Cậu Ôm Tôi Một Chút
Chương 4: Buổi tối
Bữa tối của Lương Túc Niên là theo bạn bè trong đội bóng đi ra ngoài ăn.
Trở về liền nhìn thấy Lê Đường và Thẩm Học Hào đang ngồi đối diện với máy tính kêu gào, màng tai của Thẩm Học Hào muốn nổ tung, ném con chuột cho hắn, bịt lỗ tai với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
“Làm gì thế? Tôi ở dưới tầng cũng có thể nghe thấy tiếng quỷ kêu của cậu .”
Hắn tùy ý nhìn lướt qua trong phòng, không thấy bóng dáng nhóc có bệnh sạch sẽ, không biết có phải là vẫn ở phòng vẽ tranh chưa về không.
Lê Đường đang luống cuống tay chân, trong lúc bận rộn vẫn đáp lại lời hắn: “Lương ca, cái miệng này của cậu sao lại giống hệt giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của tôi vậy?”
Lương Túc Niên: “Tại sao không phải là giống với ba cậu?”
“…” Lê Đường dùng sức ấn chuột trái: “Tất cả đàn ông muốn làm ba ba của người khác đều là lũ bại hoại!”
Cái thuyết này mới ghê.
Lương Túc Niên tạm thời không nghĩ tới chuyện phản bác, nhíu mày, trở về chỗ cầm cốc lên rót nước.
“woa cướp được rồi! Tôi thật là trâu bò!”
Lê Đường hét dài một tiếng, bị Thẩm Học Hào rốt cuộc không thể nhịn được nữa vỗ lên gáy một cái: “Ầm ĩ chết đi được, mau cút về chỗ của cậu đi.”
“Được rồi được rồi, tôi im, đợi thanh toán xong sẽ về, khà khà.”
“Cướp cái gì thế?”
Lương Túc Niên như ông cụ bưng cốc nước đứng sau lưng hai người, khom lưng dí sát vào liếc mắt nhìn: “Giày TY?”
“Đúng vậy, mới ra bản giới hạn, phối màu tuyệt đẹp, mang lên sẽ làm khối cô đổ, lập tức có thể một bước lên tiên.”
Đây là điển hình của nam sinh bị chủ nghĩa tư bản đầu độc, tiêu càng nhiều tiền càng chứng minh khả năng vươn lên vô hạn trong cuộc sống.
“Cậu nghĩ các em gái đều ngốc, xem chân không xem mặt chắc?” Thẩm Học Hào khinh bỉ đầu tiên: “Lời này nếu là lão Lương nói thì tôi sẽ tin .”
“Chớ có đả kích nhiệt tình của tôi, không tin tôi khóc cho cậu xem.”
Lê Đường hài lòng thanh toán xong, quay đầu lại hỏi Lương Túc Niên: “Lương ca, tôi nhớ cậu cũng có mấy đôi hiệu này nhỉ? Lần này không mua sao?”
“Không chú ý thời gian mở bán.” Lương Túc Niên chậm rãi uống một hớp.
“Cũng không có chuyện gì, tuần sau còn có một đợt nữa.” Lê Đường an ủi hắn: “Bản giới hạn có hai nghìn đôi, tối nay mới bán có một nghìn, cơ hội mua được còn rất lớn.”
“Ừ, nói sau đi.”
Lương Túc Niên không hứng thú với mẫu ra lần này, không có loại kích động muốn đập tiền như Lê Đường.
Hắn xem náo nhiệt xong liền quay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi, cửa ban công lại bị mở ra, hắn nhướng mí mắt, trực tiếp đối mắt với Tạ Gia Nhiên.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, nam sinh đi từ ngoài vào, trong đôi mắt cũng giống như lây dính ánh trăng, thanh lãnh đẹp đẽ.
Hóa ra là đã về rồi .
Lương Túc Niên theo thói quen nhếch khóe miệng muốn chào buổi tối một tiếng nhưng đối phương lại giống như bị bỏng, như trốn tránh mà nhanh chóng dời mắt đi.
Cụp mắt đi nhanh qua bên cạnh hắn, môi mím thẳng tắp, thần sắc lạnh nhạt.
Lương Túc Niên có chút khó giải thích được mà nhướng mày, bị Lê Đường đi qua không nhẹ không nặng huých khuỷu tay.
“Ôi chà, bị ghét bỏ rồi à?”
Lê Đường hạ thấp giọng vui vẻ nói: “Nhanh chóng tắm rửa đi đại ca, trễ nữa sẽ bị “Tiểu công chúa” của phòng 305 chúng ta ném vào danh sách đại vương lôi thôi đấy.”
Lương Túc Niên hừ một tiếng, nỗ lực thanh minh cho bản thân: “Chú ý từ ngữ của cậu, tôi chơi bóng xong đã tắm rồi.”
Lê Đường về sau liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Tạ Gia Nhiên lại không nhìn thấy, tôi đoán cậu ấy chỉ nhìn thấy cậu ở trên sân bóng đổ mồ hôi như mưa đi?”
Lương Túc Niên suy nghĩ một chút
. . . Có vẻ như cũng thật là như vậy.
Thôi, cũng được.
Hắn đặt cốc nước xuống, lại đi mở tủ quần áo.
Vì “Tiểu công chúa” đêm nay có thể an tâm ngủ ngon giấc, hắn lại đi tắm một lần nữa vậy.
Tạ Gia Nhiên không biết mình chạy trối chết từ trong ra ngoài lại bị gán cho cái nhãn mác ghét bỏ, ngồi xuống cũng không biết nên làm cái gì, đầu óc rối loạn, chỉ có thể nhìn chằm chằm tờ phiếu thay đổi phòng ký túc xá mà ngẩn người.
Đó là thành quả lao động duy nhất của cậu cả tối ở phòng vẽ tranh.
Ting ~
Có tin nhắn, Tạ Gia Nhiên cúi đầu mở điện thoại lên:
Lâm Sam: 【 hình ảnh 】
Lâm Sam: 【 Sắc đẹp không thể bị bỏ qua! Xét thấy chiều nay cậu chạy quá nhanh bỏ qua quá nhiều, tôi cố ý chụp giúp cậu mấy bức ảnh, tới đón nhận bạo kích sắc đẹp nam thần của tôi đi! 】
Tạ Gia Nhiên trả lời bằng một nhãn dán con mèo nằm sấp, sau đó mới mở xem hình ảnh.
Là ảnh ở sân bóng rổ lúc chiều, từ góc độ chụp có thể thấy được người chụp hắn là đứng ở hàng đầu gần sân bóng nhất.
Hình ảnh rất ngổn ngang không có trọng điểm, ngoại trừ trọng tài và mấy người giữ bóng lọt vào, còn có một đám lớn quần chúng vây xem, khiến người ta không tìm ra nam thần trong miệng Lâm Sam đến cùng là vị nào.
Tạ Gia Nhiên đoán không được cũng không có tâm tư đi đoán, bời vì trong bức ảnh phóng to đầu tiên, cậu nhìn thấy Lương Túc Niên ở bên trái.
Tay trái cầm một bình nước khoáng, thoáng cúi thấp đầu, tay phải vén vạt áo đi lau mồ hôi trán.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bị che khuất một nửa, đi xuống là một đoạn eo, cơ bụng rõ ràng lộ ra.
Là cảnh tượng lúc chiều cậu đã nhìn thấy từ xa.
Cậu bỏ ra nguyên một buổi tối đễ nỗ lực xóa cái cảnh tượng này ra khỏi đầu, ngoài ý muốn cũng khó lòng phòng bị, không ngờ bị dùng phương thức như thế lần nữa hiện ra trước mắt.
Tạ Gia Nhiên vô ý thức cắn chặt môi dưới, đại não lo lắng chỉ huy cậu dừng xem ảnh, đôi mắt và tay lại không nghe sai khiến.
Ngón tay không ngừng nắm lại duỗi ra, đầu ngón tay lần lượt ấn xuống lòng bàn tay, nóng lòng muốn nắm lấy cái gì đó nhưng đáng tiếc là tay trống không, cái gì cũng không cầm được.
Giống như tâm tình của cậu bây giờ.
Mãi đến tận khi có tiếng bước chân ở sau lưng vang lên.
Tạ Gia Nhiên như vừa tình giấc chiêm bao, úp màn hình điện thoại bộp một tiếng lên mặt bàn.
Lý Đường cái gì cũng không làm, chỉ muốn đi rót cốc nước đột nhiên bị dọa đến run lên, thiếu chút nữa cầm không nổi cốc nước.
Đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tạ Gia Nhiên vừa rồi vẫn còn yên lặng bỗng nhiên đứng lên, động tác gọn gàng mà cau mày leo lên giường, kéo màn lại.
Giống như đã không thể nhịn được nữa, không thể chờ đợi được nữa muốn tách mình ra khỏi bọn họ.
“…”
Tiểu Lê thật là vô tội, thật mờ mịt.
Cậu ta không chắc chắn mà cúi đầu quan sát bản thân một lần, sau đó kéo cổ áo lên cẩn thận ngửi ngửi.
Vừa tắm xong, cũng không hôi mà.
Lẽ nào mình cũng phải đi tắm lại một lần sao ?
Tạ Gia Nhiên kéo chăn trùm kín đầu, thế giới đen thẳm, vạn vật lặng thinh.
Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở không giấu được nôn nóng của bản thân, tiếng hít thở, tiếng hít thở, tiếng mở cửa phòng vệ sinh, tiếng bước chân từ ban công vòng trở lại trong phòng, tiếng mu bàn tay để trên môi ho nhẹ, tiếng máy sấy tóc vù vù …
Đến lúc tắt đèn, bên ngoài chăn cũng bị bóng tối bao trùm, dần dần chìm vào yên tĩnh.
Tạ Gia Nhiên yên tĩnh không nổi.
Nhắm mắt mở mắt đều là hình ảnh không đuổi đi được.
Cực kỳ tỉnh táo mà cầm cự đến khi đối diện truyền đén tiếng ngáy nho nhỏ, cậu đưa tay dùng sức cọ mu bàn tay lên bức tường lạnh lẽo rắn chắc.
Vươn mình nhìn về phía chiếc giường chếch đối diện, đầu ngón tay nhéo lấy cổ tay, ánh mắt không tập trong. Vào lúc cậu chuẩn bị thống khổ nhắm mắt lần nữa để chống chịu một vòng lặp nữa, phương hướng cậu vẫn luôn nhìn kĩ bỗng nhiên có động tĩnh.
Người ở bên trong trở mình ngồi dậy, vén màn lên xuống giường, sợ đánh thức bạn cùng phòng, động tác rất nhẹ nhàng.
Sờ soạng tìm dép lê đi vào, đi mấy bước vén rèm cửa sổ, ánh trăng và ánh đèn đường bên ngoài không thể chờ đợi được nữa mà nhào vào chộp lấy hắn.
Mãi đến lúc này Tạ Gia Nhiên mới thấy hắn đang không mặc áo.
Các mảng sáng tối giao thoa khắc hoạ rõ ràng đường nét thân thể người kia, vai rộng eo hẹp, cánh tay cùng eo nhỏ căng tràn bắp thịt, đường cong mượt mà đẹp đẽ.
Ban ngày ở trước mặt mọi người chỉ keo kiệt lộ ra một đoạn eo, lúc này không giữ lại chút nào hiện ra trước mắt cậu.
Đầu óc Tạ Gia Nhiên trống rỗng.
Hô hấp theo lực trên đầu ngón tay cùng tăng thêm.
Cậu co người lại, cúi thấp đầu dùng sức nhắm mắt lại, trận ngứa đột nhiên dâng lên, hung hăng muốn chui ra ngoài da thịt.
–
Thể chất của Lương Túc Niên hơi nóng, thêm vào ban ngày vận quá nhiều, tắm xong không bao lâu thì nhiệt độ liền bắt đầu tăng trở lại.
Đêm nay không khí trong phòng rất oi bức, hắn nóng không chịu nổi, vẫn là quyết định đi ra ban công lỗ hóng gió mát một chút, nếu không đêm nay có lẽ sẽ không ngủ ngon được.
Dùng nước lạnh tùy ý xối lên da và cánh tay, dựa vào lan can vừa hóng gió vừa câu được câu không lướt xem wechat.
Là nhóm ký túc xá lúc trước của hắn, mấy con cú đêm còn chưa ngủ, tinh lực dồi dào mà hợp bàn xem trận ngày mai nên lấy chiến thuật gì để đánh bại đối phương.
Đúng, trận đấu giữa khoa tiếng Trung và bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Vốn là chỉ là muốn chơi một trận hữu nghị để bồi đắp tình cảm, ai biết đánh ra cái thế hoà.
Đội viên hai bên đều cảm thấy thi đấu nên có một cái thắng bại, lại đều không chịu thua, liền thỏa thuận hôm sau lại đấu một trận phân thắng thua.
Lương Túc Niên bị tag vài lần, đều là đang kêu thảm và oán giận hắn hôm nay không nên hạ thủ lưu tình.
Vốn là nếu hắn lấy ra bảy phần thực lực thì mấy con gà khoa tiếng Trung kia còn chỗ để mà nhảy nhót yêu cầu thêm cơ hội thi đấu sao?
【 không phải chỉ là trận hữu nghị thôi sao, nên hữu hảo một chút. 】
Lương Túc Niên bị đêm gió thổi đến thoải mái, híp lại mắt lười biếng trả lời một câu như vậy.
Hắn vừa xuất hiện, cái nhóm vốn đã náo nhiệt lại càng sôi sùng sục, đồng loạt mắng hắn không biết cái gì gọi là lời khách sáo ngoài mặt, không hiểu cái gì là khoác cái vỏ hữu nghị thực tế vẫn là vì vinh dự của khoa mà minh tranh ám đấu.
Lương Túc Niên cảm thấy bọn họ nói rất có đạo lý.
Vì vậy khiêm tốn tiếp thu phê bình xong, chuẩn bị khách quan nhận xét chiến thuật bọn họ vừa bỏ ra gần hai giờ thảo luận, sống lưng bỗng nhiên bị chọc một chút.
Rất nhẹ, lại cảm nhận được nhiệt độ bất đồng với hắn, mát mẻ.
Còn có không khó phát hiện ra sự do dự và cẩn thận từng li từng tí một.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy bạn cùng phòng ghét bỏ hắn một buổi tối đứng ở phía sau hắn, khoảng cách rất gần, gần đến mức không tới một bước hắn bước lúc bình thường.
Đáy mắt Lương Túc Niên bất giác toát ra sự kinh ngạc: “Có việc gì vậy?”
Nghĩ đến mỗi loại khả năng, hắn có chút đau răng mà cắn chặt quai hàm.
Hôm nay đã tắm tận hai lần, chẳng lẽ vì đi ra hóng gió bị tóm được mà phải tắm lại lần thứ ba sao?
Tạ Gia Nhiên thu tay về buông xuống bên người, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt ngậm lấy hơi nước ẩm ướt, thanh lãnh sáng ngời.
Mặc áo T shirt rộng màu trắng, vải vóc phủ trên vai càng lộ ra thân hình gầy gò.
Há miệng, có vài chữ dây dưa quanh quẩn trên đầu lưỡi, khó khăn phun ra:
“Lương Túc Niên, cậu có thể ôm tôi một chút không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!