Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công - Chương 10: Đi cầu xin cậu ấy đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công


Chương 10: Đi cầu xin cậu ấy đi


“Vậy anh đi cầu xin cậu ấy đi.” Tất Lăng Phong híp mắt, nói thêm, “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”

•••

Chương 10: Đi cầu xin cậu ấy đi

Truyện chỉ được post tại 2 🍌🌼 nơi

🍌. WordPress: thiennhacat.wordpress.com

🌼. Wattpad: cucbaydaytroi

Những nơi khác có cùng nội dung đều là ĂN CẮP liuliu

– –

Đoàn Dịch Phong đánh giá chung cư chưa sửa sang xong, diện tích phòng ở thuộc tiêu chuẩn bình thường, cũng không quá xa xỉ, trên mặt đất là một đống cát mịn và đá vụn, vài công nhân đang nắm chặt thời gian sửa sang lại, trong tay hắn cầm một tấm ảnh chụp, nếu La Kiêu ở đây, chắc chắn rất giật mình, bởi vì tấm ảnh chụp này chính là phòng cậu ở Vân Thành, ảnh chụp có đến một chồng thật dày, từ phòng bếp đến phòng khách sang phòng ngủ, ngay cả màu sắc bức màn cũng được dùng y hệt, không có một chỗ khác biệt.

Đó là nơi La Kiêu đã từng ở hơn 5 năm!

Đối với Đoàn thiếu gia mà nói phòng chưa sửa sang xong không hề có lực hấp dẫn với hắn, lần này đích thân tới hiện trường đã làm vô số người mở rộng tầm mắt, cũng bởi vậy, vô luận là thiết kế sư hay là công nhân trang hoàng đều cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Không có người nào thích khi đi làm mà sếp lại đứng ở phía sau nhìn!

“Đoàn đổng, thành Bắc đã thuận lợi thu được, bí thư Trần hỏi anh, còn có chỉ thị gì khác hay không?” Dư Ngôn gọi điện thoại tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh xin chỉ thị tiếp theo.

Đoàn Dịch Phong thay đổi chỗ, hắn đứng trên ban công nhìn ra phương xa, đồng tử không chút gợn sóng nhìn không thấu cảm xúc, ngữ khí nhàn nhạt lại cực kỳ có lực chấn nhiếp: “Để Trần Côn nghe điện thoại.”

Dư Ngôn im lặng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trần Côn vẻ mặt hoảng sợ bên cạnh, quyết đoán lại đồng tình đem điện thoại đưa cho anh.

Trước đó, Trần Côn đã lải nhải dặn dò vô số lần, cái gì nếu Đoàn Dịch Phong hỏi đến anh liền nói dối anh không ở đây, cái gì ngàn vạn không thể bán đứng anh linh tinh, Dư Ngôn do dự thật lâu mới đáp ứng, kết quả còn chưa mở miệng đã trực tiếp chết non.

Trần Côn ai oán nhìn Dư Ngôn, ánh mắt tiện đà đảo qua dây điện thoại ở góc bàn, suy xét mức độ đáng tin của việc hiện tại rút dây điện thoại sau đó nói dối tín hiệu không tốt, cùng lúc đó, trong đầu anh hiện ra hình ảnh thiếu gia mặt không biểu tình nhìn mình chằm chằm, hơi run rẩy, nhận mệnh nghe điện thoại.

Mấy ngày nay, anh vì tạm lánh gió, vẫn luôn dùng miếng đất ở thành Bắc kia làm lý do để tránh gặp mặt trực tiếp với thiếu gia, đêm đó Đoàn Dịch Phong điện thoại cho anh làm tâm linh anh bị thương rất nặng.

Cho đến khi hoàn toàn thu được thành Bắc, tránh cũng không thể tránh! Anh mới nơm nớp lo sợ trở lại công ty, chuyện đầu tiên chính là tìm Dư Ngôn gọi điện thoại cho thiếu gia thăm dò chút tiếng gió.

“Thiếu… Thiếu gia, đã lâu không gặp.” Ngữ điệu run nhè nhẹ, chữ cuối mang theo chột dạ không thể che dấu.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Đoàn Dịch Phong ngữ điệu nhàn nhạt, lại hỏi, “Miếng đất kia thu được?” Hắn cố tình tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Trần Côn khổ không nói nổi, anh căn bản sờ không thấu mục đích của thiếu gia, chỉ có thể bắt lấy cơ hội này hy vọng có thể lấy công chuộc tội.

“Thu được! Thiếu gia em mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, một lòng một dạ toàn bộ châu đầu vào đó, tuy rằng bản thân vất vả một chút, nhưng chỉ cần vì lợi ích công ty cho dù có trả giá lớn hơn nữa, em tuyệt đối cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi! Thế nào? Lần này em làm cũng không tệ lắm ha!”

“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi?” Đoàn Dịch Phong ngón tay lay một đóa hoa nhỏ ở góc tường, khóe môi gợi lên tươi cười châm chọc, lạnh lùng nói, “Nếu mỗi ngày buổi sáng 10 giờ rời giường, 12 giờ đến nhà ăn ăn cơm, buổi chiều đi dạo phố, ngâm suối nước nóng, buổi tối cùng người khác vào KTV ca hát, đến quán bar tán gái, hơn nữa ngẫu nhiên đi xem điện ảnh, đánh đánh bi-a cũng coi như là cúc cung tận tụy, cậu hiện tại có thể đi chết!”

Mỗi một câu hắn nói, Trần Côn liền lui về phía sau một bước, lúc dây điện thoại bị kéo đến cực hạn, Đoàn Dịch Phong đã đem một câu đi tìm chết cuối cùng nói ra, Trần Côn trăm triệu không nghĩ tới thiếu gia sẽ rõ hành tung của mình như lòng bàn tay, chỉ kém không quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Thiếu gia, em sai rồi!”

Anh giống như con nít phạm sai lầm, cúi đầu mặt đầu ủy khuất nhìn chằm chằm mặt đất, Dư Ngôn hoài nghi anh đang đếm kiến.

Nếu không có tiếp xúc trong khoảng thời gian này, cô có lẽ sẽ đi theo lối mòn ở sân bay tỏ vẻ đồng tình với anh.

Nhưng hiện tại, nếu có thể, cô sẽ không kiêng nể gì cười to, cũng từng câu từng chữ châm chọc mỉa mai: Trời gây hoạ, còn có thể sống. Tự làm bậy, không thể sống!(*)

(*) Nguyên văn 天作孽,尚可活。自作孽,不可活!- Thiên tác nghiệt, thượng khả hoạt. Tự tác nghiệt, bất khả hoạt!

Đoàn Dịch Phong đối với việc anh làm nũng không chút phản ứng, môi khẽ mở, nhàn nhạt nhấn rõ từng chữ: “Làm những việc tự cho là đúng, sau khi làm sai lựa chọn trốn tránh, nói thực ra, Trần Côn tôi rất thất vọng với cậu, cho nên tôi cảm thấy bắt đầu từ cấp cơ sở rất cần thiết với cậu, hoặc là cậu hy vọng miếng đất thành Bắc tuyển được kia là một khối mộ địa của chính mình.”

—— Đồng tử Trần Côn phóng đại, tuyển mộ địa của bản thân gì đó nghe thật đáng sợ!

“Cơ sở! Thiếu gia cậu yên tâm, lấy tư chất của em tuyệt đối có thể trong vòng vài ngày trổ hết tài năng, em tuyệt đối sẽ không làm cậu thất vọng……” Trần Côn vội vàng chỉnh lại thái độ trên mặt nghiêm túc bảo đảm, nhưng anh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị trực tiếp cắt đứt.

Đoàn Dịch Phong cúp điện thoại, tránh cho Trần Côn tiếp tục thao thao bất tuyệt, hắn xoay người tiến vào phòng, điện thoại lại vang lên, Đoàn Dịch Phong nhìn thoáng qua liền bật nghe.

“Có việc?”

“Cậu đoán xem tôi gặp ai?” Đầu kia điện thoại, chủ nhân thanh âm cố làm ra vẻ bí ẩn.

Đoàn Dịch Phong lười chơi với anh, trực tiếp hỏi: “Có liên quan tới tôi?”

“Đương nhiên!” Đối phương hứng thú càng tăng, mơ hồ có chút ý tranh công, “Cậu tuyệt đối không thể tưởng được, tôi vậy mà ở chỗ này gặp được cậu ấy, mau đoán xem tôi gặp ai! Nếu đoán trúng tôi liền nói cho anh.”

Đoàn Dịch Phong nhướng mày cười lạnh, “Tôi đều đã đoán trúng, cậu còn muốn nói cái gì.”

“Tôi có thể nói cho cậu nghe mục đích của cậu ấy đến đây, cậu hẳn là cảm thấy rất hứng thú đi!”

“Đoạn tiên sinh, anh có thể lại đây một chút không? Thiết kế nơi này có thể cần phải sửa chữa.” Thiết kế sư đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện, lấy góc độ của anh căn bản không thấy rõ Đoàn Dịch Phong đang làm gì, cũng bởi vậy mà cắt ngang cuộc điện thoại của hắn.

Đoàn Dịch Phong cân nhắc giữa việc sửa sang chung cư và nghe Tất Lăng Phong nói nhảm, dứt khoát cúp điện thoại.

“Sao thế?” Cầm bản vẽ trong tay, Đoàn Dịch Phong đánh giá phòng bếp rộng rãi.

Vệ Thuyên dùng bút chỉ vào phòng bếp cùng buồng vệ sinh, lại ý bảo Đoàn Dịch Phong xem nơi thông gió ở phòng bếp, “Nếu dựa theo đây mà làm, phòng bếp cùng buồng vệ sinh cách nhau khá xa, nơi thông gió nói ở bên cạnh phòng bếp, không có lợi cho việc lưu thông không khí ở buồng vệ sinh, thiết kế này khá tệ, tôi đề nghị sửa chữa một chút, phòng bếp cùng phòng vệ sinh đặt gần nơi thông gió, có lợi cho việc thông mùi, xả chất bài tiết, cũng có thể bảo trì không khí trong lành trong nhà.”

“Thay đổi lớn không?”

“Sẽ không, tôi tận lực làm y như ảnh chụp, nhưng cứ cho là thiết kế sư lợi hại nhất, cũng phải lăn lộn chút.” Vệ Thuyên cười nhạt.

Đoàn Dịch Phong gật gật đầu, điểm này hắn cũng rất rõ ràng, trừ phi có thể đem cả gian phòng ở Vân Thành kia dọn lại đây, “Vậy xin anh dùng hết khả năng, có vài nơi ảnh hưởng không quá lớn thì cứ dựa theo ảnh mà làm, cám ơn.”

Một tiếng cảm ơn của Đoàn thiếu gia làm Vệ Thuyên được thương mà sợ, anh rất rõ ràng lão tổng ân cần này là một nam nhân có quyền có thế như thế nào!

“Đoàn tiên sinh quá khách khí, anh yên tâm đi, tôi sẽ dùng hết khả năng.” Vệ Thuyên nghiêm túc nói.

Tất Lăng Phong đợi hơn nửa giờ, vẫn không chờ được Đoàn Dịch Phong chủ động gọi điện thoại đến, trong lúc này anh gọi giám đốc phòng mua bán Hoàng Đan Tề tới, cùng gã hạ mấy bàn cờ, đối phương vẫn luôn trộm xem sắc mặt của anh, những quân cờ cố ý thoái nhượng quá rõ ràng kia làm Tất Lăng Phong hoàn toàn không dậy nổi hứng thú.

Càng chờ sắc mặt anh càng khó nhìn, sắc mặt anh càng khó nhìn, Hoàng Đan Tề cũng càng ngồi càng bất an, gã thật sự không nghĩ ra mục đích chủ tịch gọi gã tới đây, cờ hạ một bàn lại một bàn, Tất Lăng Phong vẻ mặt xám ngoét, tổng cộng chưa nói được năm câu.

“Bang!” Tất Lăng Phong nện thật mạnh quân cờ lên bàn cờ, nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại, anh biết đợi loại người như Đoàn Dịch Phong tích cực lên là hoàn toàn không cần thiết, nửa điểm nhân tình cũng không có.

“Có việc?” Vẫn không lạnh không nhạt hai chữ.

Tất Lăng Phong cố nén không ném điện thoại đi, nhướng mày nói: “Cậu không thể đổi hai chữ khác?”

“……” Đoàn Dịch Phong bên kia có chút ồn ào, nghe không rõ lắm, một hồi lâu hắn mới hỏi, “Không có việc gì?”

Hoàng Đan Tề nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt lão đại từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng biến thành đen, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Cậu nghe đây! Vừa mới nãy tôi thấy Kiêu cục cưng của cậu, chậc chậc, vẫn rất xinh đẹp, bất quá tôi thấy tâm tình cậu ấy hình như không tốt lắm, thế nào? Cậu nếu không có hứng thú tôi liền cúp điện thoại.”

“Từ từ.” Đoàn Dịch Phong nói gì đó với người bên cạnh, sau đó tiếng ồn ào dần xa, mọi âm thanh đều im ắng, hắn mới trầm thấp nói, “Chúng ta hiện tại từ từ nói chuyện.”

Tất Lăng Phong đắc ý cười, “Tôi biết sẽ như vậy mà, chân tướng tôi đã điều tra rõ ràng, rất đơn giản, Kiêu cục cưng của cậu là nghiệp vụ viên của Du Viên, mà Phượng Hoàng Hồ hiện tại là đối tác lớn nhất của Du Viên, mà Du Viên lại phái hai nghiệp vụ viên ra, cái này xem như… Cạnh tranh nội bộ đi! Hơn nữa thật đáng tiếc, cậu ấy vừa mới thất bại, đã bị đá ra ngoài.”

“Sao lại thế này?” Xuyên thấu qua di động truyền đến thanh âm lạnh băng cùng…… Chất vấn.

“Cậu ấy bị quy tắc ngầm.” Tất Lăng Phong thoải mái dựa vào ghế trên, không hề áp lực mở miệng, hoàn toàn làm lơ Hoàng Đan Tề ở bên cạnh hận không thể đào hầm ngầm chạy trốn.

Đoàn Dịch Phong trầm mặc một lúc lâu, không cho cự tuyệt nói: “Đem nghiệp vụ giao cho em ấy, nếu không tôi liền huỷ bỏ giúp đỡ tiệc rượu tháng sau của Phượng Hoàng Hồ.”

“Ok, tôi đã biết, chúng ta tốt xấu cũng là bạn bè, cậu có thể trọng hữu khinh sắc chút không?” Tất Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, một bộ ngữ khí mất mác.

“Cứ vậy đi, cúp.” Đoàn Dịch Phong không đáp lời, lại lần nữa trực tiếp cúp điện thoại.

Hắn với Tất Lăng Phong nói là bạn bè thì quá làm kiêu, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trốn học, đánh nhau những việc này một chuyện cũng không sót, nói trắng ra chính là trên người đối phương có mấy nốt ruồi đều rõ ràng rành mạch, chuyện về La Kiêu, Tất Lăng Phong cũng có biết, nếu không phải bởi vì Đoạn Dịch Phong, anh căn bản sẽ không chú ý một người bình thường như La Kiêu vậy.

Hồ bằng cẩu hữu, nói ra chính là loại người như Tất Lăng Phong.

Hoàng Đan Tề như đứng đống lửa, như ngồi đống than, gã nắm hai tay lại, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi dính nhớp, ánh mắt tan rã hoàn toàn không cách nào tập trung một chỗ, càng đáng sợ chính là, gã có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt lão đại đảo tới, tựa như đang châm chọc đâm vào trên người gã, cảm giác rất nguy hiểm.

“Tôi nghĩ anh đã hiểu rồi, kế tiếp không cần tôi nhiều lời đâu ha.” Tất Lăng Phong ném điện thoại di động sang bên cạnh, khi nói chuyện không lạnh không nóng, thái độ cùng với khi nhận điện thoại vừa nãy hoàn toàn khác biệt.

Hoàng Đan Tề đứng lên, gã theo bản năng xoa xoa mồ hôi lạnh, áp lực cực lớn khiêm tốn nói: “Chủ tịch, chính là hợp đồng của chúng ta cùng Du Viên đã ký xong, nếu hiện tại huỷ bỏ ảnh hưởng rất lớn với công ty.”

Tất Lăng Phong hơi nhướng mày, lúc anh không cười khiến cho người khác cảm thấy âm trầm, đặc biệt là cặp mắt kia, sắc bén giống như lợi kiếm, “Ký hợp đồng với La Kiêu, hoặc là rời khỏi Phượng Hoàng Hồ, tôi cho anh lựa chọn.”

“Nhưng là tôi vừa mới cự tuyệt cậu ấy, hiện tại có thể……” Hoàng Đan Tề còn muốn giãy giụa lần cuối, gã vừa mới hạ nhục La Kiêu như vậy, đối phương cũng nói sẽ không hợp tác với mình.

Việc này không khác gì hung hăng đánh gã một cái tát.

“Vậy anh đi cầu xin cậu ấy đi.” Tất Lăng Phong híp mắt, nói thêm, “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”

—— Vậy anh đi cầu xin cậu ấy đi!

Hoàng Đan Tề cảm thấy những lời này cứng rắn đến phá nát màng tai, gã đứng trong văn phòng rộng lớn xa hoa, bỗng nhiên một trận choáng váng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN