Cây Độc Không Trái
Phần 7
Khi lên đến tầng hai tiếng cái Thanh càng lúc càng rõ.
– Nhưng mà có sợ vợ anh ghen không? Chị ấy đanh đá như vậy biết chắc bóp chết em mất.
Ôi kìa. Tôi nghe xong ứa máu, sao trên đời có loại tiểu tam trơ trẽn như nó nhỉ? Tim tôi như muốn nổ tung ra, tiếng cái Thanh lại khanh khách:
– Đêm qua anh giỏi thật luôn á. Mà cổng anh chưa đóng hả, sao chưa đóng, trời ạ, sao lại quên chìa khoá được. Mà thôi, kệ đi, tí em xuống đóng sau. Còn lâu bác Nguyên mới về, bác ấy còn ở trong viện chăm sóc vợ anh mà, anh Tuấn thì đi công tác với bác Hào còn mụ Xuân chắc đi thẳng không về rồi nên chả sợ. Để người ta ôm anh tí đi, người ta tranh thủ mãi mới về được tí.. Á… đừng cù người ta, ôi người ta nhột, ha ha lại muốn nữa hả, vậy để người ta làm anh thích mê nhé
Tôi nghe đến đây chợt khựng lại. Hình như có gì đó sai sai. Cánh cửa phòng tôi vẫn đóng im thin thít, tôi liếc sang phòng cái Hạnh, cửa cũng đóng chặt nhưng tiếng nói phát ra từ ấy. Tôi không dám thở mạnh nhón chân đi thẳng vào đưa tay lên nắm đấm cửa. Cửa chỉ đóng chứ không chốt trong, tôi vặn mình vòng cố mở ra nhẹ nhàng nhất. Khi cánh cửa vừa hé tôi cũng đứng trân trân nhìn vào trong. Trên giường cái Thanh và Tú chồng cái Hạnh đang trần truồng quấn lấy nhau. Tôi suýt đánh rơi túi xách nhưng rồi như bừng tỉnh lấy điện thoại quay luôn khoảnh khắc ấy.
Khi quay được một lúc thì đột nhiên Tú dừng lại rồi bất chợt nhìn thẳng về phía tôi. Tôi bị giật mình hoảng hốt vội cầm chặt điện thoại thao tác vội vã. Cái Thanh vội mặc áo rồi lao về phía tôi gào lên:
– Chị chụp cái gì?
Tôi cầm tóc nó đẩy mạnh một cái rồi chạy bành bạch xuống dưới nhà, thế nhưng mới đi chạy được vài bước đã bị thằng Tú tóm lấy cổ áo nghiến răng nói:
– Xoá ngay cho tôi.
Tôi nhìn thằng Tú, đến giây phút này còn chưa hết bàng hoàng. Vợ vừa sẩy thai mà có thể ngoại tình ngay trong chính ngôi nhà này. Vậy mà thấy tôi bắt được chẳng những không tỏ ra sai trái còn ra lệnh cho tôi. Tôi nhìn thằng Tú, bỗng nghĩ lại hôm cái Thanh định dụ dỗ Tuấn… hôm ấy… ánh mắt thằng Tú cứ dán thẳng lên người cái Thanh. Tôi vừa cay đắng thay cái Hạnh lại thấy trong lòng căm phẫn. Đàn ông chẳng lẽ đều không vượt qua nổi thứ gọi là dục vọng? Còn cái Thanh, loại người trơ trẽn như nó tôi cũng không lạ gì. Huống hồ Tú là phó giám đốc công ty của nhà chồng tôi. Tôi cầm điện thoại dứt khoát đáp:
– Tôi không xoá! Nếu muốn người ta không bắt được trừ khi mình đừng làm. Vợ chú còn đang nằm viện, chú lôi đứa giúp việc lên giường ngủ chú còn lương tâm không?
Cái Thanh nghe vậy tát bốp vào mặt tôi. Tôi nhìn nó còn tưởng nó là chủ còn tôi là nô tì. Con ôn này giỏi thật, lộ rõ bản chất rồi nhé. Ấy thế mà thằng Tú chẳng mảy may mắng chửi còn túm tay tôi lại nhìn con Thanh nói:
– Lấy điện thoại của chị ta đi
Tôi cố giữ lấy túi xách nắm chặt cố chạy đi nhưng sức có hạn không thể chạy nổi vừa gào vừa thét:
– Bỏ ra. Bỏ ra
– Đưa điện thoại và giữ kín chuyện này thì tôi sẽ bỏ
Con bà chúng nó! Sao lại có quân khốn nạn đến vậy? Thằng Tú kéo túi xách của tôi lôi điện thoại ra. Thấy vậy tôi liền lao đến giữ lấy nhưng không kịp nữa rồi. Tôi như phát điên nhảy bổ lên người thằng Tú rít lên:
– Đưa điện thoại đây
Thằng Tú nhìn tôi hai mắt đỏ ngầu, giằng co một hồi cuối cùng nó cầm chiếc điện thoại đáp một phát thật mạnh xuống dưới sàn nhà. Chiếc điện thoại vỡ tan tành, cả người tôi cũng bị con Thanh đạp một phát lăn xuống dưới. Đầy tôi đập vào góc cột nhọn hót, trên đầu có thứ nước tanh tưởi chảy xuống. Tôi đưa lên, máu đỏ chảy ròng ròng, chưa kịp với lấy chiếc điện thoại vỡ nát đã bị con Thanh lao xuống nhặt lên nhét vào túi rồi phủi phủi tay nói với lên trên:
– Anh yên tâm, mụ ta nói cũng chẳng ai tin đâu. Em cũng nhất định sẽ giữ kín chuyện này không để hạnh phúc gia đình anh bị chị ta phá vỡ.
Tôi nhìn con Thanh, mẹ cha cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng. Lên giường với chồng người ta rồi đổ cho tôi là phá vỡ hạnh phúc gia đình cái Hạnh. Thế nhưng giờ tôi không thể ở đây mà đôi co nữa lồm cồm bò dậy. Bên ngoài có tiếng cô Vân khẽ gọi, tôi như vớ được vàng vội lao ra. Thằng Tú với con Thanh có lẽ cũng không dám ra tay quá nặng với tôi nên để mặc tôi chạy ra, chiếc điện thoại cũng không thể lấy lại được.
Khi ra ngoài cô Vân nhìn tôi hỏi:
– Ô, mày sao mà chảy máu thế kia? Con Hạnh đã về chưa?
Tôi nhìn cô Vân đáp vài câu cho qua chuyện, chuyện trong nhà cũng không muốn làm ầm ra cho mọi người biết rồi vội bắt taxi đến bệnh viện. Sau khi chụp chiếu không vấn đề gì tôi mới trở về chung cư của cái Thảo. Nằm trên giường tôi vẫn chưa thể hoàn hồn. Cô em giúp việc nay đã dở thói côn đồ, thế mà cả nhà vẫn tin là gái quê ngây thơ. Chỉ là… cảm thấy không còn giận cái Hạnh chỉ thấy nó thật đáng thương. Tôi căm con Thanh một thì căm thằng Tú mười. Trước nay mối quan hệ của tôi và thằng Tú cũng chẳng khác gì người dưng. Thằng Tú trước khi lấy cái Hạnh chỉ làm nhân viên quèn cho một công ty, sau khi lấy về, nhà chồng tôi làm ăn phất lên thì nó cũng một phát lên Phó giám đốc. Tôi với thằng Tú ít va chạm, lần này là lần đầu tôi hiểu rõ bản chất của em rể mình.
Buổi chiều cái Thảo vẫn chưa đi làm về, tôi đành bắt xe ra FPT mua một cái điện thoại. Sim thì tạm thời phải chờ vài ngày mới được nên tôi đành mua một cái sim rác để liên lạc. Đầu tôi vẫn còn choáng váng lên về đến nhà cũng nằm ngủ một giấc rồi mới dậy. Cái Thảo giờ vẫn chưa về, tôi lấy máy bấm số nó. Vừa nghe giọng tôi nó liền nói:
– Ơ sao lại dùng sim này? Điện thoại mày đâu?
– Chuyện dài lắm, bao giờ mày về tao kể cho.
– Hôm nay tao trực đêm rồi, mày ăn uống gì thì gọi ship nhé
Tôi nghe vậy cũng đành tắt máy xuống bếp nấu vội bát mì. Tối trời đổ sương xuống, ăn uống xong xuôi tôi gọi cho Tuấn nhưng thuê bao. Tôi lấy máy nhắn cho anh một cái tin rồi ăn vội bát mì sau đó gọi cho mẹ tôi. Mẹ tôi vừa nghe máy vừa nói:
– Sáng nay không mang bảo hiểm cho con Mun à?
Nghe mẹ tôi nói tôi mới giật mình nhớ ra vụ bảo hiểm của Mun liền hỏi lại:
– Ôi chết, con quên mất.
– Quên? Đầu óc để đâu mà quên? Nó ra viện rồi nhưng tay vẫn đau, hôm nay chiều cứ khóc suốt đòi chị Xuân? Giờ có rảnh không về thăm nó đi
Mẹ tôi nói đến đây tôi cũng thấy sống mũi cay xè. Mấy ngày nay nhà xảy ra nhiều chuyện nên tôi cũng quên mất con bé đang cần mình. Tôi thở dài nói:
– Con về luôn
– Ừ. Về đi. Mẹ đang nấu cơm rồi
Mẹ tôi nói xong thì tắt máy, tôi đưa tay lên trán lấy tóc che đi đoạn bị thương rồi bắt xe về nhà. Khi vừa vào trong nhà tôi bỗng dừng lại, Phong cũng đang ở đây. Anh ta ngồi trên ghế sofa, vóc dáng cao to vững chãi đang đọc cuốn sách. Cái Mun ngồi bên cạnh nheo nhéo:
– Anh chơi với em đi, chơi cá ngựa đi, không thì bóp tay cho em đi
Phong vẫn không thèm đặt sách xuống mà lạnh lùng đáp:
– Tránh ra đi, đừng làm phiền anh.
Trong nhà tiếng bố tôi cất lên:
– Trời ơi, con bé vẫn đang bệnh, mày chiều nó tí thì chết ai. Chơi với nó cho nó đỡ buồn
– Con đang bận.
– Cả ngày bận bận bận, gọi về ăn cơm cũng bận, cái công việc bác sĩ của mày kiếm được bao nhiêu mà làm không có một chút thời gian nào? Nó là em mày đấy, đi bao nhiêu năm giờ về cứ làm như người dưng nước lã vậy
Bố tôi đang chửi ngước lên thấy tôi liền cười nói:
– Mun, chị Xuân về rồi kìa.
Cái Mun nhìn thấy tôi định đứng lên lao vào tôi vội lên tiếng:
– Ngồi im đấy để chị vào.
Khi vào đến nơi con bé nũng nịu dụi đầu vào lòng tôi rồi nhõng nhẽo:
– Chị ơi, chơi cá ngựa với em đi
Tôi gật đầu bỏ túi xách xuống, nhưng con bé lại xị mặt ra nói:
– Nhưng mà chơi với chị chị toàn nhường em chán lắm. Anh Phong, anh chơi cùng nữa đi, ba người chơi mới thích
Phong từ lúc tôi đến lại càng không thèm liếc mắt nhìn, nghe giọng nhõng nhẽo của Mun cũng coi như điếc. Thế nhưng Mun mặt dày kéo kéo tay Phong năn nỉ:
– Anh ơi, chơi với em với chị Xuân đi. Chơi với em đi mà, anh ơi, em làm gì sai với anh hay sao mà anh lại không thích em vậy? Anh không thích em hả? Anh ghét em hả? Hay tại mẹ đẻ em ra anh bị ra rìa nên anh ghét em?
Nghe đến đây tôi bỗng thấy khoé môi Phong hơi cong lên như cười. Anh ta không chịu nổi đặt sách xuống giọng nghiêm nghị:
– Được! Anh chơi với em nhưng với một điều kiện
– Điều kiện gì ạ?
– Nếu thua em phải cho anh hết toàn bộ kẹo trong tủ
Mun nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu. Vì bố mẹ tôi chiều chuộng nên con bé mới bị sún hai cái răng, tôi không thích Phong nhưng chuyện này tôi hoàn toàn đồng ý. Suy nghĩ một hồi cuối cùng Mun cũng đồng ý. Tôi định không chơi nhưng để chiều lòng Mun đành tham gia. Phong chơi trò này rất siêu, tổng mười ván anh ta đều thắng, còn tôi với Mun thay nhau đứng bét. Anh ta chẳng những chơi siêu còn rất háo thắng không nhường cho Mun một ván nào. Thế nhưng Mun chẳng những buồn bực mà còn vui vẻ nộp kẹo cho Phong. Chơi xong mẹ tôi cũng bê cơm lên, Mun chưa thực sự hồi phục nên ăn cơm xong là lăn ra ngủ. Khi chỉ còn bốn người bên mâm cơm bầu không khí bỗng dưng lại trở nên ảm đạm. Bố tôi hỏi Phong vài câu rồi cũng chẳng còn gì để nói.
Ăn xong tôi và mẹ rửa bát bên dưới. Khi chỉ có hai mẹ con mẹ tôi mới cất lời:
– Anh mày về làm phó khoa ở sản nhi. Mày xem thế nào qua chỗ nó mà khám xem. Bảo cả thằng Tuấn đến khám nữa rồi mà lo chuyện con cái đi. Bốn năm năm rồi ít gì đâu.
Tôi đang tráng bát liền ngưng lại cười buồn:
– Mẹ bảo con đến chỗ anh ta khám? Mặt con đâu dày đến mức đấy.
– Chuyện cũ qua rồi, giờ mày đã có gia đình, nó với mày vẫn là anh em một nhà có gì đâu mà không khám được? Nó không trực tiếp khám thì bác sĩ dưới nó khám.
– Mẹ nói dễ nhỉ? Đối diện với anh ta con còn không muốn bảo con đi khám. Con không làm được.
– Mày còn nhớ chuyện cũ sao? Chẳng phải mẹ bảo quên đi rồi, coi như chưa có gì xảy ra rồi mà. Nông nổi thì có thời thôi, giờ hai tám tuổi rồi, mày không khám chỗ nó cũng được nhưng lên hẳn Hà Nội khám xem như nào. Sao lại không đẻ được chứ? Rõ ràng là mày…
Mẹ tôi nói đến đây thì im bặt thở dài. Tôi vừa xếp bát vừa đáp:
– Cái Thảo bảo đó là vô sinh thứ phát, con mắc hội chứng đa nang buồng trứng nên khó có.
– Chả hiểu gì, nhưng dù sao mày cũng nên đi khám xét kĩ lại đi. Nhà chồng mày mong cháu lắm rồi. Mẹ… cũng mong
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, rửa bát xong lên nhà Phong cũng đã về viện. Phong về rồi đêm ấy tôi ở lại với Mun đến sáng hôm sau. Khi trời vừa hửng ánh mặt trời tôi mới trở về chung cư của cái Thảo. Cái Thảo hôm nay nghỉ đang nằm vật trên ghế. Thấy tôi về nó liền bật dậy hỏi chuyện hôm qua. Tôi thuật lại y nguyên nó liền nghiến răng rít lên:
– Lần đầu tao gặp con ranh mưu mô như con Thanh đấy. Lần này mày phải làm ra ngô ra khoai cho tao. Lão Tuấn về chưa?
