, ôm A Viên vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: “Có một chuyện còn cần nàng giúp.”

A Viên nghe vậy, đôi mắt hiện lên chút hưng phấn, mong đợi nhìn Tề Uyên: “Ta có thể giúp ngài được gì sao!”

“Cứ mỗi mấy ngày lại cùng Trẫm đến Cung Thọ Khang hoặc Cung Trường An dùng bữa tối, phải làm như vậy mới có thể lừa dối được.”

“Đơn giản vậy thôi sao!”

“Đơn giản vậy thôi.” Tề Uyên cười khẽ, đôi mắt đen kịt đầy vẻ dịu dàng cưng chiều.

“Ta sẽ ăn thật tốt!” A Viên dùng sức gật đầu, lo lắng trong lòng biến thành hư không.

“Trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” anh nhìn A Viên vô cùng vui vẻ, thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

A Viên nắm chặt lấy vạt áo của ngài, không chớp mắt nhìn đường viền cằm tuyệt đẹp của Tề Uyên, đôi mắt sáng như ngôi sao.

******

“Năm nay không thể ở bên cạnh cô trong ngày sinh nhật, bữa này xem như bồi thường đi.” Trình Tầm híp mắt cười, khuôn mặt ôn hòa như nước.

“Nhoáng cái đã 6 năm…” A Viên nhìn t thức ăn tinh xảo rên bàn, không khỏi có chút cảm khái: “Ta còn nhớ năm mới vào Cung, bữa cơm thứ nhất trong Cung chính là Cơm trắng cùng Chân gà sốt.”

A Viên vừa nói, liền cười khanh khách: “Đó là lần đầu tiên ta ăn được cả chân gà.”

“Về sau chúng ta đều sẽ có chân gà ăn không hết!” Diêu Uẩn An gắp miếng chân gà trong đĩa Gà sốt dầu vừng* cho A Viên, ba cô gái nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý giơ chung rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

*) Gà sốt dầu vừng:

IMG

(Nguồn: )

Rượu Mơ trong miệng ngọt thanh hơi chua xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt. Mùi trái cây dung hợp với mùi rượu vừa đủ, không thừa cũng không thiếu.

“Chỉ có cô mới có thể ủ Rượu Mơ ngon như vậy!” A Viên chép miệng, khuôn mặt hàm chứa ý cười nhàn nhạt. Lúc đảo mắt, lại có chút giống với Tề Uyên.

Trình Tầm ăn một miếng hạt sen lạnh, yên lặng nhìn A Viên, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “cô càng ngày càng giống với Hoàng Thượng.”

“Giống?” Động tác của A Viên dần dần chậm lại, nghi ngờ nhìn Trình Tầm.

“Có lúc cô cũng sẽ giống Hoàng Thượng, biểu cảm thản nhiên, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ sâu không lường được.”

A Viên khẽ nhíu mày, trong đầu dần dần hiện lên dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của mình. Nàng mím môi, không khỏi rùng mình một cái: “cô nói nhảm, ta mới không giống đâu!”

“Quá dọa người rồi!”

Trình Tầm và Diêu Uẩn An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Viên, không kìm được mà cười ra tiếng.

A Viên rầu rĩ không vui khẽ vuốt hai gò má, ngửa đầu lên uống lên một chén Rượu Mơ: “Đừng cười nữa, thực sự đáng sợ mà…”

Diêu Uẩn An dừng cười, tò mò nhìn A Viên, hỏi: “Bây giờ cô vẫn còn sợ Hoàng Thượng sao?”

“Sợ! Sao lại không sợ!” A Viên mím, nhìn ánh mắt hơi khinh bỉ của bạn thân, không chịu thua cứng cổ nói: “Sống chết của dân chúng Đại Tề đều nắm trong tay ngày ấy, ta sợ hay không cũng chẳng phải xẩu hổ!”

“không mất mặt…” Diêu Uẩn An liếc mắt nhìn nàng một cái, lầu bầu: “Những cũng chẳng mạnh đi đâu được.”

“Đừng nghe lời nàng ấy.” Trình Tầm vỗ lên tay A Viên, nhẹ giọng nói: “Gần vua như gần cọp, mọi việc phải cẩn thận một chút mới tốt.”

“A Viên đã không phải là tiểu Cung nữ gia cảnh bần hàn, như đi trên băng mỏng năm đó nữa rồi.” Diêu Uẩn An nhấp một hụm rượu, chớp mắt cười nói: “Giữa trưa hôm nay còn cố ý làm một bàn đồ ăn cực kỳ chua cho Hoàng Thượng, ngay cả bìa giấm trắng nàng ủ trước khi rời Cung cũng mang ra.”

Diêu Uẩn An sờ cằm, mặt đầy ý cười: “Người khác không biết suy nghĩ nhỏ của nàng, cô còn không biết ư? Định trả thù đi ! Nàng ăn dấm chua, cũng muốn để Hoàng Thượng ăn một lần!”

“Này? cô đừng nói cả ra mà!” A Viên nhét một cái Bánh rán vừng vào miệng nàng, hung hăng trừng mắt với nàng một cái, nhỏ giọng trình bày: “Ta không ghen…”

Trình Tầm im lặng nghĩ đến đống chén đĩa trống không được đưa ra khỏi Ngự tiền lúc giữa trưa, chỉ thấy xót cả răng, cả người không kìm được mà run lấy bẩy: “Có lẽ… cô trước mặt Hoàng Thượng cũng không cần phải dè dặt cẩn thận…”

******

“A Viên còn chưa về.” Tề Uyên giương mắt, mày khẽ nhíu lại, giọng nói lành lạnh.

Ngụy Toàn cúi người, nói đúng sự thật: “Thưa Hoàng Thượng, cô nương A Viên còn đang ở chỗ của 2 Nữ quan.”

“đi đã bao lâu rồi?”

Ngụy Toàn tuân lệnh tính thời gian, cảm thấy hình như Tề Uyên có chút không vui mới cố ý nói chậm: “Thưa Hoàng Thượng, sắp được hai canh giờ.”

Hai canh giờ?

Tề Uyên im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trời đêm như mực bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày: Nhà không về?

“Theo Trẫm đi nhìn xem.”

Dứt lời, liền tùy ý bỏ quyển sách trên tay lên bàn dài, khoanh tay đi ra ngoài.

“Ta đời trước đã tu loại phúc gì vậy? Người đàn ông tốt như Tề Uyên lại chỉ thích mình ta…”

Giọng nói say khướt của A Viên truyền ra, Ngụy Toàn theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Tề Uyên, vừa nãy còn trầm như trời giông, lúc này lại trở nên quang đãng!

Bàn tay đang chắp sau lưng của Tề Uyên hơi nắm chặt lại, khuôn mặt mang theo chút sung sướng. anh bình tĩnh đứng ngoài cửa, mỉm cười tiếp tục nghe.

“Nếu không có ngài ấy, hiện tại không chừng ta sẽ phải đính hôn với vị Tiêu Thế tử kia…”

Nụ cười trên mặt Tề Uyên cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

A Viên ôm bầu rượu, say trước mù mịt, lười biếng ghé lên bàn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng không hề dừng lại.

Diêu Uẩn An cũng say không nhẹ, nghe lời này của A Viên liền cười khanh khách: “Tiêu Thế tử? Quan Quân Hầu sao?” Nàng mơ mơ màng màng vỗ bả vai A Viên, giọng nói cực kỳ hâm mộ: “Vị Tiêu Thế tử kia cũng là nhân trung long phượng*, A Viên cô dù thế nào đi chăng nữa cũng không thiệt thòi! Hắc hắc…”

*) Nhân trung long phượng: người tài trong nhân gian

A Viên dụi mắt, vì say rượu nên giọng càng mềm mại: “Ta đã gặp qua mấy lần, quả nhiên tuấn tú lịch sự, đôi mắt kia… Chậc chậc, thật đẹp!”

Nàng ôm bầu rượu, cả người đều mơ mơ màng màng, mi mắt như đang treo vật nặng hàng nghìn cân.

một cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến từ phía sau, A Viên chỉ thấy người mình nhẹ đi, chóp mũi vương vấn một mùi hương mát lạnh quen thuộc.

Nàng dụi mắt một cái, vô cùng vui vẻ đưa tay bám lên cổ ngài: “Ngài tới đón ta về à!”

“Ừ.” Tề Uyên nhíu mày, giọng nói cũng nhàn nhạt.

Ánh mắt A Viên mê ly, nhìn chằm chằm vào nét khó chịu giữa mày ngài một lúc lâu, mím môi nũng nịu nói: “Đừng buồn nữa!”

Tề Uyên nhìn cô gái đang cười đến ngu si trong lòng, khẽ lắc đầu một cái, chậm rãi thở dài: “đi chuẩn bị chút Canh giải rượu đến đây.”

“Dạ.”

Diêu Uẩn An cố gắng nâng mí mắt lên, đưa tay lắc lắc Trình Tầm đã sớm say đến bất tỉnh, lẩm bẩm: “không thấy A Viên đâu…”

Ngụy Toàn:…

******

​”Tề Uyên…” A Viên nằm trên giường, mê man không còn chút sức lực nào. Nàng nhíu mày, trong dạ dày dậy sóng như biển, rất khó chịu.

“Ngài cách xa ta ra một chút…”

Tề Uyên nghe vậy, không khỏi nhíu mày, thái dương nổi gân xanh: “Nàng lặp lại lần nữa?”

“Cách xa, cách xa ta ra một chút…” A Viên ôm miệng, cực kỳ cố gắng kìm lại cơn khó chịu trong bụng mình.

“Ngươi còn…” Tề Uyên dịch lại gần nàng, còn chưa dứt lời, chỉ thấy A Viên đang nằm trên giường bật người lên, đâm vào lòng mình “ọe” một tiếng.

“Sao ngài, Sao ngài lại không nghe vậy… ọe…”

Tề Uyên:…

“Hoàng, Hoàng Thượng… Nô tài hầu hạ ngài thay quần áo!” Ngụy Toàn bê Canh giải rượu, bước chân ngay lập tức hoảng hốt lên.

“Chậm một chút.”

Ngụy Toàn sửng sốt, mắt híp mở ta trào ra mấy giọt nước mắt, trong lòng hết sức cảm động: Những năm qua mình cúc cung tận tụy là đáng giá! Hoàng Thượng cũng quan tâm đến những Nô tài như chúng ta!

“Đừng vẩy canh của A Viên ra.”

Tề Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng cho A Viên, giọng nói lãnh đạm.

Ngụy Toàn:…

Sau khi thu xếp xong xuôi, A Viên đã ngủ sâu.

“Hoàng Thượng, có muốn đến thiên Điện nghỉ ngơi hay không ?” Ngụy Toàn hạ giọng, nhìn ngồi Tề Uyên đang ngồi bên giường không hề nhúc nhích, khuyên nhủ một câu: “Thị vệ đều canh gác bên ngoài, ám vệ cũng đều quan sát, cô nương A Viên rất an toàn.”

“Mang tấu chương ở thư phòng đến.” Tề Uyên khoát tay, dừng mắt trên khuôn mặt đỏ bừng của A Viên, nói rất nhỏ.

“Dạ.”

Ngụy Toàn biết khuyên cũng không được, chỉ phải đi lấy.

Ông ta xoay người, còn chưa đi được mấy bước liền nghe thấy Tề Uyên sau lưng thấp giọng nói: “Lại tắt mấy ngọn đèn.”

“Hoàng Thượng không phải ngài còn muốn phê tấu chương sao?”

Tề Uyên nhìn A Viên hơi nhíu mày lại, nhẹ giọng nói: “Quá sáng, A Viên không ngủ được…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN