Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 7


– Quân này – Một buổi tối nhân lúc ông Trung chồng bà đi vắng, bà lại gần bàn học của Quân và nhẹ nhàng vào câu chuyện – Con hãy nói thật cho mẹ biết có phải con rất thích thằng Phát đúng không?
Quân giật mình nhìn bà Như. Bà vừa hỏi Quân một câu hỏi đầy thẳng thắn. Câu hỏi tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát chứng tỏ cho Quân biết mẹ cậu đã hiểu hết tất cả mọi chuyện giữa cậu và Phát, điều đó nhắc nhở cho cậu biết dù cậu có muốn chối cũng không thể nào chối được.
– Đúng là con rất thích Phát – Quân trả lời mẹ một cách dứt khoát và thành thật. Điều này đúng với tính cách Quân, một con người luôn thẳng thắn và dứt khoát.
– Dù đã biết mọi chuyện chắc như đinh đóng cột nhưng không hiểu sao khi nghe chính miệng con trai thừa nhận như vậy bà Như vẫn không tránh khỏi một cái nhói trong tim.
– Phát là một cậu bé tốt. Không chỉ có con mà ngay cả mẹ cũng cảm thấy quý mên nó – Bà Như cố ý nhấn mạnh 2 chữ “ quý mến” như thể để có hi vọng thay đổi được phần nào.
– Không! Mẹ hiểu lầm rồi. Tình cảm của con dành cho Phát không phải là hai từ “ quý mến “ như mẹ vừa nói. Con yêu Phát. Tình yêu của con dành cho Phát cũng giống như tình yêu mà ba dành cho mẹ vậy.
Bà Như không biết ngồi trước mặt bà bây giờ là một thằng con trai mới bước sang lớp 9 chưa được bao lâu hay là một người đàn ông trưởng thành rồi nữa. Lời nói đầy dứt khoát, đầy khẳng khái của Phát làm bà như ớn lạnh.
– Con có biết con vừa nói cái gì không hả Quân? Tình yêu? Con hiểu gì về tình yêu? Tình yêu là sự gắn kết hai trái tim giữa một người con trai và một người con gái. Chỉ có một trai và một gái thôi con hiểu không? Con và Phát đều là con trai thì làm sao gọi là tình yêu được?
– Mẹ à, mẹ đừng cố ý đánh lừa chính bản thân mình nữa. Con hiểu là mẹ biết tình cảm của con dành cho Phát là tình yêu nên mẹ mới nói chuyện với con về vấn đề này. Vì vậy sao mẹ phải cố ý chối bỏ chuyện hai người con trai yêu nhau và dứt khoát nói rằng tình yêu chỉ tồn tại duy nhất giữa nam và nữ?
Đúng. Bà đang cố ý chối bỏ điều mà bà biết là có thể, và nó đang tồn tại trong con trai bà. Thằng Quân con bà đúng thật là không còn trẻ con như bà nghĩ.
– Nhưng…
– Nhưng hai người con trai yêu nhau là không bình thường, là đi ngược lại với luân thường đạo lí. Rồi chuyện này sẽ khống có kết quả tốt đẹp đâu Quân à. Vì vậy nên mẹ mong con sẽ chấm dứt chuyện này. Con hãy có một khoảng cách nhất định với Phát trước khi tình cảm của hai đứa ngày càng thêm sâu nặng.
– Không đâu mà mẹ! Thế kỉ XXI rồi. Chuyện tình yêu đồng giới không còn gì là bất thường nữa. Nhà nước mình đã không còn cấm hôn nhân đồng giới, điều đó đồng nghĩa với chuyện những người đồng giới yêu nhau nhất định sẽ có một cuộc đời hạnh phúc. Và nền tảng của sự hạnh phúc đó chính là sự đồng ý đầu tiên của thân nhân trong gia đình. Vì vậy nếu mẹ muốn con hạnh phúc, chắc chắn mẹ sẽ không ngắn cấm con.
“ Muốn con hạnh phúc? “ Người mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc chứ? Chính vì vậy nên lúc này đây, vì hạnh phúc của con trai nên bà Như mới nói với con trai chuyện tình cảm éo le này. Nói để nó biết tình cảm này là đau khổ. Nói để nó nhận ra chuyện nó yêu và cưới một người con gái mới là hạnh phúc.
– Con là con trai, con phải yêu và cưới một người con gái thì cuộc sống của con mới thực sự hạnh phúc.
– Vâng. Sẽ là hạnh phúc như lời mẹ nói nếu con là một người con trai thật sự. Nhưng mẹ à, con là gay. Con không yêu con gái, và không thể lấy con gái làm vợ được. Mẹ bắt con lấy con gái chẳng khác nào bắt thái giám lấy vợ cả. Mẹ thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu con cưới một người con gái mà cả đời con không chạm vào người cô ta? Khi ấy con đau khổ, cô ấy đau khổ, ba mẹ cũng vì chuyện của chúng con mà đau khổ. Cả gia đình mình sẽ đau khổ đó mẹ à. Còn con cưới Phát, con hạnh phúc, Phát hạnh phúc, ba mẹ chắc chắn cũng vì hạnh phúc của con và Phát mà hạnh phúc theo. Điều đó là đương nhiên mẹ à.
Bà Như xê xẩm mặt mày trước lời nói của Quân. Nguyên nhân vì đâu mà một đứa con trai mới học lớp 9 lại có những lời lẽ đanh thép và chín chắn đến mức độ này? Đúng là bà chưa hề nghĩ tới hậu quả khi con trai bà nếu là gay mà lại đi cưới một người con gái.
– Nhưng con mới học lớp 9, con còn chưa thực sự trưởng thành. Có thể con không phải là gay, có thể tình cảm của con với Phát bây giờ chỉ là một thứ tình cảm nhất thời và bồng bột?
– Cái này thì mẹ nói đúng. Thật ra con chưa thực sự trưởng thành nên cũng chưa chắc chắn được điều gì hết. Bởi vậy nên con sẽ đợi, đợi bản thân mình trưởng thành hơn rồi sẽ biết thực sự mình là con người như thế nào rồi ra quyết định cho con người thực sự của con. Nhưng có điều này con muốn hỏi mẹ.
Ánh mắt Quân nhìn thẳng vào mắt bà Như. Bà thấy đôi mắt Quân như đang dần mờ ướt.
– Nếu con thực sự là gay. Nếu con thật lòng yêu Phát thì mẹ có chấp nhận chuyện tình cảm của con không?
Bà Như nhìn Quân, mỉm cười trìu mến:
– Chỉ cần con được hạnh phúc thì mẹ sẽ làm tất cả để chấp nhận và bảo vệ con.
************************
Nước mắt bà Như trào tuôn từ bao giờ. “ Quân ơi – Bà gọi thầm tên con trai trong đầu – Mẹ đã chấp nhận tình cảm thật sự của con, mẹ đã mong con chon Phát, vậy tại sao con lại là người không chấp nhận? “
– Kìa bác, bác sao thế? – Phát nhìn hai mắt bà Như, ngạc nhiên hỏi.
– Ừ, không sao – Bà Như gượng cười đưa tay lau nước mắt – Tại bác nhớ tới chuyện ngày xưa thôi.
Vừa lúc đó thì bà Phương cũng đi bán hàng về. Vừa vào tới nhà bà đã hỏi ngay:
– Thế nào rồi bà? Hôm nay bà có khỏe không?
– Tôi thì vẫn cứ thế thôi. Nhưng cũng không có gì đáng lo đâu bà à. Chỉ tội cái nằm ở đây phiền bà và cháu Phát…
– Ấy chết, bà đừng nghĩ vậy. Mẹ con tôi luôn coi bà và thằng Quân như người thân trong gia đình từ lâu rồi còn gì? Bà cứ chịu khó ăn uống cho mau khỏe, không phải nghĩ ngợi gì hết. Có như vậy tôi và thằng Phát mới bằng lòng.
Bà Như khe khẽ gật đầu. Phát đứng lên rồi nói:
– Thôi tối rồi con phải đến chỗ Quân đây. Mẹ ở nhà nói chuyện bới bác Như nhé!
– Ừ. Con đi đi!
– Phát này, nếu thằng Quân có lỡ nói gì làm cháu không bằng lòng thì cháu cũng đừng giận nó nha Phát – Bà Như nhìn Phát, dặn dò – Nó bây giờ thân tàn ma dại nên nhiều lúc quẫn trí mất khôn. Để nay mai bác về bác cho nó một trận.
Phát cười:
– Dạ vâng cháu biết mà. Thôi bác nghỉ đi cháu đi đây ạ!
***********************
Trên đường đến nhà Quân mà Phát cứ mường tượng đến chuyện không biết tý nữa sẽ phải đối mặt với Quân như thế nào nữa. Cứ như chuyện xảy ra lúc chiều thì Phát biết Quân sẽ lớn tiếng, sẽ lăng mạ, sẽ đuổi Phát ra khỏi nhà là điều hoàn toàn không tránh khỏi. Phát sẽ phải đối diện với giọng nói với ánh mắt đầy khó ưa của Quân. Trái tim Phát chắc chắn sẽ tan nát như bị hàng trăm hàng ngàn mũi dao xuyên thấu. Nhưng kệ! – Phát chép miệng – Chuyện đã đến nước này thì cứ để nó muốn đến đâu thì đến.
Dựng xe trước sân rồi Phát bước vào trong nhà. Nhìn vào phòng ngủ, Phát thấy bé Cường và bé Vũ đang quấn quýt bên Quân.
– Ba ơi ba, khi nào thì ba sẽ đi lại được vậy? Con muốn ba dẫn anh em con đi chơi công viên nước – Bé Cường nằm bên phải Quân, dang cánh tay nhỏ xíu ôm ngang bụng Quân, nhõng nhẽo.
– Không, con không muốn đi chơi công viên nước – Nằm bên trái, bé Vũ ngay lập tức phản đối lời anh – Con muốn ba dẫn con đi chơi vườn bách thú cơ. Con muốn được xem voi, xem hổ, cả ngựa, cả gấu nữa, đẹp ơi là đẹp!
– Không ba ơi, con muốn đi chơi công viên nước!
– Thôi được rồi – Quân cười nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ – Hai đứa đợi chân ba khỏi rồi hai đứa muốn đi chơi ở đâu ba sẽ dẫn hai đứa đi hết. Để ba tính xem nào. Thứ bảy mình sẽ đi công viên nước còn chủ nhật đi vườn bách thú. Chịu không nào?
– Dạ chịu! – Bé Cường thích trí vỗ tay – Hoan hô ba! Để con thưởng cho ba một nụ hôn nè! Moak! Hi hi!
– Con nữa. Con cũng muốn hôn ba! – Không chịu kém phần anh, bé Vũ cũng nhào tới hôn lên má Quân tới tấp.
– Thôi được rồi! Thôi được rồi hai ông tướng! Nước bọt bắn hết lên mặt ba rồi kìa. Ừm… Moak! Moak! – Quân cũng ôm lấy hai đứa con, hôn lên má chúng và hạnh phúc ôm chặt chúng vào lòng.
– Ba ơi – Bé Vũ thủ thỉ – Khi nào ba mới khỏi chân vậy ba?
– Ừm… Sắp rồi con. Khoảng ít ngày nữa thì ba sẽ khỏi. Khi đó ba còn phải đưa đón hai hoàng tử của ba đến trường nữa chứ.
– Không. Con chỉ cần ba khỏi chân rồi dẫn anh em con đi chơi thôi. – Bé Cường nhanh nhảu đáp.
– Ủa? Thế hai đứa không thích ba đưa đi học à?
– Dạ không phải. Nhưng đã có chú Huy đưa tụi con đi học rồi mà. Ngày nào đi với chú ấy chú ấy cũng mua kem rồi bim bim cho con ăn. Không có như mẹ. Mẹ lúc nào cũng vội vã thả chúng con ở cổng trường rồi đi mất. Đã thế mẹ lại thường xuyên đến muộn làm cho con và em đứng đợi ở cổng trường mỏi chân ơi là mỏi. Chú Huy không thế.
– Vâng. Con thích chú Huy hơn mẹ! – Bé Vũ cũng ngây thơ nói.
Nghe lũ trẻ nhắc đến Phát, ánh mắt Quân buồn đi. Trong lòng lại mơ hồ một cảm xúc trĩu nặng mà từ chiều đến giờ Quân không tài nào dứt ra được.
– Sao hôm nay chú Huy đến muộn thế ba nhỉ? – Bé Cường tỏ vẻ suy nghĩ – Mọi hôm chú ấy đến sớm lắm cơ mà.
– Ừm… Có lẽ tối nay chú Huy sẽ không đến đâu con.
– A! Chú Huy – Quân vừa dứt lời thì bé Vũ đã reo lên khi nhìn thấy Phát ở phía cửa – Con chào chú Huy ạ! – Bé reo lên rồi nhanh nhảu chạy xuống giường ôm chầm lấy chân Phát.
– Ừ, chú chào con! Con ngoan lắm! – Phát nhè nhẹ xoa lên mái tóc mượt mà của bé Vũ.
– Con cũng chào chú Huy! – Bé Cường cũng đã xuống giường và ôm chặt lấy lưng Phát từ lúc nào – Sao hôm nay chú đến muộn thế?
– Ừ, chú xin lỗi hai con nhé, hôm nay chú bận một chút việc. Nào! Hai con đói chưa nào? Chú mang cơm đến cho hai con đây. Nào, lại bàn ăn đi hai con. Hôm nay chú mua gà rán KFC đó. Nào! Lại đây!
Phát vừa nói vừa nhanh nhẹn đẩy hai đứa trẻ về phía bàn ăn rồi tháo túi ni lông lấy ra hai xuất cơm hộp.
– Hôm nay hai đứa phải ăn thật nhiều vào thì lần sau chú mới mua nhiều đồ ăn ngon nữa. Chịu không nào?
– Dạ chịu! – Bé Cường và bé Vũ đồng thanh.
– Ngoan lắm! Bây giờ thì hai đứa tự xúc ăn nha! Ai mà không cẩn thận để cơm vãi ra nhà là chú đánh đòn đó, nghe chưa nào?
– Dạ nghe!
Trên giường bệnh, nhìn hai đứa trẻ vui vẻ quấn quýt bên Phát mà chẳng hiểu sao Quân bất giác mỉm cười. Anh thấy căn nhà nhỏ bé của anh như đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc vô cùng lớn mà rất lâu rồi… Không đúng! Phải nói là chưa bao giờ gia đình anh có được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN