Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công - Chương 33: Đánh nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công


Chương 33: Đánh nhau


Mỗi lần tui follow nhà nào là nhà đó dừng up bộ tui đang theo =)))))))))))))

Chương 33: Đánh nhau

– –

Liên tục ba ngày, Đoàn Dịch Phong trừ ăn uống đi vệ sinh thì toàn bộ thời gian đều canh trước nhà La Kiêu. Tất Lăng Phong chỉ vào mũi mắng hắn ngu ngốc, nếu thật sự nhớ không chịu nổi, thì trực tiếp chạy đến nơi cậu đi công tác bắt người là được rồi, đỡ hơn việc ngồi đây nhìn chằm chằm như người chết.

Đoàn Dịch Phong không phải không nghĩ tới việc này, nhưng hắn không thể làm thế, nếu hắn dám làm La Kiêu sẽ càng hận hắn!

Ở trước mặt La Kiêu, hắn quả thực y như câu đi trên băng mỏng, mọi việc đều đặt cậu lên đầu, chỉ sợ câu nào, động tác nào lại chọc cậu không vui.

Du Ngô phải chăm sóc Húc Húc, nên cứ đương nhiên mà ở lại trong nhà này. Đoàn Dịch Phong mỗi lần thấy anh đón đưa Húc Húc đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, Húc Húc là con hắn, sao tới phiên người khác chăm sóc!

Du Ngô hoàn toàn làm lơ hắn, mới đầu Húc Húc còn chào hỏi với Đoàn Dịch Phong, sau đó bé dứt khoát đi cửa khác tránh mặt Đoàn Dịch Phong. Lúc Húc Húc hỏi chú Đoàn, Du Ngô cũng chỉ trả lời có lệ cho qua, anh không muốn để Húc Húc với Đoàn Dịch Phong tiếp xúc quá nhiều, phán đoán lý tính nói cho anh biết việc này sẽ rất bất lợi với anh.

Anh không thể để Đoàn Dịch Phong có một chút cơ hội nào chen vào!

Ba ngày nay Đoàn Dịch Phong chỉ ăn bánh mì, bánh quy với nước khoáng, cả người đều cảm thấy khó chịu. Hắn nằm nhoài trên xe, đến ngón tay cũng lười động, điện thoại lải nhải khó chịu nên hắn tắt luôn nguồn, tóc tai lộn xộn, quần áo trên người cũng bốc lên một mùi kỳ quái. Nhìn lại bản thân trong gương, hắn sắp không nhận ra chính mình.

Dáng vẻ này của mình sao dám đi gặp La Kiêu?! Đoàn Dịch Phong kinh hoảng, giống như đột nhiên sống lại mở cửa xe đi thẳng đến cửa hiệu cắt tóc.

Nhưng không ngờ rằng, mới từ cửa hiệu cắt tóc thay hình đổi dạng đi ra, vừa liếc mắt đã thấy La Kiêu xuống xe taxi!

Đoàn Dịch Phong vừa muốn xông lên, bước chân chợt khựng lại, còn có một người theo La Kiêu ra!

Đó là một người đàn ông rất xinh đẹp, Đoàn Dịch Phong rất ít dùng từ xinh đẹp này, đặc biệt là dùng trên người một người đàn ông, nhưng người đàn ông này đúng là khiến người khác không rời được mắt. Y không phải đẹp nhu hòa như phái nữ, mà trên người y có loại khí chất rất đặc biệt, loại xinh đẹp này còn mang theo một cổ anh khí.

Y mặc áo khoác màu xanh lục quân đội, khóa kéo rộng mở lộ ra áo sơmi màu đen bên trong, áo khoác làm thủ công tinh xảo, hiển nhiên giá trị xa xỉ. Mà thứ làm Đoàn Dịch Phong chú ý nhất chính là ngón giữa trên tay trái của y, đó là một chiếc nhẫn ngọc bích làm bằng thủ công, đá quý hình bầu dục, oánh nhuận như đang phát sáng.

Đoàn Dịch Phong nhớ rõ đại ca cũng có một chiếc nhẫn như vậy, nhưng chỉ đeo bên tay trái một ngày, sau đó thì chán ghét tùy tay ném vào trong góc.

Khi đó, bản thân hắn còn từng nhặt lên nhìn kỹ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đoàn Dịch Phong, người nọ gác tay lên cửa xe, hơi quay đầu lại lơ đãng quét qua hắn.

Rất nguy hiểm! Đoàn Dịch Phong nháy mắt phán đoán, người đàn ông này như là dã thú vận sức chờ phát động, cố tình còn ngụy trang thành dáng vẻ lương thiện vô hại, thoạt nhìn vậy mà không có chút cảm giác khó chịu nào.

Đoàn Dịch Phong lập tức đi đến chỗ La Kiêu, người đàn ông nọ ngồi dậy, không thèm che giấu công khai đánh giá hắn. Sắc mặt La Kiêu khẽ đổi, bình tĩnh xách đồ trong xe ra, tránh đi tầm mắt của hắn.

“Cậu ta chính là người kia?” Mộ Tích Vấn nghiêng đầu, trên mặt trước sau mang theo nụ cười thần bí.

La Kiêu thấy y liền cảm thấy đau đầu, “Anh có thể cách xa tôi chút không?”

Mộ Tích Vấn nở nụ cười thật tươi khoe bảy cái răng trắng tinh, lắc lắc ngón tay, “Không thể.” Y kiên định nói.

Khi nói chuyện, Đoàn Dịch Phong đã đi tới, động tác thân mật giữa hai người làm hai mắt hắn đỏ lên. La Kiêu xách đồ xoay người muốn đi, hiện tại thấy Đoàn Dịch Phong cậu cảm thấy đầu càng đau hơn.

“La Kiêu!” Đoàn Dịch Phong lướt qua người đàn ông ung dung bình tĩnh kia ngăn La Kiêu lại, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ngữ khí trầm thấp mang theo chút uất ức, “Anh ở đây đợi em ba ngày.”

Mộ Tích Vấn khoanh hai tay trước ngực, chỉ kém chưa dọn cái ghế ra ngồi để thuận tiện xem phim.

La Kiêu mặc áo khoác màu nâu, khăn quàng cổ màu trắng vòng một vòng rũ xuống trước người, gương mặt gầy gò hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn rực rỡ lấp lánh, “Anh có việc sao?” Cậu bình tĩnh hỏi lại.

“Anh……” Bị La Kiêu nhìn như vậy, Đoàn Dịch Phong không khỏi khẩn trương, “Chúng ta đã một tuần chưa gặp mặt.”

La Kiêu không kiên nhẫn liếc hắn một cái, muốn vòng qua bên cạnh đi lên nhà, lại bị Đoàn Dịch Phong trước một bước ngăn cản.

“Chờ chút, anh biết em không muốn gặp anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi, em với Du Ngô là thế nào?”

La Kiêu siết chặt tay, cưỡng bách bản thân trấn tĩnh, “Có ý gì?”

Đoàn Dịch Phong oán hận nói, “Du Ngô nói, các em ở bên nhau, đây là thật sao?”

La Kiêu trầm mặc không nói, sắc mặt hơi khó coi.

“La Kiêu, em không thể ở bên anh ta! Anh không đồng ý!” Thái độ im lặng cam chịu của La Kiêu làm Đoàn Dịch Phong nóng nảy, hắn nắm lấy bả vai La Kiêu, nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt cậu, thấp giọng rít gào, “Em có thể không tha thứ cho anh, cũng có thể hận anh, nhưng em không thể tước đi cơ hội của anh! Cho dù phải chờ bao lâu anh cũng có thể chờ, em muốn làm gì anh cũng sẽ làm với em, nhưng chỉ cái này thì không được, em không thể ở bên cạnh ai khác ngoài anh! Anh tuyệt đối không cho phép!”

Hai mắt Đoàn Dịch Phong đỏ ngầu, như là dã thú bị nhốt vào lồng giam, dù có giãy giụa như thế nào cũng không trốn thoát. Lực nắm lấy bả vai rất lớn, La Kiêu cảm thấy xương cậu sắp bị bóp nát vụn.

“Chuyện của tôi không liên quan đến anh, buông tay. Anh muốn để người khác chế giễu nhưng tôi không muốn!” La Kiêu không kiên nhẫn nói.

“Không! Anh sẽ không buông tay! Trừ phi em với anh ta chia tay!” Ánh mắt Đoàn Dịch Phong kiên định, hắn không màng La Kiêu phản kháng dùng sức ôm lấy cậu. Giọng nói run rẩy làm lộ ra nội tâm khủng hoảng, “La Kiêu, em phải chia tay với anh ta, nếu không…… Nếu không anh không biết bản thân anh sẽ làm ra chuyện gì.”

“Anh còn muốn thế nào!” La Kiêu gầm nhẹ.

“Thực xin lỗi, anh thật sự không thể mất em, em đừng đối xử với anh như vậy! Cuối cùng thì Du Ngô tốt hơn anh chỗ nào? Lại khiến em quyết định như vậy!”

“Buông ra!” La Kiêu giãy giụa nhưng không thể thoát, tức giận đến muốn cười to, Đoàn Dịch Phong đây là có ý gì? Dù có ở với ai thì đều do cậu nguyện ý, hắn dựa vào cái gì mà can thiệp! Còn cái gì mà em không thể ở bên cạnh ai khác ngoài anh, hắn xem cậu là cái gì! Vật sở hữu ư? Thật con mẹ nó buồn cười!

“Xem đủ chưa?” Cậu hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Tích Vấn.

“A?” Mộ Tích Vấn kinh ngạc dùng ngón tay chỉ vào mình, sau đó lúng túng ho khan, gật đầu, “Tôi cho rằng cậu đang rất hưởng thụ ấy.” Y vừa dứt lời, ngón tay đã bắt lấy cánh tay Đoàn Dịch Phong, dùng chút đã đẩy được đối phương ra.

La Kiêu thoát khỏi khống chế, lập tức lui về phía sau vài bước.

Đoàn Dịch Phong vuốt cánh tay hơi tê, hai mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm người đàn ông nọ.

Mộ Tích Vấn cũng không ham chiến, vỗ vỗ tay không chút để ý nói: “A Kiêu, đi thôi đi thôi, tôi sắp đói chết rồi, cậu đã nói mời tôi ăn cơm, không thể nuốt lời nha.”

La Kiêu gật gật đầu, xoay người muốn rời đi. Đoàn Dịch Phong đỏ mắt muốn đuổi theo, lại bị Mộ Tích Vấn ngăn cản, người sau vuốt cằm, cười vẻ mặt vô hại, “Cậu ấy nói không muốn gặp cậu, nếu tôi thả cậu qua đó, chỉ sợ đêm nay phải đói bụng.”

“Cút ngay!” Đoàn Dịch Phong một lòng một dạ đặt trên người La Kiêu, nào có tâm tư quản y.

Mộ Tích Vấn híp mắt lại, nguy hiểm cười, “Không thể không lễ phép với trưởng bối nha, thật là, xấu tính y như người đó!” Y nói xong thì hoạt động ngón tay, đột nhiên đánh một quyền về phía mặt Đoàn Dịch Phong, nắm tay mang theo gió, tốc độ cực nhanh. Đoàn Dịch Phong hấp tấp đưa hai tay giao nhau đỡ lấy một quyền đó, lại bị buộc lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng đứng vững.

“Ồ, nhóc con có chút bản lĩnh đấy, còn quyền này thì sao?” Y nói xong liền ra tay, đấm thẳng vào bụng Đoàn Dịch Phong, tốc độ chậm hơn quyền lúc nãy. Đoàn Dịch Phong nhìn rành mạch, hắn lập tức ra tay, hai người nắm tay đối nắm tay, Đoàn Dịch Phong cảm thấy một lực mạnh mẽ mãnh liệt đến vô pháp chống cự theo gió mà đến, cánh tay bị chấn đến tê dại. Sau đó Mộ Tích Vấn không chút do dự đá ra một chân trúng ngay bụng hắn, Đoàn Dịch Phong bị đá bay ra ngoài, ngã mạnh trên đất.

La Kiêu khẩn trương nhìn chằm chằm hai người, lúc Mộ Tích Vấn quay đầu nhìn mình thì nhẹ giọng nói thầm, “Tên điên!”

Mộ Tích Vấn là tên điên, y có si mê điên cuồng với chuyện đánh nhau, hơn nữa ra tay không chút lưu tình. Y có được bề ngoài xinh đẹp của minh tinh, thực chất chính là Độc Cô Cầu Bại điển hình.

“Anh là ai?” Đoàn Dịch Phong tay chống trên mặt đất, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Mộ Tích Vấn vẫn cười, toàn thân tản ra khí thế cường đại, lời nói lại rất tùy ý, “Mộ Tích Vấn.” Y đánh giá Đoàn Dịch Phong, đột nhiên kỳ quái a lên một tiếng, quay đầu lớn tiếng hỏi La Kiêu, “Cậu ta tên là gì?”

La Kiêu khó tin nhìn y, “Đoàn Dịch Phong.”

“Cũng họ Đoàn……” Mộ Tích Vấn nói thầm, y vuốt cằm, đột nhiên rất có hứng thú hỏi: “Này, nhóc Đoàn, Đoàn Âu Quý có quan hệ gì với cậu?”

Đoàn Dịch Phong bị dọa sợ, “Anh biết đại ca?”

“A? Hắn là đại ca của cậu?” Biểu cảm của Mộ Tích Vấn trở nên quỷ dị, khí thế cường đại phát ra toàn thân nháy mắt biến mất vô tung. Y chùi chùi tay lên quần, cười tươi ân cần đi kéo Đoàn Dịch Phong lên.

“Ai nha, thiệt ngượng ngùng, cậu xem cậu đi, sao không chịu nói sớm.”

Đoàn Dịch Phong gạt tay y ra, tự mình chậm rãi đứng lên, Mộ Tích Vấn vẫn nhìn hắn, trên mặt thậm chí còn hiện lên chút ngượng ngùng. La Kiêu ở xa nhìn, hận không thể một chân đá chết y.

“Anh biết đại ca?” Đoàn Dịch Phong lạnh lùng hỏi, mẹ nó, người đại ca quen không có ai bình thường cả! Đầu tiên là Trần Đàn, hiện tại lại lòi ra một tên quái vật như vậy!

“Không chỉ biết thôi đâu, giữa chúng tôi còn sâu xa hơn nhiều. Nhưng tôi cũng có nghe nói hắn có một en trai bị nuông chiều tới không chịu nghe lời, thì ra chính là cậu à.”

“Còn cái nhẫn kia nữa?”

“Cái này hả?” Mộ Tích Vấn giơ ngón tay lên khoe ra, hạnh phúc nói, “Đại ca cậu cũng có một cái, nhưng tôi nghĩ chắc hắn đã ném đi rồi. Cũng không sao, hắn ném một cái tôi liền đưa cái khác, dù sao tiền cũng xài không hết.”

Đoàn Dịch Phong cười lạnh, “Sao tôi chưa từng nghe đại ca nhắc tới anh, còn nữa, bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm với anh, tránh ra!”

Mộ Tích Vấn khó xử cười, “Không được đâu, tôi để cậu qua đó A Kiêu chắc chắn sẽ tức giận, cậu ấy tức giận thì cơm chiều của tôi cũng mất.”