– Chưa, hôm qua gọi chưa thấy nghe máy, thuê bao nên chưa gọi lại nữa
– Đi công tác thôi mà cũng tắt máy á? Này, tao bảo mày cũng phải cẩn thận ấy. Lão Tuấn đẹp trai phong độ còn có tiền, mày đừng chủ quan quá mất chồng như chơi.
Tôi bật cười đáp:
– Tao biết rồi
– Biết cái cứt ấy, tao cảnh báo thật không đùa đâu. Như thằng Tú chồng cái Hạnh ấy, bọn đàn ông méo tin thằng nào nổi.
Cái Thảo vừa nói xong có điện thoại đến.
Là số của Tuấn, vừa nhấc máy đầu dây bên kia đã cất lên:
– Cho hỏi ai hôm qua gọi vào số này vậy ạ?
– Em đây.
– Xuân, sao em lại dùng số này, điện thoại em đâu? Bảo sao hôm qua anh gọi em bao nhiêu cuộc không được, em đang ở đâu? Anh đang trên đường về rồi anh qua đón.
– Em vẫn bên nhà cái Thảo
– Thế chờ anh lúc nữa nhé.
– Vâng ạ.
Tôi tắt máy xong nằm xuống với cái Thảo, độ ba mươi phút sau Tuấn mới đến. Vừa thấy tôi anh liền nắm tay tôi khẽ nói:
– Hôm nay mẹ đưa cái Hạnh ra viện rồi, em muốn ở đây hay muốn đợi anh điều tra rõ mọi việc rồi mới về?
Tôi nhìn Tuấn kiên định đáp:
– Em muốn về.
– Được. Vậy anh đưa em về, về mẹ có nói gì em cũng kệ nhé.
Tôi gật đầu xách đồ đi theo Tuấn, trên xe tôi kể hết với anh toàn bộ chuyện. Nghe xong anh nổi điên phóng vội con xe về nhà. Vừa vào trong nhà tôi cũng thấy cái Hạnh đang ngồi thờ thẫn dưới phòng khách, mẹ chồng tôi vừa bóp tay bóp chân cho nó vừa nói to:
– Thanh, xong chưa mang nước cam cho chị đi
– Dạ xong rồi đây bác ạ
Khi vừa thấy tôi với Tuấn cái Hạnh liền đứng bật dậy lao về phía tôi gào lên:
– Đồ khốn nạn, chị còn có mặt mũi về đây cơ à? Cút!
Con Thanh dưới bếp nghe tiếng liền chạy lên, tôi nhìn nó rồi nói:
– Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ
Mẹ chồng tôi giữ tay cái Hạnh lại rồi nghiến răng lạnh nhạt đáp:
– Chuyện gì?
Còn chưa nói hết câu con Thanh đã cười cười lên tiếng:
– Để cháu nói cho bác chuyện này trước.
Tôi nhìn thái độ của nó, chẳng chút sợ hãi mà còn câng câng nói tiếp:
– Cháu vừa mới biết một chuyện động trời về con dâu bác, nếu bác cho phép để cháu kể cho nghe.
Mẹ chồng tôi vẻ mặt khó hiểu quay sang cái Thanh hỏi:
– Có chuyện gì?
– Bác hứa nếu mà chị ta đánh cháu bác phải bênh đi đã
– Được! Tao sẽ không để nó đánh mày
Cái Thanh nhìn tôi nhếch mép dõng dạc nói:
– Con dâu bác có con riêng, một đứa con gái riêng năm nay đã sáu tuổi rồi.
Tôi nhìn cái Thanh, như có một luồng điện giật qua, toàn thân bỗng như sắp đổ xuống.
***
Lời tác giả: lâu rồi không kêu gọi tương tác, mọi người đọc xong đừng quên like, share, cmt cho tớ nha. Chương này trên 5 ngàn like nhá nhá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!