Hứa Thịnh dùng một tay xách túi, một tay lật xem mấy quyển phía dưới: “Tay không luyện chữ không đẹp: Giáo trình cấp tốc chữ khải“, “Nét chữ nết người: Mười nghìn mẫu chữ Trung Quốc luyện bút máy“.
…
Tất cả đều là vở luyện chữ.
Hứa Thịnh xem không nổi nữa.
Dựa vào sức nặng và độ dày của túi đồ này khi xem, Thiệu Trạm mua vở luyện chữ không dưới mười cuốn, kiểu chữ nào cũng có đủ hết, từ sơ cấp đến cao cấp đều có, tha hồ lựa chọn.
Không biết có phải do Thiệu Trạm mua quá nhiều vở luyện chữ hay không, thậm chí trong túi còn có cả bút tặng kèm thêm in địa chỉ nhà sách.
Hứa Thịnh vất vả lắm mới chịu đựng đến giờ tan học, vốn tưởng rằng có thể tạm thời thoát khỏi lời nguyền “Thiệu Trạm”, cùng với hi vọng sáng ngày mai tỉnh giấc sẽ đổi lại thân xác: “Cậu còn cố ý mua vở luyện chữ, cậu cậu…” Cậu nói đến đây, trước cái nhìn chằm chằm không có nhiệt độ của Thiệu Trạm lại nuốt câu chửi thô tục trở về, “Cậu bị bệnh gì thế?”
Thiệu Trạm đến nhà sách mua vở luyện chữ, đối với cậu mà nói cũng là một sự trải nghiệm.
Ban đầu trong nhà sách chỉ còn mấy bạn học sinh đang chọn tài liệu tham khảo, cậu vừa vào nhà sách, không quá mười giây đã dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng của chủ tiệm, trực tiếp hưởng thụ đãi ngộ bao hết.
Cậu mua nhiều vở luyện chữ như vậy hoàn toàn là do không có thời gian chọn lựa, chủ nhà sách đứng bên cạnh than thở: “Này bạn học sinh, cậu mua nhanh lên chút đi, chúng tôi còn phải làm ăn đó.”
Giờ học hôm nay, Hứa Thịnh còn có thể lấy lại bài thi từ trong tay Mạnh Quốc Vĩ, nhưng sau này biết thế nào được. Nếu giáo viên môn khác cũng cao hứng gọi cậu lên bảng giải đề, chữ của Hứa Thịnh mà viết ra, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.
Thiệu Trạm: “Chữ cậu quá xấu.”
Hứa Thịnh nhìn gương mặt gần như bị đông cứng của chính mình ở trước mặt: “…” Rất muốn mắng chửi cậu ta, nhưng mà không có cách nào phản bác được.
Thiệu Trạm đeo lại cặp lên lưng, cho cậu thêm một sự lựa chọn khác. Lúc cậu nói chuyện nhích lại gần một chút, vô hình chung khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức, đôi mắt bị che khuất sau mái tóc: “Không luyện cũng được, giờ học ngày mai tôi đổi tay phải.”
Hứa Thịnh không chỉ muốn mắng người, ngay cả ý nghĩ muốn đánh người cũng xuất hiện trong đầu.
Nếu Thiệu Trạm đổi tay viết chữ trở về tay phải, các giáo viên bộ môn sẽ phát hiện ra Hứa Thịnh đột nhiên viết chữ đẹp, cứ như biến thành học thần, như vậy còn gây chấn động lớn hơn.
Hai sự lựa chọn, chọn cái nào cũng chết, chẳng qua khác nhau ở chỗ cái nào chết thảm hại hơn mà thôi.
Hứa Thịnh không muốn chọn cái nào hết.
Thiệu Trạm nói hết lời, không muốn lằng nhằng nhiều về vấn đề này, đang định xoay người rời đi, Hứa Thịnh lanh tay lẹ mắt kéo lại: “Chờ một lúc đã.”
Hứa Thịnh nắm cổ tay Thiệu Trạm rất chặt, chỉ cần để cậu chuẩn bị tinh thần cho tốt, thi thoảng hạ thấp ranh giới cuối cùng xuống thì lời gì cũng nói được, cò kèo thêm: “20 trang nhiều quá, tôi có viết cả học kỳ này cũng không nhiều đến vậy, thương lượng đi, 10 trang thôi.”
Thiệu Trạm nhìn cậu không lên tiếng.
Hứa Thịnh bắt đầu mở to mắt nói nhảm: “Vạn sự khởi đầu nan*, không có chuyện gì mà giải quyết một lần là xong đâu, đạo lý này cậu chắc chắn phải hiểu, tin tưởng cậu sẽ không đối xử vô tình với bạn cùng lớp như vậy…”
*Vạn sự khởi đầu nan: mọi việc lúc bắt đầu sẽ khó khăn và gian nan, tuy nhiên nếu cố gắng vượt qua thì sẽ đạt được thành công.
Nhưng mà Hứa Thịnh vừa mới mở mồm nói, lập tức bị chặn họng.
“Tôi ra vẻ nghiêm túc, táng tận lương tâm, mất hết nhân tính”, Thiệu Trạm nói đến đây, dừng lại một chút rồi nói tiếp, “À, còn một cụm từ nữa, không bằng cầm thú.”
“…”
Thiệu Trạm: “Buông tay.”
Hứa Thịnh thả tay ra, nhìn Thiệu Trạm trở về phòng đối diện, đóng cửa lại.
Chữ viết của Hứa Thịnh từ trước đến giờ đều viết một cách tùy tính, cao hứng lúc nào thì viết như thế.
Cũng không phải là chưa từng có giáo viên muốn đưa vở luyện chữ cho cậu, hồi năm lớp 10 Cố Diêm Vương đã từng khuyên cậu: “Em nhìn thử chữ em xem, viết linh tinh cái gì thế, thầy tùy tiện kéo bừa một người ở bên đường dừng chân lại cũng viết rõ ràng hơn em! Vốn dĩ điểm số đã thấp rồi, điểm trình bày cũng không tranh thủ nắm cho chắc, ra khỏi cổng trường rẽ phải là nhà sách Tân Hoa, chạy đi mua liền mấy quyển luyện chữ mẫu đi! Đi nhanh lên!”
Hứa Thịnh coi như chưa nghe thấy gì, miệng nói “Gặp lại chủ nhiệm Cố sau” rồi đi ra ngoài.
Luyện chữ?
Đùa gì thế, Hứa Thịnh cậu cho dù nằm mơ cũng không có khả năng mơ thấy cái viễn cảnh này đâu.
Mười phút sau, Hứa Thịnh ngồi trước bàn học, nhẫn nhịn gánh trọng trách mở một trang vở luyện chữ.
Trước khi động bút, trong đầu cậu hiện lên một hàng chữ: Chắc chắn tối nay mình sẽ hối hận vì hành động này.
Trang chữ mẫu đầu tiên, bên trái là một hàng ô vuông, trong mỗi ô là các nét cơ bản, nét ngang và hai loại nét sổ dọc*.
Dưới ô vuông điền chữ có một dòng ghi chú nhỏ ghi điểm quan trọng của kỹ năng viết chữ: Nét ngang, nét bút đầu tiên viết nhẹ, thuận thế đưa bút sang bên phải, chú ý bên trái thấp bên phải cao, nét ngang kéo dài hơi cong…
Hứa Thịnh đè lên hình vẽ trên giấy luyện chữ, cưỡng ép bản thân phải khống chế tâm trạng, luyện tập tô lại một hàng chữ “三*” ở ô vuông bên phải.
*三 (sān): số 3
Trương Phong vẫn tiếp tục oanh tạc trên WeChat.
Trương Phong: Đúng rồi, đại ca, sao hôm nay tan học mày chuồn nhanh thế?
Chính là vì sợ mày tìm tao chứ còn gì nữa.
Trương Phong: Vốn còn muốn hỏi mày có muốn đi đá bóng không.
Chính là vì sợ mày tìm tao đi đá bóng.
Trương Phong: Bây giờ mày đang làm gì đó?
Hứa Thịnh nhìn vở luyện chữ của mình, nhắn lại hai chữ: Chơi game.
Trương Phong: Chơi cùng nhau đi?
Hứa Thịnh: Mày chơi một mình đi, tao muốn tự luyện tập một chút.
Hứa Thịnh: Mày không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào đồng đội, tự học cách carry* bản thân đê.
Trương Phong: …
*ý muốn nói Trương Phong phải tự học cách chơi game một mình thắng.
Mãi đến khi Hứa Thịnh ngẩng đầu khỏi vở luyện chữ, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối mịt, tiếng ve kêu yếu ớt, tán cây đón lấy làn gió nóng ran, lúc này cậu mới nhận ra mình đã luyện chữ được gần một tiếng.
Hứa Thịnh đặt bút xuống, chân co chân duỗi, một chân gập lại, chân kia duỗi ra đặt cạnh ghế, ngửa cổ và người ra đằng sau, sau đó theo bản năng với lấy chai nước suối để trên bàn.
Mở nắp, mới vừa chạm mồm lên miệng chai thì không uống nữa, đóng nắp lại.
So với chuyện tắm rửa, chuyện đi vệ sinh còn lúng túng hơn.
Cậu chưa trao đổi cụ thể chi tiết với Thiệu Trạm, coi như chuyện này không có gì to tát, thế nhưng không ai bảo ai mà cùng giảm bớt tần số uống nước đi. Hứa Thịnh nghĩ đến đây, cảm giác siêu cấp xấu hổ bao vây cậu.
Cậu thật sự không biết——–Hóa ra lăn lộn học tập cả một ngày dài lại khó khăn như vậy.
Hứa Thịnh vò mái tóc, cầm điện thoại di động lên, mở trình duyệt ra, vào mục hỏi đáp, muốn tìm thử xem đã có ai từng trải qua tình huống tương tự chưa, kết quả toàn ra yêu cầu đề cử tiểu thuyết.
Cậu chỉ có thể trở thành người đầu tiên hỏi vấn đề như vậy, đánh từng chữ từng chữ một: Tôi là một học sinh lớp 11, thành tích… thành tích chắc chắn sẽ tiến bộ.
Có thể là do mở miệng xấu hổ quá, cũng có thể trong lúc nhất thời chưa tìm được từ ngữ chuẩn, Hứa Thịnh tán dóc nửa ngày, thậm chí nói nhảm miêu tả một phen dáng vẻ mình đẹp trai thế nào mới đi thẳng vào chủ đề: Tôi và một người bạn cùng lớp hoán đổi thân thể, tôi nên làm gì?
Hứa Thịnh lựa chọn phân loại hỏi đáp là những tình huống khó xử lý, rất nhanh đã có một bác sĩ họ Lý tiến hành trao đổi trả lời câu hỏi này: Đề nghị mau đến bệnh viện kiểm tra sớm.
Hình đại diện của bác sĩ họ Lý là một bác sĩ mặc áo blu trắng, mặt đầy nghiêm túc, dáng vẻ nhìn rất có uy tín.
Hứa Thịnh phấn khởi, xem ra có cách cứu rồi. Cậu trả lời: Có thể nói cụ thể hơn không?
Bác sĩ họ Lý: Đến khoa tâm thần khám khẩn cấp đi, tích cực phối hợp với bác sĩ chữa trị vào, xin chào và chúc ngài sớm nhìn thấy ngày bình phục.
“…”
Hứa Thịnh đột nhiên cảm thấy so với việc hỏi bác sĩ không đáng tin cậy, tiếp tục luyện chữ có lẽ là một sự lựa chọn tốt hơn.
Hứa Thịnh luyện xong 20 trang, luyện đến choáng váng hoa mắt, trên vở luyện chữ xuất hiện từ những chữ quen thuộc đến những chữ xa lạ rồi lại đến quen thuộc, cậu vừa viết vừa hoài nghi sâu sắc cuộc đời.
Cậu vừa mới nói cả học kỳ này có viết cũng chẳng thể nhiều đến như vậy là thật, bây giờ cậu muốn sửa lại câu nói kia một chút———-Không riêng gì học kỳ này, cậu đi học cả một kỳ cũng không bao giờ viết nhiều chữ như vậy.
Cậu không nộp bài tập, không ghi vở, thi cử cũng không nghiêm túc làm bài.
Nếu như viết văn được chọn, cậu sẽ chỉ chọn “thơ ca” bởi vì nó ít chữ. Một lần đã bị Cố Diêm Vương xách đi, dừng một lát rồi mắng: “Em tưởng em là nhà thơ sao??! Viết thơ cái gì, mấy câu thơ bị em ngắt câu sai mà cũng gọi là thơ ca sao?! Em có thể làm bài tốt hơn nếu viết tập làm văn! Làm bài như này thì thi giữa kỳ em định thi kiểu gì?”
Hứa Thịnh không nghĩ tiếp nữa, cậu vung tay, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khác: Hình như Thiệu Trạm không có bạn bè gì ha?
Trước đây chỉ biết người này nhìn lạnh lùng, nhưng sau khi cậu trở thành Thiệu Trạm chân chính một ngày, phát hiện ra mặc dù nhiều đàn em say mê cậu ta nhưng bạn bè thật sự không có một ai hết.
Điều này đối với cậu mà nói ngược lại là một sự thuận lợi, suy nghĩ không cần đi đối phó với “bạn bè của học bá” đột nhiên nhảy ra.
Nếu như thật sự tồn tại một nhân vật như vậy, hai người còn phải cùng nhau trao đổi bài tập, nhỡ đâu còn hẹn nhau đến thư viện để bồi dưỡng tình cảm thân thiết, phát triển kiến thức. Cậu thà lựa chọn cái chết còn hơn.
Thế nhưng sau khi thuận lợi trải qua ngày tiếp theo, sự nghi vấn âm ỉ bị chôn vùi càng đuổi lại càng lớn, cuộc sống của người này chỉ có Hoàng Cương* và Ngũ Tam* thôi sao? Hóa ra học thần lại khác thường đến như vậy.
*Là những tựa sách ôn thi Đại học.
Hứa Thịnh tắm xong, trong đầu lại nảy ra một sự nghi vấn khác.
Lúc này cậu đứng trước gương lau khô hơi nước, trong gương là hình ảnh người thiếu niên trần trụi. Thân trên để trần, tóc chưa lau khô, nhỏ giọt tí tách. Hứa Thịnh nghiêng người, nghiêng đầu quan sát, cuối cùng lần này cũng nhìn rõ hình xăm kia hơn một chút——-Đó là hình ảnh một ngọn lửa, hoa văn ngọn lửa trên làn da có hình dáng của đôi cánh dang rộng.
Là hình xăm bình thường, phổ biến giống như bạn đi ngang qua một tiệm xăm bất kỳ nào đó, đi vào sẽ được chủ tiệm tư vấn xăm hình lớn nhất và đắt tiền nhất trong quyển sổ mẫu vẽ kia.
Thứ này và khí chất cả người lạnh lùng như đá của Thiệu Trạm hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau.
Hứa Thịnh nhìn kĩ hơn, lại cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy thật sự giống như tên biến thái, kéo khăn lông từ bên cạnh qua, hất hết sự nghi vấn ra khỏi, phủ khăn lên đầu kéo cửa đi ra ngoài.
Trước khi đi ngủ hai người đều có cùng một suy nghĩ: Có lẽ ngày mai sẽ đổi trở lại thôi.
Nếu vẫn không thể đổi trở lại, cuộc sống này không có cách nào trải qua nữa.
Ngày hôm sau, Hứa Thịnh bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu kéo cửa phòng ký túc xá, ngoài cửa có người đang đưa cặp sách, tiện thể kiểm tra 20 trang luyện chữ của chính mình.
Ông trời hiển nhiên đã không lắng nghe tiếng kêu của bọn họ, trừ tiếng sấm không rõ ý tứ kia ra, không hề có hồi âm nào khác.
*Nguyên văn hai loại nét sổ là thùy lộ thụ (垂露竖) và huyền châm thụ (悬针竖). Khi mình search google thì đại khái có thể hiểu đều là nét sổ dọc, một nét là đưa bút từ dưới lên, một nét là đưa bút từ trên xuống. Trong tiếng Việt thì đều gọi chung là nét sổ hoặc nét dọc nên mình không tìm được từ thuần Việt phù hợp, quyết định edit như trên và chú thích phía dưới cho mọi người hiểu.
Màu đỏ là huyền châm thụ, màu đen là thùy lộ thụ.