Mộ Tích Vấn giống như sát thần che ở đằng trước, Đoàn Dịch Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm y, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào. Đánh, vừa mới thử qua, 1% thắng lợi cũng không có.

Hắn bực bội, đang định đánh thêm một trận, Mộ Tích Vấn đột nhiên xông tới sờ loạn túi hắn, “Điện thoại đâu? Cậu em vợ mau lấy điện thoại ra, tôi muốn nấu cháo điện thoại với thân ái.”

Mặt Đoàn Dịch Phong vừa xanh vừa trắng, mẹ nó, lần đầu tiên hắn nghe có người hình dung đại ca như vậy, “Ai là cậu em vợ của anh hả?”

Mộ Tích Vấn thành công sờ được điện thoại, một bên tìm số một bên oán giận, “Ai, tính tình người này thiệt quá thúi, đã nói bao nhiêu lần rồi đừng đổi số mà lại không chịu nghe, đổi tới đổi lui phiền muốn chết.”

Đoàn Dịch Phong tiến lên muốn cướp lại điện thoại, Mộ Tích Vấn vừa nói chuyện vừa né tránh, khiến Đoàn Dịch Phong không bắt được y.

Điện thoại kết nối thành công, nghe giọng nói trầm thấp vang lên đầu bên kia, Mộ Tích Vấn không khỏi nhếch khóe miệng.

“Alo, cục trưởng Đoàn, đã lâu không gặp.” Y cười hai mắt híp thành một đường.

Đoàn Dịch Phong đứng từ xa, cũng có thể nghe thấy tiếng rống giận hùng hổ truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Ai ai ai, anh đừng nóng giận mà, tôi chỉ mượn điện thoại của cậu ấy chút hoi à.”

“Cậu ấy…… À, không có việc gì, một chút việc cũng không có.”

“Không phải anh đuổi tôi ra khỏi tỉnh S sao, tôi chỉ có thể đến thành phố Diệp Hải tránh tránh đầu sóng ngọn gió thôi, thuận tiện thăm cậu em vợ nhà tôi……”

Trầm mặc ngắn ngủi.

“Anh, anh đừng cúp điện thoại của tôi mà, được được, tôi không nói nữa được chưa.”

Sau khi trêu chọc, Mộ Tích Vấn đột nhiên nghiêm túc nói: “Cục trưởng Đoàn, tôi thực sự có chuyện tìm anh. Em trai của anh ở đây dây dưa em trai tôi làm tôi cảm thấy rất khó xử. Anh nói thử xem nếu lỡ tôi không cẩn thận xuống tay hơi mạnh, đến lúc đó người khóc chắc chắn là anh……”

Mộ Tích Vấn đưa điện thoại di động cho Đoàn Dịch Phong, “Êy, hắn có chuyện muốn nói với cậu.”

“Alo.” Đoàn Dịch Phong mở miệng.

“A Phong, không sao chứ?” Đoàn Âu Quý bình ổn lửa giận do Mộ Tích Vấn đốt, hỏi.

“Không sao.”

“Vậy là tốt rồi, em đừng có trêu chọc tên điên kia, anh lập tức lên máy bay đến đó. Y không đơn giản như em nghĩ, hiện tại lập tức rời đi, đừng có phân cao thấp với hắn.” Đoạn Âu Quý không cho từ chối nói.

Cúp điện thoại, Đoàn Dịch Phong hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Tích Vấn, tay cầm thoại siết chặt, người này rốt cuộc là ai? Đến đại ca cũng phải tự thân chạy tới?!

Sau đó hắn bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên dùng lực ném điện thoại xuống đất.

La Kiêu với Mộ Tích Vấn mới vừa đi tới cửa, nghe tiếng vang liền quay đầu lại nhìn. Mộ Tích Vấn khó hiểu cười hỏi: “Ném điện thoại cũng sẽ di truyền à?”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy Mộ Tích Vấn thiệt manh á = =

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN