Cầu Sinh - Có manh mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Cầu Sinh


Có manh mối



Bên bàn cơm gia đình.

Dương Minh cúi mặt ăn ăn, mặc cho cha mẹ hắn cùng em trai vui vẻ trò chuyện.

Hương vị có vẻ rất được, nhưng hắn không hề để tâm, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết để trở về căn phòng của mình, chìm đắm vào thế giới game với lũ bạn.

Mặc dù hắn muốn sử dụng một loại thuốc gọi là ”thực dược” , nuốt vào một viên có thể chống đỡ được nửa ngày trời ăn uống. Nhưng đồ chơi này vừa khó nuốt, vừa có tác dụng phụ, nên cha mẹ hắn không cho phép anh em hắn ăn bao giờ, với lý do là ”đồ dùng cấp thấp”.

Cũng đúng, ”thực dược” là thứ đồ liên bang phân phát cho những nơi nghèo khó hoặc khu công nghiệp, để nhanh chóng giải quyết vấn đề thực phẩm, dành thời gian cho việc khác.

Đồ ăn trên mẫu hạm sản xuất ra được, chỉ dành cho tầng lớp người dân bình thường có một số điểm công lao nhất định. Một số loại thực phẩm quý hiếm chỉ có cao tầng mới có khả năng tìm đến.

Ăn uống, bản thân nó là một loại hưởng thụ.

”Con ăn cái này đi, mẹ chiên ngon lắm!”

Mỹ phụ gắp một chiếc đùi gà vàng rộm, tỏa hương thơm phức vào trong bát của Dương Minh, gương mặt cưng chiều. Thấy hắn gật đầu, bà mỉm cười hài lòng rồi gắp một cái khác cho đứa con thiên tài Dương Long đang ngồi bên cạnh.

“Ăn đi con! Dạo này ở học viện thế nào?”

“Tốt ạ. Mẹ, liên bang mới xuất xưởng bộ trí não điện tử bản nâng cấp, mẹ cho con ít điểm nha!”

Dương Long không vội ăn đùi gà, sáng mắt nhìn bà mẹ xinh đẹp của mình. Mỹ phụ cười khổ, chỉ chỉ sang ông chồng.

“Cái này, con phải xin bố chứ. Anh xem thế nào?”

Trung niên nam tử không chịu được ánh mắt mong đợi của con trai, gật đầu. Nhìn thấy Dương Minh ngồi cắn xé, không có ý tứ nói chuyện, hắn tận lực ôn hòa hỏi.

“Minh, đều sắp mười lăm tuổi rồi. Con đã có định hướng tương lai chưa?”

Dương Minh hơi có chút khựng lại một giây, giả vờ không nghe thấy, cắm mặt xử lý tiếp chiếc đùi thơm phức. Nam tử không buông tha, tiếp tục lên tiếng.

“Con muốn làm gì phải nói cho cha biết? Suốt ngày game như vậy, sau này làm được gì?”

“Nhìn em con kìa, bên trong học viện liên bang đã là một nhân vật có danh tiếng. Chỉ cần tốt nghiệp sẽ được khắp nơi thu nhận.”

“Con xem mình có xứng đáng làm anh nó không?”

Càng nói càng tức giận, nam tử có xu hướng đứng lên đập bàn. Bên cạnh mỹ phụ nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy cánh tay hắn, ôn tồn mở miệng.

“Được rồi được rồi, ngồi xuống ăn cơm xong đã. Đều là cha con, cần gì phải nổi nóng chứ!”

“Con nữa, tìm lấy nghề nghiệp gì đó mà làm đi chứ. Ở mãi trong nhà được sao!”

Dương Minh không nói gì, quét mắt nhìn qua mọi người, im lặng đứng dậy.

“Con ăn xong rồi!”

Hắn bước đi như chạy trốn, tiến về gian phòng riêng của mình.

Nghề nghiệp?

Không phải từ bé, cha hắn đã luôn dạy bảo hắn, rằng con chỉ cần làm những điều mình thích ư. Vì sao bây giờ, hắn ưa thích chơi game, thích du ngoạn trong thế giới thực tế ảo, cha hắn lại không cổ vũ.

Vì sao trước đây cha mẹ suốt ngày đi làm, không quan tâm hắn, để hắn chìm đắm bên trong, để bây giờ muốn thoát ra cũng đã rất khó khăn? Vì sao không thể sớm hơn dẫn lối chỉ đường cho hắn, như cách họ làm với em hắn, để hắn cũng trở thành một tên thiên tài như vậy.

Dương Minh suy đoán những điều vẩn vơ hắn tự cho là đúng, mà không biết tất cả đều là tiềm thức hắn tự biện hộ cho hành động của mình.

Hắn cũng lười nghĩ nữa, khóa chặt cửa phòng, lại tiến vào một thế giới khác.

.

Bên trong căn phòng họp tối cao, một đám người mặt ủ mày chau suy tính.

“Đã tổn thất rất nhiều tinh anh, vì sao vẫn chưa có kết quả?”

Mở miệng chính là Johnny.

Đã qua mấy tháng, hành tinh mới phát hiện được vẫn bị thần bí năng lượng bao phủ, không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì đó bên trong, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng tương đối giống với địa cầu.

Tuy nhiên hành tinh này là phiên bản biến lớn mấy chục lần của địa cầu, kích thước thực sự khổng lồ.

Năng lượng bao phủ nơi này rất cao cấp, tất cả máy móc, cơ quan đã được điều động sử dụng nhưng chỉ tìm hiểu được một chút thành phần bên trong.

Điều đáng nói là, bất kỳ đồ vật nào năng lượng quá lớn đều không thể tiến đến quá sát vầng năng lượng, nếu không sẽ không hiểu thấu phát nổ, dẫn đến việc nghiên cứu vô cùng khó khăn.

Đột nhiên một giọng nói có phần chói tai vang lên, phá vỡ yên lặng.

“John, bọn ta đã tìm được một nơi yếu điểm, trải qua thời gian dài xâm nhập, xác định nơi này có thể mang người vào.”

Người nói là một tên béo trung niên, mặc một bộ đồ đen, có ánh mắt ti hí đặc trưng của người phương đông.

Trông thấy hắn ta hơi có chút vô lễ gọi thẳng tên mình, Johnny cau mày.

“Cật Bình, nơi đó là đâu.”

Hết thảy người có mặt đều tập trung nhìn vào tên béo, khiến đôi mắt của hắn càng thêm híp lại, bộ dáng vui vẻ.

“Đấy là thành quả nghiên cứu của bọn tôi. Vẫn chưa chắc chắn lắm, không tiện công bố!”

Nhìn gương mặt gian xảo của hắn, Johnny thừa biết, tên này đang muốn giở trò để kiếm thêm lợi ích về Tung Bang của bọn nó đây mà.

“Nhân loại đã sắp đến hồi kết, ngươi còn tư tàng. Nhanh nói!”

Gương mặt góc cạnh của lão đột nhiên trở nên uy áp, hai mắt lạnh lẽo nhìn xuống, cách xa Cật Bình cảm thấy tựa như một đầu mãnh hổ đang đứng trước mặt, khiến linh hồn hắn run rẩy.

Hắn ho khan, giả dạng bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi chứng minh nội tâm hắn không bình tĩnh như vẻ ngoài.

“Khụ, không phải ta tàng tư. Mặc dù là yếu điểm, tuy nhiên tỷ lệ tử vong vẫn là 99,99%, người bọn ta đưa vào rất nhiều nhưng chưa có bất kỳ phản hồi nào, e rằng..”

Hắn không nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.

Các bang liên hợp nghiên cứu bao lâu không ra thành quả, mà bọn này xem bộ dáng đã tìm hiểu ra điều gì đó. Nhưng Tung Bang huyết thống nổi tiếng tự tư tự lợi, những lời bọn hắn nói ra chắc chắn không phải toàn bộ, có điều giấu diếm, nhằm mục đích chính trị.

Mặc dù có chút bất mãn, nhưng thời điểm này không phải lúc làm căng, Johnny điều chỉnh tâm tình, thấp giọng.

“Nói thẳng vào vấn đề!”

Cật Bình hơi điều chỉnh cổ áo, ánh mắt ti hí lóe lên một ít tia sáng, bắt đầu diễn thuyết.

“Bọn ta thử nghiệm đưa người tiến vào, phát hiện ra một số manh mối.”

“Thương vong rất lớn, không thể dễ dàng đem ra cho các người như thế được.”

“Cần bàn bạc kỹ hơn!”

Cái gọi là bàn bạc, không hơn gì tranh thủ kiếm chác lợi ích từ các bang khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN