Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 12


– Sao? Nhận ra tôi chưa Quân? – Lâm Sinh cười.
– À, nhận ra rồi. Nhìn Sinh khác xưa quá nên tôi không nhận ra là đúng thôi.
– Tôi vừa gặp Phát ở ngoài đường, nghe Phát nói anh bị tai nạn nên tôi ghé qua thăm anh.
– Vâng. Cảm ơn anh nhé!
– Bạn bè cùng lớp mà khách sáo gì ông tướng? Sao? Sắp đi lại được chưa?
– Tôi cũng chẳng biết nữa. Các bác sĩ cho tôi xuất viện rồi hẹn một tháng sau tái khám. Chắc cũng không có hi vọng gì lắm Sinh à.
– Đừng tự ti thế chứ! Cho tôi xem chân anh được không?
– Được.
Lâm Sinh kéo nhẹ tấm chăn trên người Quân xuống. Cả hai chân Quân đều bị bó bột trắng tinh.
– Quân, anh có thể giơ hai chân lên một chút được không?
– Không được Sinh à. Tôi đã cố gắng lắm nhưng không thể.
Lâm Sinh gật đầu rồi đắp lại chăn cho Quân.
– Cũng không có vấn đề gì đâu, cậu đừng lo lắng quá. Cậu điều trị ở bệnh viện nào?
– Bệnh viện Quận Sáu.
– Được. Vậy lát nữa tôi qua bệnh viện Quận 6 xem qua bệnh án của cậu xem kết quả như thế nào.
– Ủa, vậy… vậy cậu là…
Phát nhanh nhảu tươi cười:
– Lâm Sinh là bác sĩ khoa xương khớp làm việc tại Mỹ đó. Vậy nên anh phải phấn chấn lên. Đôi chân của anh chắc chắn Lâm Sinh sẽ giúp anh trị khỏi. Phải không Lâm Sinh?
Lâm Sinh cười:
– Ừ. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ Quân.
Quân nhìn Lâm Sinh, cảm động:
– Cám ơn anh nhiều nha Sinh! Anh đúng là một người bạn tốt của lớp 11A4.
– Thôi có gì đâu mà anh phải khách sáo thế. Tôi là bác sĩ, bổn phận và trách nhiệm của tôi là phải chữa trị thật tốt cho bệnh nhân mà.
– Nói thật với Sinh chứ gặp lại bạn bè trong hoàn cảnh bản thân như thế này tôi thấy mặc cảm quá! – Giọng Quân buồn rầu.
– Có gì đâu, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà, nào ai có muốn mọi chuyện như thế này đúng không?
– Sinh à – Phát hỏi – Vậy cậu thấy hai chân của Quân…
– Chỉ nhìn sơ qua từ bên ngoài thì mình cũng chưa thể kết luận được gì, phải xem bệnh án của Quân mới rõ. Nhưng Quân à, cậu muốn có kết quả điều trị tốt nhất thì điều đầu tiên cậu phải có một ý chí mạnh mẽ, phải tự tin vào bản thân mình, không được mặc cảm, không được tự ti. Việc thứ hai là cậu phải ngoan ngoãn nghe lời Phát, không được tỏ thái độ tức giận hay có những hành động gì gây nguy hiểm cho đôi chân. Bằng không hai chân cậu chỉ có nước cắt cụt và ngồi xe lăn cả đời đó.
– Đấy! Anh nghe thấy bác sĩ nói gì chưa? – Phát vênh mặt hỏi Quân.
– Rồi! – Quân phì cười – Mọi chuyện tôi sẽ nghe hai người hết, được chưa nào?
Lâm Sinh gật đầu hài lòng:
– Anh nói vậy là tốt đó. Thôi cũng muộn rồi tôi phải về đây. Chiều nay tôi sẽ ghé qua bệnh viện Quận 6 rồi xem bệnh án cho anh luôn. Có gì tôi sẽ thông báo với hai người sau.
Quân gật đầu. Phát tiễn Lâm Sinh ra cửa.
– Cũng may là cậu đến và nói được những lời đó với Quân Sinh à. Chứ cứ như mấy hôm vừa rồi Quân ương ngạnh lắm, lúc nào Quân cũng xua đuổi mình không cho mình chăm sóc gì hết. Thành ra mình có muốn lo cho Quân cũng khó. Bây giờ thì mọi chuyện tốt rồi.
– Quân tự ti ấy mà. Mình hiểu chứ. Người bệnh ai mà chẳng như vậy. Đặc biệt người chăm sóc Quân lại là cậu. Quân không muốn cậu phải vất vả vì Quân.
– Mình nghĩ còn một lí do nữa là ngày xưa Quân đã từ bỏ mình nên bây giờ Quân không có đủ lòng tự trọng để đón nhận sự chăm sóc của mình đó Sinh.
– Cậu nói đúng – Đặt tay lên vai Phát, Lâm Sinh gật đầu – Cậu sẽ vất vả nhiều đấy, gắng lên nha bạn của mình!
– Ừ. Mình sẽ cố gắng vì cuộc đời của Quân và hai cháu nhỏ.
***********************
“ Choeng! “ – Cả một bình hoa mới tinh trên bàn học của Quân vỡ tan tành sau cái đập không thương tiếc của ông Trung – ba Quân.
– Quân! – Ông thét lên giận dữ – Mày lên ngay đây cho tao! Thằng súc sinh kia!
Từ dưới bếp Quân và bà Như lật đật chạy lên nhà mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“ Bịch!” – Cuốn sổ trên bàn học của Quân bị ông ném xuống đất không thương tiếc.
– Thằng súc sinh! Mày viết những thứ gì trong cuốn sổ kia! Thằng trời đánh!
Quân nhìn cuốn sổ bị đập nhàu nát trên nền nhà, mặt tái đi. Cuốn sổ ấy chính là… cuốn nhật kí của Quân.
– Ba… ba xem trộm nhật kí của con? – Quân nhìn ông Trung, lắp bắp.
– Không xem trộm nhật kí của mày thì tao đâu có thể biết được mày là một thằng bệnh hoạn như thế!
– Ba… ba nói gì? Ba nói con bệnh hoạn?
– Không bệnh hoạn mà mày ngày đêm tương tư rồi viết nhật kí với những câu chữ đầy mặn nồng về thằng Phát hả? Mày… mày đúng là một thằng súc sinh mà!
– Kìa anh! – Bà Như vội vàng lên tiếng – Có chuyện gì thì hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, đừng la lối om sòm như thế kẻo xóm làng…
– Nhẹ nhàng? – Chưa để bà Như nói dứt câu ông Trung đã gắt lên – Con trai cô trở thành một thằng bệnh hoạn như thế mà cô còn nói tôi nhẹ nhàng. Tôi có thể nhẹ nhàng được sao? Thằng Quân, mày nói cho tao nghe! Mày bị bệnh đó từ bao giờ? Tại sao mày lại bị như thế?
Bà Như lo lắng nhìn Quân. Quân nhìn ông Trung, sắc mặt dần trở lên bình thản.
– Đó không phải là bệnh đâu ba. Đó là một thứ tình cảm nảy sinh trong tim con. Từ khi sinh ra con đã có cảm tình với người cùng giới.
– Mày… – Ông Trung đờ đẫn ngã phịch xuống chiếc ghế học của Quân. Dù trong cơn nóng nảy và giận dữ, ông vẫn hy vọng thằng Quân con trai ông sẽ chắp tay xin lỗi hay nói những lời biện minh với ông rằng những gì nó viết trong cuốn nhật kí đó không phải là sự thật. Tất cả chỉ là nó muốn lưu giữ lại những kỉ niệm và tình bạn thiêng liêng giữa nó và thằng Phát mà thôi. Ông mong chờ điều đó. Nhưng thế này thì hết rồi. Thằng Quân nó ngoan ngoãn thừa nhận tát cả những gì mà ông đang lo sợ.
– Việc đã đến nước này con cũng không giấu ba nữa. Con là người đồng tính. Con yêu Phát thật lòng.
– Mày… – Ông Trung thở không ra hơi, chỉ tay vào mặt Quân – Mày… mày đúng là thằng con bất hiếu!
– Con… con xin lỗi ba! Con đã làm ba thất vọng.
– Đi đi! Cút ngay cho đỡ khuất mắt tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày! Cút ngay!
Nhìn ông Trung hoàn toàn suy sụp đến nỗi không còn nói nổi ra hơi, bà Như vội vàng chạy lại đỡ lấy chồng, nhìn Quân giục giã:
– Con còn không đi chỗ khác! Định làm cho ba con tức giận chết luôn ở đây sao?
Quân nhìn mẹ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi ra ngoài ngõ.

Chưa bao giờ bữa cơm nào lại nặng nề với gia đình Quân như bữa cơm tối ngày hôm đó. Cả ba người trong một gia đình vốn vô cùng thương yêu nhau, thường xuyên câu qua câu lại về những chuyện hết sức gần gũi của đời thường ngày nào nay tự dưng không còn nữa. Quân tránh ánh mắt ông Trung. Bà Như thi thoảng lại nhìn ông Trung với ánh mắt đầy lo lắng. Còn ông Trung, ông vừa ăn vừa nhìn chằm chặp vào mặt thằng con trai như để cố tìm ra điều không bình thường từ khuôn mặt ấy nhằm tìm phương chữa trị. Cả gia đình là một sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng chén đũa va chạm vào mâm với tiếng nhai thứa ăn nhè nhẹ.
– Thưa ba mẹ, con ăn xong rồi. – Quân bỏ chén đũa và đứng lên sau khi đã ăn xong 3 lưng chén.
– Dọn dẹp mâm chén xong rồi ở nhà không đi đâu cả. Tao có chuyện cần nói với mày. – Ông Trung cất giọng lạnh lùng.
– Dạ thưa ba! – Quân gật đầu lễ phép.
– Bây giờ mày hãy nói cho tao và mẹ mày biết mày có thể từ bỏ được căn bệnh đó không? – Ông Trung vào thẳng vấn đề khi cả gia đình đã ngồi yên vị trong phòng khách.
– Dạ thưa ba, con nói rồi, đồng tính không phải bệnh và không phải là một sự lựa chọn để có thể nói là từ bỏ hay không.
– Mày vẫn ương ngạnh hả Quân? Mày có biết mày là con trai không? Mày là con trai và mày phải yêu con gái chứ không phải là yêu cái thằng Phát đó.
– Vâng, con là con trai nhưng con là một người con trai đồng tính. Con khác với những thằng con trai khác. Con không thể yêu con gái ba à.
– Được. Nếu mày đã thừa nhận mày khác người thì tao và mẹ mày sẽ giúp mày thay đổi. Tao và mẹ mày sẽ chữa trị cho mày đến cùng chứ tuyệt đối không thể để cho mày đổ đốn như thế đâu!
– Không chữa trị được đồng tính đâu ba à. Đến các bác sĩ và y học còn bó tay thì ba mẹ làm làm sao nổi. Con nói rồi đồng tính không phải là bệnh và không thể chữa trị được đâu.
– Mày nói thế là mày muốn bản thân mày như vậy phải không? Mày không muốn trở thành người bình thường hả?
– Dù muốn cũng không được đâu ba. Mà ba thấy đấy, con đồng tính thì cũng có sao đâu? Con vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ và học tập cho thật tốt. từ năm lớp một đến nay năm nào con chẳng mang về cho ba mẹ những tấm giấy khen loại ưu? Lần đi họp phụ huynh nào ba mẹ chẳng vì con mà nở mày nở mặt? Con luôn nghe theo và làm theo mọi lời dạy bảo của ba mẹ. Con đâu có ăn chơi đua đòi và làm những việc khiến ba mẹ phỉa rơi nước mắt. Điều đó chẳng phải vẫn tốt đó sao ba?
– Nhưng cái tao cần là mày là một thằng con trai thực sự. Tao không những muốn sau này mày ra trường cầm trên tay tấm bằng nọ bằng kia, làm giáo sư này, tiến sĩ nọ mà tao còn muốn mày lấy vợ, sinh con đẻ cái để nối dong nối dõi cho cái gia đình này. Mày hiểu không Quân?
– Cuộc đời không bằng phẳng và tất cả điều ta mong ước không phải cái gì cũng dễ dàng có được. Trong một số hoàn cảnh, điều ta mong ước thật nhỏ bé và đơn giản nhưng nó sẽ mãi mãi không bao giờ trở thành hiện thực.
– Ý mày là mày không thể yêu con gái? Mày không thể yêu đứa con gái nào ngoài thằng Phát phải không?
– Dạ vâng. Con người con nó thế, ba mẹ dù đánh gãy chân con con cũng không thể nào thay đổi được.
Lắng nghe hai ba con nói chuyện từ nãy đến giờ, bà Như lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Em thấy con nó nói đúng đó anh. Nó là con trai em đứt ruột đẻ ra nên em hiểu nó. Vì vậy anh đừng làm khó con trai mình được không anh?
– Cô… – Ông Trung nhìn bà Như sửng sốt – Tại sao… tại sao từ chiều đến giờ cô có thể dửng dưng với chuyện động trời này như vậy được nhỉ? Tôi thật không thể hiểu nổi cô có phải là mẹ nó hay không nữa.
– Thật ra em biết chuyện này từ năm thằng Quân còn học lớp 9 cơ. Nói thật với anh khi ấy em cũng đau lòng lắm. Em muốn thằng Quân thay đổi và hi vọng nó sẽ thay đổi. nhưng suốt ba năm nay nó vẫn vậy, nó vẫn có tình cảm với thằng Phát. Mình không thể thay đổi nó được đâu anh.
– Hồ đồ! – Ông Trung quát – Cô biết sớm vậy sao cô không nói cho tôi hay? Sao cô không ngăn cấm nó với thằng Phát mà để hai đứa nó tự do tự tại như vậy? Cô có biết cô làm như thế là hại chết thằng Quân không hả?
– Cũng đâu có gì đâu anh. Thằng phát là cậu bé tốt, thằng Quân…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN