Cầu Ma - Chương 1477: Cổ Táng Ba Mươi Ba Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Cầu Ma


Chương 1477: Cổ Táng Ba Mươi Ba Thiên


Trong khi Đế hoàng của Cổ Táng quốc khí thất ngập trời, toàn Cổ Táng quốc bái lạy thì giọng của Tu La như có lực lượng xuyên thấu thiên địa, đập nát mọi hỗn độn vang lên.

– Nếu đã kéo dài hai ngàn năm, Cô Hồng, đệ tử của ngươi đã đến, chúng ta có thể bắt đầu.

Tu La đứng dậy từ tòa tháp thứ ba, ngang hàng với Đế hoàng của Cổ Táng quốc.

– Chứng Đạo Nhai không cần ra tay, nếu ba chúng ta đánh nhau thì Cổ Táng quốc không tồn tại. Cũng không cần luận đạo, một chữ đạo, ba chúng ta cực kỳ vững tin, có thảo luận thế nào cũng không tác dụng gì. Giống như hai ngàn năm qua chúng ta nhiều lần luận đạo, kết quả như cũ.

Cô Hồng bình tĩnh nhìn hai người đứng trên đỉnh Cổ Táng quốc.

– Tu La muốn chứng là đạo của bản thân ngươi mới là Đạo Nhai thật sự. Đế hoàng thì không phải chủ động, bởi vì truyền thừa y bát của Cổ Táng đại đế. Cổ Táng đại đế vốn không cần chúng ta lý luận nhai của người là thật hay giả.

– Còn lão phu đúng là muốn biết đời này tu đạo, giờ đạp trên cảnh giới là trăng trong nước hoa trong gương hay là vầng trăng trên cao?

Cùng với lời nói của ông lão vang vọng, Tô Minh đứng bên cạnh biểu tình bình tĩnh nhìn chuyện diễn ra. Tô Minh biết đây là thịnh điển khó được, quan sát thịnh điển này là tạo hóa với hắn.

Tu La yên lặng một lúc, khóe môi cong lên cười nhạt, giọng không chút cảm xúc chậm rãi nói:

– Làm sao chứng?

Ông lão lặng im, lên tiếng:

– Ngươi vốn có thể lựa chọn nhưng cố ý bỏ qua mà chọn chiến thắng lão phu và đế hoàng, để chứng minh Đạo Nhai của bản thân. Ngươi cần gì biết rõ còn cố hỏi?

Biểu tình của ông lão đầy quyết đoán.

Ông lão dứt lời, Đế hoàng của Cổ Táng quốc vụt ngẩng đầu nhìn ông.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên Đế hoàng của Cổ Táng quốc nở nụ cười nói:

– Ngươi đang nói đến Cổ Táng Thiên sao?

– Cổ Táng Thiên…

Mắt Tu La lóe tia sáng, lặng im một lúc sau vung tay áo.

– Cũng tốt, Cổ Táng ba mươi ba thiên, năm đó Cổ Táng đại đế đạp qua ba mươi hai thiên thành tựu Đạo Nhai, nghe nói thiên cuối cùng nếu không có lực lượng vượt qua Đạo Nhai thì không thể đạp. Trên ba mươi tầng không có lực lượng Đạo Nhai thì không thể đạp. Cổ Táng Thiên, nếu hai ngươi đã lựa chọn thì lão phu đi theo!

Giọng Tu La vang vọng tỏ rõ sự cố chấp, quyết đoán.

Đúng là Tu La cố ý bỏ qua Cổ Táng Thiên, muốn chiến thắng Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Cô Hồng, trở thành người số một Cổ Táng quốc, để chứng minh đạo của mình. Nhưng hôm nay vẫn chọn con đường đó, nếu không phải Đạo Nhai thì không thể bước lên con đường đó.

Đây không phải là lựa chọn ban đầu của Tu La, bởi vì gã để ý thắng thua, nhưng hiện tại là con đường duy nhất.

Ông lão giơ tay phải lên chộp hướng bầu trời. Trên bầu trời ầm vang, tầng mây cuồn cuộn như thành biển gầm, sóng thét gào phủ lên cả khung trời Cổ Táng quốc.

– Vậy lão phu sẽ lấy tu vi của mình mở ra khung trời!

Lời của ông lão vang vọng, bầu trời ầm vang, trong tầng mây cuồn cuộn trời như vỡ ra. Khe nứt đầy rẫy dường như sắp nối với thế giới cổ xưa.

Cùng lúc đó, giọng Tu La vang lên:

– Lão phu mở táng!

Tay phải của Tu La ấn xuống đất, mặt đất Cổ Táng quốc rung rinh, khói bốc lên, khói sinh ra từ bốn phương tám hướng ẩn chứa hơi thở chết chóc đậm đặc. Đây là oán khí của những người chết bao năm qua lúc này dạt ra vọt hướng đô thanh, vào tay phải của Tu La.

Trên tháp cao chính giữa, Đế hoàng của Cổ Táng quốc thở dài, giơ hai tay lên trời như chống trời.

Đế hoàng của Cổ Táng quốc thì thào:

– Căn nguyên Cổ Táng vốn ở ngoài ba mươi ba thiên, dùng vận mệnh Cổ Táng quốc, trẫm là hoàng đế Cổ Táng, mở Cổ Táng thông thiên!

Dứt lời, hai tay chống trời xé ra. Thiên địa ầm vang, tiếng nổ vang vọng bát phương, kinh thiên động địa.

Một vòng xoáy bàng bạc hình thành khi bầu trời bị xé ra. Vòng xoáy xuất hiện, tầng mây mù lúc trước bị ông lão khuất động biến thành màu trắng bị cuốn vào trong vòng xoáy. Cùng lúc đó, oán khí tử vong dưới đất cũng lao nhanh lên trời, dung nhập vào vòng xoáy, hóa thành màu đen. Trong một giây, cả thiên địa chỉ còn lại hai màu đen, trắng.

Không có bầu trời, không có mặt đất, chỉ có vòng xoáy bàng bạc to lớn khó tả chỉ cần ba người và Tô Minh ngẩng đầu lên là thấy. Vòng xoáy một nửa màu đen một nửa trắng, xoay tròn như hóa thành trận pháp to lớn nhưng đó không phải là trận pháp, đó là Cổ Táng Thiên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng động không ngừng quanh quẩn bốn phương tám hướng. Tu La ngửa đầu phát ra tiếng gầm, cất bước lao hướng vòng xoáy trắng đen.

– Lão phu là người thứ nhất đạp Cổ Táng Thiên chứng chứng Đạo Nhai của ta!

Lời nói còn vang vọng người đã hóa thành cầu vồng tới gần vòng xoáy trắng đen trên bầu trời.

Giờ phút này, dù là Đế hoàng của Cổ Táng quốc hay ông lão hoặc Tô Minh đều nhìn chằm chằm vòng xoáy trắng đen, vào bóng dáng Tu La.

Giọng Tu La vang lên:

– Tầng thứ nhất!

Tu La xuyên qua vòng xoáy trắng đen xông lên trên, tiếng nổ kinh trời. Tô Minh thấy đằng sau vòng xoáy trắng đen rõ ràng có ba mươi ba tầng trời như cái tên của nó, hoặc nên nói là ba mươi ba vòng xoáy trắng đen.

– Tầng thứ chín!

Tu La thế như chẻ tre, cùng với tiếng nổ không ngừng vang vọng, bóng dáng gã liên tục xuyên thấu làm tiếng nổ vô tận.

– Thứ hai mươi tầng!

Giọng Tu La truyền đến từ phương xa. Tô Minh thấy bóng dáng Tu La đã mơ hồ nhưng tốc độ của gã không giảm bớt ngược lại càng lúc càng nhanh. Bóng dáng kia mang theo cố chấp, khát vọng, vững tin vào Đạo Nhai, điên cuồng muốn chứng minh.

Giọng Tu La lại vang lên:

– Tầng thứ hai mươi!

Tiếng nổ vang lên do Tu La xuyne thấu vòng xoáy trắng đen tạo thành. Mỗi lần vang tiếng nổ sẽ khiến thế giới run rẩy. Loại Cổ Táng Thiên này có thể nói là nguyên Cổ Táng quốc chỉ có ba người có tư cách bước vào. Người khác không có tư cách nhìn, dù gì bây giờ Cổ Táng quốc hỗn độn. Nếu không phải Tô Minh ở bên ông lão thì cũng khó thấy Cổ Táng Thiên.

Tiếng nổ càng mãnh liệt hơn, giọng Tu La khuếch tán trong thiên địa.

– Tầng thứ hai mươi sáu!

Tô Minh rất khó nhìn thấy bóng dáng Tu La, một mảnh mơ hồ. Nhưng Tô Minh không từ bỏ, hít sâu vận chuyển tu vi toàn thân ngưng tụ vào đôi mắt, con mắt thứ ba trên trán mở ra. Tô Minh thi triển hết bát trọng đại đạo tôn, nhưng dù là vậy vẫn chỉ trông thấy ảo ảnh.

Tô Minh càng chú ý vòng xoáy trắng đen bàng bạc thì trong mắt chậm rãi lóe tia sáng kỳ lạ. Tô Minh hít thở dồn dập, con ngươi co rút.

– Tại sao vòng xoáy này khiến ta cảm thấy quen thuộc? Đó là… Hơi thở…

Tô Minh thở gấp, lòng có đáp án nhưng lại do dự.

Bỗng giọng Tu La vọng ra từ vòng xoáy trắng đen:

– Tầng thứ hai mươi chín. Cô Hồng, Cổ Đế, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, xem lão phu có thể bước lên ba mươi tầng không!

Dù là ông lão hay Đế hoàng của Cổ Táng quốc đều nhìn chăm chú vào.

Tô Minh không thấy được nhiều, chỉ trông thấy cái bóng nhưng đủ để hắn nhìn ra Tu La có thành công hay không.

Tiếng nổ càng điên cuồng vang lên, thanh âm ngập trời, cuốn động vòng xoáy, khuấy động hư vô. Tiếng nổ mãnh liệt hơn lúc trước gấp mấy lần. Tu La thở dài. Đế hoàng của Cổ Táng quốc chậm rãi thu lại tầm mắt, nhưng trong đáy mắt lộ ra kiên quyết.

Trong vòng xoáy trắng đen truyền ra tiếng hét thê lương:

– Không thể nào! Đạo của ta đã bước vào đỉnh, tu vi của ta đã đến cực hạn, đường của ta đã đi đến tận cùng, tại sao vẫn không thể đạp lên ba mươi thiên!

Đó là giọng của Tu La, trong thnah âm chất chứa không cam lòng, điên cuồng. Thanh âm vang lên, tiếng nổ lại mãnh liệt hơn, đó là tiếng gầm rú Tu La liên tục thử muốn bước vào ba ươi thiên.

Tiếng nổ kéo dài bảy ngày bảy đêm, Tu La điên cuồng không chút gián đoạn, thnah âm thê lương đôi khi không cam lòng cười rơi vào tai Tô Minh.

Mãi đến ngày thứ tám không còn tiếng vang, Tu La chậm rãi từ trong vòng xoáy trắng đen bàng bạc giáng xuống. Tu La hoàn toàn biến đổi, tràn ngập cảm giác già nua, mặt tái nhợt cay đắng xuất hiện trong vòng xoáy.

Tu La nhìn hướng ông lão:

– Ta chưa từng bước vào Đạo Nhai. Đạo Nhai, Đạo Nhai, cái gì là Đạo Nhai!?

Ông lão yên lặng một lúc sao nhẹ giọng nói:

– Sinh có nhai, biết nhai, luân hồi bao nhiêu đạo nhai…

Khi ông lão thốt lời, Tu La đã đáp xuống.

Đế hoàng của Cổ Táng quốc ngẩng đầu.

Giọng Đế hoàng của Cổ Táng quốc bình tĩnh vang lên:

– Nếu Cổ Táng Thiên đã mở ra thì trẫm… Cũng thử xem.

Đế hoàng của Cổ Táng quốc vung tay áo phải, bay lên, khí vận nguyên Cổ Táng quốc vòng quanh y trở thành mông lung lao hướng vòng xoáy trắng đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN