Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi - Chương 103: PN6: Chuồn Đi Chơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi


Chương 103: PN6: Chuồn Đi Chơi


Tiểu Mao Lư hoàn thành kế hoạch đầu tiên trong thời gian ngắn, trong lòng hào hứng vô cùng. Nó đương nhiên không biết rằng “thành quả” của mình đã rách một lỗ to trong ngày nhậm chức đầu tiên, còn là miếng rách không thể vá lại, vì thế nó vẫn tràn đầy nhiệt huyết như cũ.

Hôm nay nó lại cầm vải may nội y và bao kim chỉ ghé nhà Hàn Húc.

Hàn Húc không có nhà, y có việc phải đi tìm Trần Hoa Chương và Trần Húc Dương, trong nhà chỉ còn một mình Tiểu Mộc Tượng.

Tiểu Mộc Tượng thấy Mao Lư huynh đệ cứ liên tục may nội y thì không khỏi tò mò: “Tiểu Mao Lư, ngươi lại may nội y à?”

Trên đường tới đây Tiểu Mao Lư đã vắt óc suy nghĩ nên trả lời người lớn thế nào về việc bộ nội y lần này lớn hơn bộ nội y lần trước, lúc này thấy chỉ có Tiểu Mộc Tượng bèn không giấu diếm, nhỏ giọng nói: “Ta may cho Thường Nhạc ca ca nhà ta.”

Tiểu Mộc Tượng cười: “Ta biết ngay mà, bảo sao đột nhiên người chăm chỉ may vá thế. Vậy người tự cắt vải à?”

Tiểu Mao Lư gật đầu chắc nịch, nói: “Ừm, ta đều tự cắt hết mà, ta biết rất rõ kích cỡ y phục của Thường Nhạc ca ca.”

Thạch Thường Nhạc có dáng người gần bằng đại ca của nó, cho nên nó trộm lấy y phục của Tiểu Hổ để đo kích cỡ, cảm thấy như vậy rất ổn. Hơn nữa nó đã thành công một lần! Cho nên Thường Nhạc ca ca hẳn là mặc vừa y phục nó may!

Tiểu Mộc Tượng cũng cảm thấy tự may đồ cho người trong lòng của mình rất tốt, hơn nữa quá trình này nên tự mày mò từng bước, cho nên Tiểu Mao Lư không cần nó hỗ trợ, nó cũng sẽ không xen ngang. Hai tiểu ca ngồi cạnh nhau vừa tán gẫu vừa làm việc của mình.

Kỳ thực Tiểu Mao Lư ngại không dám nói, hôm nay nó tới đây ngoài việc tiếp tục may nội y thì còn muốn học cách làm hà bao. Thứ này cũng là món đồ tùy thân, nó muốn may tặng Thạch Thường Nhạc một chiếc. Có điều trình độ may vá của nó tựa hồ còn chưa đủ để làm ra một chiếc hà bao chắc chắn.

Quan trọng chính là, nội y là đồ mặc lót bên trong, lỡ may xấu một chút sẽ không ai nhìn thấy, nhưng hà bao thì không như vậy.

Tiểu Mao Lư may nội y mà trong lòng không yên, nó thầm nghĩ lần sau sẽ mang ít vải khác đến học may hà bao, cứ nói là vải vụn còn thừa đem ra luyện tay nghề vậy.

“Ai nha, Tiểu Mao Lư, sao ngươi lại khâu kín ống quần vào thế?” Tiểu Mộc Tượng lơ đãng ngó sang, mắt thấy ống quần trên tay Tiểu Mao Lư đã bị khâu kín miệng thành một cái bao bố.

“Ài, hỏng rồi, ta thất thần.” Tiểu Mao Lư bắt đầu cắt chỉ.

“Ngươi đừng cuống, vẫn còn thời gian mà. Cứ từ từ, đừng cắt hỏng vải.” Tiểu Mộc Tượng rất cẩn thận dặn dò, vô cùng kiên nhẫn trấn an Tiểu Mao Lư. Nó cười nói: “Mấy hôm nữa ta cũng sẽ may nội y cho đại ca ngươi.”

“Ai nha nếu không chúng ta lên trấn đi dạo đi?” Tiểu Mao Lư đề nghị: “Đi mua thêm nhiều vải may y phục một chút, dù sao trời cũng đang nóng lên, nên may xiêm y mỏng một chút.”

“Hai chúng ta đi ư?”

“Đúng vậy, không thì sao? Nói với cha, cha nhất định sẽ không đồng ý. Từ năm ta tròn mười hai tuổi đến nay cha quản rất nghiêm, không cho ta tùy ý đi khắp nơi đâu.” Tiểu Mao Lư ngẫm lại thấy sốt ruột. Nó chính là kiểu người không thể ngồi im một chỗ quá lâu!

“Nhưng mà, nhưng mà, chỉ sợ không hay lắm. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi nói hai chúng ta phải làm thế nào?” Tiểu Mộc Tượng rất do dự. Nó cũng muốn lên trấn đi dạo, nhưng trước đây nó đều đi cùng người nhà. Lần này nếu chỉ có nó và Tiểu Mao Lư, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm. Ai bảo cái tên đệ đệ Mao Lư này của nó lại ưa nhìn đến vậy!

“Ta có cách!” Tiểu Mao Lư thuyết phục hồi lâu cuối cùng cũng dụ dỗ được Tiểu Mộc Tượng, nó gói ghém kim chỉ rồi trước tiên quay về nhà.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Tiểu Mao Lư lại cầm bọc vải và kim chỉ nói với La Phi mình sang nhà Tiểu Mộc Tượng học may vá, La Phi đương nhiên không nghi ngờ gì. Khó lắm đứa nhỏ nhà mình mới chịu khó học may, không nên đả kích tinh thần của nó lúc này. Vì thế y khoát tay nói: “Đi đi, nhớ về sớm một chút.”

Tiểu Mao Lư rất phấn khích vì kế hoạch đã thành công, sau khi ra ngoài liền chạy thẳng tới học đường.

Các đệ tử đều đang nghỉ đông, học đường không một bóng người, Tiểu Mao Lư chờ ngoài cổng một lát mới thấy Tiểu Mộc Tượng lật đật chạy đến.

Tiểu Mộc Tượng lần đầu tiên làm chuyện kíc.h thích như vậy, nó nắm chặt bao đựng tiền trong tay áo, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng: “Thật sự phải đi sao?”

Trên đường tới đây Tiểu Mao Lư còn lo Tiểu Mộc Tượng không thể ra khỏi nhà, thấy người lúc này đã xuất hiện ở đây sao nó còn bỏ lỡ cơ hội, lập tức lôi người hướng về phía cửa thôn.

Đầu xuân, sáng sớm và tối muộn đều rất lạnh, ban ngày tuyết mới tan. Lúc này mặt trời còn chưa lên cao, tuyết trên đường vẫn chưa tan hết cho nên không quá khó đi. Sáng sớm cũng không có thôn dân nào ra đường chịu lạnh, Tiểu Mao Lư và Tiểu Mộc Tượng rất nhanh đã ra khỏi thôn Hoa Bình. Lúc này Tiểu Mao Lư lấy chút nhọ nồi bôi lên mặt hai đứa.

Trước kia nó từng nghe cha kể, mỗi lần lên trấn mà không có ba ba đi cùng bảo vệ, cha nó sẽ bôi nhọ nồi lên mặt làm ra bộ dạng bẩn hề hề, như vậy người ngoài liền không để ý đến y.

Tiểu Mộc Tượng dở khóc dở cười, nhưng đã đi đến đây cũng chỉ có thể kiên trì bước tiếp.

“Haha, trông như cục than ấy.” Tiểu Mộc Tượng bôi cả nhọ nồi lên quần áo của mình, trông nó như vừa chui ra từ xó bếp: “Bây giờ không sợ nữa rồi.”

“Ai Tiểu Mao Lư, ngươi nói chúng ta có nên đi nhanh một chút không? Bằng không trước khi trời tối không kịp về, khẳng định sẽ ăn mắng đó.” Tiểu Mộc Tượng cực kì bất an trong lòng, lúc rời khỏi nhà nó nói với mọi người mình đi tìm Tiểu Mao Lư, sau đó đi thăm ngoại gia cùng Tiểu Mao Lư.

Lúc này La Thiên và Lý Nguyệt Hoa đã chuyển sang chỗ ở mới, tuy căn nhà này không lớn bằng nhà của mấy đứa con, nhưng hai lão nhân gia cũng sống rất thoải mái. Chỉ là bọn họ hơi quạnh quẽ, trước kia trong nhà đông con cháu, lúc nào cũng náo nhiệt, về sau từng đứa lập gia đình riêng, trong nhà chỉ còn hai ông bà.

La Phi thường xuyên đưa Tiểu Hổ và Tiểu Mao Lư về thăm ngoại gia, cho nên Tiểu Mao Lư mới lên kế hoạch để Tiểu Mộc Tượng xin phép cha mẹ đi vấn an trưởng bối cùng nó, Hàn Húc và Trần Hoa Chương đương nhiên không phản đối.

Dù sao nơi đó cũng chỉ có hai lão nhân gia, bọn nhỏ đi thăm trưởng bối cũng là hiếu tâm.

Hiện tại chỉ mong Bồ Tát phù hộ đừng để ai phát hiện là được.

“Chúng ta lên trấn sau đó trực tiếp đến tiệm vải, mua xong vải sang phường thêu mua chỉ, cùng lắm là mua thêm chút đồ ăn vặt thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, khẳng định sẽ về kịp mà.” Tiểu Mao Lư kéo tay Tiểu Mộc Tượng: “Mộc Mộc ca có mệt không?”

“Ta vẫn ổn.” Tuy đường đi không quá khó khăn nhưng hôm nay có gió lớn, hơn nữa thời tiết vẫn giá rét, đi một lát liền cảm thấy bàn chân tê cứng.

“Tiếc là không ghé tiệm của Vạn đại bá mua canh lòng dê được, ăn một bát canh lòng dê sẽ ấm áp hơn.” Tiểu Mao Lư rất thích ăn cay, món tủ của nó là các món thịt dê.

“Ngươi đừng nói nữa, ta nghe mà thèm.” Tiểu Mộc Tượng bị gió tạt đến nỗi tóc mái trên trán hất ngược hết ra sau.

“Chờ ngươi và đại ca ta thành thân xong, ta sẽ bảo đại ca dẫn chúng ta lên trấn chơi, như vậy rất tiện.” Tiểu Mao Lư nghĩ thầm đến lúc đó nó phải đi sớm hơn nữa, sau đó mua hết đồ ăn ngon trên trấn về nhà.

“Còn nói trước nữa. Nếu hắn phát hiện ta theo ngươi lên trấn, hắn nhất định sẽ tức giận.”

“Hắn sẽ không biết đâu.” Tiểu Mao Lư trấn an: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Hai tiểu huynh đệ lặn lội lên đường, mất nửa ngày mới tới trấn Tùng Lâm. Tuy rằng trước đây chúng đều tới đây rất nhiều lần, nhưng lần này cảm giác rất khác. Lúc này chúng có thể tự do đi tới bất kì nơi nào.

Tiểu Mao Lư mua hai xiên hồ lô đường, đưa Tiểu Mộc Tượng một xiên, sau đó bọn họ bước vào tiệm vải.

Lão bản nơi này có quen biết hai huynh đệ bọn họ, tuy rằng ban đầu ông còn ngờ ngợ, nhưng khi Tiểu Mao Lư cất giọng nói ông lập tức nhận ra.

“Ai ô, hai vị tiểu công tử các ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?” Lý lão bản vẫn là Lý lão bản mười mấy năm trước thu mua hà bao của La Phi, lúc này ông đã lớn tuổi, chỉ khi nào đông khách mới ra tiệm hỗ trợ mà thôi.

“Lý gia gia, ông cứ coi như không quen biết ta nhé, hôm nay ta đến mua vải.” Tiểu Mao Lư nói: “Ông chọn vải tốt giúp ta, tay của ta và ca ca đều bẩn, chúng ta đi rửa tay rồi quay lại xem.”

“Rồi rồi, được rồi, hai người các ngươi ra sau viện rửa tay đi.” Lý lảo bản gọi tôn tử của mình: “Tiểu Bảo, con dẫn hai vị tiểu ca ca này ra sau viện đi, múc nước sạch cho họ.”

“Làm phiền Lý gia gia rồi.”

Tiểu Mao Lư nói xong bèn dắt tay Tiểu Mộc Tượng tiến vào hậu viện, rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại xem vải, bọn họ chọn mấy tấm khác nhau, có loại vải chuyên dùng cho nội y, có loại vải hợp để may y phục bên ngoài, còn có vải vụn dùng để luyện thêu hoa.

Trong lúc chọn vải không để ý, chọn xong mới nhận ra bọn họ đã mua quá nhiều, mà vải vóc là thứ đồ không hề nhẹ.

“Chúng ta trả bạc cho Lý gia gia trước, chờ mua xong chỉ thêu rồi quay lại đây bê vải.” Ý của Tiểu Mộc Tượng đó là có thể tiết kiệm chút sức nào hay chút ấy. Nhiều vải như thế này biết giải thích với người nhà thế nào đây, hơn nữa vác đống vải này về e là chết mệt.

“Được, nghe lời ngươi, giờ chúng ta đi mua chỉ.” Tiểu Mao Lư nói với Lý lão bản một câu, giao tiền đặt cọc, Lý lão bản gật gù liên tục, nói bọn họ cứ yên tâm.

“Ta sợ ai chạy chứ không sợ các ngươi chạy mất, cứ đi mua chỉ đi. Ta sẽ giữ chỗ vải này cho các ngươi.”

Lý lão bản cười ha hả nói. Năm đó sinh ý của ông gặp chút khó khăn, chính Tịch Yến Thanh đã ra tay giúp đỡ, cho nên mỗi lần người nhà họ Tịch tới đây ông đều vô cùng niềm nở và bán giá cực thấp cho bọn họ.

“Cảm ơn Lý gia gia, chúng ta mua xong chỉ còn phải đi mua chút điểm tâm, có lẽ sẽ hơi lâu, nhưng trong ngày hôm nay sẽ quay lại lấy vải.” Tiểu Mao Lư nói xong bèn dắt tay Tiểu Mộc Tượng rời đi, bọn họ chuyển hướng rẽ vào phường thêu.

Trời có chút âm u, người đi đường không quá đông đúc, Tiểu Mao Lư vừa đi vừa ngó nghiêng, chợt nó mỉm cười bẽn lẽn.

“Lại nghĩ về Thường Nhạc ca ca của ngươi đấy à?” Tiểu Mộc Tượng nhỏ giọng hỏi.

“Lần cuối ta gặp hắn là trước Tất niên.” Tiểu Mao Lư tặng xong bộ nội y thì không nhận được phản hồi gì của Thạch Thường Nhạc, cho nên vẫn chưa yên tâm hoàn toàn. Có khi nào Thạch Thường Nhạc chê nó tay nghề kém?

“Hay lát nữa ngươi đi tìm hắn đi?” Tiểu Mộc Tượng nói xong lại cảm thấy như vậy không ổn lắm, nó bèn nói thêm: “Hay là thôi đừng đi, lỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.” Tuy rằng đã đính thân nhưng còn chưa tới ngày thành thân.

“Ừm, đi thôi, chúng ta đi mua chỉ.” Tiểu Mao Lư rảo bước về phía phường thêu, không hề hay biết có kẻ vẫn luôn bám theo sau từ lúc bọn chúng dừng lại mua hồ lô đường.

– —

“Đại ca, ngươi chắc chắn hai tên nhóc kia có tiền không?” Bên ngoài phường thêu Như Ý, một gã gầy gò hỏi một tên cao lớn thô kệch: “Đệ thấy chúng không giống kẻ có tiền. Ngươi xem từ khi mua hai xiên kẹo chúng không hề mua gì khác. Vào sạp vải rồi đi ra tay không, mà đứng trong đấy lâu như vậy, chắc là xem chán chê nhưng không mua nổi đi?”

“Ngươi biết cái gì mà nói. Lão tử nói chúng có tiền, chắc chắn là có tiền! Vừa rồi tên nhóc kia đứng lại mua kẹo rõ ràng lôi ra một cái hà bao nặng trịch. Nếu không phải lúc ấy đông người qua lại, lão tử đã sớm cướp được rồi. Ngươi câm miệng cho ta! Cứ lẳng lặng bám theo đi!” Kỳ thực tên cao to cũng lộ ra tia nghi ngờ, nhưng vì sĩ diện gã nhất quyết không nhận sai!

“Vậy, vậy chúng ta đi theo một lát nữa xem sao.” Tên nhỏ thó âm thầm liếc mắt một cái, nhịn không được mà rụt rụt cổ.

Tiểu Mao Lư và Tiểu Mộc Tượng đang chọn chỉ thêu, lão bản nương của phường thêu Như Ý mới nhập về một lô chỉ thêu, màu sắc rực rỡ, độ bóng cũng rất tốt, vừa nhìn liền biết là hàng cao cấp. Tất nhiên giá sẽ cao hơn một chút, thấy lão bản đang tiếp nhiều khách nên hai nhóc đành đợi một lát rồi hỏi giá sau.

Hỉ phục của Tiểu Mộc Tượng còn một vài chi tiết chưa thêu xong, nó còn thiếu chỉ màu xanh lam nên quyết định chọn một con chỉ xanh. Còn Tiểu Mao Lư thì nghĩ, nó sẽ mua tất cả các màu! Biết đâu một ngày nào đó sẽ dùng tới các màu ấy!

Chờ mãi mới tới lúc vãn khách, lão bản nương vui vẻ rót cho Tiểu Mao Lư và Tiểu Mộc Tượng một ấm trà.

“Sao hôm nay chỉ có hai khách quý đến vậy? Hàn công tử và La công tử không đến sao?” Lão bản nương có giao tình với La Phi nhiều năm qua, những lúc gặp đơn hàng tốt nhưng thêu không được đều phải nhờ La Phi hỗ trợ.

“Lục bá bá, chúng cháu trốn đi chơi, bá bá ngàn vạn lần không được nói với hai cha chuyện này, bằng không cha sẽ phạt cháu mười ngày không được ăn thịt đấy.” Tiểu Mao Lư vuốt ve mấy con chỉ sặc sỡ: “Trước kia không thích thêu thùa may vá, hôm nay mới nhận ra sao mấy thứ này đẹp thế nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, tâm đặt ở đâu thì mắt mới nhìn ra vẻ đẹp ở đó. Trước kia không để vào mắt, không buồn liếc nhìn một cái, làm sao biết nó đẹp đến nhường nào, ngươi nói phải không?” Lục Như Ý giúp Tiểu Mộc Tượng lấy ra một ít chỉ thêu màu xanh lam: “Thế này đủ chưa?”

“Cảm ơn Lục bá bá, đúng là màu này rồi ạ.” Tiểu Mộc Tượng nhận chỉ thêu màu xanh lam, thấy Tiểu Mao Lư vẫn đang ngắm nghía, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, nó bèn nói: “Tiểu Mao Lư, ngươi phải nghĩ trước ngươi định thêu cái gì rồi hẵng chọn chỉ, nếu không có mà hoa mắt.”

“Ta vẫn chưa nghĩ ra nên thêu hình gì nha.” Tiểu Mao Lư đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “A đúng rồi! Ta muốn thêu một bức bình phong!”

“Hả?” Đứa nhỏ nho nhã như Tiểu Mộc Tượng cũng phải giật mình há hốc miệng.

Vị đệ đệ này, có phải vừa gặp đả kích gì không?

Đừng nói là Tiểu Mộc Tượng, ngay cả lão bản nương Như Ý cũng kinh ngạc.

La Phi là khách quen của phường thêu Như Ý, trước kia y thường dẫn theo Tiểu Mao Lư ghé tiệm để mua chỉ thêu. Dần dần Lục Như Ý cũng quen mặt hai vị thiếu gia của Tịch gia, năm Tiểu Mao Lư tròn mười tuổi, Lục lão bản nương tình cờ hỏi thăm La Phi đứa nhỏ này đã học thêu thùa chưa, La Phi trả lời một cách bất đắc dĩ: học cái gì mà học, mỗi lần bắt nó cầm kim nhìn nó như sắp bị ai làm thịt ấy.

Lúc ấy Lục lão bản nương cho rằng nó còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút là học được. Không ngờ những năm về sau Tiểu Mao Lư vẫn rất chống đối việc học may, dường như nó cực kì chán ghét vải vóc kim chỉ.

Hôm nay sao đột nhiên nó lại bừng bừng nhiệt huyết thế này? Vừa đến đã đòi thêu một bức bình phong?

Phải biết rằng muốn thêu một bức bình phong, cho dù kiểu dáng đơn giản nhất cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng. Còn phải do thợ thêu lành nghề nhận làm mới được.

“Tiểu Mao Lư, ngươi nghiêm túc chứ?” Tiểu Mộc Tượng rất kinh ngạc.

“Nghiêm túc! Ta muốn thêu bình phong.” Tiểu Mao Lư một hơi uống cạn tách trà, bộ dạng như sắp xung phong ra trận: “Lục bá bá, cháu muốn mua tất cả số chỉ này!” Nó không tin, chẳng lẽ mình đã may thành công một bộ nội y mà lại chịu thua trước một bức bình phong!? Bình phong để Thường Nhạc ca ca của nó dùng, chỉ có thể do nó thêu!

“Vậy được rồi, ta gói tất cả số chỉ này lại cho cháu, cháu giữ cẩn thận, nếu nghĩ lại không muốn thêu nữa thì cầm ra đây cho ta, ta trả lại bạc cho cháu.” Lục Như Ý cảm thấy đứa nhỏ này chỉ nổi hứng nhất thời, sao có thể thêu xong một bức bình phong cơ chứ?

“Cháu sẽ không trả lại hàng đâu, bá bá gói cho cháu đi, cháu mua tất cả.” Khi ra khỏi nhà, Tiểu Mao Lư lấy cớ đi tìm Tiểu Mộc Tượng học may vá cho nên vẫn mang theo bọc kim chỉ, thế nhưng bên trong bọc không phải kim chỉ mà là một chiếc bao bố lớn được gấp gọn gàng. Tiểu Mao Lư lấy bao bố đựng số chỉ thêu mới mua.

Tiểu Mộc Tượng cũng có một chiếc bao bố như vậy, nó cũng lấy ra đựng đồ mới, sau đó thanh toán bạc. Trong lòng Tiểu Mộc Tượng vẫn sầu não về chuyện làm thế nào chuyển mấy cuộn vải mới mua về nhà mà không bị ai phát hiện.

Hai tiểu ca ra khỏi phường thêu, mỗi người đeo thêm một chiếc bao bố to, rõ ràng là đã mua sắm rất nhiều, hai tên trộm thấy vậy lập tức mắt sáng bừng.

Lão đại hất cằm về phía hai thiếu niên, lườm huynh đệ bên cạnh một cái: ngươi nhìn đi, lão tử đã nói bọn chúng rất giàu!

Tên nhỏ thó răm rắp nghe lệnh, đi theo sau nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, thế bao giờ chúng ta xuống tay?”

Gã to cao thăm dò bốn phía, nói: “Không vội, chờ bọn chúng rời khỏi trấn rồi cướp, như vậy thần không biết quỷ không hay, sẽ không ai phát hiện ra chúng ta.”

“Đại ca sao ngươi biết bọn chúng sẽ rời khỏi trấn này? Biết đâu không phải thì sao?”

“Bọn chúng căn bản không phải người trấn này, ngươi không thấy lạ hoắc à?” Lão đại nạt tiểu đệ một câu: “Đi, mau bám theo.”

“Mộc Mộc ca, ngươi đói không?” Đã đi bộ nửa ngày trời, đường lại xa, Tiểu Mao Lư có chút đói bụng.

“Hơi hơi đói, hay là đi mua đồ ăn đi?” Tiểu Mộc Tượng nhìn một vòng khu phố: “Ngươi muốn ăn gì?”

“Ta thèm ăn nhiều thứ lắm, nhưng chúng ta phải tìm quán nào không bị người quen nhận ra ấy.” Tiểu Mao Lư đi một lát chợt dừng bước: “Nhìn kìa! Có một thực quán mới mở, trước đây ta chưa từng thấy, chúng ta vào ăn thử xem sao.”

“Bộ dạng chúng ta thế này, họ có cho vào ăn không?” Tiệm ăn mới khai trương thoạt nhìn rất cao cấp, mặt tiền rộng được trang hoàng lấp lánh. Hai bọn chúng một thân bụi bặm, mặt mũi thì lấm lem.

“Sao lại không cho vào, chúng ta trả tiền đàng hoàng mà.” Tiểu Mao Lư đã quyết gì thì sẽ làm bằng được, không ai có thể ngăn cản nó. Nó kéo tay Tiểu Mộc Tượng bước vào thực quán treo biển “Phúc Hải Lâu”.

Cũng may tiểu nhị nơi này rất có mắt nhìn người, thấy hai thực khách mới đến tuy bên ngoài bẩn bụi nhưng bao đồ đeo trên lưng lại sạch sẽ, đôi hài dưới chân là hàng chế tác tỉ mỉ, cho nên chỉ do dự một lát bèn nghênh đón hai tiểu ca.

Tiểu Mao Lư thấy trong tiệm khá đông, nó chọn một bàn trống nằm ở góc khuất tương đối yên tĩnh. Vị trí này rất gần nhã gian, vì nằm trong góc nên bàn cũng không quá to. Vừa đủ cho hai tiểu ca ngồi.

“Mộc Mộc ca, ngươi muốn ăn món gì?” Phúc Hải Lâu cũng giống các tiệm ăn khác, chủ tiệm khắc tên món ăn lên mộc bài rồi treo trên tường.

“Ta muốn ăn món gì đó nóng nóng, vừa rồi đi đường lạnh quá.” Tiểu Mộc Tượng nói: “Gọi một tô canh củ cải hầm xương bò, ngươi thấy được không?”

“Được, tiểu nhị, chúng ta gọi một tô canh củ cải, thêm một phần chân giò kho, thêm một phần… Ý! Sao lại có cả món trứng xào hoa nhài vậy? Món ấy ăn thế nào?”

“Bẩm công tử, đây là món đặc sắc của tiệm chúng ta, ngoài kia không có đâu.” Tiểu nhị hồ hởi giới thiệu: “Nguyên liệu giống như tên món, chính là dùng hoa nhài xào với trứng gà. Tuy rằng nghe đơn giản nhưng hương vị rất đặc biệt, nhất là mùi thơm của hoa nhài. Công tử có muốn nếm thử không?”

“Được, cho ta thêm một phần này đi.” Tiểu Mao Lư nói xong còn muốn gọi thêm vài món nhưng bị Tiểu Mộc Tượng ngăn lại.

“Ba món là đủ rồi, gọi thêm hai chúng ta ăn không hết đâu.” Kì thực chỉ ba món cũng chưa chắc đã ăn hết.

“Nhưng ta còn chưa hỏi món sở trường của sư phụ nơi này là gì. Gọi thêm một món đi Mộc Mộc ca?” Tiểu Mao Lư chắp tay thương lượng, Tiểu Mộc Tượng đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Tiểu Mao Lư cười hì hì hỏi: “Tiểu nhị, sư phụ tiệm này có món gì sở trường không?”

“Thỏ nướng ngũ vị, thưa công tử.” Tiểu nhị cực kì tẫn trách nói: “Có điều nếu gọi thêm e là hai vị ăn không hết đâu, chúng ta có bán nửa con, nếu thích hai vị có thể gọi nếm thử?”

“Vậy cho ta thêm nửa con thỏ nướng.” Tiểu Mao Lư nói xong lại gọi thêm hai bát cơm trắng: “Tạm thời vậy đã, sau đó thêm một bình trà loại thượng hạng nhé.”

Tiểu nhị lui xuống, rất nhanh đã bưng trà lên, còn tặng thêm một đĩa lạc và hạt dưa nhỏ.

Trong tiệm đông khách, đồ ăn lên khá chậm, cho nên mỗi bàn đều được tặng đồ ăn vặt như vậy.

Hai tiểu ca vừa nói chuyện phiếm vừa cắn hạt dưa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà làm ấm cổ họng.

Chỉ lát sau tiểu nhị lại đi qua bàn bọn họ, nhưng không phải bê đồ ăn cho hai tiểu ca mà là bê một tô sườn xào chua ngọt vào nhã gian bên cạnh.

Tiểu Mộc Tượng và Tiểu Mao Lư nhìn món sườn xào, không hẹn mà cùng nghĩ tới một người.

“Món yêu thích nhất của ca ca ngươi/ca ca ta kìa!”

“Hahaha, hai chúng ta cũng nghĩ giống nhau kìa.” Bọn họ khẽ bật cười, một lát sau lại tán gẫu về chuyện hôn sự, chuyện mua đồ hôm nay…

“Tiểu Mao Lư, sao đột nhiên ngươi lại muốn thêu bình phong?” Tiểu Mộc Tượng nhịn không được mà hỏi. Thêu bình phong là một việc rất tốn công sức, không phải ngày một ngày hai có thể xong.

“Ta muốn thêu tặng người khác.” Tiểu Mao Lư nghĩ nghĩ, sau đó kể lại cho Tiểu Mộc Tượng nghe đầu đuôi câu chuyện mà Tiểu Hổ nhắc đến hôm ấy. Nó đã nghẹn trong lòng vài ngày nên rất buồn bực: “Mộc Mộc ca, ngươi nói xem vị cô nương nọ rõ ràng biết Thường Nhạc ca ca đã đính thân rồi mà vẫn tặng quà cho hắn, còn là thứ mà ngày ngày đập vào mắt, rõ ràng là có ý đồ xấu.”

“Được rồi, vậy ta cũng tán thành chủ ý của ngươi. Chỗ nào cần thêu giúp, ngươi cứ nói với ta.” Tiểu Mộc Tượng vỗ ngực cam đoan, việc gì trong tầm tay nó sẽ giúp hết sức.

“Nhưng ta cảm thấy chỗ nào cũng cần thêu giúp…” Tiểu Mao Lư có chút uể oải, hễ nghĩ đến chuyện này nó liền rầu rĩ. Nó thật lòng muốn thêu một bức bình phong, nhưng không thể không thừa nhận, nó đã quá bồng bột. Chẳng trách Lục bá bá còn dặn nó nếu không dùng hết chỉ có thể mang ra đổi trả, bởi vì Lục Như Ý nghĩ rằng nó không có khả năng hoàn thành việc này. Chuyện nó may nội y, một là vì đó là y phục Thạch Thường Nhạc phải mặc thường xuyên, hai là vì trên nội y không cần thêu hoa văn gì…

Cầm kim còn chưa thạo, lại muốn thêu một bức bình phong?

“Ngươi đừng nản lòng, còn có La Phi phụ thân ở cạnh chỉ bảo mà.” Tiểu Mộc Tượng an ủi đệ đệ, trong lòng cũng khó chịu thay Tiểu Mao Lư, nếu đổi lại là nó, giả sử có người tặng Tiểu Hổ một bức bình phong tự thêu, hoặc là một đồ vật gì đó nằm ngoài khả năng của nó, nó khẳng định cũng sẽ khó chịu.

“Ài, Mộc Mộc ca ngươi nói xem, vì sao ta không thể sinh sớm hơn hai năm cơ chứ? Như vậy ta có thể thành thân sớm hơn với Thường Nhạc ca ca. Cha ta nói chưa đủ mười tám tuổi thì chưa thể thành thân.”

“Suỵt! Ngươi, ngươi cẩn thận bị người khác nghe thấy!” Một tiểu ca ước gì chính mình được gả đi sớm hơn, để lọt vào tai người khác e rằng sẽ bị chê cười đến chết!

“Ta chỉ nói thật thôi mà. Góc này cũng làm gì có người nà…” Tiểu Mao Lư chưa nói hết câu lập tức phải nín thinh, bởi nó thấy tiểu nhị vừa bước ra khỏi nhã gian bên cạnh đang nở một nụ cười kì quái! Tựa hồ còn liếc mắt nhìn về phía này một cái!

“Chẳng lẽ bị tiểu nhị nghe thấy rồi?” Tiểu Mộc Tượng dở khóc dở cười.

“Nghe thấy thì kệ người ta, dù sao ta cũng chẳng làm gì sai! Trước kia ta còn định nói với cha, nhưng sợ người phạt ta mười ngày không được ăn thịt nên ta không dám nói. Chính là nếu có cách gì đó, ta chỉ mong Thường Nhạc ca ca sớm ngày thú ta về.”

“Đệ muốn được gả đi đến thế cơ à?” Phía sau đột nhiên có tiếng kéo cửa, kèm theo đó là giọng nói pha lẫn tiếng cười.

“Phụt! Khụ khụ khụ…” Tiểu Mao Lư phun hết nước trà trong miệng, vẻ mặt khó xử vô cùng.

“Thạch công tử! Tiểu… Tiểu Hổ…!” Tiểu Mộc Tượng lạch xạch xô ghế đứng lên.

“Hai người các ngươi quả là liều lĩnh! Lạnh thế này mà vẫn tới được đây?” Tiểu Hổ vừa tức vừa đau lòng, một là thê tử chưa xuất giá của mình, một là đệ đệ ruột của mình. Khuôn mặt hai vị tiểu ca lem luốc như quỷ, cũng may tiểu nhị vẫn cho bọn họ vào quán.

“Đại ca, huynh đừng trách Mộc Mộc ca, là đệ lôi kéo y đi cùng.” Tiểu Mao Lư mở to mắt nhìn Tiểu Hổ, hiển nhiên nó không ngờ lại gặp đại ca mình ở đây. Uổng công nó đi tìm một tiệm ăn mới khai trương, còn nghĩ nơi này sẽ không ai quen biết bọn chúng!

“Thôi được rồi Mộ Phi, ở đây đông người, dẫn bọn họ ra hậu viện đã.” Thường Nhạc công tử nghe tiểu hôn thê của mình nói muốn được gả đi sớm, tâm tình vui sướng vô cùng, vì thế chỉ nhẹ nhàng nhéo mũi đối phương một cái sau đó quay đầu bước về phía hậu viện. Phúc Hải Lâu phía trước mở tiệm ăn, phía sau là nhà ở.

“Thường Hựu, cho hai chậu nước ấm. Lát nữa bảo tiểu nhị bưng hết đồ ăn của hai vị tiểu ca này xuống đây.” Tiểu Hổ phân phó một tiểu nhị khác, sau đó nhanh chóng dẫn tiểu hôn thê và đệ đệ của mình lui về hậu viện.

Tiểu Mao Lư và Tiểu Mộc Tượng tự biết mình đuối lý, không dám hé miệng nửa câu, chỉ biết ngoan ngoãn rửa sạch mặt, thay một thân y phục mới. Hai bộ xiêm y này do Tiểu Hổ vừa mua sáng nay, vốn đang định về tặng cho tiểu hôn thê và đệ đệ của mình, giờ đi hay rồi, bọn họ có đồ mới để thay luôn, tránh để người khác tưởng là bầy khỉ.

Xong xuôi bước ra, bọn họ lại quay trở về thân phận công tử nho nhã, lúc này Tiểu Hổ mới thấy thuận mắt một chút.

Tiểu nhị bưng chậu nước đổ đi, dọn một bàn đầy ắp đồ ăn ở hậu viện, ngẩng đầu nhìn hai vị khách nhân ban nãy liền ngẩn người.

Sao có thể biến hóa nhiều đến vậy? Bọn họ là hai người lem luốc vừa rồi sao?

“Thường Hựu, đây là thiếu phu nhân tương lai.” Thạch Thường Nhạc chỉ Tiểu Mao Lư, sau đó lại giới thiệu Tiểu Mộc Tượng: “Còn vị công tử này chính là tề ca của thiếu phu nhân, sau này hễ bọn họ tới đây ngươi phải báo tin cho ta ngay.”

“Vâng thưa thiếu gia. Ngài còn gì phân phó hay không?” Thường Hựu thầm thở phào trong lòng, cũng may vừa rồi không ngăn cản hai vị này vào tiệm!

“Tạm thời thế đã, ngươi lui xuống đi.” Thạch Thường Nhạc gắp đồ ăn giúp vị hôn thê cứ luôn gục đầu nãy giờ: “Ăn đi, không ăn lấy đâu ra sức? Không có sức làm sao nghĩ được cách gả cho phu quân ngươi sớm một chút.”

“Không được cười ta!” Tiểu Mao Lư đỏ mặt trừng mắt như thể đó là cách duy nhất để phát tiết sự quẫn bách trong lòng.

“Rồi rồi rồi, không cười ngươi, không cười nữa. Ngươi mau ăn đi, để lâu thức ăn bị nguội sẽ mất ngon.” Thạch Thường Nhạc cười lắc đầu. Nhớ lại năm đó khi hắn còn nhỏ, lúc nào hắn cũng muốn cha mẹ đưa về Tịch gia chơi. Lúc ấy phụ thân nói về sau sẽ hỏi cưới một đứa nhỏ Tịch gia cho hắn, Thạch Thường Nhạc cảm thấy rất vui vì cho rằng như vậy có thể thường xuyên về Tịch gia. Không ngờ lời nói ấy lại thành sự thật, hắn thực sự đem lòng yêu thích đệ đệ của Tiểu Hổ.

“Đừng nói với ta là mọi người trong nhà không biết các đệ chuồn đi chơi.” Tiểu Hổ nghĩ mà thấy sợ.

“Đại ca, khi nào huynh trở về? Huynh đưa chúng ta về cùng là được mà.” Tiểu Mao Lư nói: “Lát nữa chúng ta muốn ghé qua sạp vải của Lý lão bảo để lấy đồ đã mua. Nhiều lắm!”

“Ta và Tiểu Mao Lư định về trước khi trời tối, cho nên… nói dối là đi thăm ngoại tổ phụ.” Tiểu Mộc Tượng không dám tiếp tục nói dối Tiểu Hổ: “Lần sau ta không dám như vậy nữa.”

“Thôi bỏ đi, ta cũng chỉ là lo lắng cho các ngươi mà thôi. Ngươi nói xem, hai tiểu ca lang thang như vậy, chẳng may gặp phải người xấu thì sao?” Tiểu Hổ búng trán đệ đệ một cái: “Tạm thời không nói nữa, sau này không được tái phạm, muốn lên trấn thì nói với ta một tiếng, ta dẫn các ngươi đi.”

“Đệ biết rồi/ Ta biết rồi.”

“Lát nữa ăn xong rồi quay lại lấy vải, tất cả ngồi xe ngựa trở về.” Thạch Thường Nhạc cũng không nỡ để tiểu hôn thê của mình đi bộ giữa trời tuyết này, giờ mới là đầu xuân, gió lạnh cắt da cắt thịt: “Còn nữa, bình phong gì đó không cần thêu đâu.”

“Vì sao nha?” Tiểu Mao Lư nhồm nhoàm một miệng đầy thức ăn, nó nhất định phải hoàn thành tâm nguyện ban đầu của mình.

“Vị tiểu thư Chu gia kia mang tặng một bức, ta đã cho người trả về rồi, ngươi ăn giấm nỗi gì?” Thạch Thường Nhạc rót cho Tiểu Mao Lư một chén trà: “Ăn từ từ thôi, có ai tranh với ngươi đâu.”

“Ò…” Tiểu Mao Lư nuốt thức ăn trong miệng: “Ta sợ trở về bị cha phạt không cho ăn thịt.” Đừng nhìn dáng người mảnh mai của nó mà tưởng lầm, Tiểu Mao Lư chính là động vật ăn thịt bậc cao, không có thịt là không chịu được!

“Yên tâm đi, đại ca sẽ nói là ta dẫn các ngươi đi chơi. Có mắng cũng là mắng ta.” Tiểu Hổ thở dài: “Cũng may còn có Thường Nhạc ca ca thích đệ, bằng không dựa vào cái nết của đệ e là chẳng ai dám thú!”

“Lè!” Tiểu Mao Lư làm mặt quỷ, ăn hết một bát cơm to và toàn bộ thức ăn mặn trên bàn, nó cực kì yêu thích món trứng xào hoa nhài. Chuyến đi này coi như thu hoạch rất nhiều thứ, chỉ là nghĩ đến việc sắp phải tách khỏi Thạch Thường Nhạc, Tiểu Mao Lư lại có chút khổ sở.

Sau lần này, không biết đến bao giờ mới được gặp lại.

Thạch Thường Nhạc cũng không nỡ để người về, nhưng bọn họ chưa thành thân, lưu người qua đêm chung quy vẫn là không hay.

Sau khi hai tiểu ca ăn xong bữa, Thạch Thường Nhạc gọi tiểu nhị đóng gói mấy món mang về, phủ thêm áo choàng cho tiểu hôn thê của mình, ngay cả đai lưng cũng tự tay thắt giúp Tiểu Mao Lư.

“Trở về ngoan ngoãn, đừng chạy loạn, đừng làm ta lo lắng.”

“Ừm.” Tiểu Mao Lư rầu rĩ đáp lời: “Ngươi rảnh rỗi nhớ về thăm ta.”

“Nhất định rồi.” Thạch Thường Nhạc nắm tay Tiểu Mao Lư, dắt người bước ra sân, bên ngoài là Tiểu Hổ và Tiểu Mộc Tượng đã đứng chờ sẵn.

“Đại thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, phu xe đang chờ ngoài viện.” Tiểu nhị chạy tới bẩm báo.

“Được, đi thôi.”

Ba người lên xe, phu xe quất roi thúc ngựa.

Thạch Thường Nhạc có chút do dự, cuối cùng vẫn dừng bước không đi theo. Không phải hắn không muốn, mà là không thể. Có điều hắn quả thực đang suy nghĩ đến việc cầu kiến Tịch gia, phải nói thế nào để Tịch thúc thúc và La Phi thúc thúc đồng ý gả Tiểu Mao Lư cho hắn sớm một chút. Không đặt người trước mắt trông coi, trong lòng hắn không yên tâm.

Xe ngựa chạy xa dần, Tiểu Mao Lư mở cửa sổ ngoái đầu nhìn lại, cảnh tượng này khiến Thạch đại công tử xót xa không thôi.

Nhưng lúc này người đau lòng không chỉ có một mình hắn!

Trong con hẻm nhỏ, một gã trộm vặt run lẩy bẩy vì rét, lập cập hỏi: “Đại ca, sao hai tên nhóc kia còn chưa ra? Đã đi vào lâu như vậy, không thể nào vẫn chưa ăn xong chứ???”

Tên cao lớn thô kệch bên cạnh trừng mắt, sụt sịt nước mũi nói: “Câm miệng! Lão tử nói chờ thì cứ chờ đi! Hôm nay ta không tin bọn chúng thoát được!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN