CẦU VONG PHÁCH - Chương 8: Bồn nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
597


CẦU VONG PHÁCH


Chương 8: Bồn nước


Chúng tôi về đến đầu lối vào làng trên đảo, ai nấy mệt lử. Đám thanh niên còn ngồi phịch xuống bãi đất, thở dốc. Thằng Vũ đã tỉnh dậy, người run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, không nói được câu nào.

Tôi đau đầu, thở dài. Sông này chẳng có thánh thần, Hà bá trấn giữ, chỉ có yêu ma quỷ quyệt bởi khi cúng lễ tôi đã xin rất cẩn thận, đầy đủ rồi mà vẫn không được…Có lẽ muốn gỡ ngọn phải gỡ từ gốc. Tôi phải diệt trừ con quỷ kia đã.

Mấy thanh niên giúp ông Mười cất thuyền rồi quay trở về làng trước khi trời tối sập. Vừa mới vào tới đầu làng, khung cảnh trước mặt đã huyên náo. Đám đông xúm đông xúm đỏ vào một nhà dân gần đấy.

“Thằng bé đi học không thấy về nữa! Các bác ơi!” Có tiếng phụ nữ khóc

” Mọi người cứ bình tĩnh, trước giờ tiền lệ có sao đâu…”

“Nhưng mà lần này cũng hơi lạ mà!”

“Nhưng chúng luôn tha cho bọn trẻ con!”

Ông Mười rẽ đám đông vào gặng hỏi: “Có chuyện gì thế mọi người?”

Một người dân quay sang: “Bác Mười! Thằng bé Khánh hôm nay đi học không thấy về…Mà mấy hôm trước nó vừa được phân canh cầu…”

Tôi sững người, chợt nhớ ra thẳng nhóc gầy gầy, nhanh nhẹn hôm trước đã chiếu đèn pin cho tôi đi qua cầu. Hôm nay nó mất tích ư?

“Mọi người đã hỏi xem nó có mải chơi qua nhà bạn nào đó không?”

“Không bác ạ…Trước khi trời tối em cũng nhờ họ hàng đi hỏi giúp rồi, nhưng thằng bé không qua nhà ai chơi cả!” Người phụ nữ đứng giữa sân nhà, có vẻ như là mẹ thằng bé, bưng mặt nói. “Bình thường nó ngoan lắm, có nghịch ngợm nhưng mấy lời dặn quan trọng này nó nhớ mà. Vào những ngày cầu không có người canh, không được phép về muộn quá…”

“Hay cứ đi báo công an đi…” Mọi người xì xầm.

“Giờ này qua cầu thì ở lại luôn bên thành phố chứ còn gì…”

Tôi đứng nghe im như phỗng, muốn hỏi mọi người xem thực hư như nào, nhưng nghĩ mình lại không có nhiệm vụ ở đây, địnhh cùng ông Lãng đi về nhà nghỉ. Tôi cảm thấy thật bất lực, việc chính còn chưa lo xong mà việc phụ đã thành một mở bòng bong.

Lúc tôi vừa quay lưng đi thì ông Mười cất tiếng.

“Ông khách tên Lãng đây có mời được một thầy giỏi về lắm, hay thừ hỏi thầy xem? Vừa nãy chúng tôi cũng suýt tèo, may mà có thầy đấy…”

Ánh nhìn của mọi người đổ dồn sang tôi.

Tôi cúi đầu: “Tôi chưa đủ đạo hạnh, vẫn chưa tỉnh táo, lôi mọi người vào chốn nguy hiểm, sao lại coi là cứu được?…”

“Hay thầy thử gieo quẻ xem thằng bé đang ở đâu, hung hay cát, được không thầy?” Mẹ thằng bé khẩn khoản.

Tôi thở dài, đành tìm vào bàn thờ phía trong nhà cậu bé. Trên bàn thờ ở giữa nhà có dựng 1 bức ảnh của một người đàn ông già, chắc là ông của cậu bé. Bàn thờ bày hoa quả đơn giản với một bát hương khá đầy.

Tôi thắp 3 nén hương rồi cầu khấn.

Tôi nhờ mẹ cậu bé lấy bộ quần áo mới đây cậu bé vừa mặc, ngâm vào trong 1 ít nước lạnh, ngâm hết tuần hương tôi vừa thắp.

Đám đông xúm lại ngoài cửa chờ đợi. Hương sắp tàn, tôi lôi ra một tấm bảng gấp nhỏ, tháo một ống thủy tinh đít đen sì phía dưới ra. Đây là năng lượng của tấm bảng.

Tôi vẽ một trận đồ trên sân bê tông bằng phấn đỏ. Phấn này không bám quá lâu, chỉ cần dội nước sẽ sạch. Thế nhưng mỗi lần tôi phải vẽ trận đồ tìm người này, những kết cục bi thảm sau đó vẫn khó mà quên được.

Tôi nhờ mẹ cậu bé chắt 1 ít nước ngâm đổ đầy 1 nửa hũ thủy tinh nhỏ, đồng thời cắt 1 giọt máu đầu ngón tay nhỏ vào đó. Tôi xin một ít hương vừa tàn trên bát hương của gia đình, hòa lẫn vào đó, lắp vào dưới tấm bảng như cũ.

Tôi thắp 7 ngọn nến đỏ với một ngọn nến ngay trước mặt.

Tôi ngồi vào giữa, bắt đầu nhẩm chú thỉnh lên. Tôi thỉnh tên tuổi cậu bé, ngày giờ mất tích (lần cuối nhìn thấy). Cuối cùng tôi hơ tấm bảng lên ngọn nến, để cho đáy hũ thủy tinh tiếp xúc với ánh lửa. Chẳng mấy chốc hũ nước sôi lục bục.

Năng lượng truyền lên mặt trên xù xì của tấm bảng. Lúc đó những dòng chữ mới bắt đầu hiện lên, dựa trên 8 quẻ số.

Tôi nheo mắt dịch quẻ, lòng khấp khởi mừng thầm.

“Sao rồi hả thầy…làm thế nào để tìm được thằng bé ạ?” Người mẹ run run hỏi.

“Thằng bé..vẫn ở trong làng mà…”

“Thật thế ạ??” Mọi người xì xà xì xầm.

“Đi theo hướng Nam vào giữa trung tâm làng là tìm được.” Tôi dịch quẻ nói. “Giờ Dậu đi tìm là thuận…”

“Vâng, thế giờ đi luôn thôi ạ, cũng đến giờ rồi…”.

Mọi người bắt đầu đổ ra ngoài cửa nhà, tìm kiếm thằng bé. Tôi cũng thu xếp đồ đạc, được vài người dân giúp đỡ rồi cũng theo sau.

Đám người đi sâu vào trong trung tâm làng, chếch về hướng Nam như tôi đã chỉ. Ở đó mọi người hỏi từng nhà dân nhưng không ai nhìn thấy thằng bé, cho tới nhà của một cô bé học lớp bên cạnh bé Khánh.

“Hôm nay cháu thấy bạn Khánh đi qua cháu, về hướng trung tâm cấp nước đó ạ…” Cô bé chỉ tay về phía xa xa.

“May quá!” Mẹ thằng bé mừng rỡ. “Nó không lang thang gì ở chỗ cây cầu ven sông là được”.

Mọi người cũng tỏa ra khu vực quanh đó hỏi giúp. Mẹ cậu bé vội vàng ra sân trung tâm sinh hoạt để tìm. Có thể cậu bé mải chơi rồi ngủ quên ở đó?

Tôi cũng chậm rãi đi theo. Năng nổ bôn ba suốt bao nhiêu năm, giờ cơ thể tôi cũng bắt đầu chậm chạp rệu rã hơn.

Sân sinh hoạt vắng lặng. Hàng loạt các vòi nước cắm vào tường. Đường ống dẫn nước ngoằn nghèo như những con rắn.

Người dân tìm kiếm xung quanh đó cả một hồi lâu cũng không thấy tung tích cậu bé. Giờ Dậu sắp qua, không tìm được ắt phải đợi thêm ít nhiều.

Tôi đứng sững giữa sân để quan sát. Ánh mắt của tôi dừng lại ở một vật to lớn mà chẳng mấy ai để ý: chiếc bồn nước lớn trữ nước sinh hoạt cho cả làng.

Tôi gọi riêng bác Mười ra 1 góc, hỏi về bồn nước và người chịu trách nhiệm. Tôi hỏi, bác mới ngoắc 1 người đàn ông nhanh nhẹn, đen nhẻm ra, nói với tôi: “Đây, đây là anh Bính, thầy ạ, anh Bính phụ trách cơ sở vật chất ở sân sinh hoạt chung này. Thầy muốn hỏi gì cứ hỏi”

“Cảm phiền anh mở nắp chiếc bồn nước kia hộ tôi được không?” Tôi chỉ lên chiếc bình nằm sừng sững trên không.

“Được thầy..thầy kiểm tra gì à…”

Tôi gật đầu, đi theo người đàn ông tên Bính. Ông rút ra chùm chìa khóa, leo lên thang.

Tôi run run trèo theo, tâm trí như người mất hồn.

Leo lên sát đỉnh bồn nước, ông Bính kêu lên::” Ơ! Khóa bị phá rồi còn đâu?”

“Mở! Mở ra nhanh lên!” Tôi hét.

Người đàn ông luống cuống mở chiếc nắp nặng trịch của bồn nước lên.

Vừa mở chiếc nắp lên, ông Bính đã la thất thanh. Linh cảm của tôi đã thành thật. Tôi leo lên, chồm qua người đàn ông tên Bính, nhòm vào trong.

Lềnh bềnh trên mặt nước là xác nằm úp của một cậu bé đâu trạc 8-9 tuổi, gày gò. Đó chính là Khánh, cậu bé chúng tôi đang tìm nãy giờ. Tất cả những người xung quanh đều lặng đi. Tôi run rẩy leo xuống, vội rút tấm bảng vừa nãy ra xem lại. Chữ Tử đỏ chói hiện lên trên tấm bảng, thứ mà tôi đã bỏ lỡ. Mải tìm địa điểm của cậu bé, tôi không kiên nhẫn đợi đến khi quẻ Sinh Tử hiện lên hết. Tâm trí tôi mặc định cậu bé còn sống.

Người mẹ biết tin thì gào khóc lên rồi ngất đi. Tin tức chấn động cả hòn đảo nhỏ. Đám đông hiếu kỳ kéo đến ngày một đông. Người lớn tìm cách đưa xác cậu bé xấu số ra khỏi bồn nước.

“Thật vô lý! Một thằng bé học lớp 3 làm sao phá khóa mà nhảy xuống bồn nước được…”

“Mà nó ra đây cũng có để làm gì đâu? Sao tự nhiên nó lại đi ra đây…”

“Con bé nhà chị Chiến chả bảo là gọi nó còn chả thưa còn gì…”

Những lời bàn tán lại bắt đầu.

Đột nhiên một giọng nói to vang lên át tất cả.

“Chính là con quỷ đó gây ra! Chứ chẳng tự nhiên đâu! Nó mê hoặc mụ mị người như thế nào, mọi người chẳng nhẽ còn không biết?”

Mọi người quay ra. Đó là 1 người đàn ông với gương mặt dễ quên. Một người phụ nữ yếu ớt nói:

“Trước giờ nó luôn không làm hại bọn trẻ! Vì thế nên chúng ta mới nhờ bọn trẻ còn gì! Mấy lần rồi có sao đâu?”

“Thế thì đã có thứ ô uế nào đến đây làm nó nổi giận rồi…” Lời nói ám chỉ làm tôi giật mình.

Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi sợ liên lụy tới gia đình thân chủ. Việc riêng còn chưa xong, tôi đúng là bao đồng. Mỗi lần trận địa tìm người đó dùng tới, là kết cục chẳng mấy tốt đẹp.

Tôi nói lớn: “Vậy bí mật là gì? Bọn trẻ ở đây làm sao? Việc giao cho chúng là việc gì? Các người cứ giấu diếm như vậy, Thánh có sống lại thì cũng chẳng giúp được!”

“Loại thầy dù! Bọn tao không nói được mới thế! Tốt nhất là hãy đi khỏi hòn đảo này đi, từ lúc mày xuất hiện, cái Thu cháu tao đã chẳng toàn mạng rồi kìa!” Người đàn ông đó lại tức giận tiếp tục công kích tôi. À ra vậy, hóa ra là người nhà của cô gái tên Thu.

“Làm ơn đừng như thế, bác Thứ!” Một giọng nói từ xa vang lên đầy quả quyết

“Làm ơn đừng lôi Thu ra rồi đổ vấy tội này tội nọ cho người khác!” Hiệp xuất hiện trong đám đông. “Thầy Vĩnh cũng rất cố gắng rồi..Vấn đề của hòn đảo chúng ta, đâu phải từ lúc thầy xuất hiện mới có đâu, đừng vô lí như thế!” Cô gái gay gắt.

“Mày!..” Người đàn ông hậm hực.

Nói rồi Hiệp tiến tới trước mặt tôi, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nâu sâu thẳm đấy, làm tôi bối rối.

“Mai anh qua nhà mẹ Thu, em dẫn đi. Có nhiều điều anh cần biết mà người dám nói lại không có nhiều. Vì vừa có chuyện…”

“AAAAAAAA…Cứu tôi với!” Từ đằng sau con đường làng, tiếng thét vang lên như hòa vào 1 buổi tối chưa đủ khiếp hãi.

“Gì nữa thế!!” Mọi người thở than.

Hiệp nhanh chóng kéo tay tôi ra khỏi đám đông, bước phăm phăm về hướng tiếng thét đấy. Miệng cô khẽ nói:

“Lại có người vận ấn rồi!”

v:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN