Câu Hồn Cuồng Gia - Chương 8:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Câu Hồn Cuồng Gia


Chương 8:


Cận Minh Lôi đang đắm chìm trong thân thể mềm mại của
Cốc Tử Dung , đột nhiên trên vai truyền đến đau đớn mới phát hiện mình trúng
một chưởng của nàng ! Nhất thời tự tôn của nam nhân lại càng bị tổn thương nặng
hơn .

“Nàng đánh ta ?” Hắn không dám tin nhìn nàng chằm chằm
. Không có một người nào , không có một nữ nhân nào buộc hắn phí nhiều tâm lực
như vậy , mà nàng không những không cảm kích , còn dám chống cự đánh lại hắn !

“Đúng , ta không muốn lên giường với ngươi với kiểu
đỗi đãi không công bằng này .” Lợi dụng lúc hắn vì khiếp sợ mà không tử chủ
được buông tay , Cốc Tử Dung thối lui đến một góc giường.

“Không công bằng ?” Cận Minh Lôi nghiến răng nói , đột
nhiên vươn tay ra “Ta sẽ cho nàng biết cái gì là không công bằng!” Lửa giận
tăng thêm dục hoả điên cuồng chảy lên trong con ngươi đen sâu thẳm của hắn ,
trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lan toả vẻ tà ác , càng tăng thêm hơi thở mị
hoặc của hắn .

Cốc Tử Dung nhìn vẻ mặt đột nhiên biến đổi của hắn ,
trong mắt lập tức lộ ra vẻ đề phòng cùng ngạc nhiên .

“Ngươi…A—“ Nàng đang định mở miệng , tức thì bị động
tác nhanh như chớp của hắn kéo ra khỏi góc giường , áp chế ở dưới thân .

Cận Minh Lôi thô bạo xé quần áo trên người mình xuống
, lộ ra phần nam tính to lớn đang ướn thẳng , ý tứ không cần phải nói cũng biết.

“Tránh ra ! Ngươi không thể bắt buộc ta !” Toàn thân
hắn tản ra hơi thở nguy hiểm , Cốc Tử Dung liều mạng đá chân , cảm thấy kinh
hãi .

“Ta không muốn bắt buộc nàng , ta sẽ làm nàng ngoan
ngoan cầu xin ta muốn nàng.” Cận Minh Lôi dùng sức mạnh tách hai chân đang lộn
xộn của nàng , cúi xuống đem vật cứng rắn to lớn nóng như lửa dưới khố cọ xát
nơi riêng tư nữ tính của nàng , động tác tà nịnh dẫn dụ.

Cốc Tử Dung trợn to mắt giận dữ nhìn khuôn mặt nam
giới , cánh tay hết sức nhỏ đánh lên hắn , kêu to “Ngươi tránh ra ! Ngươi đê
tiện ! Ngươi không phải quân tử …”

Sắc mặt Cận Minh Lôi thay đổi một lần nữa “Ta vốn
không phải là quân tử!” trong con ngươi đen phun ra hàn quang , hắn túm thân
hình nhỏ xinh giãy dụa không ngừng của nàng lên , hai tay cường tráng bắt buộc
nàng quỳ sấp ở trên giường , tiếp theo lửa nóng mạnh mẽ từ phía sau xuyên vào
lối đi khít khao của nàng.

“A—“ Xâm nhập mạnh mẽ khiến nàng thét lên chói ta ,
mười ngón tay nắm chắt đệm chăn bên dưới , chịu đựng đau đớn và khoái cảm cực
hạn ở thân dưới , nàng vứt bỏ giãy dụa , thở hổn hển , bị kinh hãi bởi hành vi
thô bạo không giống trước đây của hắn .

Hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng , dùng sức
đánh về phía trước , cuồng mãnh ra vào trong hoa kính non mềm khít khao .

Trong cơn điên cuồng trừa đưa của hắn , ban đầu cảm
thấy đau nhưng vì bên trong tiết ra dịch ướt mà dần dần biến mất , kế đó là một
khoái cảm vui sướng mất hồn , nhưng cảm giác bất bình nảy sinh trong lòng vẫn
không cam tâm , vì thế nàng dùng sức cắn chặt chăn đệm dưới thân , ngăn cản
từng đợt khoát cảm đập đến làm nàng bật ra tiếng rên rỉ.

Cận Minh Lôi rất nhanh phát hiện ra phương pháp chống
cự tiêu cực của nàng , tức giận dùng sức đong đưa hông , tiến công mạnh liệt ,
có điều nàng vẫn cố chấp đem mặt chôn vào trong đệm chăn , chỉ mơ hồ truyền ra
tiếng kêu rên , cho dù nửa thân dưới trơn ướt đầm đìa đón nhận hắn , nàng vẫn
không nguyện ngẩng đầu .

Hắn dùng sức thúc nàng , vẫn không thể khiêu khích
nàng cam tâm tình nguyện phối hợp vì thế
hắn thất bại phun ra trong người nàng , cũng lập tức rút ra khỏi nàng.

Cận Minh Lôi cầm quần áo dưới giường mặc vào từng món
cho nàng , ánh mắt phức tạp nhìn Cốc Tử Dung đang nằm lỳ ở trên giường , trong
lòng đan xen đủ mọi cảm xúc phẫn nộ , thất bại , không đành lòng , cuối cùng
phẫn nộ chiến thắng.

“Nàng nghĩ rằng dùng loại thái độ trầm mặc này có thể
bực ta lui sao ? Có lẽ nàng còn chưa hiểu rõ , nữ nhân ở trên giường , chỉ cần
thổi tắt lửa đều như nhau thôi , ngay cả nàng cũng không ngoại lệ , có điều ,
ta vẫn thích nữ nhân cam tâm
tình nguyện dưới thân ta , cố mà nhớ đi !” Từ miệng thốt ra lời nói đả thương
người khác , lạnh lẽo nhìn thân hình nhỏ sinh vẫn trầm mặc không nói gì nằm im
trên giường .

Thật lâu sau , hi vọng làm nàng phản kích bị thất bại
, cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng , phất tay áo bỏ đi . Trong tim hắn tràn
ngập cảm xúc tối tăm nan giải , mãi không thể tan đi.

***

Sáng sớm rạng đông hiện ra , gió mát hiu hiu.

Cốc Tử Dung ở trong rừng mai sau Hướng Tinh tiểu lâu ,
tuỳ tiện ngồi ở trên một tảng đá lớn , hưởng thụ gió nhẹ sáng sớm thổi qua mặt
,hai đầu lông mày hơi sầu lo bởi vì nhìn đến Cốc Thiếu Vân đang ngoan ngoãn
đánh chưởng mặc cho nàng thay đổi thời gian làm việc nghỉ ngơi , khí thế nhấc
chân cũng dồi dào hơn không ít.

Từ sau khi biết được Cận Minh Lôi âm thầm theo dõi
Thiếu Vân luyện tập , nàng liền lập tức yêu cầu Thiếu Vân đổi thời gian luyện
tập vào sáng sớm mỗi ngày , mà nàng cũng thay đổi thói quen để phối hợp với hắn ,
để tuỳ thời uốn nắn .

Nhìn thấy động tác linh hoạt đầy sức lực của Thiếu Vân
từ khi theo học Không thủ đạo tới nay , không chỉ cao lớn hơn , khí lực cũng
ngày càng cường tráng , không uổng công nàng vất vả tâm tư sức lực trên người
hắn .

Thấy Tô Vân Nhi sắp khỏi hắn , Cốc Tử Dung đột nhiên
suy nghĩ đến tình hình mình ở trong Định Bắc vương phủ . Về lý mà nói độc trong
cơ thể Tô Vân Nhi đã sạch , nàng hẳn nên dẫn Thiếu Vân đi lĩnh tiền thưởng ,
sau đó chạy lấy người , nhưng nàng lại phát hiện mình nảy sinh cảm giác không
nỡ xa rời vời Định Bắc vương phủ , không , nên nói là là nàng nảy sinh cảm giác
không muốn rời với Cận Minh Lôi mới đúng .

Nhất là sau cái ngày hai người chia tay chẳng
vui vẻ đấy ,nàng đã có đến mười ngày
không nhìn thấy Cận Minh Lôi bước vào Hướng Tinh tiểu lâu , mà mấy ngày này ,
cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tâm tình khi nhớ nhung một người , thậm chí
vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh cũng hơi treo lên một chút sầu buồn không rõ .

Ai ! là ai lúc trước ngày ngày thề thốt nhất định có
thể tiêu sái thoát thân , bây giờ không ngờ lại nếm đến quả đắng như vậy .

“Tỷ”

Tiếng gọi khẽ cắt đứt suy nghĩ của Cốc Tử Dung , nàng
đưa mắt nhìn Cốc Thiếu Vân không biết từ lúc nào đã luyện tập xong , đang đứng
trước mặt nàng , vẻ mặt như muốn nói lại thôi .

“Có chuyện nói thẳng đi !” Hai ngày này hắn luôn bày
ra bộ mặt này , xem ra cuối cùng hắn cũng tính nói ra khỏi miệng .

“Tỷ , Cận phu nhân đã sắp khỏi hẳn , tỷ … tính tiếp
tục ở lại sao ?” Cốc Thiếu Vân cẩn thận hỏi.

“Ta có nói muốn ở lại sao ?” Cốc Tử Dung hỏi lại .

“Không có , nhưng tỷ và Vương gia … Tỷ , …” Cốc Thiếu
Vân do dự một chút , sau đó hỏi “Vương gia có nói muốn thu tỷ làm thị thiếp
không ?” Sự quan tâm của hắn không cần nói cũng hiểu.

“Ngươi không đồng ý ?”

“Ta nghĩ cho dù ta có đồng ý hay không , tỷ cũng sẽ có
quyết định của chính mình , không phải sao ? Ta chỉ là có chút lo lắng .” Từ sau
khi tỷ tỷ thay đổi thành một người khác , tuy rằng hắn có buồn , nhưng qua thời
gian ở chung này , hắn biết rõ , tỷ tỷ “mới” này là một nữ nhân vô cùng độc lập
tự chủ , tuyệt đối không yếu đối nhát gan giống tỷ tỷ “cũ” trước kia , chẳng
qua ..

“Lo lắng ta?” Cốc Tử Dung nhướn mày .

“Mấy ngày hôm trước ta tình cờ nghe được người hầu
trong Vương phủ nói chuyện với nhau , nói gần đây mỗi đêm Vương ga đều ở Hồng
Vân các mua vui uống rượu , thậm chí còn ngủ lại , mà hắn chưa từng ngủ lại
Hồng Vân các , cho nên bọn người hầu đều nói Vương gia tám phần là tính cho hai
thị thiếp kia lên phù chính , hơn nữa ta cũng chưa thấy Vương gia đề cập thu tỷ
làm thiếp qua , đương nhiên trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.”

Cốc Tử Dung lòng như dao cắt nghe Cốc Thiếu Vân nói ,
trong lòng thoáng chốc đã hiểu rõ , cho dù bản thân chưa từng suy nghĩ nhiều về
điều này , nhưng như vậy không có nghĩa khi nàng nghe được người trong tim nàng
hàng đêm lưu luyến ở trên người những nữ nhân khác thì có thể không thèm quan
tâm mà cười . Lòng của nàng đau quá.

“Oa !” Nàng cười hì hì mở to mắt đẹp , che dấu tâm
tình đang cuộn lên mãnh liệt “Thiếu Vân , ngươi mới … mười lăm tuổi ? Sao có
thể học mấy bà cô nói chuyện phiếm
vậy , mà ngươi biết cái gì gọi là thị thiếp không?”

“Hả?” Cốc Thiếu Vân không hiểu gì nhìn Cốc Tử Dung “Tỷ
, tuy ta chỉ có mười lăm tuổi , nhưng ta cũng hiểu cái gì gọi là thị thiếp được
không ? Ngươi còn làm như ta là đứa nhóc ba tuổi chứ!”

‘’A—!” Cốc Tử Dung gật đầu “Ta thiếu chút nữa quên
mất , cổ nhân đều trưởng thành rất sớm.”

“Tỷ …” Cốc Thiếu Vân dở khóc dở cười kêu lên .

“Được rồi , Thiếu
Vân , đừng nóng ruột.” Cốc Tử Dung nghiêm mặt “Bây giờ ta nói rõ cho ngươi biết
, tỷ ngươi có vô dụng đi nữa cũng sẽ không làm thị thiếp người ta , còn về phần
quan hệ giữa ta và Cận Minh Lôi , hẳn là nên chấm dứt khi hai chúng ta rời đi
thôi!” Xem ra nàng cũng nên tính toán quyết định rồi.

“Nhưng … Nhưng mà , Vương gia nên phụ trách với ngươi
a!” Lúc trước chuyện Vương gia ngủ lại ở Hướng Tinh tiểu lâu là sự thật , từ
lâu danh tiết của tỷ tỷ đã không còn sót lại chút gì . Cốc Thiếu Vân nghĩ điều
này , không khỏi bối rối.

“Thiếu Vân , đừng lo lắng cho ta , tỷ đều có tính toán
rồi . Không cần thảo luận chuyện này tiếp , ta đói bụng , chúng ta trở về dùng
điểm tâm đi !” Cốc Tử Dung giữ chặt tay Cốc Thiếu Vân từ trên tảng đá lớn đứng
lên , đi về phía lâù vũ phía trước.

Ôi trời ơi ! Cổ nhân đều rỗng tuếch như vậy sao ? Vì
sao không giống người thế kỷ 20 , hợp thì ở , không hợp thì giải tán cho nhanh
.

Cốc Tử Dung mặc dù cố gắng
tỉnh lại muốn tiêu sái mà đi , nhưng vẫn không khỏi thấy một cỗ hàn khí dâng
lên trong lòng , ấn đường hơi giãn ra lại nhíu lại .

***

Mấy ngày sau , dưới tình hình Cận Chính Minh và Tô Vân
Nhi kiên cường giữ lại thên việc bản thân chưa muốn đi , cho dù thân thể của Tô
Vân Nhi đã khỏi , Cốc Tử Dung vẫn chưa rời đi , có lẽ trong lòng còn đang chờ
đợi điều gì !

“Ta cảm thấy mình đã nói đủ rồi , không ngờ ngươi vẫn
tìm đến đây .” Cốc Tử Dung nhìn người đối diện trầm mặc không nói , nhịn không
được có cảm giác bực bội , thở dài một tiếng “Nói đi ! Ngươi tìm ta rốt cuộc có
chuyện gì ?”

Cận Y Quân
im lặng liếc mắt nhìn Cốc Tử Dung một cái sau đó mới chậm chạp mở miệng “Hôm
nay ta đến đây , là muốn cảm ơn Cốc cô nương.”

“ Gọi ta là Tử Dung , ta thật sự không chịu nổi hai chữ
cô nương này , còn nữa , ta làm gì để ngươi phải nói cám ơn?”

“Cám ơn người đã cứu ta một mạng , còn thức tỉnh ta ,
để cho ta …”

“Ngừng ! Không cần phải nói , ta hiểu , hôm nay đột
nhiên chạy tới chính là muốn nói điều này với ta sao ? Nếu như vậy , ngươi có
thể miễn , cứu một mạng của ngươi là chức trách của ta , không thể không làm ,
huống chi còn có thể lấy tiền thưởng , cớ
sao mà không làm ; còn về những lời ta nói khi đó chỉ là không muốn nhìn thấy
người ta cực khổ cứu về lại tính toán chết một lần nữa làm ta phải vất vả thêm
thôi , cho nên ngươi cũng không cần có lòng cảm kích gì đó đối với ta , được
không?”

Một chuỗi lời nói xông thẳng vào trong tai Cận Y Quân
, nàng trố mắt nhìn , nhất thời nghẹn lời , cũng không biết nên đáp lại như thế
nào.

Cốc Tử Dung nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của nàng ,
quyết định cho nàng một chút thời gian tiêu hoá , vì thế thuận tay bưng lên
canh ngọt người hầu đưa tới , đang định rỗi rãi uống một ngụm , nhưng lúc mở
nắp , một mùi hương kỳ lạ xông vào cái mũi linh mẫn của nàng , nàng biến sắc ,
lập tức buông bát , còn chưa kịp che dấu đã bị Cận Y Quân đang nhìn nàng chằm
chằm phát hiện .

“Làm sao vậy ?” Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc ,
tuy mới chỉ gặp mặt Cốc Tử Dung vài lần , nhưng chưa từng thấy người cẩn thận
như nàng lại mất bình tĩnh.

“Không có việc gì .” Sắc mặt Cốc Tử Dung đã khôi phục
vẻ trấn định , tiếp đó nàng tự giễu bĩu môi nói : “Xem ra hành động ta tiếp tục
lưu lại Vương phủ , đã chọc giận người nào đó.”

“Có ý gì?” Cận Y Quên có chút hiểu được lại có gì
hoang mang hỏi.

“Không liên quan tới ngươi , ngươi không cần biết , ta
thấy ngươi trở về trước được rồi” Cốc Tử Dung nhướn mày nhìn hai chén canh ngọt
đặt trên bàn.

“Canh này có gì không đúng sao?” Cận Y Quân theo tầm
mắt của nàng , ánh mắt cũng hướng lên trên bàn .

“Không có gì không đúng , chẳng qua là bỏ thêm nguyên
liệu thôi!” Cốc Tử Dung không thèm để ý khoát tay , lại đuổi người đi “Được rồi
, ngươi đi đi , sau này không có việc gì cũng tìm ta ít thôi , biết không?”
Nàng cũng không muốn để Cận Y Quân gặp vạ lây.

Vì thế Cận Y Quân đã bị Cốc Tử Dung nhanh chóng đuổi
đi , mang theo đầy bụng nghi vấn.

Chờ sau khi Cận Y Quân rời đi , Cốc Tử Dung cẩn thận
nghiên cứu bát canh ngọt trên bàn , xác định mùi hương mình vừa ngửi không sai
. Nàng thở dài , thầm nghĩ người cổ đại
quả nhiên chẳng trung hậu thành thật gì co với người thế kỷ 20 , nhân tính ở
đâu cũng đều như nhau .

Khi ở thế kỷ 20 nàng nghiên cứu Đông y , hơn nữa còn
vô cùng yêu thích những dược thảo có tác hại ngược lại đối với cơ thể người ,
cho nên ngày hôm nay mới có thể tránh được một kiếp.

Trong súp ngọt này bị người thả một nụ hoa độc , loại
hoa này có vẻ ngoài giống như hoa cúc , nếu nhỡ ăn vào nụ hoa chưa nở này , sẽ
đau đến thắt bụng , tuy không nguy hiểm đến tính mạng , nhưng sẽ đau đớn khó chịu
vô cùng ! Cho nên có thể xác định người hạ độc chỉ là vì muốn cảnh cáo nàng mà
thôi . Cốc Tử Dung hoàn toàn hiểu ý cảnh báo trong này , chỉ là không biết
người họ động là “nàng” nào ?

Xem ra mình thật sự phải tự cầu nhiều phúc a ! Sự cảnh
giác của Cốc Tử Dung từ khi đến cổ đại đã dần buông lỏng giờ lại nảy lên trong
lòng , trong mắt loé lên tia sáng lạnh lùng như khi ở thế kỷ 20.

Có lẽ nàng nên cảm thấy may mắn vì dù sao cố nhân vẫn
là lũ ngu ngốc , mới có thể dùng loại hoa độc có mùi thơm đặc biệt này , để
nàng phân biệt được .

Mặc khác , có lẽ nàng cũng nên chuẩn bị một ít liều
thuốc giải độc đem theo bên người , nếu nàng còn muốn tiếp tục bình an ở Định
Bắc Vương phủ.

***

Mười ngày vội vàng trôi qua , Cốc Tử Dung vẫn chưa rời
khỏi Định Bắc Vương phủ , còn Cận Minh Lôi vẫn không thất tăm hơi , chưa từng
đến Hướng Tinh tiểu lâu .

Cốc Tử Dung không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi điều
gì , chỉ biết là bước chân
muốn bước ra Vương phủ vô cùng nặng nề , trong lòng lại càng phỉ nhổ chính mình
không phóng khoáng , không dứt khoát.

Trong thời điểm nàng do dự , chủ mưu ở sau lưng kia
vân không ngừng hạ độc cảnh cáo nàng , dường như không bức nàng tự động rời đi
thì không được , mà loại cuộc sống “kích thích căng thẳng” này cũng trợ giúp
nàng vượt qua thời gian buồn chán không ít.

Một đêm , nàng đang cầm một cành mai bẻ từ trong vườn
mai sau Hướng Tinh tiểu lâu xuống để
nghiên cứu thì Cận Minh Lôi xuất hiện không hề báo trước.

Cận Minh Lôi nhìn thấy Cốc Tử Dung ngồi ngay ngắn
trước cửa sổ , đối với thần sắc bình tĩnh thoải mái trên mặt nàng sinh lòng bất
mãn . Thì ra một trận lãnh đạm này này của hắn cũng chẳng tạo thành sự
quấy nhiễu đối với nàng , trên dung nhan tuyệt sắc của nàng ngay cả một chút
tiều tuỵ cũng không có . Nghĩ vậy , vẻ mặt hắn lạnh hơn , con ngươi đen thâm
thúy cũng càng thêm âm trầm.

Cốc Tử Dung đón nhận ánh mắt mãnh liệt gần như xuyên
thấu lòng người của Cận Minh Lôi , cố giữ vững tâm trấn định nhưng lại không tư
chủ được hé ra một tia vui sướng , nhìn thấy tuần nhan nhiều ngày không gặp ,
mới bất ngờ cảm nhận được hơi thở lạnh lùng không vui tản ra từ hắn .

Xem ra hắn không phải vì nhớ nàng mới đến . Cốc Tử
Dung thất vọng nghĩ .

“Tìm ta có việc ?” Cốc Tử Dung phá tan sự trầm mặc .

“Nàng cho là ta có việc mới đến?” Cận Minh Lôi nhịn
không được một ngọn lửa giận bùng lên , ngữ khí mang chút trào phúng hỏi.

Ngữ khí lạnh lùng của hắn , ngay
lập tức đâm vào trái tim hi vọng của Cốc Tử Dung , nhìn không được trào phúng
nói ra miệng “Nếu không phải có việc , sao Vương gia bỏ được ôn hương nhuyễn
ngọc , tự hạ thấp địa vị quá bộ đi đến Hướng Tinh tiểu lâu !”

Cận Minh Lôi nghe vậy cứng lại . Xem ra hành vi gần
đây của hắn nàng đều biết hết rồi , có điều nàng ghen tuông mười phần trào
phúng nói , có phải đại biểu là nàng rất để ý chuyện này không ?

Ghen sao?” Hắn nhịn không được hỏi , trong giọng nói
có chút đắc ý .

Cốc Tử Dung buồn bực cười khẽ một tiếng “Các nàng là
thị thiếp đàng hoang danh chính của ngươi , ta là gì ? Có tư cách gì để ghen !”

“Nàng cũng là một trong nữ nhân của ta không phải
sao?’ Hắn nhíu mày nói.

Sắc mặt Cốc Tử Dung khẽ biến đổi , trong lòng thật sự
căm ghét hắn coi nàng đặt vào trong danh sách thị thiếp của hắn , vì thế mặt
nàng càng lạnh đi .

“Rốt cuộc ngươi tới làm gì ? Nếu chỉ là vì châm chọc
ta , vậy ngươi có thể đi rồi .”

“Tức giận sao ?” Ánh mắt Cận Minh Lôi sáng lên ,
chuyên chú nhìn nàng “Thẳng thắn nói , nàng đồng ý tiếp tục ở lại trong phủ ,
có phải đại biểu nàng đã thay đổi chủ ý hay không?” Thanh âm của hắn trầm thấp
, trong mắt lộ ra ánh sáng vui mừng . Khi hắn biết nàng đồng ý tiếp tục ở lại ,
hắn rất vui vẻ.

“Vậy sao ?” Cốc Tử Dung đọc hiểu vẻ vui mừng trong mắt
hắn thành đắc ý , nhất thời cảm thấy người trước mắt này quả thực là cuồng vọng
tự đại “Bên ngoài có cả một đống nam nhân chờ ta , bất cứ lúc nào ta cũng có
thể rời đi .” Giọng nói của nàng lãnh đạm.

“Nàng dám !” Sắc mặt hắn thay đổi , gầm ra tiếng “Nàng
chẳng phải là hoa cúc khuê nữ , ngoại trừ ta , ai dám muốn nàng?”

“Chuyện cười!’ Nàng giễu cợt nói “Cho dù không ai muốn
ta , chẳng lẽ ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi ngươi ở Hướng Tinh tiểu lâu ,
tranh sủng cùng mấy nữ nhân , chờ mong ngươi có thể bố thí chút thời gian cho
ta sao?”

“Nàng muốn ta chuyên sủng một mình nàng ?” Hắn nhíu
mày hỏi “Nàng không cảm thấy mình yêu cầu quá nhiều sao ?!” Thì ra nàng cũng như
những nữ nhân khác , chỉ đòi hỏi một địa vị danh phận độc quyền , vậy mà hắn
còn quan tâm lo lắng cho nàng như vậy .

“Ta có nói như vậy sao ?” Cốc Tử Dung phản bác nói .
Đầu óc mấy kẻ cổ nhân đều toàn đậu hũ sao ? “Ngươi có thể ở lại trong Vương phủ
của ngươi , nhìn đám nữ nhân tranh ngươi đến đầu rơi máu chảy , còn ta muốn đi
tìm một nam nhân tốt hơn ngươi.” Kỳ thật ý của nàng rất rõ ràng , thà nàng đổi
một người nam nhân khác , cũng tuyệt đối không chung chồng với kẻ khác , thế
nhưng lời vừa nói ra , lại làm cho Cận Minh Lôi hiểu lầm.

“Chỉ cần một ngày nàng còn là nữ nhân của ta , thì
đừng hòng đi thông đồng với nam nhân khác !” Trong mắt Cận Minh Lôi loé ra ánh
sáng hung ác.

Nàng có nói như vậy sao? Cốc Tử Dung trợn mắt đẹp .
Lời nói đơn giản như thế , hắn lại nghĩ thành như vậy , có thể thấy được hắn
đúng là một kẻ ngu ngốc không phân biệt đúng sai mà!

“Không thể nói lý ! ta lười biện giải với ngươi , nếu
ta muốn đi , ai cũng ngăn không được!” Cứ việc mà chết chìm trong ôn hương đi !
Cốc Tử Dung nghĩ xấu nói.

“Thật sự ? Vậy nàng đừng hòng rời khỏi nơi này !” Lời
nói âm hàn thốt ra khỏi miệng , Cận Minh Lôi quen nắm giữ mọi thứ , sao
chịu được có bất kỳ nữ nhân nào đứng trước mặt hắn khiêu chiến với quyền uy của
hắn .

“Chân mọc trên người của ta , ta có quyền lựa chọn
nghỉ chân ở đâu , nếu ta muốn rời đi , thì không ai có thể giữ ta lại!” Cốc Tử
Dung lạnh lùng trào phúng , không tự chủ được lại thêm dầu vào lửa.“Nàng đang hạ chiến thư với ta ? Muốn chọc giận ta?”
Đáy mắt hiện lên sự nghiêm khắc lạnh lùng , hắn cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm
mại của nàng , áp tới gần.

Cốc Tử Dung cắn răng nhịn xuống đau nhức truyền đến từ
cánh ta , không thuận theo khẽ nhếch môi , nở một nụ cười lạnh , nói : “Đường
đường một nam nhân , chỉ biết dùng sức mạnh đối với nữ tử yếu đuối , không sợ
chọc người ta cười sao?”

Thân thể Cận Minh Lôi cứng đờ , giữa tức giận ngập
trời lấy lại một tia lý trí , mới nhận ra Cốc Tử Dung nhịn đau không kêu một
tiếng , trên mặt đã chảy mồ hôi , hắn như lửa đốt nhanh chóng buông tay nàng ,
nội tâm dâng lên một trận đau lòng thương tiếc . “Nàng…”

Lần đầu tiên trong đời trong lòng Cận Minh Lôi nảy lên
một cảm xúc sợ hãi , vốn là đêm nay hắn bước tới Hướng Tinh tiểu lâu chẳng qua
là vì nghe nói Đỗ Như Hồng và Lê Thiên Thiên từng tìm Cốc Tử Dung , cho nên
muốn tới hỏi nàng , ngoài ra một khoảng thời gian này , hắn cũng rất nhớ nàng ,
vì thế viện lý do này , công khai tới gặp nàng , lại không thể ngờ được…

Cốc Tử Dung cách lớp áo xoa lên chỗ đau trên cánh tay
, nhìn thấy sắc mặt Cận Minh Lôi đột nhiên trầm mặc , liền đọc thần sắc phức
tạp trong con ngươi đang loé sáng kia thành biểu hiện đắc ý , trong lòng đột
nhiên cảm thấy mệt mỏi , cảm giác vừa chua xót vừa khổ sở tràn ngập trong
lòng . Từ sau khi đến cổ đại , đây là lần đầu tiên nàng muốn khóc.

Nàng quay mặt , cố dấu đi hơi nước nổi trong mắt đẹp ,
cố giữ vững bình tĩnh mở miệng “Vương gia , mời trở về đi ! Ta mệt rồi.”

Nhìn Cốc Tử Dung toàn thân toả ra hơi thở kiên cường ,
Cận Minh Lôi phát hiện mình lại không nói lên nổi một lời , hắn chăm chú nhìn sườn
má trắng nõn của nàng thật lâu , cuối cùng giận dữ biến mất , trong con ngươi u
ám hiện lên nhu tình hiếm có , đáy lòng buồn bực khó chịu .

Rốt cuộc là hắn nên làm gì với nàng bây giờ? Chẳng qua
chỉ là một người nữ tử mà thôi , hắn có cần phải hao hết tâm tư không? Cận Minh
Lôi cứng rắn gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng , không nói một lời xoay
người rời đi .

Cốc Tử Dung đứng yên tại chỗ nghe tiếng dần đi xa ,
chờ đến khi bên trong khôi phục lại sự yên tĩnh thì nàng cảm thấy trên mặt đã
ẩm ướt , mới phát giác ra , chẳng biết từ lúc nào đã rơi lệ.

Nàng giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt , ở trong
lòng kiên định tự nói với mình , nàng là bởi vì cánh tay đau mới rơi lệ , không
phải đau lòng , cũng không phải ghen tị , cũng tuyệt đối không phải tan nát cõi
lòng…

***

Nàng chịu đủ rồi!

Cốc Tử Dung chật vật đi trên lối mòn thông về Hướng
Tinh tiểu lâu , thà đi qua cây cối cũng không muốn đi đường hành lang bằng
phẳng quanh co , nàng không muốn bất kì ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Xem ra mình ở thế kỷ 20 còn chưa học tập đủ , mới có
thể dễ dàng bị người khác lừa đến chỗ vắng vẻ , gặp mấy tên tay sai khốn
kiếp không có mắt kia.

Nàng thật không ngờ được , Lê Thiên Thiên nhìn
qua dịu dàng động lòng người lại dùng phương pháp âm hiểm hơn cả Đỗ Như Hồng để
bức nàng lui ! Ả ta lại dám tìm mấy tên nam nhân muốn gian dâm nàng , khiến
nàng bởi vì xấu hổ mà rời đi , nếu không phải thân thủ của mình không tệ , thì
lần này đúng là không có cửa để cầu cứu , để nữ nhân Lê Thiên Thiên kia thực
hiện được ý đồ.

Lúc này Cốc Tử Dung ngập tràn lửa giận . Nàng thật sự
là chịu đủ rồi , Cận Minh Lôi còn chưa nói muốn thú nàng làm thê , thậm chí còn
chưa thu nàng làm thiếp , hai nư nhân kia rôt cuộc là đang lo lắng cái gì chứ?
Dùng hết quỷ kế ra hại nàng ! Còn mình nữa , ở đây mà do dự cái gì ? Chẳng lẽ
nàng còn đang trông chờ nam nhân vô tâm kia có một ngày đột nhiên thông suốt ,
trở nên chung tình sao?

Nằm mơ đi ! Cốc Tử Dung không vui bĩu môi , cảm thấy
buồn cười vì ý nghĩ vớ vẩn của mình.

A ! Cuối cùng đã tới . Cốc Tử Dung bước nhanh vào cổng
vòm ngăn cách sân .

Cuối cùng cũng trở lại Hướng Tinh tiểu lâu , trước mắt
nàng chỉ muốn nhanh chóng đổi đống quần áo dính đầy bụi đất vì đánh nhau này .

Thế như trời chẳng theo ý người , hai người khác không
mời mà đến đã phát hiện ra thân ảnh của nàng , nàng chỉ buộc phải không tình
nguyện đi tới lương đình , nhìn Đỗ Như Hồng treo
lên nụ cười đắc ý trên mặt , kiều mị rúc vào bên cạnh Cận Minh Lôi sắc mặt
không chút thay đổi.

Làm gì đây ? Đến thị uy sao? Cổc Tử Dung tràn ngập lửa
giận cười lạnh nhìn ba người đứng giằng co nhau , chỉ cảm thấy giống như cảnh
tay ba trong phim thần tượng.

“Nàng đi đâu vậy?” Cận Minh Lôi nhíu mày ánh mắt
nghi hoặc nhìn Cốc Tử Dung dính đầy bùn đất , quần áo bị rách . Chuyện gì xảy
ra sao?

“Ôi ! Không ngờ Cốc muội muội thật là có hứng trí ,
lại ở trên cỏ “lăn lộn” , làm hại ta và Vương gia chờ thật lâu.” Nghĩ khí của
của Đỗ Như Hồng giành trước nói , ngữ khí mang vẻ mờ ám.

Cận Minh Lôi nghe vậy , lập tức nhớ tới lời Cốc Tử
Dung nói tối đó , vẻ hoài nghi hiện lên trong mắt , hắn lạnh lùng mở miệng
“Nàng vừa làm cái gì?”

‘Ngươi thử nói đi?” Cốc Tử Dung cười lạnh hỏi lại ,
toàn thân đau nhức lại bị người khác hoài nghi chất vấn , cơn giận của nàng
càng bốc lên cao .

“ta muốn chính nàng nói , rốt cuộc nàng làm cái gì ?
Mà một thân ngươi…” Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới “Lại thành thế này?”
Hắn thật sự không muối hoài nghi nàng , nhưng mà tính cách nàng hay thay đổi ,
khiến cho hắn không thể không nghi ngờ nàng có phải làm cái chuyện nàng từng
nói hay không .

Nếu Cận Minh Lôi không dùng ánh mắt hoài nghi như vậy
đánh giá nàng , có lẽ Cốc Tử Dung có thể kìm nén cơn tức , đem tất cả mọi
chuyện ngày hôm nay nói ra hết cho hắn , chỉ có điều , cặp mắt lạnh lùng nghiêm
khắc đã giống như lửa ,làm nổ tung lửa giận trất đầu trong bụng nàng .

“Thà ra đây là đánh giá của ngươi đối với ta !’ Cốc Tử
Dung lạnh lùng cười , nhưng cảm thấy nản lòng thoái chí , “Muốn biết ta vừa làm
gì sao? Vừa rồi ở chỗ vắng , ta cùng mấy nam nhân quay cuồng quấn quýt thật lâu
ở trên cỏ , trả lời như vậy ngươi hài lòng không?” Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn
Đỗ Như Hồng đang quấn lấy cánh tay của Cận Minh Lôi “Các ngươi cứ từ từ ở trong
này quấn quýt đi ! Thứ cho ta không phụng bồi , ta muốn trở về phòng hảo hảo
tẩy rửa “đau nhức” toàn thân !” Nói xong , nàng không để ý Cận Minh Lôi sắc mặt
xanh mét có phản ứng gì , xoay người rời đi .

Cận Minh Lôi bị Cốc Tử Dung nói một phen mờ ám bất
minh gợi ra không ít liên tưởng không chịu nổi trong đầu , nhất thời không kịp
ngăn cản trơ mắt nhìn nàng
rời khỏi lương đình , đi vào trong tiểu lâu , trong nháy mắt tâm đau đớn kịch
liệt . Trong đầu hiện lên hình ảnh Cốc Tử Dung rúc vào trong lòng nam nhân khác
, làm cho hắn giống như bị hoả thiêu , lại khó chịu như bị đao cắt.

Hắn nhất định phải tra ra là kẻ nào dám cả gan động
vào nữ nhân của hắn trước mắt hắn ! Cận Minh Lôi cuồng giận nghĩ , sắc mặt vô
cùng khó coi.

“Vương gia , sao phải tức giận lớn vậy chứ?” Tiếng nói
mềm mại đáng yêu của Đỗ Như Hồng vang lên , chìa bàn tay nhỏ bé vỗ về trước
ngực Cận Minh Lôi , “Nếu Cốc muội muội thật
sự làm chuyện có lỗi với Vương gia , vậy sao Vương gia không mời nàng rời khỏi
Vương phủ ? Mắt không thấy tâm không phiền thế nào!”

“Ngươi đang dạy ta phải làm như thế nào sao?” Cận Minh
Lôi lạnh lùng liếc nhìn nàng , ánh mắt lạnh lẽo đầy cuồng nộ.

“Không , không ! Đương nhiên không phải !’ Đỗ Như Hồng
sợ tới mức vội vàng giải thích “Thiếp thân chỉ lo lắng hành vi của Cốc muội
muội sẽ phá huỷ thanh danh của Vương phủ.”

“Chuyện này tự ta có định đoạt , ngươi quay về Hồng
Vân các đi .” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Đỗ Như Hồng biến sắc , suýt nữa không thể chịu được
cơn tức của hắn , định rời đi , nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại vẻ bình
thường , trên mặt lại hiện lên một nụ cười quyến rũ “Vương gia , nghe nói ngày
mai người phải ra ngoài làm việc mấy ngày , Như Hồng muốn…”

“Ngươi đối với hành tung của ta tra thật rõ đấy !” Cận
Minh Lôi cắt đứt lời nói của nàng , cười giễu nói.

“Không phải , Vương gia , Như Hồng chỉ là nghĩ không
biết đêm nay Vương gia có đến Hồng Vân các không , thiếp thân muốn làm mấy món
Vương gia thích ăn , để tiễn đưa Vương gia.”

Nhìn Đỗ Như Hồng thật cẩn thận lấy lòng hắn , Cận Minh
Lôi không khỏi lại nghĩ tới khuôn mặt tuyệt sắc quật cường bất tuân của Cốc Tử
Dung , trong lòng nhất thời buồn bực . Vì sao nàng không thể như những nữ nhân
khác thuận theo hắn chút ?

“Ngươi trở về đi ! Chuyển buổi tối buổi tối nói sau.”
Hắn thoát khỏi người Đỗ Như Hồng đang bò lên , đứng dậy , ánh mắt bất giác lại
nhìn về hướng tiểu lâu.

“Vương gia …” Đỗ Như Hồng hờn dỗi một tiếng , trong
lòng tràn ngập đố kỵ .

“Đi nhanh lên ! Đừng
để ta nói lại lần nữa!” Cận Minh Lôi lạnh lùng nói , trong giọng nói mang theo
sự tức giận không nhẫn nại.

Đỗ Như Hồng không cam tâm , tức giận xoay người rời đi
, trong lòng đã quyết nhất định phải đem oán khí này tính lên đầu Cốc Tử Dung .
Nếu không bức nàng đi , vậy thì tiễn nàng lên đường đi!

***

Không cần chờ người đuổi , cũng không cần có người
dùng độc hay thủ đoạn đến bức lui , sau một đêm suy nghĩ , ngày hôm sau Cốc Tử
Dung đi thẳng đến Tinh Vân cư gặp Tô Vân Nhi , thể hiện rõ ràng ý định kiên
quyết ra đi của mình.

Một hồi lâu sau , trong mắt Cốc Tử Dung toả ra thần
sắc thoả mãn rời khỏi Tinh Vân cư.

Sau khi Cốc Tử Dung đi , tiếng Cận Chính Minh khó hiểu
vang lên trong Tinh Vân cư.

“Ta thật không hiểu , Cốc cô nương vì sao kiên quyết
rời khỏi Vương phủ , nàng cùng Minh Lôi không phải …”

“Vậy phải hỏi đứa con bảo báo kia của chàng làm gì với
người ta , mới khiến cho cô nương nhà người ta mất hết hi vọng rời đi .” Tô Vân
Nhi ôn nhu lên tiếng ám chỉ.

‘Vân Nhi , ý nàng là , Cốc cô nương là bởi vì Minh Lôi
làm gì đó mới có thể kiên trì rời đi như thế?”

“Không phải sao ! Tuy Minh Lôi còn trẻ đã tiếp chưởng
Minh Ký , nhưng cũng làm được có tiếng , chỉ tiếc đối với tình cảm thật sự là
vẫn giống như đứa bé ba tuổi , căn bản không biết bản thân mình muốn cái gì.”

“Ý của nàng là nói Minh Lôi thích Cốc cô nương?”

“Cái gì mà thích , Minh Lôi căn bản đã yêu người ta từ
lâu rồi.”

“Hả? Sao nàng biết?”

Tô Vân Nhi cười giễu một tiếng , nói “Chàng thật đúng
là thờ ơ ! Chàng không chú ý tới mỗi lần đến chỉ cần
Cốc cô nương ở đây , ánh mắt Minh Lôi liền nhìn chằm chằm người ta không chớp
sao , ta thấy là chính nó cũng còn chưua phát giác , lúc này tám phần là không
biết nó lại làm cái gì , mới khiến cho người ta không lưu luyến nữa mà đi.”

“Điều này .. vậy…”

“Vậy cái gì , chuyện này chúng ta cũng bất lực , để
xem Minh Lôi tự mình tính toán thế nào . Chàng cũng đừng quên , ở Hồng Vân các
Minh Lôi còn nuôi hai thị thiếp , nếu
là ta , đã đi từ lâu rồi , sao còn có thể nhịn đến bây giờ.”

“Nhưng mà , Vân Nhi , Cốc cô nuong… Ta thật sự không
nhìn ra nàng có tình ý gì đối với Minh Lôi…”

“Đúng là đàn
ông các ngươi đều chậm chạp , mấy tháng nay , chẳng lẽ chảng không nhìn thấy
Cốc cô nương là một nữ tử nội tâm bình tĩnh sao? Ta từng cẩn thận quan sát ánh
mắt nàng nhìn Minh Lôi , nàng cũng không phải người vô tình.”

Kế tiếp hai vợ chồng Cận Chính Minh còn nói những điều
gì nữa không quan trọng , quan trọng là … Giờ ngọ ngày hôm đó , Cốc Tử Dung và
Cốc Thiếu Vân trước ánh mắt khó hiểu của mọi người , không chút do dự rời khỏi
Định Bắc vương phủ.

***

Hai tháng sau .

Gió thu mang theo mưa phùn rả rích rơi cả buổi sáng ,
sự ẩm ướt mơ hồ mang theo cảm giác lạnh lẽo đìu hiu.

Sau giờ ngọ , Cận Minh Lôi bị trời mưa quấy nhiễu ,
tâm hiền ý loạn buông sự vụ đang chờ xử lý trong tay , đi ra khỏi thư phòng ,
dạo chơi trong đình viện .

Một lúc sau hai
chân của hắn giống như có ý thức dẫn hắn tới Hướng Tinh tiểu lâu . Ngẩng đầu
nhìn phòng ốc đã vắng người , trong tim của hắn dâng lên nỗi cô đơn , ôm chua
xót.

Hắn bước
lên cầu hang , đi lên lầu hai , bước qua phòng ngoài tiến vào bên trong , nhìn
những trang sức hoa điền lúc trước đưa cho nàng nhưng nàng không mang đi vẫn
còn im lặng đặt trước bàn trang điểm , trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt
tuyệt sắc ngày đêm quanh quẩn trong lòng , lúc nàng cài cây trâm hoa lên đầu
thì kiêu mị động lòng người thế nào.

Hắn không biết tự kiềm chế sẽ muốn nàng thế nào.

Hai tháng trước , khi hắn làm xong việc hồi phủ , biết
nàng đã rời khỏi phủ cùng ngảy hắn đi , hận ý điên cuồng không rõ lại tràn ngập
trong tim hắn , hắn phẫn nộ với sự tuyệt tình không lưu luyến của nàng , cũng
hận mình chỉ là một nữ nhân cũng không giữ lại được.

Vì thế hắn nuốt hết cả trăm nỗi niềm , ngoài mặt thì
thờ ơ , cũng không tìm tung tích của nàng , để mọi người nghĩ hắn tuyệt đối
không để ý , nhưng sau lưng , chỉ có chính hắn biết , lòng hắn đau như cắt thế
nào , mặc cho lo âu , sợ hãi , nhớ nhung vẫn điên cuồng cắn lên linh hồn của
hắn .

Tâm linh tra tấn làm hắn gầy yếu , khuôn mặt càng ngày
càng lạnh lùng .

Hàng đêm hắn đều bất an ngủ , không tự chủ được nhớ
đến nàng , nhưng không rõ rốt cuộc là vì cái gì , chỉ đành đổ lỗi là bởi vì
không tiêu tan được sự đoạn tuyệt ra đi của nàng , là bởi vì cảm xúc oán giận ,
mới có thể ngày đêm không ngừng nghĩ đến nàng , không thể quên .

Cận Minh Lôi đang trầm tư đột nhiên nghe được
ngoài sảnh vang lên tiếng nhỏ , tâm hắn khẽ đông , đừng yên bất động ,
nghiêng tai lắng nghe , muốn biết là người nào dám tự tiện xông vào.

Không lâu sau một hồi
tiếng sột soạt truyền đến , sau đó một lúc , một giọng nữ truyền đến “Tiểu Hồng
, ngươi có biết ngày hôm đó ở phòng bếp ta nghe được gì không?”

“Tiểu Trừng , nhanh làm việc đi ! Nhiều lời làm gì ,
nếu như bị tổng quản biết , ngươi lại bị mắng đấy .” Tiểu Hồng cảnh cáo nói.

“Ngươi không thấy tay của ta đang động sao? Rốt cuộc
ngươi có muốn biết hôm đó ta nghe được gì không?” Tiểu Trừng phản bác nói.

“Ngươi nói đi!” Tiểu Hồng đầu hàng nói “Dù ta có bảo
ngươi không nói , ngươi cũng sẽ không nhịn được mà nói thôi.”

“Mới không thế !” Tiểu Trừng kháng nghị nói “Chuyện
này nếu không phải ta nghe lén được , chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có ai biết .
Ngươi cũng biết tên A Nghĩa tạp vụ phòng bếp kia , bình thường trầm mặc ít lời
, muốn hắn nói một lời chỉ sợ còn khó hơn là lên trời , nếu không phải hắn
không chịu được lương tâm lên án , e rằng
chết cũng không nói chuyện này ra đâu !”

“Hả? Là hắn ! Rốt cuộc là chuyện gì ?” Tiểu Hồng không
khỏi hiếu kỳ .

“Hôm đó , A Nghĩa kéo Lương thúc dẫn hắn vào phủ làm
việc ra vựa củi , ta thấy bộ dạng bọn họ thần bí , liền nhịn không được lén đi
theo phía sau .

“Ngươi thật đúng là không phải yêu thích lo chuyện bao
động bình thường a !” Tiểu Hồng cười giễu “Sau đó thì sao ? Ngươi nghe được cái
gì?”

“Thì ra có một ngày A Nghĩa nhìn thấy Nguyệt Nhị lén
mở cửa sau của Vương phủ để bốn tên nam tử xa lạ tiến vào , sau đó nhìn thấy
Nguyệt Nhi dẫn bốn người đó trốn trong rừng trúc ít người qua lại , sau đó nàng
ta bỏ đi , tiếp đó A Nghĩa thấy Cốc cô nương đi vào rừng trúc.”

“Cốc cô nương … khách quý của Vương phủ Cốc thần y “
Tiểu Hồng kinh ngạc nói “Nguyệt Nhi không phải là tỳ nữ tuỳ thân của Thiên
Thiên cô nương sao?”

“Đúng , chính là nàng , cho nên A Nghĩa nhịn không
được theo vào rừng trúc , trốn ở một góc nhìn lén , kết quả phát hiện bốn nam
tử kia muốn bắt nạt Cốc cô nương , vì thế Cốc cô nương đánh nahu với bọn họ . A
Nghĩa nói lúc đấy hắn rất sợ hãi , cho nên cũng không dám tiến lên hỗ trợ , may
mà công phu của Cốc cô nương không tồi , tuy trở nên rất chật vật , nhưng cũng
đánh ngã bốn tên kia , còn quẳng xuống lời cảnh cáo!’

“Oa ! Cốc cô nương lợi hại như vậy ?”

“Đúng vậy , chuyện đi qua vài ngày , A Nghĩa chợt nghe
nói Cốc cô nương rời phủ , hắn càng áy náy hơn , mới tìm Lương thúc , hắn nói
hắn rất áy náy không có tiến lên giúp Cốc cô nương , cũng không đem chuyện này
thượng bẩm.”

“Vậy Lương thúc nói sao ?”

“Lương thúc nghĩ nửa ngày , khuyên A Nghĩa quên chuyện
này đi , hắn nói dù sao Cốc cô nương cũng đã rời đi , mà Thiên Thiên cô nương
lại được Vương gia sủng ái , cho dù đem chuyện này thưa bẩm Vương gia , e rằng
Vương gia cũng không tin , may mà Cốc cô nương không bị thương tổn .”

“Lương thúc nói như vậy cũng không có sai .” Tiểu Hồng
trầm mặc một lúc lâu nói “Lời nói của người hầu
chúng ta , tuyệt đối không đáng tin hơn hai vị thị thiếp được Vương gia sủng ái
kia , không bằng đừng nhiều chuyện.”

“Ta biết ! Cho nên ta mới chỉ nói cho ngươi biết thôi
! Chứ không đi đâu nói đâu . Nhưng mà ta thấy Cốc cô nương cũng thật đáng
thương , Vương gia luôn qua đêm ở Hướng Tinh tiểu lâu , vậy mà không thu nàng
vào phòng , mọi người đều nói rất khó nghe đấy ? Ây ! Tiểu Hồng , sắc mặt của
ngươi sao khó coi vậy ?”

Trong buồng đã không phục là yên tĩnh hồi lâu , đột
nhiên —

“Thực ra , ngươi nói đúng , Cốc cô nương thật sự rất
đáng thương , ngươi nghĩ chỉ có Thiên Thiên cô nương tìm người xử nàng thôi sao
? Kỳ thật Nhu Hồng cô nương cũng thầm ngây khó dễ cho người ta đấy.” Tiểu Hồng
tức giận nói.

“Hả ? Thật sao?” Tiểu Trừng kinh hô một tiếng .

“Ta cũng nghe nghười khác nói , hình như nói đồ ăn
hàng ngay của Cốc cô nương được đưa đến giữa đường đều bị cản lại thêm nguyên
liệu vào , sau đó mới mang đi .”

“Cho thêm nguyên liệu?”

“Ta cũng không rõ , dù sao gì đi nữa cũng nhất định
không phải chuyện gì tốt.”

“À !Vậy …”

Cận Minh Lôi đứng lặng bất động trong phòng sắc mặt đã
xanh mét , ánh mắt băng hàn , hắn không nghe nữa , xoay người không một tiếng
dộng xuyên qua cửa sổ mà đi , không làm kinh động hai tiểu tỳ đang nói chuyện
ngoài sảnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN