Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình
Chương 90: Bồi thường
Editor: Sil
Cảm giác tê dại ngay lập tức lan ra toàn thân, A Viên không khỏi run lên. Nàng đỏ mặt đẩy ra, cánh tay kia vẫn không nhúc nhích chút nào.
Người đàn ông phía sau tựa đầu vào cần cổ nàng, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Lòng A Viên bối rối không chịu nổi, sắc mặt đỏ gay gắt: “Ta, ta còn có việc…”
cô gái ồm ồm, càng khiến lòng người mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Tề Uyên khẽ hôn lên gò má nàng một cái, đôi mắt chứa từng đợt ý cười dịu dàng.
“Đây là nàng nợ Trẫm lúc ăn sáng.”
Hơi thở ấm áp phun lên cổ đang, làm ngay cả A Viên đôi tay nhỏ trắng lấp lánh như ngọc kia cũng lộ ra vẻ choáng váng nhàn nhạt. A Viên mím môi, nghiêng đầu nhìn lướt qua, dứt khoát hôn lên: “Bồi thường hai lần! Có thể đi được chưa?!”
Tề Uyên khẽ giật mình, đôi mắt đen sâu thẳm ngay lập tức ngập tràn ý cười: “Ba lần.”
không hề nhận ra, khóe môi A Viên lại cong lên, trong lòng như đầy mật đường ngọt ngào.
“Ba lần thì ba lần.” A Viên cười xoay người, nhón chân lên khẽ hôn lên chiếc cằm xinh đẹp của ngài một cái hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như hàm chứa ngôi sao vậy.
Tề Uyên ôm lấy A Viên ngồi xuống, khẽ ngẫm nghĩ trong một lúc lại chậm rãi mở miệng nói: “Nhiêu Ca là người quen với Du Thiều.”
“Người quen?” A Viên phỏng đoán từ săc mặt của Tề Uyên, trong lòng đã có suy đoán.
“Cho tới bây giờ, Du Thiều còn giữ bức tranh của nàng.” Tề Uyên chậm rãi nói, hôn lên đỉnh đầu A Viên một cái, nhẹ giọng nói: “Lần trước Trẫm cảm thấy bức tranh của Nhiêu Ca nhìn quen mắt, nàng còn ghen một trận.”
A Viên cười nhạt vài tiếng: “Ghen thôi! không kìm được…”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Du Công tử đang đứng hầu bên ngoài.”
“Du thần y?” A Viên đột nhiên nhảy xuống từ trên đùi Tề Uyên, khẩn trương nhìn trước nhìn sau đánh giá Tề Uyên: “Sao đang yên đang lành lại cho vời thần y tiến Cung? Ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tề Uyên nắm đôi tay bối rối không yên của A Viên, cười khẽ chạm lên mi tâm nàng: “không phải nàng nói thân thể không thoải mái, muốn Du thần y tự mình xem bệnh sao?”
“Ta…” A Viên thu lại vẻ ân cần trên mặt, biểu cảm hơi cứng đờ.
“Cho hắn vào.” Tề Uyên cao giọng, khuôn mặt A Viên xấu hổ, theo bản năng trốn phía sau tấm bình phong.
Tề Uyên cười giữ chặt nàng lại: “Để anh ta khám một chút cũng được, nếu có chuyện gì cũng nhanh chóng điều trị.”
Trong lúc nói chuyện, Du Thiều đã vào trong Điện, cúi người hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Tề Uyên ôm lấy A Viên, đi đến trường kỷ bên cạnh chiếc giường trong thư phòng, ngày lập tức vẫy tay với Du Thiều: “A thiều, ngươi bắt mạch cho A Viên một chút, xem có chỗ nào không ổn.”
Du Thiều gật đầu, đi thẳng đến, đưa tay phủ lên cổ tay A Viên.
Trong chốc lát, anh ta khẽ nhíu mày, bàn tay để phía sau lưng của Tề Uyên không khỏi nắm chặt lại, nhịp tim ngay lập tức rối loạn.
A Viên khẽ hoảng hốt trong lòng, nhìn Du Thiều mím môi nghiêm túc, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên đứng bên cạnh mình.
Tề Uyên tuy nôn nóng nhưng vẫn khẽ vỗ nhẹ lên bả vai A Viên một cái trấn an, đôi mắt đầy dịu dàng lại không giấu được nét lo lắng.
“Sao?” Tề Uyên thấy Du Thiều thu tay liền vội vàng hỏi, nét trầm ổn của Đế Vương đã bị vứt đằng sau đầu.
Du Thiều hơi ngạc nhiên nhìn Tề Uyên, khẽ cười nói: “Ngờ phúc của cô nương, nhiều năm như vậy ta mới là lần đầu tiên thấy được bộ dáng như vậy của ngài ấy.”
Thấy anh ta còn có lòng trêu đùa, trái tim đang treo lên của Tề Uyên mới hạ xuống.
anh khẽ ho một tiếng, khôi phục vẻ bình thản như dũ vãng: “Sao lại nhíu mày?”
“Chút bệnh không đáng kể, chỉ là mấy thang thuốc mà thôi.” Du Thiều nhìn thoáng qua A Viên, trầm giọng dặn dò: “cô nương sau này đừng tiếp tục uống rượu nữa.”
A Viên khẽ gật đầu: “Ta nhớ kỹ, cảm tạ thần y.”
Du Thiều mở hộp gỗ vuông, vươn tay phải về phía Tề Uyên, trêu ghẹo: “Tiền xem bệnh tính thế nào đây?”
Tề Uyên nhíu mày, tùy tay ném cho anh ta một chiếc hộp gấm: “Nhiêu Ca khiến Trẫm chuyển cho ngươi, đủ tiền xem bệnh chưa?”
A Viên nâng cằm nhìn đôi tay khẽ run của Du Thiều, tâm trạng rất tốt cong mắt lên: cô gái xinh đẹp như Nhiêu Ca nên có duyên số thật tốt mới được!
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hiền Quý Phi Nương Nương phái người mời cô nương A Viên đến Điện Thanh Loan xem.”
Tề Uyên nhìn lướt qua Thanh Niệm, trầm giọng nói: “Có nói để làm gì không ?”
“Hôm nay là sinh nhật của Nương Nương, cảm thấy ở một mình không thú bị, muốn cô nương đi qua cùng nói chuyện một hồi.”
Tề Uyên nhướng mày, trong lòng có chút áy náy: Lại quên.
A Viên lặng lẽ cầm tay Tề Uyên tay, híp mắt cười nói: “Hiền Quý Phi thích ngọc.”
Tề Uyên thoáng thở dài: “Nàng để kho chọn chút đồ đưa đi.”
A Viên khẽ gật đầu, ngoan ngoãn lui ra, sau khi chọn được đồ tốt liền dẫn theo Thanh Niệm, Liễu Tòng Trân, Thôi Xảo, Trình Tầm và Diêu Uẩn An đi đến Điện Thanh Loan.
Vừa đi tới vườn hoa ngỏ bên cạnh Điện Thanh Loan, nàng liền nghe thấy một trận cãi vã.
“Người Nam Cương quả thật không có ai là tốt! Ỷ vào vài phần tư đẹp, ai cũng muốn câu lên giường. Lên!”
A Viên đi về phía trước hai bước, chỉ thấy quần áo Nhiêu Ca đang bị kéo có chút lộn xộn, đôi mắt xinh đẹp lành lạnh, nhếch khóe môi giễu cợt: “hắn ta cũng xứng sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!