Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 4


Dựng xe trước sân, Quân theo Phát vào nhà. Cảm nhận đầu tiên mà Quân vừa đặt chân vào trong nhà Phát là một nơi ở quá đỗi giản dị. Trong nhà Phát vẻn vẹn một bộ bàn ghế cũ, chiếc tủ li thời xưa, hai chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế học sinh. Hết! Không ti vi, không đài, không quạt, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không có.
Đưa mắt nhìn quanh, Quân thấy nhiều miếng ốp trên tường nhà đã bị bong ra, một số nơi khác thì bị nước mưa ngấm vào lâu ngày thành ra vàng ố. Phía trên mái, có lẽ ngói cũng đã bị nứt vỡ nên nhà Phát buộc phải chèn vào nhiều tấm tôn nhỏ để ngăn nước mưa dột xuống…
Nhà Phát quá nghèo. Lúc này đây Quân mới hay điều ấy.
Song tuy có nghèo nhưng khi Quân bước vào trong nhà Phát vẫn cảm nhận được một sự gọn gàng sạch sẽ, một sự mát mẻ đến dễ chịu tuyệt vời mà cho dù một căn hộ bậc trung cũng ít khi có được.
– Mẹ ơi con đi học về rồi này! – Phát vừa chào mẹ vừa tháo chiếc cặp trên lưng xuống đặt lên chiếc bàn học sinh.
– Sao về muộn thế con? – Trên chiếc giường cạnh đó, bà Phương – mẹ Phát trở lưng quay lại nhìn – Mày về muộn nên mẹ ăn cơm trước rồi. Lát xuống bếp mà ăn.
– Dạ con biết rồi!
– Dạ con chào cô ạ! – Quân lên tiếng chào bà Phương.
Nghe có tiếng người lạ, bà Phương mới giật mình ngồi dậy. Bà nhìn Quân rồi mỉm cười trìu mến:
– Con là bạn Phát hả?
– Dạ thưa cô vâng ạ!
– Nó là cu li của con đó mẹ! – Phát vừa nói chen vào vừa cởi áo đồng phục vắt lên dây – Từ rày trở đi nó tình nguyện làm cu li đưa đón con đi học.
– Ơ hay cái thằng… ăn nói với bạn như vậy đó hả? – Bà Phương cũng không nhịn được cười trước thái độ trêu ngươi của Phát. – Mặc kệ nó đi. Ra ghế ngồi uống nước cho mát đi con!
– Dạ thôi cô cứ nghỉ trưa đi mặc kệ con. Con…
Chưa nói dứt câu thì Quân đã bị Phát lôi đi:
– Đi xuống bếp ăn cơm với mình. Đói đến sôi bụng lên rồi này. Nhanh!
Miệng thì nói, tay thì lôi. Kết quả Quân bị Phát lôi xoành xoạch xuống bếp.
– Oa! Cá kho dưa, rau muống luộc – Phát thốt lên khi mở vung nồi – Lâu lắm rồi hôm nay mẹ mới kho cá. Hôm nay mình sẽ được một phen no căng bụng cho coi.
Nhanh thoăn thoắt, Phát lấy hai chiếc chén, hai đôi đũa, múc thức ăn để lên chiếc bàn gỗ cạnh bếp rồi kéo ghế ra hiệu cho Quân ngồi xuống.
Vẻ chần chừ ngần ngại hiện rõ trên sắc mặt Quân. Thấy vậy Phát đứng lên thẳng thừng ấn vai Quân ngồi xuống.
– Ngồi xuống ăn đi ông nội. Đói lắm rồi còn gì nữa. Phải ăn thì mai mới có sức làm cu li chở tôi chứ!
Quân nhìn Phát mỉm cười. Cậu thật không ngờ tuy hoàn cảnh gia đình Phát khó khăn như vậy nhưng Phát không hề tỏ ra một chút tự ti hay mặc cảm gì với cậu. Phát vô tư cười, vô tư nói, vô tư coi cậu như một người thân thích trong gia đình. Điều này làm cho Quân mừng vui và cũng phục Phát lắm. Nếu đổi lại là Quân, chưa chắc cậu đã có đủ nghị lực để mời Phát về nhà dùng cơm trong hoàn cảnh gia đình như thế.
– Sao? Cá mẹ tôi kho ngon không? – Phát hỏi khi thấy Quân gắp một miếng cá cho vào miệng.
– Ừ ngon. Ngon lắm! – Quân gật đầu khen ngợi.
– Thế thì ăn nhiều một chút. Này, ăn đi! Miếng này nạc này không có xương nên không lo bị hóc. – Phát vừa nói vừa gắp một miếng cá ngon nhất để vô chén của Quân.
Quân mỉm cười hạnh phúc trước sự quan tâm của Phát. Nhưng nụ cười cậu ngay lập tức vụt tắt thay vào đó là cái nhìn tóe lửa khi chợt phát hiện ra ẩn tình trong câu nói của Phát: “Không lo bị hóc.”
– Nhìn cái gì? – Phát phì cười khi biết Quân đã hiểu ra lời lẽ châm biếm của mình.
– Cậu được lắm – Vẫn cái lừ mắt đáng sợ nhưng tràn đầy yêu thương – Mai đi học rồi tôi cho cậu xuống cống.
Phát cười tít mắt. Cặp mắt ẩn dưới cặp kính cận đẹp mê người làm tim Quân như lỗi nhịp.
Chẳng biết vì đói, vì thức ăn ngon hay vì vừa ăn vừa được chiêm ngưỡng dung nhan của vị thiên thần mà bấy lâu nay mơ mộng mà sao Quân thấy ăn ngon thế không biết. Chưa đầy mười phút cậu đánh sạch trơn ba chén cơm đầy. Đến chén thứ tư cậu chìa về phía Phát thì…
“ Keng! Keng! Keng!…”
Phát vừa dùng đũa gõ nồi vừa nghiêng miệng nồi về phía Quân. Cả chiếc nồi sạch trơn không còn một hạt.
Xấu hổ đến đỏ cả mặt, Quân đặt chén xuống mâm và ngập ngừng chống chế:
– Ai bảo… ai bảo mẹ Phát nấu cơm ngon quá làm chi. Làm Quân…
– Làm Quân ăn vẫn chưa thích chứ gì? – Phát trêu – Vậy mai mốt góp gạo góp tiền qua đây mẹ tôi nấu cho ăn luôn thể.
– Okê! Quân đồng ý! – Biết Phát đùa, Quân vui vẻ hòa theo.
– Thôi được rồi. Bây giờ Quân lên nhà uống nước đợi Phát rửa chén xong thì mình cùng đi nghỉ trưa.
– Nghỉ trưa?
– Ừ.
– Không… không được đâu – Mặc dù trong lòng muốn gần chết nhưng Quân biết mình không thể đồng ý lời mời tuyệt vời này được – Quân… Quân phải về không thì ba mẹ la. Muộn… muộn quá rồi mà.
– Ừ ha – Giờ thì Phát cũng mới sực nhớ ra – Vậy thì Quân lên nhà uống nước rồi về đi không ba mẹ lại la.
– Khỏi uống – Quân cười – Vừa nãy Quân uống nước chan no căng bụng rồi. Thôi Quân về nha. Mai Quân sẽ chở Phát đi học. Nhớ chờ Quân nhé!
Lời chưa dứt mà Quân đã chạy ra sân, leo luôn lên chiếc xe đạp phi ra ngõ, mất hút trong cái nắng trưa. Đúng là hành động của trẻ con, nói về là nhảy lên xe về luôn, ngay cả chuyện lên nhà chào mẹ Phát một câu Quân cũng không nhớ đến.
***************************
“ Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời đối với mình. Cuối cùng thì Phát cũng đã nhận lời để mình làm nhiệm vụ đưa đón đi học. Chỉ tưởng tượng ra cảnh ngày ngày mình được chở Phát sau lưng là mình đã thấy hạnh phúc lâng lâng như thế nào ấy. Ôi thích ghê cơ! Chưa hết! Cũng trong ngày hôm nay mình còn được Phát mời về nhà và dùng cơm chung nữa chứ. Công nhận cơm rau muống luộc ăn với cá kho mà mẹ Phát nấu ngon dã man, làm mình đánh sạch sành sanh tới ba chén. Nếu khi ấy trong nồi mà còn cơm thì có lẽ mình phải ăn thêm được tới hai chén nữa cũng không biết chừng ấy chứ. Đáng tiếc là đang ăn ngon thì hết cơm. Mà bây giờ nghĩ lại mình mới thấy sao mình có thể thản nhiên ăn một cách vô tâm như vậy nhỉ? Mẹ Phát nấu cơm có hai suất, số cơm còn lại trong nồi chắc chắn không còn nhiều, thế mà mình ăn tới ba chén. Vậy còn Phát ăn… Ôi chúa ơi tha tội cho con! Lỗi không phải tại con à nha. Tại cơm của nhà Phát ngon. Mà cũng tại Phát nữa. Ai bảo Phát ăn chậm quá làm chi, có đói thì cũng ráng mà chịu. Hi hi!
Nói thế thôi chứ cứ nghĩ đến chuyện Phát phải chịu đói là mình đã thương Phát đến vãi cả linh hồn ra ấy chứ! “
***************************
– Ê, Phát ơi! – Mới hơn sáu giờ mà chiếc xe đạp của tên Quân đã chễm chệ đứng hiên ngang trong sân nhà Phát, còn Quân thì lấp ló ngoài cửa ngó vô trong nhà – Phát ơi, đi học không Phát ơi!
– Có! – Tiếng trả lời phát ra từ phía sau vườn. Quân quay lại nhìn thì thấy Phát và bà Phương mỗi người bưng trên tay một rổ rau khoai lớn.
– Làm gì mà tới nhà tôi sớm vậy? – Phát vừa hỏi vừa đặt rổ rau xuống sân giếng.
– Thì… – Quân ấp úng – Thì mình đến đón Phát đi học mà.
– Trời! Cu li mà siêng năng dữ ta! – Phát châm chọc – Đợi tôi một chút nhá, tôi rửa chân tay thay quần áo rồi đi liền.
– Quân hả con? Sao đi học sớm thế? – Bà Phương nhìn Quân mỉm cười trìu mến.
– Dạ con tranh thủ đến đón Phát sớm một chút thôi mà cô.
– Ừ. Con vô nhà chơi đợi Phát một chút nhé!
– Dạ thôi con đứng đây cũng được. Cô làm gì thì cứ làm đi mặc kệ con.
Bà Phương mỉm cười ngồi xuống sân giếng rồi nhẹ nhàng lựa những ngọn rau khoai bó thành từng mớ nhỏ. Có lẽ tý nữa mẹ Phát sẽ mang số rau này ra chợ bán. Quân đoán như vậy.
Mười lăm phút sau Phát từ trong nhà bước ra trong trang phục học sinh quen thuộc. Ngồi lên xe, Phát không quên chào mẹ:
– Con đi học ạ!
– Ừ!
– Con chào cô con đi học ạ!
– Ừ. Đi cẩn thận nha con!
– Dạ!
– Ê Quân, sao không đợi mình ở nhà, khi nào mình đi qua mình gọi. Đạp xe lại đây đón mình làm gì? Mệt chết!
– Có gì đâu. Cái công mình đợi Phát thì thà rằng mình đạp xe lại đây đón Phát cho nhanh, để Phát lạch bạch đi bộ từ nhà đến nhà mình thì mệt Phát. Mình thương lắm!
– Thật không vậy? – Phát cười – Vậy từ nay ngày nào cũng phải lê xác sang đây đón tôi đó, nghe chưa?
– Dạ nghe, tiểu ông chủ!
– Ngoan dữ! Hi hi hi hi!
– Mà sáng ra Phát dậy lúc mấy giờ?
– Năm giờ.
– Sao dậy sớm thế?
– Thì dậy sớm tranh thủ rang cơm ăn sau đó ra vườn hái rau giúp mẹ thì đi học mới kịp giờ được chứ?
– Ngày nào Phát cũng như vậy hả?
– Ừ.
– Phát chăm chỉ ghê. Chẳng bù cho mình, gần sáu giờ mà mẹ gọi lăn gọi lóc mình cũng chả chịu dậy.
– Thì mình với Quân hoàn cảnh khác mà. Mình phải cố gắng đỡ đần mẹ thì mẹ mới đỡ vất vả hơn một chút.
– Ba Phát đâu?
– Mình cũng chẳng biết nữa. Nghe mẹ nói thì ba đi làm ăn xa từ hồi mình mới năm tuổi cơ. Mình cũng chẳng hiểu sao chả bao giờ thấy ba về thăm mẹ con mình nữa.
Không ngoảnh mặt lại nhìn nhưng qua lời nói Quân biết Phát đang buồn lắm. Biết không nên tiếp tục chủ đề này, Quân đùa vui:
– Mai mốt Quân xin chuyển sang lớp Phát.
– Để làm chi?
– Để ra về cùng nhau thì Quân mới chở Phát về được chứ. Mắc công Phát về sớm, Quân về muộn thì lấy ai chở Phát về?
– Thôi – Phát phì cười – Đâu cần quan trọng đến thế. Khi nào Quân về sớm thì cứ về trước, còn khi nào Quân về muộn thì Phát về bộ cũng có sao đâu, chuyển lớp làm gì cho phức tạp?
– Mặc kệ – Quân nói một câu chắc chắn – Chắc chắn mình sẽ chuyển đến lớp Phát học cho coi.
Những lời nói hôm ấy Phát cứ tưởng Quân chỉ vui miệng nói đùa nhưng ai ngờ chỉ sau đó một tuần Quân chuyển luôn vào lớp Phát.
– Thầy xin giới thiệu với cả lớp – Thầy giáo chủ nhiệm lớp 8A3 vui vẻ chỉ vào Quân – Đây là bạn Nguyễn Tiến Quân học lớp 8A2, từ hôm nay bạn sẽ chuyển vô lớp mình học.
Đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính cận mở to hết công suất. Phát thật sự ngỡ ngàng và sửng sốt.
Cả lớp nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào thành viên mới. Thầy giáo mỉm cười vui vẻ:
– Thôi được rồi. Quân, em tự tìm cho mình một chỗ ngồi phù hợp rồi chúng ta vào học nhé!
Quân dạ nhẹ rồi đưa mắt khắp lớp tìm đối tượng thân yêu. Chưa đầy năm giây, cậu nở nụ cười thật tươi rồi bước đến ngồi bên cạnh Phát.
– Ngồi lui vô cho mình ngồi với!
Chẳng hiểu sao Phát thấy tim mình tự dưng xao xuyến đến lạ. Một cảm giác thật vui, thật hạnh phúc mà chưa bao giờ cậu trải qua ùa đến.
– Tự dưng chuyển sang đây học làm chi vậy? – Phát hỏi.
– Thì như những những gì đã nói tuần trước thôi, Phát không nhớ hả?
– Có cần thiết phải vậy không?
– Cần chứ. Không cần ai tự dưng rỗi hơi chuyển sang đây học làm chi?
Phát mỉm cười. Cái tên Quân này thật là…quan tâm đến người khác một cách quá thể làm người ta phải ngất ngây trong cảm động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN