Người mẹ trong phim truyền hình trên ti vi đang hết nước hết cái khuyên bảo dạy dỗ con gái, Hà Tri Hiểu làm ổ trên sofa vừa ăn vặt vừa xem phim cùng mẹ, tự dưng, nó ngu ngơ bật cười.
“Hâm à?” Mẹ vô tình hỏi.
Hà Tri Hiểu tiếp tục cười, nó ngồi dậy xáp lại gần mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ không lo con yêu sớm ảnh hưởng tới học tập ạ?”
Mẹ Hà nhìn nó khó hiểu: “Ảnh hưởng gì?”
“Coi như con chưa nói đi…”
Hà Tri Hiểu đi tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nó vẫn không kìm được toét miệng liên tục, uống không biết bao nhiêu nước rồi.
Tình trạng này rất dễ hiểu, tuy Hà Tri Hiểu chưa từng nghĩ đến yêu đương nhưng dù sao nó cũng là một cô bé đang trong giai đoạn trổ mã, lúc đọc truyện xem phim đến cảnh tỏ tình cũng sẽ thấy ngọt ngào theo, sống 16 năm cuối cùng cũng được con trai tỏ tình, sao có thể không kích động.
Hà Tri Hiểu cứ thế kích động ở nhà liền ba ngày, sau cùng, nó không nhịn được lén lút chia sẻ bí mật này cho Trương Mỹ Mỹ.
Trương Mỹ Mỹ cũng rất kích động: “Tao biết ngay là hai bọn mày không bình thường mà!”
Hà Tri Hiểu vội giải thích: “Không có không có không có gì không bình thường hết! Tao không yêu đương với cậu ấy!”
“Hả? Mày không thích Chu Hàn à?”
“Không phải thích kiểu đó!”
“Vậy…”
Hà Tri Hiểu nghĩ rất rõ ràng, yêu là gì? Nếu “gặp thì biết” như Tôn Hiểu Mẫn thì nó chưa từng gặp bao giờ, nếu “chỉ thích người thông minh” như Trần Giai Giai thì nó còn không có hình mẫu cụ thể.
Nhưng! Quy trình cần đi vẫn phải đi, nó cảm thấy mình phải chính thức từ chối Chu Hàn một lần, hoàn thành lần duy nhất được theo đuổi thời thanh xuân.
Trương Mỹ Mỹ khuyên nó: “Chu Hàn tốt mà, mày xem, còn giúp mày làm bài tập nữa!”
Hà Tri Hiểu: “Có ai nói cậu ấy không tốt đâu, cậu ấy rất tốt, tao rất thích làm bạn với cậu ấy, nhưng bọn tao không phải người cùng đường, cậu ấy đi con đường học tập, tao thì không.”
“Vậy không phải vừa vặn bù trừ cho nhau à.”
Hà Tri Hiểu: “Chuyện học tập thì có gì để mà bù trừ? Giống như Giai Giai nói ấy, phải có chung sở thích và tiêu chuẩn để nói chuyện thì mới bên nhau được, tao thì có tiếng nói chung gì với một người động tí là thi toán đạt điểm tối đa chứ?”
Trương Mỹ Mỹ cười, hỏi: “Vậy sau khi Chu Hàn tỏ tình với mày, cảm giác của mày về cậu ấy có gì thay đổi không?”
“Có!” Hà Tri Hiểu nói, “Nghĩ đến gặp mặt cậu ấy… sẽ thấy khó xử.”
Trương Mỹ Mỹ: “Xem ra mày không thích cậu ấy thật…”
…
Rất nhanh đã đến ngày khai giảng.
Lên lớp mười một là một chuyện bi thương, bạn tốt bị tách ra, lớp mười một bắt đầu hủy bỏ nghỉ cuối tuần.
Vì thi cuối kì quá xuất sắc song cũng chẳng đủ xuất sắc nên Hà Tri Hiểu bị xếp vào lớp A6 chẳng biết một ai. Trần Giai Giai vào A2, Tôn Hiểu Mẫn xuống A14, Trương Mỹ Mỹ thì vẫn ở A8, Chu Hàn và Lý Hạo lên A1, đến Lý Dư cũng tới được A3.
Tuy trường học đã hủy bỏ “lớp trọng điểm”, “lớp thực nghiệm”, nhưng ai cũng biết A1 A2 là lớp thực nghiệm, Hà Tri Hiểu miễn cưỡng chen được chân vào lớp trọng điểm, A14 A15 thì là nơi tập hợp của dân thi năng khiếu.
Sự khác biệt của những lớp này là gì? Nghe nói A1 A2 đã phát cả sách giáo khoa lớp 12 rồi, học kì này học xong là bắt đầu ngụp lặn trong biển bài tập đề thi; lớp năng khiếu không cần đến lớp tự học tối mà đi học lớp chuyên ngành. Tất nhiên, đó đều chỉ là sự khác biệt mặt ngoài.
A1 là lớp đầu tiên đi từ cầu thang tầng ba vào, ngày khai giảng, trong khi những lớp khác bận rộn phát sách giáo khoa thì A1 A2 thì bận họp phụ huynh.
Hà Tri Hiểu rất buồn, lớp học mới hơi đáng sợ với nó, lão Lưu chủ nhiệm lớp vừa đi vào mở miệng câu đầu tiên đã nói chúng ta không thể thua kém A2 được! Trong quá trình nhốn nháo phát sách giáo khoa, bạn cùng bàn mới của nó vừa cầm được sách tiếng Anh đã bắt đầu học từ mới, mới một tiết đã viết chính tả kín một mặt giấy… Trước sau trái phải cũng không ai nói chuyện với nó.
Vất vả mãi mới chịu được đến lúc tan học, Hà Tri Hiểu chạy ào lên tầng bốn tìm Trương Mỹ Mỹ than thở.
“Không chịu nổi không chịu nổi, tao như vào một lớp cấu thành từ 49 Lý Hạo cộng 1 tao vậy! Giết tao đi cho rồi!”
Trương Mỹ Mỹ: “Ha ha ha ha ha ha gì đến mức đấy! Ai bảo mày thi sử với công dân tốt vậy làm gì.”
Nhắc đến cái này, Hà Tri Hiểu lập tức nghĩ đến tên đầu sỏ Chu Hàn! Nó và Trương Mỹ Mỹ đi phòng vệ sinh dưới tầng, A1 A2 hãy còn đang họp.
Giờ ra chơi, Hà Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ cùng đi siêu thị mua đồ ăn, lúc trở lại, A1 đã họp phụ huynh xong, các bố các mẹ trở về, tốp năm tốp ba đều đang thảo luận về học tập và đại học.
Lúc đi đến cầu thang, Chu Hàn đang nói chuyện với một bạn nữ, hai người trò chuyện rất nghiêm túc.
Trương Mỹ Mỹ huých cùi chỏ vào Hà Tri Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Không phải mày muốn nói rõ ràng tận mặt à?”
“Xuỵt!” Hà Tri Hiểu nín thinh.
Hai người đi ngang qua Chu Hàn, nghe lỏm được mấy câu nội dung trò chuyện, cũng nghe thấy đối thoại của các bạn A1 khác đứng ngoài hành lang.
Hà Tri Hiểu bối rối: “Họ nói tiếng Anh à?”
“Hình như thế…”
“Cứ như đang đi trong trường học ở Mĩ ấy…”
Trương Mỹ Mỹ: “Nghe nói chủ nhiệm lớp A1 A2 yêu cầu ở trường trao đổi bằng tiếng Anh.”
Hà Tri Hiểu: “Thế cũng thái quá rồi đi! Thật không thể hiểu nổi thế giới của quái vật.”
“Này, mày định bao giờ hẹn Chu Hàn ra nói chuyện rõ ràng?” Trương Mỹ Mỹ hỏi.
Hà Tri Hiểu bất đắc dĩ: “Bằng vào trình tiếng Anh của tao, nói không rõ được, để đó đi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha mày có thể nói ‘No, thank you, and you?’”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cút đi!”
Trương Mỹ Mỹ theo nó đến A6 lấy truyện rồi về lớp, lúc đi ngang quá A1, nó thấy Chu Hàn đang nói chuyện với một cô trung niên rất có khí chất.
Nó nhắn tin cho Hà Tri Hiểu: “Tao trông thấy mẹ chồng tương lai của mày rồi, tao nhã quý phái cực!”
“Đừng có nói lung tung!”
***
Khai giảng được một tuần, Hà Tri Hiểu bất ngờ biết được trước khai giảng, mẹ già nhà nó đã đi tìm chủ nhiệm lớp, cũng chẳng biết là nghe được lí thuyết từ đâu, bảo là chỉ cần nghiêm khắc đốc thúc là Hà Tri Hiểu có thể học được, tóm lại, đó chính là lí do dẫn đến hoàn cảnh lớp học mới tồi tệ của Hà Tri Hiểu, chung quanh ai nấy đều vùi đầu vào học, không ai để ý đến nó.
Làm giáo viên dạy sử cũng rất coi trọng nó, cho nó làm lớp phó của môn.
Lúc ăn vặt mỗi tối, mẹ Hà sẽ cầm sách giáo khoa hỏi nội dung tiết học hôm nay, ban ngày chủ nhật cũng kiểm tra học thuộc đột xuất mọi lúc mọi nơi, Hà Tri Hiểu cứ thế cai được thói quen ăn đêm, thân mình cũng gầy đi thấy rõ.
Mẹ Hà: “Vất vả hai năm hạnh phúc cả đời.”
Tri Hiểu: “Còn tiếp tục học như vậy nữa người toi mạng mất…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Thứ sáu tan học, rốt cuộc Hà Tri Hiểu cũng được tụ tập với hội bạn cũ. Mấy cô bạn cùng về nhà, Trần Giai Giai đính chính tin đồn dị hợm về A1 A2.
Hà Tri Hiểu không còn khoảnh khắc nào có giao thoa với Chu Hàn nữa. Ngày nào sau giờ học, cả tầng ba chỉ có mỗi ngoài cửa hai lớp A1 A2 là không có học sinh ra chơi, trong giờ học, trong lớp cũng rất tĩnh lặng, đến nhà ăn cũng chẳng có bóng dáng người A1 A2. Mỗi lần đi ngang qua, Hà Tri Hiểu đều thấy toàn thân không thoải mái. Thi thoảng nó sẽ trông thấy Chu Hàn ngồi ở dãy trước, bạn cùng bàn của cậu cũng là một bạn nữ, hai người hoặc là thảo luận bài học, hoặc là tự học bài riêng.
Trương Mỹ Mỹ xem như người duy nhất biết chuyện, trong một khoảng thời gian rất là quan tâm đến tương tác giữa hai người, hỏi nhiều đến mức Hà Tri Hiểu lấy làm kì quặc, nói: “Aiz tao nói đùa thôi mà, không phải đi từ chối tận mặt thật, có khi cậu ấy cũng chỉ đùa thôi, được rồi sau này đừng nhắc lại nữa.”
Hai ngày sau khi nói câu này, Hà Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ chạm mặt Chu Hàn lúc đi ăn, cậu đi cùng với một bạn nam, bốn người lần lượt lấy đồ ăn tìm vị trí rồi ngồi xuống đối diện nhau ăn cơm, vừa đặt được mông lên mặt ghế thì có hai bạn nữ tới chào hỏi Chu Hàn rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bốn học sinh gương mẫu đối diện vừa ăn cơm vừa thảo luận về đề thi mô phỏng, Hà Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ trao đổi ánh mắt rồi song song tăng tốc độ ăn.
“Sao hôm nay cậu ăn ít vậy?” Chu Hàn chợt hỏi.
Đúng là ít thật, bình thường bữa trưa cố định của Hà Tri Hiểu ở nhà ăn luôn bao gồm một thịt hai rau cộng thêm một cái đùi gà thật to rồi đến siêu thị mua lọ sữa chua hoặc nước ép trái cây, hôm nay nó chỉ ăn mỗi khoai tây sợi xào và một cái đùi gà.
“Ai bảo tớ chỉ ăn suất này?”
Hà Tri Hiểu không nhìn cậu. Chu Hàn cười.
Hai ba miếng xong cơm, Hà Tri Hiểu “bye” một tiếng rồi kéo Trương Mỹ Mỹ đi, dọn xong bát đĩa là đi thẳng ra ngoài, không thấy nó lấy suất cơm thứ hai.
Ăn xong đi dạo quanh sân vận động, Trương Mỹ Mỹ hỏi: “Sao mày không vui vậy?”
“Tao không có không vui.”
“Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào Dật Phu mày ăn xong không đi siêu thị.”
“… Tao cũng có lúc ăn no được không!!!”
“Mày nói được thì được.”
Trở lại lớp học, Hà Tri Hiểu chợp mắt một hồi, lúc tỉnh lại đã sắp vào học, trên bàn đặt một lốc Yakult và một thanh Dove.
“Của ai vậy?”
Bạn cùng bàn đáp: “Một bạn nam để đấy.”
Cảm giác thèm ăn đột ngột trở về! Hà Tri Hiểu một miếng chocolate một lọ Yakult coi như trà sữa chocolate uống no.
Giờ tự học tối, Chu Hàn nhắn QQ cho nó, hỏi nó chuẩn bị thi tháng thế nào rồi.
Hà Tri Hiểu: “Cậu quản tớ! Đề thi khác nhau còn hỏi tớ làm gì!”
Chu Hàn: “Toán văn anh giống nhau.”
“Vậy… cậu có truyền đáp án cho tớ không? Toán!”
“Không.”
“Bye!”
“Có thể giúp cậu ôn tập.”
Hà Tri Hiểu ngẫm nghĩ, với tiết tấu học tập bây giờ, một tuần chỉ có mỗi ban ngày chủ nhật là không phải học, chẳng lẽ lại đi học bù toán? Điên chắc?
“Không cần!”
Chu Hàn không đáp, trước khi ngủ nó lại nhận được tin nhắn, bảo nó xem email.
Tri Hiểu dùng máy tính mở hộp thư QQ ra, thấy bài ghi kiến thức địa và toán độc nhất vô nhị của Chu Hàn.
Hà Tri Hiểu xúc động: “Cậu có phải học địa đâu!”
Bên kia điện thoại, Chu Hàn nằm trên giường liếc sách địa lí bên cạnh, cậu đang định trả lời thì Hà Tri Hiểu lại nói.
“Không cần trả lời, quên mất cậu là học sinh gương mẫu!”
Rất lâu sau, Hà Tri Hiểu sắp ngủ mất rồi, điện thoại vang tiếng, mở ra thấy tin nhắn của Chu Hàn.
“Hà Tri Hiểu, có phải cậu còn quên gì khác không?”