Dượng quan tâm đến việc học của Tri Hiểu, nhắc nhở nó đừng yêu sớm, thi đại học quan trọng nhất.
Hà Tri Hiểu phát biểu quan điểm: “Yêu sớm không ảnh hưởng đến học tập.”
Cô nó: “Ồ? Có ý gì thế Hiểu Hiểu.”
Hà Tri Hiểu: “Ý là trường bọn cháu có một cặp đôi chăm học muốn cùng thi vào Bắc Đại.”
Mẹ Hà: “Thế à? Mày xem, người ta học giỏi cũng tìm người học giỏi.”
Hà Tri Hiểu gật đầu rồi ngậm miệng ăn cá, gần hết bữa thì điện thoại rung lên bần bật, nó lấy ra xem, là Chu Hàn gọi tới.
Tri Hiểu ấn tắt máy, nhắn lại cho cậu bảo sắp ăn xong rồi, Chu Hàn trả lời nó đang đợi ở gần đó.
“Con no rồi, đi tìm bạn học đây.” Tri Hiểu vừa nói vừa đeo cặp lên.
Mẹ Hà: “Mẹ thấy là mày đi tìm bạn chơi thì có!”
Hà Tri Hiểu đáp: “Về nguyên tắc thì nói vậy hẳn là đúng nhưng rất tiếc, con thật sự đi học, không muốn học cũng không được.”
Để lại các phụ huynh chẳng hiểu ra sao, Hà Tri Hiểu ra cửa, từ xa đã trông thấy Chu Hàn đứng ở ven đường, nó lê bước nặng nề lết tới.
Chu Hàn: “Ăn no chưa?”
Hà Tri Hiểu bĩu môi: “Khó nói lắm, phải xem xem lát nữa có cần làm đề không, cần làm thì tớ còn ăn được thêm 2 cân cơm nữa.”
Chu Hàn giơ tay xoa đầu nó, Hà Tri Hiểu hất tay cậu xuống: “Lệch mũ rồi!”
Vẫn đi chỗ cũ, tới gần quán trà sữa, Hà Tri Hiểu không chịu đi nữa.
“Sao thế?”
“Cậu hủy hoại quán trà sữa tớ thích nhất rồi, trước đây cứ nghĩ tới nơi này là tớ sẽ vui vẻ, bây giờ trông thấy chó của ông chủ tớ cũng nhìn ra đề toán.”
Chu Hàn quờ tay tóm quai đeo cặp nó kéo nó vào: “Vậy cũng tốt, bồi dưỡng hứng thú của cậu với toán.”
“Là sợ hãi có được không!”
“Vậy thì vượt qua sợ hãi.”
“Chu Hàn, đột nhiên tớ cảm thấy hay là chúng ta đừng vào đây, vào rồi lại phải tốn tiền gọi đồ, tớ không đói cậu lại không ăn, phí phạm lắm, chúng ta đi chỗ nào không phí tiền đi!”
“Vậy cậu nói xem đi đâu?”
Hà Tri Hiểu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tớ thấy có thể đến quán net.”
Chu Hàn xách nó vào quán trà sữa.
“Tiến độ của lớp tớ nhanh, sau này tớ sẽ giảng trước bài cho cậu, lên lớp cậu có thể theo kịp, ấn tượng cũng sâu hơn.” Chu Hàn vừa nói vừa lấy vở ghi môn toán ra.
Hà Tri Hiểu ngồi đối diện lẳng lặng lấy điện thoại ra, Chu Hàn cướp mất, nó lại bắt đầu chọc chó, Chu Hàn vỗ đầu nó cái bép.
Hà Tri Hiểu: “Chu Hàn, cậu ăn ở nhà hàng ban nãy bao giờ chưa? Ngư Yến Phường…”
Chu Hàn vô tình ngắt lời: “Chưa, có cơ hội sẽ ăn không ăn cũng không tiếc nuối nói xong chưa bắt đầu học đi.”
Hà Tri Hiểu bắt đầu ngồi trên ghế ngọ nguậy: “Khó chịu, tớ ăn no quá, còn buồn ngủ nữa, hôm nay chưa được ngủ trưa, nắng lên rồi, hoa thủy tiên nhà tớ chưa được tưới nước, ông nội tớ có thể nhớ tớ, a tớ buồn ngủ.”
Chu Hàn bịt tai không nghe, kéo ghế lại ngồi cạnh nó, Hà Tri Hiểu nhìn mặt cậu ở khoảng cách gần: “Có phải cậu không biết hẹn hò là thế nào không?”
Chu Hàn sững người, tai ửng đỏ, cậu hỏi: “Cậu lại muốn làm gì?”
“Tớ đọc hơn ngàn cuốn ngôn tình rồi, chẳng ai hẹn hò yêu đương như cậu hết có biết không!” Nói đoạn nó xoay người lôi từ trong cặp ra một cuốn truyện cho cậu: “Cầm lấy đi, học hỏi cho tử tế vào.”
Chu Hàn ném qua một bên: “Tập trung nửa giờ, giảng xong sẽ chơi với cậu.”
“Vậy đến một rưỡi hẵng bắt đầu, bây giờ mới một giờ mười hai, còn mười tám phút, tớ chơi một lúc đã.”
Chu Hàn híp mắt nhìn nó, Hà Tri Hiểu rất kiên trì, cậu nói: “Mười phút.”
Hà Tri Hiểu đồng ý: “Trả điện thoại cho tớ.”
Hà Tri Hiểu bắt đầu chơi điện thoại, Chu Hàn cầm cuốn truyện lên lật thử, cái quái gì đây!
“Đến giờ rồi, đưa điện thoại đây.” Chu Hàn chìa tay.
Hà Tri Hiểu giơ điện thoại lên cao, vặn nửa người trên xoay qua chỗ khác bướng bỉnh gõ chữ, Chu Hàn nhìn qua, nó đang chat QQ, nó nói: “Yêu đương chả vui gì hết, cả đời này tao không muốn yêu đương nữa.”
“Hà Tri Hiểu!”
“Á!” Quay phắt lại, lần đầu tiên trong đời miệng Hà Tri Hiểu dán lên má một cậu trai.
Hai người cùng ngây ra, mặt Hà Tri Hiểu nhanh chóng nóng rần đỏ ửng, Chu Hàn mím môi cười như không cười. Hà Tri Hiểu thẹn quá hóa giận giơ tay che mắt cậu, gục xuống bàn không chịu dậy nữa.
Chu Hàn tủm tỉm, nhẹ nhàng kéo tay nó xuống, không buông. Cậu cũng gục xuống bàn quay mặt về phía Hà Tri Hiểu: “Nghe cho nghiêm túc, tớ giảng đây.”
“Không nghe không nghe tai tớ đình công rồi.”
Nó muốn giãy khỏi tay cậu, Chu Hàn không cho.
“Đợi lên đại học rồi, tớ sẽ không quản cậu học nữa, ngày ngày chơi với cậu, tớ đảm bảo.” Chu Hàn nói.
“Tớ không tin! Tớ không sống nổi đến lúc thi đại học!”
“Nói lung tung!” Chu Hàn dùng tay còn lại gõ đầu nó, “Thật đấy, yêu đương vui mà.”
“Cậu câm miệng đi!”
Chu Hàn nghiêm túc giảng hai mươi phút, nó không ngẩng đầu lên, từ nhịp thở sau lưng có thể thấy, đại khái là đã ngủ từ mười phút trước…
Nó ngủ ngon lành, Chu Hàn chỉnh sửa lại bài ghi kẹp vào sách giáo khoa cho nó, lại mở cuốn tài liệu ngôn tình kia ra lật vài trang. Đáy lòng cậu cười khổ, cậu nào muốn ngày ngày giảng đề nói bài với nó chứ, còn chẳng phải là vì sợ thành tích bây giờ của nó quanh quẩn bên bờ trường hạng hai sao, điểm số thế này rất dễ khiến phụ huynh ra quyết định học trong tỉnh, không muốn chia xa bốn năm chút nào.
Chu Hàn khẽ khàng đánh thức nó, tỉnh lại rồi, Hà Tri Hiểu tựa hồ lại muốn đỏ mặt, Chu Hàn vội hỏi: “Ban nãy giảng đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
Chu Hàn thở dài: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Quán net?”
“Đi đi đi!”
***
Quán net, ngồi hai máy kề nhau chơi LOL, Hà Tri Hiểu level max, ranking vàng, Chu Hàn hơi bất ngờ.
Chu Hàn: “Đánh rank không? Kéo cậu tăng điểm.”
“Thế nào cũng được.”
Chu Hàn mở ván mới kéo nó vào: “Cậu thích chơi con nào?”
“Con nào cũng được.”
Chu Hàn nhìn nó, lại nhìn màn hình, không kịp nữa rồi: “Cậu chơi Garen đi theo tớ đi.”
“OK!”
Vừa vào năm phút đã chết hai lần, gom được ít tiền, Hà Tri Hiểu muốn mua trang bị, Chu Hàn can lên can xuống không can được, trơ mắt nhìn nó lên con đường hồi máu.
“Nick cậu ai cày cho đấy?” Chu Hàn hỏi.
“Lý Dư.” Hà Tri Hiểu thành thật trả lời.
“Ừ.”
Chu Hàn trở lại bàn phím của mình, đồng đội đã chửi cả phút.
“Chơi nữa không?” Một ván nhanh chóng kết thúc, Hà Tri Hiểu hỏi.
“Cậu chơi cướp chỗ để xe đi.”
“Được.”
Chu Hàn tự chơi gỡ lại toàn ván, sau đó thấy Hà Tri Hiểu đang trang trí cho trang cá nhân của mình. Nó chỉnh lại album ảnh, có một album chỉ toàn là ảnh dìm hàng bạn bè, chẳng hạn như quả đầu túi ni lông của Lý Dư, gương mặt cóng đỏ của Trương Dương, vân vân…
“Sao không có tớ?” Chu Hàn hỏi.
“Vì không có cơ hội?”
“Giờ đang có cơ hội đó.”
“Vậy cậu đi nhuộm tóc trước đi?”
Chu Hàn nhéo má nó, nói: “Cậu mở trang cá nhân của Lý Dư ra đi.”
Hà Tri Hiểu làm theo, mở trang chủ ra, Chu Hàn chỉ vào góc trên bên trái, nói: “Tớ muốn cái này!”
“Kim cương vàng?”
“Trang tình nhân!”
“Hả… Tớ không muốn! Bây giờ mà tớ dám mở trang tình nhân, tối về mẹ tớ sẽ xách đao ra chém tớ!”
“Album của cậu nhiều con trai như vậy sao mẹ cậu không chém cậu?” Chu Hàn hỏi.
“Sao có thể giống nhau? Nhiều con trai nhưng đều là ảnh dìm mà, lại nói tớ có làm người yêu với chúng nó đâu!”
“Thế nên tớ làm bạn trai cậu mà đến tư cách xuất hiện trong album cũng không có?”
“Ảnh đâu? Cậu cho tớ ảnh đã!” Hà Tri Hiểu cáu.
Chu Hàn mừng húm, cầm điện thoại ôm cổ nó chụp một bức. Hà Tri Hiểu gượng gạo đẩy cậu ra, sốt ruột bảo cậu gửi ảnh.
“Ơ đây không phải ảnh chụp hồi sinh nhật Tôn Hiểu Mẫn à?”
Hà Tri Hiểu vào trang cá nhân của cậu xem, có một album bảo mật tên là H, bên trong có hai bức ảnh chụp chung của họ, hình biểu ngữ phản đối Hà Tri Hiểu tự tay vẽ lúc trước, giấy nháp tràn ngập hình tứ giác và hình tròn, cùng với lá thư xin lỗi dúm dó.
“Ảnh vừa chụp đâu?” Nó hỏi, thuận tiện lập một album mới để tên là [Quái vật cuồng bài tập].
“Chụp không đẹp, dùng hai tấm này đi, mật mã là tên viết tắt của cậu.” Chu Hàn nói.
“Chụp không đẹp thì cậu xóa đi.”
“Cậu sửa lại tên album rồi nói.”
“Sửa thành gì?”
“Bạn trai.”
Hà Tri Hiểu đùng đùng đánh chữ, [Hệ thống bắt lập album].
Chu Hàn: “…”