Cầu Ma
Chương 51: Lằn ranh
Thời gian không dài lắm, lại có mấy người của các bộ lạc khác ngoài Ô Sơn lục tục đến tham dự cửa thứ nhất. Đám người này hoặc là theo bộ lạc đến hoặc là đơn độc tới.
Dần dần, số người trên quảng trường ngày càng nhiều, thanh âm ồn ào không dứt, rất là náo nhiệt.
Dù sao hội lớn vậy vài năm mới có một lần, mà lần này số người rõ ràng nhiều hơn năm trước.
Tô Minh nhân cơ hội nhiều người, vội vàng đi nhanh vài bước chui vào đám người, trốn ông lão dai như đỉa. Ông lão nói nhây khiến Tô Minh hơi nhức đầu, giờ trốn đi thông qua khe hở đám người thấy phía xa ông lão nhìn khắp nơi, hắn vội cúi thấp người, không muốn bị ông ta phát hiện.
Tuy nơi này đông người nhưng toàn người Tô Minh không quen, đứng trong đám người thì cực kỳ bình thường, sẽ không ai chú ý đến, rất tầm thường.
Thực tế thì không chỉ Tô Minh như thế, trong đám người trừ tộc nhân Phong Quyến bộ lạc ra, có rất nhiều người của bộ lạc khác tới tham gia Đại Thử, cũng có không ít người lần đầu tiên tới đây.
“Nhìn kìa, đó chắc là Ô Sâm! Nghe nói hắn là hàng tinh anh ưu tú thế hệ này của Phong Quyến bộ lạc.”
“Đó không phải là Thần Xung sao? Tên của hắn như sấm bên tai, lúc trước tôi có nghe nói qua, hôm nay lần đầu thấy không ngờ là như vậy, nhưng hắn thật là có khí thế.”
“Thấy Bắc Lăng của Ô Sơn bộ lạc rồi chứ. Nghe nói người này cũng không tầm thường, Đại Thử lần trước đã tiến vào năm mươi hạng đầu. Có thể kết bạn với hắn rất có lợi cho chúng ta, trở về bộ lạc sẽ có không ít người hâm mộ.”
Bên cạnh Tô Minh là những người lần đầu tới giống như hắn, nhỏ giọng xì xào, sắc mặt lộ ra ngưỡng mộ.
“Lần này có lẽ là cơ hội của chúng ta, nếu có thể bị Ô Sâm hoặc Thần Xung chú ý, tuyển chọn đi theo bên cạnh họ, địa vị của chúng ta trong tộc sẽ khác biệt.”
“Ha ha, người có cách nghĩ này không thiếu, ngươi không thấy bên cạnh họ có rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện sao? Hay chúng ta cũng thử đi? Người anh em, thấy chú một mình ở đây, chắc cũng là lần đầu tiên tới?” Bên cạnh Tô Minh là một thanh niên bộ dạng chất phác, cười nói với hắn.
Tô Minh mặt mỉm cười, rất lễ phép trao đổi vài câu với thanh niên.
“Anh em, hiện giờ người chưa đến đầy đủ, nhưng xem ra chắc là sắp bắt đầu cửa thứ nhất, không bằng chúng ta tới chỗ Thần Xung bắt chuyện giao lưu một phen? Các người thì sao? Chúng ta cùng đi đi, một mình một người chỉ sợ lạc lõng.” Thanh niên vội mở miệng khuyên Tô Minh và mấy người bên cạnh.
“Các người xem Ô Sâm sắc mặt âm trầm, chắc là tâm tình không tốt, chúng ta đừng đi kiếm chuyện. Thần Xung bộ dáng rất là hào sảng, chắc dễ bắt chuyện hơn.”
Bị thanh niên nói một phen, người xung quanh hơi động tâm, cuối cùng bảy tám người kết bè đi hướng chỗ Thần Xung đứng.
Vốn Tô Minh không muốn đi, nhưng bị thanh niên nhiệt tình lôi kéo, đi theo bầy người tiến lên.
Ngay lúc họ tiến lên thì trời đất bên ngoài quảng trường lại lần nữa vặn vẹo, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ thấy năm người đi vào không gian vặn vẹo, năm người vây quanh một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Người đàn ông này mặc vải thô áo gai, cực kỳ cường tráng, trong người có cảm giác khí huyết kinh người lượn lờ.
Trên mặt gã rõ ràng có vết sẹo, từ mi trái kéo dài đến khóe miệng bên phải, khiến người trông thấy cực kỳ dữ tợn kinh khủng.
“Là Hắc Sơn bộ lạc, người này…chẳng lẽ là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Nghe nói mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc có một vết sẹo xấu xí, nhất định là người này rồi.”
“Đúng thế, nghe nói lần này Man Công Hắc Sơn bộ lạc không đến, là do tộc trưởng bộ lạc đó dẫn dắt.”
Phía sau người đàn ông có bốn người bước chầm chậm hướng quảng trưởng. Nhìn thoáng qua thì bốn người kia rất bình thưởng, nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhìn ra bốn người này có ba là thanh niên cùng thế hệ, một người thì là gã đàn ông thân thể cao to bốn mươi tuổi.
Nhưng quái dị là người đàn ông và hai thanh niên theo sau mơ hồ vây quanh bên cạnh thanh niên khác, như là thuộc hạ, ngay cả bước chân cũng bản năng không vượt qua thanh niên.
Đây là một người thanh niên mặc áo da thú màu đen, có mái tóc dài, thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi. Không thấy rõ khuôn mặt, bởi vì gã mặc quần áo là dựng thẳng theo quốc gia núi cao, da thú màu đen che đậy người này trừ đôi mắt ra, lại thêm gã luôn cúi đầu nên không thể nhìn kỹ.
Người này yên lặng đi, đối với ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng chẳng chút để ý, cùng tộc trưởng bộ lạc dần đi hướng đám người, dừng ở một góc cách Ô Sơn bộ lạc rất xa, khoanh chân ngồi xuống.
Từ vị trí họ ngồi có thể thấy ra thanh niên khác biệt. Gã một mình ngồi một bên, cách xa tộc nhân khác. Chẳng qua sau khi gã ngồi xuống thì hơi ngẩng đầu lên, nhìn hướng Ô Sơn bộ lạc, mắt xẹt qua tia khinh thường.
Ánh mắt Tô Minh, cùng với mọi người tập trung trên thân đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, nhất là tộc trưởng và thanh niên rõ ràng tách biệt mọi người khiến Tô Minh đặc biệt chú ý.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cường đại, điều này Tô Minh không ngoài ý muốn. Nhưng thanh niên cô độc kia lại mơ hồ khiến Tô Minh có cảm giác nguy hiểm. Hắn gần như có thể kết luận, người này không tầm thường.
Nhưng tâm lý hắn thì rất là phản cảm hành vi ra vẻ cao thâm như thế. So sánh thì Tô Minh thậm chí cảm thấy Ô Sâm ở phương diện này mạnh hơn người đó nhiều. Ít nhất thì Ô Sâm sẽ không làm ra vẻ thần bí đến vậy.
Hắc Sơn bộ lạc tới không dấy lên nhiều nghị luận lắm. So sánh thì mọi người có vẻ chú ý mấy tinh anh ưu tú của Phong Quyến bộ lạc hơn, dù sao danh tiếng đám người đó ở xung quanh tám phương có thể nói là vang dội.
Tô Minh bị thanh niên nhiệt tình vây quanh cùng với bảy, tám người đi hướng đằng trước Thần Xung – tinh anh của Phong Quyến bộ lạc bị cả đám người vây quanh. Y đứng chung với rất nhiều người, không bắt mắt chút nào, rất là tầm thường, không khiến bao nhiêu người chú ý.
“Tôi nói với các người, lão tử đó giờ không đi mấy chỗ đó trong bộ lạc, dù đi cũng chỉ là xem kịch vui, các người tin không?”
Tới gần rồi, Tô Minh trông thấy Thần Xung đang vung tay múa chân nói với người bên cạnh, khiến xung quanh cười lớn tiếng, nhưng tiếng cười đa số tỏ ý nịnh nọt.
Thậm chí là mấy người gần đó muốn kết bạn cũng bản năng bật cười, tựa như muốn dùng tiếng cười dung nhập mình vào vòng này.
Thanh niên bên cạnh Tô Minh cùng với mấy người khác chính là như thế, cười không dứt. Tô Minh đứng đó, cười cười, trong lòng rất là bình tĩnh. Hắn nhìn Thần Xung bị mọi người vây quanh, đối phương thân phận rất cao, mình không thể so sánh.
Nhìn những người bên cạnh không ngừng lấy tiếng cười định hòa nhập vào cái vòng này, thậm chí tìm được cơ hội liền vội vàng giới thiệu chính mình. Mặc dù vẻ mặt không lộ sự nịnh hót nhưng ai cũng có thể thấy ẩn giấu khát vọng giao lưu.
Ô Long bộ lạc vào lúc này từ ngoài quảng trường tiến vào. Bộ lạc này xuất hiện vốn không dẫn đến nhiều bàn tán lắm, dù sao Ô Long bộ lạc rất nhỏ, không có danh tiếng bằng Hắc Sơn bộ lạc.
Nhưng hiện tại, giây phút Ô Long bộ lạc xuất hiện, ngay cả Thần Xung đang nói cười và Ô Sâm ở phương xa tĩnh tọa cả người âm trầm cũng đều ngẩng đầu nhìn lại.
Cùng đường nhìn, còn có thanh niên áo đen Hắc Sơn bộ lạc che hơn nửa khuôn mặt ra vẻ thần bí, bao gồm cả tất cả Man tộc xung quanh.
Bọn họ nhìn, là trong mấy người Ô Long bộ lạc, một thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp tuyệt trần! Giữa trán thiếu nữ điểm xuyết lân tinh, dưới ánh sáng tỏa ra ánh sáng ngời. Cô đẹp lộ ra dã tính, khiến người tim đập loạn.
Cô ấy, chính là Bạch Linh.
Bạch Linh bị nhiều người nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng không cúi đầu mà là vội nhìn lướt qua mọi người, thấy chỗ Ô Sơn bộ lạc rồi thì lập tức lộ ra sự vui mừng. Nhưng khi cô cẩn thận xem xét, sự vui mừng dần mất đi, cô không nhìn thấy Tô Minh.
Bạch Linh cúi đầu, đi theo bà lão Man Công Ô Long bộ lạc bước hướng quảng trường.
Giờ phút này cô không để ý thấy, trong đám người phía xa, có một thiếu niên rất bình thường chẳng có chút gì lạ lùng đang nhìn cô chăm chú.
Cô không để ý thấy, trong Hắc Sơn bộ lạc, thanh niên áo đen ra vẻ thần bí sau khi trông thấy cô, mắt lộ ra tia khao khát và tham lam.
Ô Sâm liếc Bạch Linh một cái liền khép mắt lại. Tuy Bạch Linh đẹp mỹ miều nhưng Ô Sâm không chút động tâm. Giờ phút này gã trong lòng lo âu, không có tâm tình nghĩ tới chuyện khác.
Tô Minh nhìn dung nhan tuyệt mỹ, yên lặng đứng đó. Hắn bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bạch Linh, rất xa, xa xa xa….
“Bạch Linh!”
Một thanh âm chứa ý cười vang lên cạnh Tô Minh. Thanh âm kia không cao nhưng khuếch tán rơi vào tai Bạch Linh.
“Thần Xung đại ca.” Bạch Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Thần Xung đi ra từ trong đám người. Cô mỉm cười, nhưng nụ cười kia vẫn giấu nỗi buồn.
Thần Xung cười ha ha, người ở phía trước tự giác tách sang bên. Tô Minh đứng đó, không động đậy, nhìn Thần Xung lướt qua bên người mình đi hướng Bạch Linh.
Nhìn nhìn, Tô Minh nhắm nghiền hai mắt. Hắn không biết giờ phút này nỗi lòng của mình là cái gì, chỉ cảm thấy, rất tĩnh lặng.
Hắn nhắm mắt, bỏ qua mọi thứ xung quanh, mãi đến khi cánh tay bị người túm lấy, kích động lắc lư.
“Diệp Vọng!!! Là Diệp Vọng!!!!”
“Ngươi mau xem, đó chắc là Diệp Vọng, là cường giả đệ nhất thế hệ hậu bối của Phong Quyến bộ lạc!!! Diệp Vọng!!!!” Bạn đang đọc truyện tại – truyenfull.vn
“Liên tục hai lần đều là đệ nhất ba cửa Đại Thử, Diệp Vọng! Ngươi này thiên phú cực cao, là người số một tám phương xung quanh. Nghe nói hắn được cho là trong thế hệ chúng ta có khả năng trở thành Khai Trần cảnh nhất, bị toàn bộ Phong Quyến bộ lạc dốc hết toàn lực bồi dưỡng! Là Man Công Phong Quyến tương lai!!!”
Tô Minh mở mắt ra, nhìn đến phương xa ngoài quảng trường có một người đi đến.
Người này mặc áo đỏ, không âm trầm như Ô Sâm, không bị vây quanh như Thần Xung, không có thanh niên áo đen ra vẻ thần bí. Y chỉ là một người, một mình một người từng bước đi đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!