Cầu Vồng Sau Mưa - Chương 27: Ời là tôi ghen rồi đó .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Cầu Vồng Sau Mưa


Chương 27: Ời là tôi ghen rồi đó .


Trong căn nhà, 2 căn phòng khác nhau, có 2 kẻ nằm thao thức về nụ hôn vừa rồi. Để kết quả là sáng mai ai cũng dậy muộn, mắt thâm quầng vì thức khuya. Họ vô tình gặp nhau nơi cầu thang, 1 kẻ đi lên và 1 người đi xuống. Người đi xuống xách dùm thùng nước lau nhà cho kẻ đi lên.

– Chào anh.

– Ờ.

Rồi người đi xuống lại đi xuống, để kẻ đi lên ngồi bệt xuống đất, lấy 2 tay để lên má, chết cha chắc mình ốm rồi. Người đi xuống cũng cảm thấy hôm nay sao trời nóng quá.

….

– Thu Phương tớ kể cái này cậu nghe.

– Gì đấy.

Nó nói nhỏ vào tai Thu Phương, nó ngại ngùng còn Thu Phương thì biến sắc. Sao, sao lại có thể như thế được. Sao anh ta lại thích con nhỏ xấu xí quê mùa này chứ.

– Thu Phương cậu sao vậy, nè.

– À, tớ ko sao. Vậy cậu có thích hắn ko.

Nó nằm dài ra bàn.

– Tớ cũng ko biết nữa.

Ko biết có thể là thích hoặc ko thích, ko đc, nhất định phải nghĩ cách nếu ko sẽ mất cơ hội. Nó đâu biết được bây giờ Thu Phương tính toán gì trong đầu.

…..

Trời Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, nó biết thế mà quên mang áo mưa theo, gần đây lại ko ai bán, khổ cho con nhỏ rồi. Nó đứng nấp vào sân nhà người ta, mưa cũng tạt vào nó, lạnh quá. Phải chi hồi sáng nó nghe lời vú Năm thì giờ đâu có thê thảm thế này. Hạo Phong trong nhà hàng đi ra thấy nó vẫn đứng đó, hắn lấy dù che cho nó.

– Sao cậu ko mang áo mưa à.

– Tôi quên mất

– Tuần sau nhớ đi làm nhé.

– Tôi biết rồi.

Nó trước khi muốn xin việc nên muốn thực tập nói cho sỏi,nó xin làm phục vụ cho nhà hàng của Hạo Phong, ở đây có nhiều người nước ngoài lắm. Họ đứng đó nói chuyện với nhau, tiếng xe kit lại khiến ai nấy giựt mình. Một tên mặt hầm hố mở cửa xe đi ra, mặc cho mưa làm ướt hắn. Con nhỏ mắt trố ra chưa được bao lâu thì bị hắn vác lên vứt lên xe, ko kịp chào ai câu nào.

– Nè, còn xe em nữa mà.

– Vứt, mua cái khác.

Nói rồi hắn phóng xe đi. Nó ko biết rằng hắn đang giận lắm, nó chỉ biết nói với hắn những điều vu vơ: hôm nay trời mưa to quá.

Đến nhà, hắn cũng vác nó vào vứt trong nhà, hắn kéo tay nó lên phòng. Hắn đẩy nó xuống giường, đè cả tấm thân rắn rỏi ướt mèm lên nó. Tiến sát môi nó, nhìn vào mắt nó.

– Em đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao.

Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Đây là lần đầu tiên nó nhìn sâu vào mắt hắn thế, nó thấy mình trong đó. Nó sắp ngạt thở mà chết mất thôi. Nó đẩy hắn ra, lấy tay để lên ngực nó, tim ơi đừng nhảy ra ngoài nghe. Nó chạy về phòng. Mấy tháng nay vậy đó, người thì chờ đợi, kẻ thì còn đang xác minh con tim muốn gì. Nó biết nó chỉ thích anh Gia Hy, nhưng sao mỗi lần bên Gia Khang tim nó lại nhảy, hay chắc là tim nó bị hỏng rồi.

Hôm nay cũng như mọi ngày, hễ gặp nhau là họ lại chào nhau, nó sẽ được ai đó quan tâm. Nhưng giờ hắn đi ngang qua nó, ko thèm hỏi nó, kỳ vậy, đáng lẽ người nên giận là nó chứ. Mặc kệ, nó ko thèm quan tâm đâu.

…..

Đúng lịch nó đi làm bên chỗ Hạo Phong, khách ở đây đông lắm, tha hồ cho nó nâng cao chuyên môn. Chủ lại là bạn nên nó cũng yên tâm phần nào.

Sáng nó đi làm, chiều nó về, mệt oắc chỉ mún lăn ra ngủ, có sức đâu mà quan tâm ai nữa. Nhưng hắn giận gì mà dai nhách ko thèm quan tâm nó thật, vậy mà còn bảo nó đặt hắn vào tim, có mà đá hắn văng cho nhanh.

– Cậu làm đây được hơn 2 tháng rồi, thẤy vất vả ko.

– Lúc đầu chưa quen lắm nên cũng vất vả thật Hạo Phong à, nay quen rồi.

– Hì, có gì ko biết thì hỏi tôi nha.

– Um, cậu.

– Hướng Dương nè, tôi có chuyện này muốn nói với cậu rất lâu rồi, tôi…

Chưa kịp dứt câu thì có khách lại vào.

– Kính chào quý khách.

Theo thói quen nó lại quay đi, Hạo Phong hơi hụt hẫn chút.

– Hướng Dương bọn tớ đến ủng hộ cậu nè.

Là Thu Phương và… hắn, sao họ lại đi chung với nhau. Mấy tháng nay nó đâu biết Thu Phương tìm mọi cách tiếp cận hắn, rồi dựng chuyện về nó và Hạo Phong. Cái bất ngờ là sao hắn lại để Thu Phương khoác tay mình, vì trước đó hắn từng nói vòng tay này chỉ thuộc về nó. Nó hơi buồn rồi đó.

– Hi mọi người đi đâu về à.

– Tớ đi cà fe vô tình gặp anh Gia Khang đang ngồi 1 mình, bọn tớ nói chuyện 1 chút rồi rủ anh ấy đến đây ăn.

À, ra vậy. Hắn cũng ko thèm nhìn nó, chỉ nhìn chằm chằm vào kẻ đứng gần nó là Hạo Phong.

…..

Bữa ăn 4 người diễn ra trong ko khí chiến tranh vậy.

– Mọi người sao vậy, ăn đi nào. Gia Khang anh ăn cái này đi nè.

Nói rồi Thu Phương gắp đồ ăn vào chén của Gia Khang. Nó cảm thấy khó chịu lắm.

– Cậu 3 của Triệu gia mà lại đến quán nhỏ nhà tôi ăn sao.

Hạo Phong khích.

– Nếu ko nể bạn tôi ko đến cái quán nhỏ lèo tèo này làm gì, tại tôi sợ đau bụng, bụng tôi yếu lắm.

Hắn cũng đâu có vừa, hắn liếc nhìn nó. Nó kéo Hạo Phong lại. Tại sao hết chỗ đi lại tới phá chỗ làm việc của nó thế.

– Nào, nào mọi người, ngồi đây là bạn mà.

– Ai là bạn của hắn.

Hạo Phong và Gia Khang cùng đồng thanh. Gia Khang đứng lên đi về, Thu Phương chạy theo. Nó cũng muốn chạy theo lắm nhưng giờ mà chạy theo nó mất việc ngay. Tội con nhỏ quá. Không khí yên lặng vài giây.

– Tôi có điều muốn nói

Cả 2 cùng đồng thanh.

– Cậu nói trước đi.

– Xin lỗi, thái độ lúc nãy của anh Gia Khang.

– Ko sao, kệ hắn. Tôi muốn cuối tuần này mời cậu đi ăn.

– Đi ăn sao? Nhà cậu cũng là nhà hàng mà.

– 7h tôi qua chở cậu nha.

– ok cậu.

…..

Cốc… cốc…

– Gia Khang anh ở trong đó ko, em muốn nói chuyện với anh, Gia Khang à.

Nó gọi cửa nhiều lần nhưng ko ai mở, có lẽ ko có người trong phòng. Nó về phòng, còn cái kẻ trong phòng giận điên lên được.

2h sáng có tiếng gõ cửa, ai vậy giờ này còn gọi nó. Nó mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa thì bị ai đó đẩy vào trong. Cái tên này, mấy giờ rồi còn chạy qua đây, ko định để ai ngủ à. Hắn áp sát nó vào tường. Mùi rượu phả vào mặt nó nồng quá.

– Em chưa từng yêu tôi sao? Em có biết yêu đơn phương người khác nó thế nào ko?

Sao nó lại ko biết chứ, nó từng đơn phương anh Gia Hy mà.

– Em có biết tôi yêu em nhiều thế nào không, em có biết tôi yêu em từ lúc nào ko. Tôi ghét em thân mật với người con trai khác, tôi ghét em nhìn người con trai khác ngoài tôi. Em muốn tôi ghen điên lên sao? Nếu em muốn vậy thì em làm được rồi đó, tôi ghen rồi đó.

Nói rồi hắn ngã vào người nó, nó còn chưa nói được câu nào mà. Nó kéo hắn lại giường nó, chứ nó ko thể kéo hắn về phòng hắn nổi. Nó kéo chăn đắp cho hắn, hắn đẹp trai thật á, mũi cao, lông mi cong dài mặt rất men. Nó cười thầm 1 kẻ như vậy lại đi yêu con vịt xấu xí là nó sao. Thôi kệ hắn nó xuống sàn nằm ngủ đây. Yêu sao? Nó và hắn có thể ko?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN