Vốn trong tay y có chút tiền, nhưng bình thường bọn họ ăn uống sinh hoạt đều phải tiêu tiền, dầu muối tương dấm đều phải mua. Mỗi ngày Tịch Yến Thanh đều bận rộn việc đồng áng, căn bản không có thời gian, những chuyện chi tiêu mua sắm trong nhà đều do La Phi phụ trách.
Ban đầu y cũng muốn tính toán sổ sách cùng Tịch Yến Thanh, nhưng sau khi mua đồ thì ngẫm lại, bọn họ ăn cơm chung, bắt Tịch Yến Thanh đưa tiền thì không hợp lý, hơn nữa tiền này cũng là Tịch Yến Thanh đưa cho y, cho nên La Phi giữ im lặng, thứ gì có thể mua y đều tự bỏ tiền.
Hôm nay ba văn, ngày mai năm văn, nghe có vẻ lặt vặt không nhiều nhưng tiền cứ như vậy bay đi mỗi ngày. Sau khi mua về một giỏ gà con, trong tay La Phi chỉ còn lại đúng năm đồng.
Nhìn đàn gà con chiếp chiếp trong chuồng mới, La Phi dùng khuỷu tay huých Tịch Yến Thanh, làm ra vẻ vô tư nói: “Này, sắp hết tiền tiêu trong nhà rồi, có thể ứng trước lương tháng này không?”
Gần đây Tịch Yến Thanh đi sớm về khuya, hắn thực sự quên mất chuyện này. Nghe vậy hắn không nói hai lời mà lôi ra một bọc tiền: “Là tôi sơ suất, đáng ra phải đưa em từ sớm. Dạo này bận nghĩ cách tăng gia sản xuất nên không để ý.”
La Phi mở gói tiền, bị dọa nhảy dựng: “Nhiều thế!?”
Trong bọc không chỉ có một cọc tiền xu mà còn có ít bạc vụn, La Phi tính nhẩm tổng giá trị phải lên tới hai, ba lượng. Y có chút ngoài ý muốn nhìn Tịch Yến Thanh: “Chỗ này nhiều quá rồi. Chỉ cần chút sinh hoạt phí thôi là được. Hơn nữa lúc này trong nhà tạm thời chưa có rau dưa, chờ cây ngoài vườn có thể thu hoạch hẳn là sẽ giảm bớt được chi tiêu.”
Tịch Dục đi xa vài năm, trong nhà không có ai trồng trọt, càng không tích trữ lương thực khô trong nhà. Cho nên bọn họ phải mua rau dưa về muối chua ăn cùng cháo, thỉnh thoảng mua thêm bìa đậu phụ. Cứ như vậy, tiền sinh hoạt phải tốn kém thêm một khoản, nhưng tới mùa thu hoạch năm nay bọn họ đương nhiên sẽ không cần mua thức ăn bên ngoài nữa.
Tịch Yến Thanh biết trong bọc có ba lượng bạc và ba trăm đồng, đây không phải toàn bộ gia sản của hắn nhưng hiện giờ đối với hai bọn họ, số tiền này không hề nhỏ. Hắn vẫn kiên trì giao cho La Phi: “Không phải đã thống nhất em quản trong nhà tôi lo ngoài đồng sao? Trong nhà cần giúp gì cứ nói, nếu tôi không lo được thì vất vả cho em. Trừ chỗ này trong tay tôi còn khoảng mười lượng bạc, giữ lại đề phòng chuyện gì đó. Ý của tôi là, nếu không cần tiêu tới chỗ tiền này thì cố gắng tiết kiệm hết sức, tranh thủ trong năm nay phải có khả năng tự cung tự cấp, đợi tôi thu xếp xong việc ngoài đồng sẽ lên núi đào dược liệu về trồng, đến lúc đó sẽ có thêm nguồn thu.”
“Được, vậy anh yên tâm, tôi sẽ quản lý chi tiêu chặt chẽ.” La Phi nói: “Anh hãy tin tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng!” Hơn ba lượng bạc! Tương đương phí sinh hoạt một năm của một hộ nông phổ thông! La Phi cảm thấy nếu đổi lại là y, có lẽ y sẽ không hào phóng đến vậy đâu! À không, chắc chắn sẽ không hào phóng như vậy!
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ mắt nhìn người của mình, càng không nghi ngờ em.” Tịch Yến Thanh xoa đầu La Phi: “Đúng rồi, em nói thím béo dặn không để gà con nằm đất phải không? Vậy cái chuồng ngoài kia chưa dùng được, phải dọn một cái ổ tạm thời cho chúng.”
“Cái này tôi biết!” La Phi cất bọc tiền: “Hàn Húc nói đã đóng xong tủ bát, ngày mai cậu ta và anh thợ mộc nhà cậu ta sẽ đến, tôi định hay là chiều nay dỡ luôn cái tủ cũ rồi thu xếp bên trong cho đám gà con nằm tạm.”
“Cũng được, vậy em dọn dẹp đồ trong tủ đi, lát nữa tôi dỡ ra giúp em.”
“Để tôi làm luôn!” La Phi lập tức đứng dậy vào việc.
Trong lúc này Tịch Yến Thanh tranh thủ tìm công cụ, chờ La Phi bỏ hết bát đũa xuống, hắn bê tủ bát ra ngoài sân tháo dỡ, tận dụng ánh sáng ban ngày để làm việc. Tịch Yến Thanh tháo hết các vách ngăn, từ tủ bốn ngăn biến thành một ngăn, sau đó còn cẩn thận chà phẳng các cạnh để tránh làm gà con bị thương. Cuối cùng hắn lau khô sạch sẽ bê vào phòng.
Có điều, thật hiển nhiên chiếc tủ cũ không đủ cao, chỉ xấp xỉ ba mươi phân, phòng chừng nuôi thêm hai ngày nữa gà con đều sẽ trèo được ra ngoài.
Vì thế Tịch Yến Thanh lại mượn thêm hai bó rơm bên nhà Chu đại nương, hắn bện rơm thành một cái bu kín chụp bên ngoài tủ bát cũ, như vậy gà con sẽ không thể chạy loạn.
La Phi đưa từng chú gà con vào ổ mới, thấy bọn chúng chiêm chiếp tìm cách bò ra nhưng bất thành thì tấm tắc khen ngợi: “Thanh ca quá lợi hại, thế này là ổn rồi.”
Tịch Yến Thanh cười cười: “Được rồi, vậy em trông chúng nhé, tôi chạy ra ruộng ngô một chuyến. Tranh thủ trời còn chưa nắng nóng đi tỉa bớt cây con.”
“Có gấp lắm không? Nếu không vội để sáng sớm mai chúng ta cùng ra làm. Đã muộn thế này rồi, anh nghỉ ngơi đi.”
“Vậy… được thôi, hôm nay coi như tự cho mình một ngày nghỉ phép.” Từ khi bắt đầu làm lụng, Tịch Yến Thanh không có nổi một ngày nhàn rỗi, lúc này hắn quả thực có chút mệt mỏi.
“Vậy anh nằm nghỉ đi, tôi đi nấu cơm.”
“Tôi nằm gối của em được không?” Tịch Yến Thanh hỏi.
“Được luôn.” La Phi trèo lên giường lấy gối kiều mạch của mình rồi vỗ vỗ: “Nằm đi!”, ngữ khí vô cùng hào phóng.
“Không ngờ em thoải mái như thế, biết vậy ban nãy tôi đã xin gối lên đùi em.” Tịch Yến Thanh tỏ vẻ hối hận: “Hiện tại đổi ý có kịp không?”
“Bớt giả tạo! Anh đi ngủ đi!” La Phi hung hăng trừng Tịch Yến Thanh một cái (cực kỳ không có lực sát thương) rồi quay ngoắt định bỏ đi. Tịch Yến Thanh lại vươn tay kéo y lại. Trên môi hắn mang theo ý cười mơ hồ, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái lên môi La Phi.
La Phi lập tức đỏ bừng mặt, y vẫn trừng mắt nhìn Tịch Yến Thanh, dứ dứ nắm đấm một bộ dạng “anh còn hôn tui tui sẽ nhảy lên đập anh một trận”, sau đó che miệng chạy biến.
Tịch Yến Thanh đứng sau nhẹ nhàng liếm môi, lúc này hắn mới ngả lưng lên giường.
La Phi còn tưởng người này định đuổi theo làm đến cùng, nhưng không bao lâu sau, đứng trong phòng bếp y lại nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ truyền ra từ phòng ngủ. Có lẽ Tịch Yến Thanh thực sự rất mệt.
Hắn quá mức cần cù, làm nông dân thời hiện đại đã được coi là vất vả, đừng nói tới nơi lạc hậu này. Chẳng có thiết bị máy móc trợ lực, chẳng có công nghệ kỹ thuật tiên tiến, trên cơ bản đều là dựa vào sức người. Nhưng Tịch Yến Thanh chưa bao giờ kêu than, hắn vẫn âm thầm chịu khó.
Nếu người nọ là Tịch Dục thật sự, ít nhất hắn đã quen việc từ nhỏ. Nhưng hắn là Tịch Yến Thanh, hắn đã sống nhiều năm trong xã hội hiện đại, xuyên tới đây buộc phải cổ cày vai bừa. Tuy rằng La Phi chưa bao giờ nói ra miệng nhưng trong lòng y vẫn có chút bội phục.
“La Nhị Bảo? Ngươi có nhà không? Ra đón khách đi chứ!” La Phi còn đang xuất thần, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô của Hàn Húc.
“Suỵt suỵt suỵt! Ngươi bé mồm chút!” La Phi làm động tác giữ im lặng đi ra mở cửa: “Đại lão hổ đang ngủ, khó có được nửa ngày nghỉ ngơi.” La Phi dẫn hai người vào viện: “Không phải nói ngày mai mới tới sao? Hôm nay làm gì?”
“Mộc tượng huynh nhà ta có việc đột xuất, chập tối ăn xong phải đi rồi, cho nên bọn ta bê đồ sang trước cho ngươi.” Hàn Húc lau mồ hôi: “Nóng chết mất, Nhị Bảo mau rót nước cho ta.”
“Rồi rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” La Phi kéo ghế nhỏ cho hai bọn họ, sau đó lấy hai bát nước nói: “Sao đóng nhiều thứ vậy? Thế này làm khó ta quá?” Không phải chỉ một cái bàn và một cái tủ bát, bọn họ còn khiêng tới một chiếc ghế dựa thấp và một cái tủ gỗ rất tinh xảo. Tủ gỗ có nhiều ngăn nhỏ, thoạt nhìn rất tiện dụng.
“Đại lão hổ nhà ngươi nói ghế dựa trong nhà cao quá, Nhị Bảo nhà hắn ngồi giặt đồ bị mỏi lưng, cho nên phải đóng ghế thấp cho ngươi. Còn có kim chỉ vải vóc linh tinh của ngươi, hắn nói ngươi quý chúng như bảo bối, đóng một cái tủ cho ngươi cất vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, đỡ lo kim rơi trong tủ quần áo. Chẹp chẹp chẹp, chiều ngươi lên tận trời, ta nghe mà nổi hết da gà.”
“Có gì đâu mà.” La Phi sướng rơn người, vỗ vai Hàn Húc lại không quên nói cảm ơn Trần Hoa Chương, sau đó bọn họ cùng nhau khiêng đồ vào phòng.
Ba người vô cùng nhẹ chân nhẹ tay, mà Tịch Yến Thanh cũng không hề bị đánh thức. Tiếng ngáy của hắn vẫn vang lên đều đặn, mãi đến khi La Phi kê dọn đồ đạc xong xuôi rồi mà Tịch Yến Thanh cũng chưa tỉnh.
“Hôm nay tạm thời như vậy đã Nhị Bảo.” Hàn Húc nói: “Bọn ta không ăn cơm đâu, Mộc tượng huynh có việc rồi, ta phải về giúp hắn thu dọn đồ đạc.”
“Đúng vậy.” Trần Hoa Chương lên tiếng: “Hơn nữa cũng không phải chuyện gì to tát, bao giờ tìm được thêm gỗ tốt ta giúp hai người đóng nốt những thứ còn lại.”
“Thật sự cảm ơn hai người.” La Phi vốn định sáng mai mới mua thịt nấu một bữa tử tế đãi khách, cho nên hôm nay y chưa kịp chuẩn bị gì hết, muốn làm đồ ăn ngon cũng chẳng có nguyên liệu. Nghĩ một hồi vẫn là bỏ qua, dù sao y và Hàn Húc không cần quá câu nệ: “Vậy hai người chờ một lát.” Y vào buồng lấy hà bao đưa cho Hàn Húc: “Thêu xong rồi đây, Hàn Húc ngươi cầm đi, bao giờ thành thân ta tặng thêm cho ngươi mấy thứ nữa.”
“Oa oa oa! Đẹp quá đi mất!” Hàn Húc cầm hà bao reo lên: “Hôm thành thân ta sẽ đeo.”
“Vậy cứ làm theo ý ngươi.” La Phi cười: “Ta không tiễn nữa nhé.”
“Tiễn cái gì mà tiễn, mau vào nhà trông đại lão hổ nhà ngươi đi. Ta đi đây!”
La Phi đứng ở cửa trong chốc lát, thấy Hàn Húc và Trần Hoa Chương đã đi xa mới đóng cổng. Y phủi bụi trên người, vào bếp chuẩn bị cơm chiều. Thấy Tịch Yến Thanh mãi không tỉnh, y hơi hoài nghi ngồi xuống giường thử sờ lên trán hắn.
Tịch Yến Thanh chậm rãi mở mắt, một lát sau tầm nhìn mới rõ ràng. Cổ họng khô khóc như thiếu nước, hắn nói: “Canh mấy rồi?”
La Phi thở phào rút tay về: “Giờ Tuất, bên ngoài tối rồi, anh có dậy ăn chút gì không?”
Tịch Yến Thanh vắt tay trên trán, một lần nữa nhắm mắt lại: “Ừ, nằm thêm một lát rồi dậy.”
La Phi “ừm” một tiếng, ra ngoài một chuyến rồi bê mâm cơm vào phòng: “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Tịch Yến Thanh vươn tay vuốt má y: “Ừm.”
Đại khái là hắn quá mệt mỏi, không ăn được bao nhiêu, La Phi mang bát đũa đi rửa, khi quay về phòng liền thấy Tịch Yến Thanh ngồi xếp bằng ngẩn người trên phản.
“Nghĩ gì vậy?” La Phi ngồi xuống mép giường.
“Không có gì.” Hắn đột nhiên cười cười.
“Vậy anh cười cái gì?” La Phi vừa lẩm bẩm vừa trèo lên giường với lấy chăn của mình. Khi trải chăn y rốt cuộc mới hiểu Tịch Yến Thanh vừa suy nghĩ cái gì. Hay lắm, hóa ra là đêm nay bọn họ phải ngủ sát cạnh nhau!
Bởi vì chuồng gà phải nhấc lên cao khỏi mặt đất, cho nên cái tủ bát cũ kia không thể chuyển đi. Nó chễm chệ một góc trên giường, điều này khiến cho cái giường vốn cũng không to lắm nay càng bị thu hẹp.
Khi trải đệm La Phi đã cố gắng tận dụng diện tích hết mức có thể nhưng vẫn có một góc bị gập lên, mà điều khôi hài nhất chính là hai cái chăn của bọn họ cũng kề sát nhau.
La Phi nhìn nhìn, chỗ nằm của hai bọn họ chỉ rộng khoảng mét rưỡi.
Chỉ cần duỗi tay Tịch Yến Thanh sẽ bắt được La Phi, vì thế khi hai người rửa mặt xong xuôi nằm lên giường, Tịch Yến Thanh quả nhiên không kiềm chế được. Hắn kéo La Phi vào chung ổ chăn, một tay nắm chặt tay y, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lòng bàn tay y, chậm rãi hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào hiếm có này.
La Phi cảm thấy ngứa ngứa trong lòng bàn tay, nhưng y lại không thể giãy ra. Tịch Yến Thanh không hề dùng sức, cũng không làm đau y, thế nhưng y vẫn chẳng thể trốn thoát.
La Phi đành phải hô lên: “Không được nghịch! Ngủ!”
Tịch Yến Thanh cúi đầu cười thành tiếng: “Em ngủ đi, tôi chưa buồn ngủ.”
La Phi nghĩ thầm, anh không buồn ngủ nhưng tôi buồn ngủ!
Thôi được, hình như y cũng chưa buồn ngủ lắm. Y cảm giác có gì đó khác lạ, cơ thể hơi nóng lên, dường như có thứ gì đó bên trong đang cuộn trào, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng tràn ngập sự nôn nóng và bứt rứt.
La Phi nhận thấy tiếng hít thở của Tịch Yến Thanh ngày càng trầm đục, tuy rằng hắn không lộn xộn, chỉ nằm nắm tay y. Nhưng La Phi có thể cảm giác được những khát vọng và xao động truyền tới từ cơ thể Tịch Yến Thanh.
Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, rất nhanh cũng thấm ướt tay La Phi. Cảm thấy toàn thân nóng bức, La Phi buộc phải xốc chăn lên một chút.
Hai chiếc chăn đều may trước khi thành thân, lúc ấy không sao, lúc này đắp chăn bông đương nhiên có chút bí.
“Nóng quá, nếu không tôi lấy vỏ chăn dự phòng ra đắp nhé?” La Phi lẩm bẩm.
“Ừm được.” Tịch Yến Thanh hơi buông lỏng tay.
La Phi sờ soạ.ng trong bóng đêm lấy ra hai cái vỏ chăn, một người một chiếc.
Tịch Yến Thanh chất hai cái chăn bông thành đống trong góc khiến chỗ nằm càng bị thu hẹp, hắn nằm xuống sát bên cạnh La Phi. Một lát sau hắn lên tiếng: “Chỉ hai lớp vải có vẻ hơi mỏng, hay là phủ hai cái lên nhau đắp chung, như vậy là bốn lớp vải?”
La Phi không nói gì.
Tịch Yến Thanh bèn đứng lên phủ vỏ chăn của hắn lên người La Phi, sau đó chui vào ổ chăn chung.
Hai thân thể nóng như lửa rốt cuộc vẫn áp sát nhau dưới tấm chăn, Tịch Yến Thanh nhịn không được mà bắt đầu vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của La Phi…