Sau khi tắt đèn, căn phòng trở nên tối om, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại di động, chiếu lên gương mặt mang vẻ lạnh lùng của “Thiệu Trạm” như kính lọc nhiếp ảnh. Đôi mắt thiếu niên sắc bén, toát ra cảm giác khiến người ta bị áp bức, người đứng đầu được rất nhiều nữ sinh yêu thích không phải không có nguyên nhân.
Nhưng bây giờ Hứa Thịnh làm gì còn tâm trạng suy nghĩ đến chuyện bỏ phiếu, cho dù ai là hạng nhất cũng không còn là vấn đề nữa, trong lòng cậu lúc này đều ngập tràn suy nghĩ:
Để cậu nghỉ học đi.
…Để cậu rời khỏi ngôi trường này đi!
Không, hay là dứt khoát để cậu chết đi.
Vào thời gian cá nhân, Hứa Thịnh không mặc bộ đồng phục kia của trường nữa, cậu cũng không hỏi Thiệu Trạm còn thừa nhiều quần áo không, từ trong tủ quần áo tiện tay lấy một chiếc áo phông, dáng người Thiệu Trạm không kém cậu bao nhiêu, quần áo còn cùng một size, chênh lệch chiều cao vài cm không có ảnh hưởng gì lớn cả. Nếu như buổi sáng khi Thiệu Trạm tóm lấy cậu lúc đang đi có khí chất của “giáo bá”, vậy lúc Thiệu Trạm không mặc đồng phục thậm chí còn gây chấn động lớn hơn nữa.
Hứa Thịnh tắm xong, nhắm mắt lại mặc quần áo lên, lúc soi gương ngẩn người hồi lâu.
Trong gương là hình ảnh cậu thiếu niên sau khi thoát khỏi bộ đồng phục quy củ nghiêm túc, cả người trên dưới tản ra khí chất không kiêng nể ai cả, thật sự giống một giáo bá chính hiệu.
Số phiếu của Thiệu Trạm vẫn đang trong trạng thái đình trệ.
Lầu 1102: …
Lầu 1103: …
Lầu 1104: Thật ra tôi cũng rất muốn đánh một dãy dấu chấm lửng, bởi vì trên thế giới bây giờ tất cả mọi từ ngữ không có cách nào thể hiện được tâm trạng và cảm giác của tôi lúc này, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, con mẹ nó chứ, chuyện gì xảy ra thế?!
Có phải tình huống này quá kinh sợ rồi không?
Thử nghĩ mà xem, vào thời điểm bạn đang điên cuồng ủng hộ cho thần tượng của mình, kết quả thần tượng lại tự lộ thân phận, vì đối thủ mà nói chuyện, rainbow fart* chém dài một đoạn, khiến tất cả người hâm mộ cũng phải sụp đổ.
*Rainbow fart ( 彩虹 – thải hồng thí): người hâm mộ khen ngợi quá mức không cần thiết về thần tượng của họ.
Lầu 1105: Là tự nói sao, thật sự là tự nói?
Lầu 1106: Tự nói đó, ID của học thần còn ai không biết à, toàn trường đều biết.
Lầu 1107: Cho nên là như tôi nghĩ sao?
Lầu 1108: Tôi cũng nghĩ như vậy.
Giờ khắc này, bao gồm cả hai người tuyên bố muốn mở nhiều tab giúp “Trạm ca” phòng thủ – Đàm Khải và Hầu Tuấn cũng điên rồi, tất cả mọi người đều nghĩ là: Hóa ra học thần lại ngưỡng mộ giáo bá sao? Hóa ra cuối cùng hai người lại như vậy?! Đây là câu chuyện hận thù và tình yêu gì giữa học sinh giỏi ưu tú và thiếu niên bất lương chứ?
…
Mấy phút trôi qua.
Số phiếu của Thiệu Trạm đã hoàn toàn ngừng lại, một phiếu cũng không tăng lên nữa.
Mấy em gái mê muội Thiệu Trạm đang mờ mịt cả lũ, không biết phải làm sao, trong tình hình hỗn loạn, chẳng biết là ai dẫn đầu bỏ phiếu cho Hứa Thịnh, sau đó đám nữ sinh mê muội dường như đã tìm ra con đường chính xác, cũng bỏ phiếu trong tay cho Hứa Thịnh.
Số phiếu của Hứa Thịnh mắt thường cũng thấy bắt đầu tăng vọt.
Thông báo tin nhắn WeChat không ngừng lóe lên.
Người trong cuộc gần đây Trương Phong còn lo lắng Hứa Thịnh không có hứng thú với cuộc bình chọn này, rất sợ cậu bỏ qua chuyện mắt thấy tai nghe tối nay, không kịp chờ đã khẩn cấp kể lại tình cảnh lúng túng vừa xong, cho Hứa Thịnh một cú tấn công thứ hai: Chiến trường tối nay cực kỳ mẹ nó kích thích, mày biết xảy ra chuyện gì không?! Học thần lại vote cho mày một phiếu.
Trương Phong: Cậu ta nói đôi mắt của mày, giống như hoa đào vậy, sống mũi của mày thật cao, hận không thể trượt cầu thang trên sống mũi mày luôn. Còn có một câu tuyệt nhất, mày đẹp trai đến mức khiến trời đất câm nín, khiến vạn vật phai màu!
Trương Phong: Mà hình như mấy câu này viết nhầm hay sao á, câm nín*, phải là chán nản* chứ nhỉ?
Hứa Thịnh: “…”
*câm nín là chữ 暗 [àn], còn chán nản là chữ 黯然 [ànrán]. Đoạn này Hứa Thịnh viết sai từ vựng cho nên dẫn đến sự nhầm lẫn. Trong tiếng Trung chỉ có 黯然 (chán nản) chứ không có 暗然 (Hứa Thịnh viết nhầm sang từ này).
Cũng may Trương Phong tìm được lý do thỏa đáng vì học thần rất nhanh: Học thần bị nhầm lẫn như vậy, chắc chắn là do đánh nhầm chữ.
Trương Phong vừa dứt lời lại kích động, cấp báo tình hình: Người anh em, mày hạng nhất rồi, hạng nhất!
Bây giờ Hứa Thịnh một chút cũng không muốn dẫn đầu đang chậm rãi khép mắt, số phiếu càng nhiều cậu càng muốn chết.
Tình hình phát triển thành như vậy, ngày mai chắc chắn trốn không thoát, cho dù Thiệu Trạm không chơi Tieba, Đàm Khải và Hầu Tuấn cũng vẫn có thể thay phiên nhau lột da cậu xuống.
Cho dù cậu có mở mười cái miệng cũng không dừng bọn họ lại được.
Đệt, làm sao bây giờ?
Hứa Thịnh xuống giường, vò mái tóc, ngày đầu tiên biến thành Thiệu Trạm, giây phút Cao Chí Bác hỏi cậu một đề bài cũng chưa từng khiến cậu tuyệt vọng như bây giờ.
Nếu không thì đi tự thú?
Dù sao nghĩ thế nào cũng không dừng chuyện này lại được, hay là vẫn nên thảo luận trước một chút, ít nhất phải để Thiệu Trạm chuẩn bị sẵn tinh thần trước, hai người mới có thể không sợ hãi cùng nhau đối mặt với cuồng phong bão táp ngày mai.
Hứa Thịnh kéo cửa ra, chuẩn bị sẵn tinh thần mới bước về trước vài bước, đứng trước cửa phòng đối diện.
Tuy là gõ cửa, cậu càng muốn ra cầu thang rẽ phải, sau đó lên tầng, đi thẳng lên nóc nhà của tòa ký túc, cuối cùng đón gió nhảy xuống kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Hứa Thịnh giơ tay, cong ngón tay lại, trước khi gõ cửa lại lùi về sau một bước.
Cậu…không dám gõ.
Vì vậy Hứa Thịnh ngồi xổm xuống, móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, tiện tay kéo cổ áo phông một cái, do dự vài giây mở WeChat.
Sau khi cậu và Thiệu Trạm đổi điện thoại cho nhau, mấy ứng dụng chủ yếu đã đổi lại tài khoản lần nữa, chỉ có cái Tieba kia không dùng APP* cho nên mới khiến người ta trở tay không kịp.
*APP (chính là Application): ứng dụng trên điện thoại, ở đây có thể hiểu Tieba không có dạng app mà dùng thẳng trên trình duyệt, cho nên hai người bọn họ mới sót lại một cái chưa kịp đổi tài khoản.
Danh sách liên lạc WeChat của Thiệu Trạm rất trống, trừ Hứa Thịnh ra, còn lại chỉ có mấy bạn học và thầy cô.
Phân loại rõ ràng, trên cùng phân loại là người nhà, sau đó mới là trường học, phần cuối cùng phân loại hơi kỳ lạ, Hứa Thịnh nhìn kỹ hơn, là “Nam Bình”.
Hứa Thịnh nghĩ thầm không biết cái tên Nam Bình này có phải tên địa danh trong trí nhớ của cậu không nữa, bên cạnh thành phố A có mấy tiểu khu, trong đó có khu vực Nam Bình.
Hứa Thịnh vô tình nhìn trộm riêng tư của người khác, vội vã lướt qua, trước khi nhắn tin đổi lại tài khoản WeChat của mình, cậu gửi cho “Thiệu Trạm” một tin: Có ở đó không?
Hứa Thịnh lại đánh: Cậu mở cửa đi, có chuyện muốn nói với cậu.
Hứa Thịnh tiếp tục: Trước khi mở cửa, cậu phải chuẩn bị tinh thần trước đấy, đồng thời trong lòng phải mặc niệm quân tử động khẩu không động thủ, bạo lực không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, giữa bạn học cùng lớp với nhau phải tương thân tương ái… Nếu như mấy câu trên đều không phát huy được tác dụng, vậy bây giờ cậu phải nghĩ ai là Thiệu Trạm, thân thể của mìnhphải yêu quý.
Hứa Thịnh vừa mới gửi đoạn văn này đi, một giây sau cửa phòng ký túc trước mặt mở ra.
Thiệu Trạm dựa trên cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, cậu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ giọt xuống, chưa kịp lau tóc điện thoại đã bắt đầu rung. Sau khi mở cửa, vừa cúi đầu xuống đã thấy Hứa Thịnh đang ngồi xổm trước cửa phòng mình chơi điện thoại.
Hứa Thịnh cúi thấp đầu, gương mặt gần như vùi vào trong đầu gối, điện thoại di động cũng đặt trên đầu gối, chỉ lộ ra được phần gáy và tóc mái.
Thấy cậu mở cửa, lúc này Hứa Thịnh mới ngẩng đầu lên.
“Ngồi đây làm gì?”, Thiệu Trạm nghiêng người sang, “Đi vào.”
Hứa Thịnh chậm rãi đứng dậy, trước khi vào xác nhận an toàn cuộc đời mình đã: “Cậu đọc tin nhắn chưa?”
Trên người Thiệu Trạm mang hơi ẩm, còn có hương vị vừa mới tắm xong, đến gần một chút như có tảng băng ập tới: “Nếu như mấy câu trên đều không phát huy được tác dụng, tôi sẽ không quan tâm cậu bây giờ là ai.”
“…” Xem ra là đọc rồi.
Hứa Thịnh sờ mũi, sợ là bản thân dù sao đi chăng nữa cũng không thấy được ánh mặt trời ngày mai rồi.
Số lần cậu đến phòng của Thiệu Trạm không nhiều, từ lần được chăm sóc đến hoảng sợ lúc mới tỉnh lại lần đó, sau này mới nhận ra phòng của Thiệu Trạm quá ngăn nắp sạch sẽ, giống như con người cậu ta vậy, nếu không cần thiết sẽ không mang cái gì thừa thãi về.
Thiệu Trạm đẩy ghế ra ngoài, Hứa Thịnh ngồi xuống luôn cảm giác như đang đợi hình phạt, Thiệu Trạm dựa lên mép bàn học, hai người vừa vặn đối diện nhau.
Hứa Thịnh hỏi một câu chừng mực trước khi mở đầu: “Cậu vừa làm bài thi à?”
Thậm chí Hứa Thịnh còn muốn hỏi “Ăn cơm tối chưa?”, Thiệu Trạm rũ mắt, không thấy rõ biểu cảm, chỉ đáp lại ba chữ: “Bớt nói nhảm.”
“Nói chuyện chính.”
Thiệu Trạm đại khái có thể đoán được Hứa Thịnh lại chọc phải chuyện gì, từ sau ngày sấm nổ kia có vô số bất ngờ xảy ra, gần như không ngừng nghỉ, vì vậy cho dù có thật sự phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không quá bất ngờ.
Chẳng qua chỉ là phạm thêm một sai lầm, hình tượng nhân vật lại sụp đổ thêm chút nữa mà thôi.
… Khi nhìn đến điện thoại di động mà Hứa Thịnh đưa tới trước mặt, đúng như cậu nghĩ.
Trong nháy mắt Hứa Thịnh đưa điện thoại ra bèn phát huy năng lực khiến người ta kinh ngạc của mình, lùi về sau hai bước đã lùi thẳng ra đến cửa.
Sau khi tắt đèn, căn phòng yên tĩnh giống như chết.
Do Hứa Thịnh không nhìn rõ, lúc lùi về phía sau không biết đá trúng thứ gì, cậu chỉ có thể nhờ ánh sáng điện thoại mà nhìn thấy vẻ mặt biến hóa khó lường của Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đọc xong rất nhanh, đã hiểu rõ tổng thể chuyện gì, bình thường cậu không hay để ý đến những thứ này, tốn nhiều suy nghĩ mới có thể hiểu được đại khái cái chương trình bình chọn này.
Đến khi cậu đọc đến đoạn văn ngắn thể hiện “tài văn chương bay bổng” của Hứa Thịnh xong, đừng nói là hình tượng nhân vật được xây dựng, cậu gần như đã có thể thấy được thế giới trước mặt cậu sụp đổ, hơn nữa còn sụp đổ theo chu kỳ tuần hoàn với lời văn “đôi mắt quyến rũ như hoa đào” dở như phân chó.
“Để tôi giải thích đã”, Hứa Thịnh nói, “Tôi quên mất đây là tài khoản của cậu”. Còn chuyện tại sao cậu lại bình luận một đoạn như vậy trên Tieba, cái này lướt qua không giải thích, giải thích xong quá xấu hổ.
“Tại sao của bản thân mình thì cậu không quên?”
“…”
“Lời văn còn có thể dở tệ hơn nữa không?”
“…”
Thiệu Trạm nói xong mỗi một câu thì tiến lên phía trước một bước, cuối cùng đứng trước mặt cậu.
Sau lưng Hứa Thịnh tiếp xúc lên cánh cửa, trước mặt là Thiệu Trạm từ trên xuống dưới đang toát ra hơi thở lạnh như băng, Thiệu Trạm ép tới gần cậu, dường như còn cười: “Làm văn môn Ngữ văn không thấy cậu viết dài như vậy.”
Hứa Thịnh cứ nghĩ Thiệu Trạm thật sự không quan tâm cho dù cậu là ai cũng phải đánh chết cậu tại chỗ, nhưng một giây tiếp theo cậu nghe được âm thanh khóa cửa bị kéo, Thiệu Trạm kéo cửa ra, nhìn ra cậu đang nghĩ gì: “Nếu đánh chết cậu hữu dụng, bây giờ cậu cũng không còn ở đây đâu, còn nữa, câm nín phai màu viết sai rồi.”
Hứa Thịnh: “Tôi có thể đi được chưa?”
Đánh chết vô dụng, bây giờ có giằng co ở đây cũng vô ích.
Thiệu Trạm buông tay ra, cố đè xuống tất cả tâm trạng nói: “Nếu ngày mai không giải quyết được, cậu tự sát đi.”
Hứa Thịnh từ trong tay Thiệu Trạm thoát chết trong gang tấc, có thể miễn cưỡng tiếp tục sống sót, sau khi trở về cả đêm không ngủ, giống như nghệ sĩ đối mặt với chứng khủng hoảng mối quan hệ xã hội.
Hứa Thịnh vốn tưởng cậu ít nhất có thể sống đến trước giờ tự học sáng sớm, nhưng mà còn chưa đợi được đến giờ tự học, hai đại biểu ăn dưa* Hầu Tuấn và Đàm Khải cố ý gõ cửa phòng viếng thăm——-
*ăn dưa: ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ cư dân mạng chuyên hóng hớt trên Internet.
Đêm qua là một đêm không ngủ đối với tất cả những người tham gia bỏ phiếu ở Lục Trung Lâm Giang.
Hai người Hầu Tuấn và Đàm Khải càng khó ngủ hơn nữa!
Trước khi đi Đàm Khải chạm mặt Hầu Tuấn trước: “Hầu ca, xem tôi làm gì này, tôi còn nói với Trạm ca sẽ bỏ phiếu cho cậu ấy, thảo nào mỗi lần tôi nói như vậy, biểu cảm của Trạm ca luôn không bình thường…Bây giờ cẩn thận nhớ lại chút bất thường kia mới thấy, chẳng phải là ý đó sao?”
Hầu Tuấn khiếp sợ: “Con bà nó, còn có chuyện này nữa hả? Hóa ra đã có dấu hiệu từ lâu rồi?”
Đàm Khải nói: “Ánh mắt kia tựa như muốn nói ‘Tại sao cậu không bầu cho Hứa Thịnh’, đúng rồi, tôi càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.”
Hai người trò chuyện, một đường hốt hoảng đi từ cầu thang xuống.
Bọn họ thức dậy sớm, các phòng tầng trên còn chưa có động tĩnh gì.
Đàm Khải lấy dũng khí gõ cửa hai cái, từ bên trong cửa là một giọng nói xa lạ lại quen thuộc: “Chờ tí.”
Sự xa lạ này chủ yếu bắt nguồn từ việc, đây rõ ràng không phải giọng nói của học thần.
Sự quen thuộc này lại càng rõ ràng hơn, bởi vì dù không phải giọng của học thần nhưng luôn cảm thấy đã từng nghe qua ở đâu đó, rất là quen tai.
Hầu Tuấn nghi ngờ: “Có phải gõ cửa nhầm phòng không?”
Đàm Khải khẳng định: “Không thể nào, Trạm ca ở đây mà!”
Đàm Khải vừa dứt lời, đúng lúc cửa phòng mở ra.
Giờ này thực sự vẫn còn sớm, Thiệu Trạm cứ tưởng Hứa Thịnh gõ cửa, hơn nữa ở trong phòng đã hình thành thói quen dẫn đến nhiều hành động cũng trở thành phản xạ có điều kiện. Đương nhiên bình thường cậu sẽ không bất cẩn như thế, cái chính là do đoạn văn ngắn mà Hứa Thịnh viết hôm qua khiến cậu gần như cả một đêm ngủ không ngon, kết quả vừa mới mặc quần áo, tóc rối tung, đứng ngây người ra như phỗng trước hai cặp mắt.
Thiệu Trạm: “…”
Đàm Khải: “…”
Hầu Tuấn: “…”
Nếu như Đàm Khải và Hầu Tuấn trước khi tới vẫn còn nói chuyện đầy ngờ vực chưa có căn cứ gì, lúc này thế giới quan như rạn nứt: Tại sao người mở cửa lại là Hứa Thịnh?
*Thuật ngữ Rainbow fart ( 彩虹 – thải hồng thí): người hâm mộ khen ngợi quá mức không cần thiết về thần tượng của họ
Tìm hiểu rõ hơn về thuật ngữ này ở đây
Mình thấy khá thú vị nên muốn chia sẻ cho mọi người.