Cầu Ma - Chương 56: Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Cầu Ma


Chương 56: Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm!


Hai mắt Tô Minh lấp lóe tia sáng. Trong đêm trăng, khi toàn ngọn núi không ai nhúc nhích một tấc, hắn nghênh đón áp lực cường đại của bậc thang, vững chắc bước chân từng bước một tiến lên.

Bậc thang thứ tám mươi, tám mươi mốt, tám mươi hai…

Áp lực núi cao trong đêm trăng mạnh gấp mấy lần ban ngày. Càng tiến lên thì áp lực càng kinh khủng, nhưng cũng chính vì giờ phút này là đêm trăng, đêm trăng thuộc về Tô Minh. Khi Tô Minh cất bước, vầng trăng trên trời tỏa ánh sáng tinh khiết, xem thì chẳng chút kỳ lạ nhưng có một tia ánh trăng không ai phát hiện được, từ trên trời giáng xuống, dung nhập vào người Tô Minh, khiến bóng trăng mờ nhạt trong mắt chậm rãi biến rõ ràng.

Một luồng mát lạnh di chuyển trong người Tô Minh, khiến lúc hắn cất bước tốc độ ngày càng nhanh. Tám mươi bảy, tám mươi tám, chín mươi ba…Rất nhanh, Tô Minh đã bước trên bậc thang chín mươi chín.

Giây phút chân phải đạp xuống bậc thang, toàn thân Tô Minh chấn động, từng luồng khí nóng bùng phát trong cơ thể, khiến hắn nhẹ run rẩy, lập tức hiện ra năm mươi hai sợi máu. Năm mươi hai sợi máu tự vặn vẹo, dường như hợp thành một đồ án kỳ lạ.

Tô Minh ngừng bước, ngửa đầu phát ra tiếng gầm. Tiếng rống không cao, chỉ có thể quanh quẩn xung quanh, thoáng chốc, trên người hắn xuất hiện sợi máu thứ năm mươi ba!!!

Sợi máu này xuất hiện đại biểu Tô Minh đột phá tầng thứ tư Ngưng Huyết cảnh, bước vào Ngưng Huyết cảnh tầng năm!!!

Từ trong người chợt có tiếng chấn như sấm đánh, quanh quẩn xung quanh, hình thành một chuỗi đùng đùng. Âm thanh này bị hai bên khói đen cắn nuốt, không biết truyền hướng nơi nào.

Ngay khi Tô Minh đột phá tầng bốn Ngưng Huyết cảnh bước vào tầng năm, một cầu thang cách hắn hơi xa, Thần Xung ngồi bệch ở đó vừa lầm bầm vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì chợt rùng mình, bản năng nhìn khói đen bên người. Tai y quanh quẩn từng tiếng chấn, thanh âm này, y rất quen thuộc!

“Đây…đây…không thể nào, lại có người đột phá tại đây!!!” Thần Xung ngây ngốc, mắt lộ ra sự khó tin, mặt thịt run run. Y chưa từng nghe nói nhiều lần Đại Thử cửa thứ nhất có người đột phá tu vi, phen này có thể nói là lần đầu tiên!

Mạnh dụi mắt, y cảm thấy không đúng. Vội vàng chà tai nghiêng đầu lắng nghe, chỉ thấy lỗ tai quái dị nhúc nhích, chớp mắt biến thành màu đỏ.

Thần Xung từ nhỏ có thiên phú bẩm sinh, mạnh nhất là đôi tai. Coi như khoảng cách thật xa, người khác không nghe được nhưng y rõ ràng nghe lọt.

Tài năng này từ nhỏ y đã quen thuộc, đặc biệt hiện giờ theo tu vi đề cao thì nó càng thêm mạnh mẽ, khiến bình thường y hơi đắc ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Giờ phút này nghe nghe, sắc mặt Thần Xung có tia cay đắng và bi phẫn.

“Bà nội, vận khí gì thế này, lại đột phá tu vi tại đây! Ông trời, vì sao chuyện như vậy không để ta gặp được chứ…” Thần Xung than ngắn thở dài, có chút hâm mộ đố kỵ.

Tiếng chấn trầm đục này trừ Thần Xung lỗ tai dị bẩm nghe được, còn lại mọi người đều không cảm giác ra. Chỉ có Tất Túc Hắc Sơn bộ lạc cách Tô Minh cực gần, đang khoanh chân ngồi trên bậc thang thì bỗng mạnh mở mắt, lộ ra sửng sốt, ngoái đầu nhìn sương khói bên người.

“Có kẻ đột phá!” Tất Túc sắc mặt âm trầm, nhớ tới lúc trước nghe tiếng sợi máu gia tăng, giờ suy nghĩ, mắt chợt lóe, nhưng không quá để ý.

Gã lấy ra lệnh bài xem xét biến đổi thứ hạng, gần như liếc mắt liền thấy thứ bậc và số bậc thang bất động chỉ có một cái tên là tăng vọt!

Giờ phút này, bên ngoài quảng trưởng, bởi vì Tô Minh hành động dấy lên gió lốc bão táp. Gần như mọi người đều tập trung ánh mắt vào bảng tên trên mấy pho tượng, hàng có Mặc Tô.

Đêm tối đen này, lúc trước cửa thứ nhất tất cả mọi người đều nghỉ ngơi. Trong núi đã vậy, quảng trường cũng thế. Nhưng ngày này ban đêm lại khác với trước!

Tất cả, đều là bởi vì một cái tên đang mau chóng tăng lên!

“Động! Chín mươi chín bậc, từ bảy mươi chín một hơi lên đến chín mươi chín! Người này lúc trước cũng như thế, dường như nghỉ ngơi đủ rồi thì điên cuồng tăng cao!!!”

“Hắn tên Mặc Tô, ta nhớ người này! Vốn hắn đứng chót, lúc trước bộc phát xông đến một trăm mười chín thì ngừng, rơi xuống hàng một trăm hai mươi ba!”

“Các người xem, hiện giờ thứ hạng của hắn là một trăm mười ba…không đúng, một trăm lẻ chín, một trăm lẻ…hạng một trăm lẻ một!!! Không ngờ tiến nhập đến một trăm lẻ một, người này thật lợi hại!!!”

“Ha ha, đêm nay không nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện này. Tốt lắm, xem coi Mặc Tô đến cuối cùng có thể lọt tới thứ hạng nào!”

Toàn bộ quảng trường xôn xao tiếng động, vô số tiếng bàn tán, thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày. Thậm chí một số các tộc nhân vốn không thèm để ý thức bậc sau một trăm, giờ phút này cũng lần lượt mở mắt ra nhìn.

Trước giờ Đại Thử, gần như không ai quá mức chú ý người dưới chót, thường thường đều đặt ánh mắt ở năm mươi hạng đầu, thậm chí là ba mươi hoặc ba hạng đầu.

Nhưng lúc này thì khác hẳn. Hiếm thấy xuất hiện một cái tên khiến người nơi đây xôn xao như vậy.

Nhưng đừng nhìn đám người hiện tại thảo luật nhiệt liệt, nhìn chằm chằm tên đó. Nhưng trên thực tế chỗ này không ai quá mức chú ý. Theo họ thấy người tên Mặc Tô, chẳng qua là mọi người nhân lúc buổi tối các thí sinh tham dự Đại Thử đều ngừng lại, tìm việc vui hao phí thời gian thôi.

Một khi trời sáng, những thí sinh tham dự Đại Thử hành động, bọn họ sẽ bỏ qua Mặc Tô. Dù sao so với các tinh anh ưu tú, Mặc Tô dù là thứ hạng hay số bậc thang đều khó thể so sánh.

Thậm chí giờ phút này Tô Minh dị động khiến mấy thí sinh trên núi chú ý. Bọn họ đa số lúc nghỉ ngơi thì nhìn lệnh bài trong tay, đặc biệt là những người thứ hạng gần chót có chút khẩn trương. Còn những người hạng đầu thì chỉ lướt qua xong không thèm chú ý nữa.

Ô Lạp rất lo âu, cô ngồi ở bậc thang thứ một trăm mười hai, trợn to mắt nhìn lệnh bài trong tay. Cô rất để ý người gọi là Mặc Tô này. Lúc trước người này một hơi từ phía chót xông lên, khiến Ô Lạp chịu áp lực cực lớn.

“Mình nỗ lực cả ngày, cắn răng đi tới hiện giờ, rốt cuộc xâm nhập đến hạng một trăm. Tên Mặc Tô đáng chết này đến tột cùng là người nào, sao có thể như vậy. Hiện tại đa số người nghỉ ngơi, hơn nữa lúc tối áp lực tăng cường, sao hắn làm vậy chứ!!!” Ô Lạp cắn môi, lo sợ rồi lại có không cam lòng.

Nhưng đợi nửa ngày, chỉ thấy Mặc Tô ở hàng một trăm linh một không có biến hóa gì, dường như đã dừng lại, thế này Ô Lạp mới thầm thở ra.

“Hắn đã đến cực hạn…”

Lúc này Lôi Thần ngồi xếp bằng ở bậc một trăm ba mươi lăm, nhìn lệnh bài trong tay, cũng đang xem cái tên Mặc Tô. Chẳng qua sắc mặt gã hơi khác, như đang suy tư.

Cùng lúc đó, ở bậc thứ hai trăm lẻ sáu, Bắc Lăng cũng nhìn cái tên trong lệnh bài, nhưng không quá chú ý. Theo y nghĩ thì người này chẳng qua làm chuyện lạ, ban ngày không đi đợi ban đêm mới tiến lên, rõ ràng là vì hấp dẫn người ta chú ý.

“Chút tài mọn!” Bắc Lăng cười nhạt.

Cũng ở chỗ hai trăm lẻ mấy, Tư Không thấp bậc hơn Ô Sơn bộ lạc Bắc Lăng, hiện giờ cau mày nhìn thứ hạng trong lệnh bài. Ngày này y nhìn rất nhiều lần, luôn tìm hai chữ Tô Minh, nhưng thế nào cũng không tìm ra. Còn về hai chữ Mặc Tô liên tục tăng vọt thì bị y bỏ qua.

Theo y thấy, thứ hạng Tô Minh hẳn là tương đương với mình mới đúng, không thể nào rơi sau một trăm. Nếu thật là như vậy thì y khó thể chấp nhận mình thua trong tay kẻ yếu đến thế.

Trên cầu thang khác, Bạch Linh ngồi ở bậc thang một trăm ba mươi mấy, ngẩng đầu nhìn trăng. Cô không nhìn thứ hạng, sắc mặt mê mang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mọi người trên quảng trường cũng đợi một lúc, thấy thứ hạng trên pho tượng, Mặc Tô ở hạng một trăm linh một không có biến đổi nữa thì từng cái lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng cũng cho rằng đương nhiên, tựa như mọi chuyện đều nằm trong vòng dự đoán.

Thủ lĩnh mỗi bộ lạc cũng chậm rãi thu lại tầm mắt, không nhìn nữa.

Man Công Ô Long bộ lạc chậm rãi nhắm mắt, từ đầu tới cuối bà không hề xem, dường như tất cả không thể khiến bà hứng thú.

Người đàn ông tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc thì khóe miệng lộ ra châm chọc. Điều duy nhất khiến gã chú ý chính là Tất Túc, có lẽ cả Diệp Vọng xếp thứ nhất. Theo gã thấy thì đối thủ của Tất Túc chỉ có thể là Diệp Vọng!

Lại qua chốc lát, thấy Mặc Tô vẫn không có biến đổi gì, tiếng bàn tán trên quảng trường dần yếu đi.

“Người này rõ ràng là tích góp sức lực, chuyên môn chọn tình huống đêm khuya ai cũng bất động đột nhiên xông lên, chắc là cũng biết mình sẽ không gây chú ý, không bằng dùng cách này để mình hơi nổi tiếng.”

“Không sai, cách này khá thông minh, ít nhất thì hiện giờ ta nhớ kỹ tên hắn, thật muốn nhìn người này là ai.”

“Thôi, đi nghỉ ngơi đi, mai mới là mấu chốt. Nói không chừng năm mươi thứ hạng đầu lại thay đổi…A, động, động!!!”

Khoảnh khắc lúc trước nhiệt liệt sắp tán đi thì đột nhiên một thanh âm kinh ngạc quanh quẩn xung quanh.

Chỉ thấy Mặc Tô trong bảng xếp hạng, thứ bậc lại tăng lên. Bậc thang sau cái tên lấy tốc độ khiến người người khó tin điên cuồng tăng.

Một trăm bậc, một trăm lẻ ba, một trăm lẻ bảy, một trăm mười hai bậc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN