Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Cây Ô Liu Màu Trắng


Chương 15


Chuyển ngữ: ChenLuan

Lý Toản quay đầu, chỉ nhìn thấy dòng xe tấp nập trên đường xe tới xe đi, vài chiếc xe xe phía trước chạy tới, tốc độ xe bình thường, cũng không có gì khác thường.

“Chiếc xe kia!” Tống Nhiễm lại hô lên một tiếng, ra sức chạy tới.

Lý Toản nhanh chóng quét nhìn tất cả các tài xế trong xe một lượt, từng chiếc từng chiếc một, anh thần tốc phân biệt.

Tựa như khứu giác xuất phát từ sự nhạy bén trời sinh, lúc ánh mắt anh từ chiếc xe con lướt nhìn nhanh qua người tài xế phía trước, phát giác ra điều khác thường.

Trong xe người đàn ông mặc áo quần màu đen cùng anh chống chọi lại ánh mắt, ánh điện xẹt qua, hai người đều thận trọng cảnh giác.

Lý Toản nâng tay ra hiệu cho hắn ta dừng xe, tay còn lại mò tới bên hông. Người đàn ông mặc áo quần đen kia trong nháy mắt khởi động chân ga, mà Lý Toản trong máy mắt rút súng ra, ngắm chuẩn, lên cò nổ súng “Đoàng”, lốp phải phía trước chiếc xe con kia bị bắn nổ!

Xe đột nhiên mạnh mẽ xiêu vẹo thay đổi phướng hướng, đụng về bên đường chổ Lý Toản đang đứng. Người đàn ông mặc đồ đen buông chân ga, kiểm soát phương hướng, lại nhấn ga muốn chạy trốn vào giữa đường lớn. Một chốc lát kia lúc chiếc xe xoay chuyển, Lý Toản xông lên trước hai ba bước, nhún người nhảy lên trên mui xe, nổ súng “Đoàng” một tiếng, kính chắn gió vỡ tan một nửa, Lý Toản lăn vào chổ tay lái. Quay đầu liếc nhìn, trên ghế sau xe chứa đầy pháo đạn.

Kẻ tập kích công kích bất ngờ rút súng ngắm hướng Lý Toản, Lý Toản chế trụ cổ tay hắn ta muốn bắt lấy súng của hắn ta. Nhưng đối phương cũng không phải ngồi không, sức lực mạnh kinh người, hai người tóm lấy nhau đọ sức đấu thành một đống.

“Đoàng!”

Còn lại phân nửa kính chắn gió nổ tung ra, mảnh kính vỡ bắn tung toé, cắt xước tới mặt hai người.

Mùi máu tươi kích thích ý chí chiến đấu của đàn ông, mắt hai bên đều đỏ lựng, trên tay càng sục sôi phân cao thấp, chân ga một dẫm tới tận cùng, ở trên đường đấu đá lung tung.

Các quân lính Đông Quốc trước cửa chùa xông lên ngăn cản, Lý Toản rống lên: “Bom!”

Quân sĩ không dám nổ súng hướng trên xe, chỉ có thể bắn vào lốp xe.

Chiếc xe điên cuồng nghiêng ngả, không mảy may giảm tốc độ, một đường đâm vào xe buýt.

Thương nhân, người bán hàng rong, khách khứa thét chói tai khắp bốn phía chạy thục mạng; vải vóc, hương liệu, bánh nương vụn vỡ khắp thân xe.

Mục tiêu của kẻ công kích chính là phiên chợ cuối tuần đông đúc tấp nập, vọt thẳng vào trung tâm đám đông bỗng nhiên phanh xe, theo quán tính hai người quay tay vung đánh trên xe khống chế phía trên bệ.

Kẻ tập kích đánh thốc đi nhấn nút quả bom; Lý Toản bắt lấy chế trụ cánh tay cầm súng của hắn ta, một cước mạnh nện thẳng vào mặt hắn ta, tên đàn ông mặc đồ màu đen bật ngửa ra phía sau, điều khiển từ xa trong tay bay lên kiểm soát đài, hai tay dứt khoát cầm súng đi đánh bom. Lý Toản gắt gao chế trụ vặn ngước tay hắn lên trên, “Đoàng!”, viên đạn phá tan nóc xe. Lý Toản khống chế tay hắn ta, một cước giẫm tới khống chế trên đài, điều khiển từ xa theo kính chắn gió vỡ nát bay ra ngoài. Anh lại một cước dồn sức giẫm lên đầu gối kẻ tập kích, tên đó thảm thiết kêu lên một tiếng. Lý Toản thừa cơ giẫm hướng chân ga, chiếc xe ô tô lại lần nữa tăng tốc, ở trong chiếc xe buýt tiếp tục va chạm xông về phía trước.

Tống Nhiễm đuổi tới bên trong rạp phiên chợ, chỉ nhìn thấy ô tô chen lấn thoát ra đường từ trong một đám hỗn loạn, chạy ra khỏi chiếc xe buýt. Mà mọi người co rúm tụ lại hai bên con “đường” kia, kinh hồn bạt vía.

Tống Nhiễm giẫm lên hàng hoá, giá gỗ, hương liệu vải vóc, chạy như điên ra ngoài.

Cô nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp, từng tiếng từng tiếng một xuyên thủng trái tim cô.

Con đường này quá dài, cửa ra cuối chợ một mảnh trắng xoá, đó là ánh nắng bên ngoài xán lạn rực rỡ. Cô tận lực chạy ra ngoài, nhưng ở trong phút chốc ấy chạy dưới ánh mắt trời chói chang, từ xa nghe thấy tiếng nổ mạng ầm ầm vang lên.

Con đường trước mắt cô bình yên vô sự, mọi người hoảng sợ nhìn lên bầu trời.

Xe đã chạy khắp mấy con đường rồi, nhìn không rõ địa điểm phát nổ.

Trái tim Tống Nhiễm bỗng nhiên trùng xuống, liều thục mạng hướng chổ kia mà chạy tới.

Không biết cô chạy bao xa, thở không ra hơi đuổi tới – đó là một cửa hàng nhỏ, quân chính phủ đuổi tới đã kéo dây ngăn cách chặn lại. Tống Nhiễm muốn bước vào xem, nhưng không được. Mà xung quanh phóng viên các quốc gia ào tới nhắc nhở cô: Cần bắt đầu công việc rồi!

Cô cố gắng nhắm nhắm mắt, để bản thân ổn định tâm tình cảm xúc lại trước.

Cô và những phóng viên khác như nhau cùng trình ra giấy tờ chứng nhận phóng viên, nhưng chỉ có thể ở bên ngoài vòng đưa tin. Cảnh tượng bên trong quá mức đẫm máu. Ngoại trừ vài phóng viên nước nhà, những người khác không được bước lại gần.

Tống Nhiễm ở giữa một đám phóng viên nước ngoài chiếm được một vị trí bất chấp dây ngăn cách, nhanh chóng lôi các dụng cụ ra, cùng trong nước tiến hành liên tuyến.

Trong quá trình tín hiệu kết nối, cô liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt.

Đường bị nổ tới mức nát bét, đốt cháy rác rưỡi và quần áo đầy đất bay tứ tung. Chiếc xe kia đã nổ thành đống đổ nát, hai cửa hàng cách vụ nổ gần nhất bị nổ thành lỗ thủng đen ngòm, trên cánh cửa, trên vách tường ngọn lửa bay múa, quân sĩ cầm bình cứu hoả đang dập tắt lửa.

Giữa trung tâm đường, mấy cỗ thi thể nằm ngỗn ngang lộn xộn, có cỗ thi thể đã phân tách ra, mùi máu tươi bay lượn ngập đường phố. Quân nhân cùng bác sĩ trong đống người tìm kiếm những người còn có thể cứu được. Chết rồi thì quẳng lại, không rảnh mà đi quản.

Tống Nhiễm lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, chán ghét, bi thương, bất lực… Trong lồng ngực đủ loại cảm xúc cuộn trào. Đôi mắt cô đỏ ngàu, vài lần muốn nôn mửa.

Nhưng tai nghe trong tai truyền tới tín hiệu tiền phương: “Tống Nhiễm? Nghe thấy không? Tống Nhiễm?”

Cô nhanh chóng quay đầu lại, trong nháy mắt cắn răng điều chỉnh lại trạng thái, đối với ống kính kết nối hoàn tất, bắt đầu thuật lại rõ ràng:

“Theo giờ địa phương ngày mùng mười tháng chín, mười giờ ba mươi hai phút trưa, ở Trung Nam bộ Gia La thành Đông Quốc xảy ra vụ công kích bất ngờ nổ bom tự sát, xác thực con số thương vong đang cần chờ chính phủ công bố, trước mắt chưa thể kết luận kẻ tự sát đến từ thế lực nào…”

Bên cạnh cô một loạt phóng viên nước ngoài, nhao nhao đang cùng đài phát thanh nhà mình thông báo tin tức. Mọi người không ai liên quan làm phiền tới ai.

Tống Nhiễm truyền phát hoàn thành, lại truyền gửi hình ảnh hiện trường xong, trong tai nghe truyền tới âm thanh tín hiệu bị ngắt.

Cô chuẩn bị thu dọn dụng cụ, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy bịnh sĩ dọn dẹp thi thể ôm lấy một đứa trẻ đặt bên đường. Đứa trẻ kia nhỏ bé đang trong lòng binh sĩ, ngửa đầu, bàn tay bàn chân nhỏ bé buông rũ xuống, giống như một con búp bê vải rách nát.

Binh sĩ mang nó đặt bên đường, sờ sờ đầu nó, rồi quay người đi nhặt thi thể khác.

Tống Nhiễm hít một hơi, vịn giá ba chân chống đỡ chính mình, nặng nề quay người.

Cô gắng gượng chống đỡ đứng thẳng dậy, lúc này, vài quân sĩ Trung Quốc quen thuộc xuất hiện, đang giúp đỡ khuân vác thi thể. Lần thứ hai tia sợ hãi nặng nề kia lại nhảy lên trong lòng cô.

Đột nhiên Tống Nhiễm hướng trong đường dây ngăn cách phóng tới, lập tức bị quân sĩ Đông Quốc ngăn cản lại. Cô liếc nhìn thấy các quân sĩ còn đang dập tắt lửa cho chiếc xe chiếc bốc cháy kia, gấp đến độ không chịu nổi, vừa lúc có một quân sĩ Trung Quốc ngang qua, cô đem anh ta giữ lại, hỏi: “Cảnh quan Lý đâu? Anh ấy không ở trong xe?!”

“Ai?”

“Thiếu uý Lý. Lý Toản!”

“Được đưa đi bệnh viện rồi.”

Tống Nhiễm đầu óc mơ màng, quay người liền chạy.

Nhiệt độ ba mươi tám độ, một kilomet đường dài. Cô mang một ba lô dụng cụ nặng trịch một đường chạy tới cuối, chạy vào bệnh viện.

Thứ năm một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là người bị thương, máu thịt lẫn lộn, da tróc thịt bong, gãy chân đứt chân.

Tiếng gào khóc của trẻ nhỏ, tiếng kêu của người lớn thảm thiết không dứt bên tai. Các bác sĩ, y tá nhân lực không đủ, khắp nơi xé băng vải gọi to tìm người giúp một tay.

Trên mặt Tống Nhiễm sớm đã nhuộm đầy nước mắt và mồ hôi, cô tìm khắp bệnh viện, tìm một người Trung Quốc, cho dù là tuỳ tiện một người Trung Quốc.

Tầm mắt lướt tới chỗ, miệng viết thương những người gặp nạn phảng phất như từng vị trí ở trên người cô cắt xuống. Cô sắp đau đớn tới sắp chết mất thôi.

Cô ngang qua một người trùm vải trắng, run rẩy xốc lên xem, lại sợ tới nổi nhanh chóng trùm lại.

“Tôi xin lỗi!”

Khắp mọi ngơi đều là tiếng khóc, cô cũng khóc theo, một bên khóc, một bên xô đẩy bóng người trùng điệp ra tìm kiếm.

Rốt cục, ở cuối hành lang xuất hiện quân phục rằn ri cùng giày quân nhân quen thuộc, còn có kí hiệu quốc gia đỏ thắm trên trang phục.

Quân sĩ kia nằm trên giường bệnh, cả người đang run rẩy, hai bác sĩ ấn xuống lông ngực anh ta, cầm máu cho anh ta.

Tống Nhiễm tiến tới, là Giang Lâm. Trước ngực cậu ta máu thịt lẫn lộn, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, đau tới nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Cả trái tim Tống Nhiễm bị xé rách một đường, không dám nhìn lâu, che miệng quay người lại, nước mắt rơi không ngừng.

Hai mắt đẫm lệ hết sức mơ hồ, lại thấy Lý Toản mang theo một túi băng vải đứng ngoài cách mấy mét.

Trên mặt anh có vài chổ bị thương, trên quần áo cũng dính máu, nhưng người xem qua không có xảy ra chuyện gì lớn. Anh có chút giật mình khi nhìn thấy cô: “Làm sao vậy?”

Tống Nhiễm ngước mắt nhìn phía anh, mở mở miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời, nghiêng đầu đi, nước mắt liền ào ào rơi xuống.

Lý Toản đứng tại chổ hai giây, bước về phía trước, nhìn nhìn Giang Lâm đang tiếp nhận chữa trị, lại nhìn Tống Nhiễm khóc tới không còn hình dạng gì, sửng sốt nửa ngày, lại thấp giọng hỏi lần nữa: “Làm sao lại khóc rồi.”

Tống Nhiễm gục đầu xuống không trả lời, qua quýt lau nước mắt, quay người liền chạy ra ngoài.

Tống Nhiễm ngồi trên bậc thang ở cửa sau bệnh viện, nước mắt trên mặt đã khô, dính đầy tàn thuốc bụi bặm.

Con đường sau cửa bệnh viện xe tới xe đi, nhìn qua một chút đều tất tầm thường.

Một người đàn ông vắt ngang ngồi trên xe mô tô, cùng ông chủ trong cửa hàng hương liệu bên đường nói chuyện; một người phụ nữ dắt một đôi trai gái ngang qua, đứa nhỏ vui vẻ hát một bài, xe công cộng dừng lại bên cạnh, hai ba người nam nữ đứng chờ xe, vẻ mặt thản nhiên.

Mọi người sớm đã có chuẩn bị. Ngày hôm nay sớm hay muộn cũng tới.

Phản quân cùng thế phần tử khủng bố đã xâm nhập vào phương Nam.

Có thể trốn thì sớm đã trốn rồi, những người còn ở lại đều là trốn không nổi thôi; không tiền không thế, không có đường lui, chỉ có thể thản nhiên hờ hững đứng tại chổ, chờ đợi số kiếp tới.

Sau người truyền tới tiếng bước chân.

Lý Toản đi xuống bậc thang, ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một miếng băng vải thấm nước.

Cô vội vàng liếc nhìn anh.

“Lau mặt.” Anh nói.

Tống Nhiễm lau lau nước mắt còn đọng lại trên mắt, lại đem lau hai má một lần, băng vải màu trắng rất nhanh dính đầy bùi đất. Cô cúi thấp đầu không nói chuyện, bộ dạng cực khó coi.

Lý Toản nhìn cô một lúc lâu, lại nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Giang Lâm không sao rồi, cô đừng lo lắng.”

Tống Nhiễm xé rácg băng vải trong tay, trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần, nhưng không có lời nào để nói.

Trong lòng tràn đầy ai oán, xoắn xuýt thành một câu: “Tôi khóc vì mỗi người hôm nay bị thương.” Cô cuộn băng vải ướt vào trong tay, từng tí từng tý dùng lực lau ngón tay bẩn, nói: “Hôm nay… quá thảm rồi.”

“Trước kia chưa từng nhìn thấy qua.”

“Chưa. Còn anh?”

“Lần trước rút lui kiều dân có thấy quá. Cho nên…”

“Cái gì?”

“Nghĩ có thể làm được cái gì đó, khiến mọi thứ sớm kết thúc một chút. Có điều…” Anh cực nhạt cong nhẹ khoé môi, nụ cười kia lại không có lấy nửa điểm ý cười, trái lại có chút chua xót chát đắng. Những lời phía sau cũng chưa nói xong, bỏ dỡ lại đó.

Tống Nhiễm an ủi: “Mặc dù hôm nay người bị thương nhiều, nhưng người chết ít. Nếu như bom nổ ở trong chợ, chỉ sợ kết quả sau đấy không lường hết được… Anh cứu được rất nhiều người.

Lý Toản nhè nhẹ lắc đầu.

Anh không thể gỡ bỏ được quả bom kia. Sau khi anh bắn chết kẻ tập kích, nhảy ra ghế ngồi phía sau dự tính gỡ bom. Nhưng người kia có đồng bọn, bọn hắn lái xe đuổi theo hướng trong nổ súng. Lý Toản không còn cách nào, chỉ có thể bỏ lại xe lăn ra. Cuối cùng, viên đạn làm nổ quả bom.

Trong lòng anh cũng không yên bình, muốn nói chút gì đó. Nhưng cửa sau bệnh viện bị đẩy ra, đầu quân sĩ A ló ra: “Giang Lâm băng bó xong rồi, không có việc gì rồi.”

“Tốt.”

Lý Toản đứng dậy, Tống Nhiễm bên cạnh cũng đứng dậy, cô có chút tê chân, lúc đứng dậy không cẩn thận lung lay một chút.

Lý Toản theo bản năng đưa tay đỡ cô, nhưng tay cô rụt lại, làm bộ như vô tình tránh thoát.

Tay anh đang ở giữa không trung nửa giây, chầm chậm thu hồi hồi lại. Mà cô đã đi vào bệnh viện xem Giang Lâm rồi.

Một đầu chỗ ngoặt hành lang, các chiến hữu vây quanh bên cạnh Giang Lâm ân cần hỏi thăm sức khoẻ, Tống Nhiễm cũng nhỏ giọng an ủi cậu ta.

Đầu chỗ ngoặt này, Lý Toản dựa sát vào vách tường, cúi đầu, cầm miếng bông từng chút từng chút lau miêng vết thương trên tay.

Lau một lúc, anh day day ấn đường ngước đầu lên, đem đầu tựa lên trên tường, lặng lẽ nhìn trời. Ngước nhìn nhìn, nặng nể thở ra một hơi.

Hết chương 15.

ChenLuan: Chúc cả nhà Trung Thu vui vẻ nhé.:) 中秋节快了呢

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN